Doãn Vân để con trai nhỏ tại hàng ghế gần quầy ăn uống, cho bé con một tiền để bé mua đồ ăn, liền đi mua vài thứ cần thiết. Bà muốn tìm ra cách diệt trừ virus tang thi. Dù cho bé con sau này có cường đại, có lớn mạnh thế nào vẫn sẽ rất khó hòa nhập với cộng đồng loài người. "Ngoại tộc" chung quy vẫn là "ngoại tộc", không thể khiến con người chấp nhận.

Bà muốn mua một số sách liên quan đến virus thối rữa, những sách khoa học về tang thi. Bà cần phải tìm hiểu kĩ. Hai năm nhìn có vẻ dài nhưng chắc chắn sẽ qua nhanh thôi.

Lúc bà quay trở lại liền thấy có rất nhiều người vây xung quanh hàng ghế bé con nhà bà ngồi. Linh cảm của một người làm mẹ cho thấy con trai nhỏ đang gặp chuyện không may.

_"Tiểu Diệp, Tiểu Diệp."

Nghe tiếng mẹ, biểu tình âm trầm lạnh lùng của Diệp Du lập tức thay đổi, âm thanh ngọt ngào non nớt khẽ kêu:

_"Mẹ, con đây ạ."

Người xung quanh nhìn biểu tình thay đổi nhanh chóng như vậy không khỏi ngẩn người. Khắc trước cậu bé này toàn thân như nhuộm tử khí, đầy áp lực, khắc sau liền trở về làm một bé con đáng yêu vô tội.

Doãn Vân đi lại chỗ Diệp Du, không hề để ý đến người phụ nữ sắc mặt khó xem, dịu dàng hỏi:

_"Sao mọi người tụ tập ở đây đông vậy? Có phải ai bắt nạt con không?"

Lắc lắc đầu, Diệp Du không lên tiếng, ánh mắt không khỏi liếc nhìn mẹ con Minh Hạo. Cậu không phải là người ra tay không có chừng mực. Chỉ là rạch mặt cậu ta cảnh cáo thôi, vết thương không sâu một chút nào, máu chảy cũng có tí xíu, hoàn toàn bị mẹ con Minh Hạo làm quá lên.

Nhưng Diệp Du không hề biết, với một đứa trẻ từ nhỏ sống trong nhung lụa, chịu một tí đau đớn thôi đối với nó cũng đã là cực hình, chưa kể thêm người mẹ xem con mình là bảo bối ngọc ngà, cao quý hơn người khác. Một chút vết thương trên mặt nó vào mắt họ liền phóng đại gấp trăm lần.

Doãn Vân lúc này mới chú ý còn có người trước mặt, nhìn người phụ nữ dùng ánh mắt phẫn hận trừng Diệp Du và cậu bé mặt có vài vết thương thì hiểu rõ mọi chuyện. Doãn Vân không thèm đếm xỉa đến người phụ nữ đó, bà cực kì không hài lòng về ánh mắt của bà ta khi nhìn bảo bối nhà bà. Xoa má con trai nhỏ, Doãn Vân cười hỏi:

_"Bông cải trắng, con kể mẹ nghe xem chuyện gì đã xảy ra?"

Diệp Du lấy khăn giấy trên bàn, lau lau tay, sau đó liền ôm lấy mẹ, ngoan ngoãn kể:

_"Cậu ta gây sự với con trước, nói con là tiểu bạch kiểm, dụ dỗ người. Còn nói mẹ... " - Diệp Du cắn cắn môi nhỏ, tỏ vẻ cực kì ủy khuất, đôi đồng tử đen trong trẻo tựa lưu ly ngập nước, nức nở nói:"...nói mẹ cũng đi dụ dỗ đàn ông. Con bảo cậu ta không được nói thế.. nhưng cậu ta vẫn cứ gây hấn, con nhịn không được..."

Doãn Vân nhíu mi, nhìn đứa trẻ thoạt trông bằng tuổi con bà đang được mẹ dán băng keo cá nhân nhưng vẫn hung hăng trừng con trai nhỏ của bà. Doãn Vân không thể ngờ đứa trẻ này lại có thể nói ra những thứ như vậy.

Quả thật đứa trẻ nhà giàu nào cũng hư hỏng.

Doãn Vân nhìn người phụ nữ kế bên cậu bé, mỉm cười lịch sự:

_"Thật xin lỗi, bé con nhà tôi không phải cố ý khiến con trai nhà chị bị thương. Tôi sẽ trả tiền thuốc chữa trị cho bé."

Ngọc Thủy liếc nhìn Doãn Vân, khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự tức giận và khinh thị, hừ lạnh.

_"Cô tưởng xin lỗi là được sao? Gương mặt con trai tôi mà để lại sẹo thì chẳng phải phá hỏng cuộc đời nó sao? Sau này nó chọn vợ thế nào?" - Bà ta liếc mắt nhìn đứa trẻ kia, cười lạnh:"Tôi cũng muốn con trai cô có vài vết như thế, để xem người làm mẹ như cô có xót hay không? Với lại, lời con trai cô, cô cũng tin ư? Nó chắc lại sợ cô phạt nó, nên mới bịa chuyện nói cục cưng nhà tôi như thế. Con tôi tôi không rõ thì ai rõ đây."

Nụ cười của Doãn Vân thoáng cứng đờ, sắc mặt cũng không khỏi lạnh đi vài phần, nói:

_"Đừng nói như thể con trai cô vô tội, bé con nhà tôi chưa bao giờ nói dối tôi cả. Nếu như con trai cô không nói lời xúc phạm như vậy, bông cải trắng nhà tôi cũng sẽ không đả thương con trai cô."

Ngọc Thủy cười nhạo, vênh mặt nhìn xung quanh.

_"Sao nào, mọi người nói gì đi. Nói xem lời thằng nhãi kia có phải sự thật không?"

Người vây xung quanh lập tức im lặng, không ai dám lên tiếng. Đùa sao, họ còn muốn tìm đến bác sĩ Nguyễn Phúc để mua dược quý, nào dám đắc tội chị gái của bác sĩ đó chứ.

Không thấy ai nói gì, Doãn Vân mày nhíu càng chặt, nhìn gương mặt đắc ý của cô ả mà tức ứa gan, nhưng lại không dám làm gì quá phận. Lúc muốn mở miệng nói thì bị cô ta chen ngang vào.

_"Nhãi ranh, mày đả thương người không dám nhận lại bịa chuyện chối tội. Mày thấy không, ở đây chẳng ai thấy con trai tao khiêu khích gì mày cả. Mày nếu muốn tao tin mày thì liền rạch mặt của mình đi." - Ngọc Thủy cười lạnh. Bà ta biết chắc nó sẽ không dám làm, những đứa nhóc tầm tuổi này đều rất sợ đau.

Doãn Vân sững người, phẫn nộ nắm chặt nắm đấm, trầm giọng:

_"Nguyễn Ngọc Thủy! Cô đừng quá đáng như thế!!!"

Diệp Du vẫn cúi đầu đứng bên mẹ, nhưng tầm mắt không nhịn được mà nhìn ngó xung quanh, liền phát hiện vài nhà báo đang lén chụp hình gần đó, khóe môi không khỏi cong lên. Cậu nhắm mắt, hít sâu một hơi. 

Ngẩng đầu nhìn người phụ nữ chua ngoa trước mặt, Diệp Du do dự tiến lên vài bước, thấp giọng hỏi:

_"Lời cô nói là thật sao?"

Ngọc Thủy nâng cằm, khinh bỉ nhìn Diệp Du, đáp:

_"Đúng vậy."

Diệp Du mím mím môi, đôi mày thanh tú chau lại, thân hình nhỏ nhắn hơi run lên, giọng nói không che dấu được ủy khuất lẫn sợ hãi:

_"Cháu... cháu sẽ làm."

Doãn Vân mở to mắt nhìn con trai nhỏ, kéo bé con lại, mặt đối mặt chất vấn:

_"Tiểu Diệp, lỗi không hoàn toàn ở con, tại sao con phải chịu làm việc này?"

Diệp Du nhẹ nhàng đẩy mẹ ra, chua xót nở nụ cười.

_"Mẹ à, chúng ta không thể chống lại người giàu được. Mẹ không thấy mọi người xung quanh nể sợ cô ta thế nào sao? Nhưng con không sai, con sẽ không động thủ với người không chạm đến gia đình con! Con không làm, cô ta liền lấy cớ này gây khó dễ chúng ta, sẽ không một ai bênh chúng ta đâu, mẹ ạ! Con muốn chứng minh, lời con nói là sự thật."

Thoáng ngừng đôi chút, Diệp Du bỗng nở nụ cười thật tươi, đôi mắt đen láy, long lanh xinh đẹp như mặc phỉ, khiến mọi người ngơ ngác nhìn, linh hồn như bị cuốn hút vào đấy. 

_"Mẹ yên tâm, Tiểu Diệp của mẹ sẽ không sao. Tiểu Diệp sẽ bảo vệ mẹ." Những người đụng đến chúng ta, sau này sống sẽ không dễ dàng! Ánh mắt Diệp Du hơi trầm xuống, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, nửa câu sau cũng không nói ra.

Diệp Du quay lại, nhìn thẳng vào Ngọc Thủy, ánh mắt trong suốt không lẫn tạp chất khiến bà ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Cậu nắm chặt cây bút chì bấm trong tay, rạch lên mặt mình nhiều đường, chân mày nhíu chặt.

Màu đỏ tươi chói mắt trên mặt con trai nhỏ khiến bà hoảng loạn, vội vàng giật lấy cây bút trong tay bé con, quăng đi. Bà luống cuống, tay chân không ngừng run rấy, không ngại bẩn mà lấy tay áo mình lau máu trên mặt bé con. Diệp Du ngoan ngoãn không nói, gương mặt nhỏ nhắn không biểu tình tỏ vẻ mình không sao, nhưng thân hình run run lên án cảm giác của cậu lúc bấy giờ.

Doãn Vân càng lau máu của con trai nhỏ chảy ra lại càng nhiều, bà nhìn chằm chằm những vết thương của bé con, phẫn nộ trong lòng càng gia tăng. Bà làm bác sĩ sao lại không biết, bé con cố ý rạch mặt mình sâu và nặng hơn nhiều so với thằng bé kia. Bà nhìn về phía Ngọc Thủy, ánh mắt tràn ngập tơ máu, cười nhạt:

_"Cô vừa lòng rồi chứ!? Vừa lòng rồi chứ!!! Cô làm người lớn, không biết dạy con mình cho tốt, để con mình đi gây sự, liền không chịu nhận lỗi lầm của con trai cô, chèn ép bé con nhà tôi đến nông nỗi này, vừa cái tâm thối nát của cô rồi chứ!!! Lũ nhà giàu khốn khiếp, đừng ỷ có tiền là có tất cả! Các người, cả các người nữa. Chỉ vì lợi ích cá nhân của mình mà không dám nói bất kì lời nào. Khiến một đứa nhỏ mười tuổi ra nông nỗi này, các người hả dạ rồi chứ! Vây quanh xem trò vui đủ rồi chứ!!!"

Mọi người xung quanh ngẩn người, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Họ không nghĩ cậu bé này lại dám rạch mặt mình như lời Ngọc Thủy nói chỉ vì muốn được minh oan. Họ vây xem lúc đầu cũng vì tò mò, không ngờ sự việc lại đi xa thế này. Mọi người còn chưa kịp tản ra, liền nghe tiếng nói đằng sau.

_"Chúng tôi là bảo vệ của Trung tâm này, mọi người mau mau tản ra, không nên tụ tập ở đây."

Doãn Vân lạnh nhạt nói:

_"Không dễ thế. Tôi còn muốn cô ta thừa nhận lỗi lầm con cô ta, nếu không bé con nhà tôi làm việc này công dã tràng mất."

Ngọc Thủy vẫn còn bị kinh sợ lúc nãy dọa cho sững người, bấy giờ mới lấy lại được tinh thần. Nghe Doãn Vân nói, không nhịn được mà kiêu ngạo, vênh mặt.

_"Con tôi sai thì sao? Chẳng qua chỉ là nói đùa đôi chút thôi sao, con cô làm quá mọi chuyện lên. Chuyện này coi như dừng ở đây đi." - Nói rồi, bà ta dắt con ngoảnh mặt đi.

_"Cô..." - Doãn Vân mím môi, muốn kéo cô ta lại làm rõ mọi chuyện, liền thấy bé con nắm tay cản bà. Diệp Du gương mặt tái nhợt do mất máu, đôi mắt đen phủ hơi nước, khóe miệng cong lên tạo nụ cười yếu ớt, khẽ lắc đầu. Mục đích đạt được rồi, không cần gọi người đàn bà điêu ngoa đó.

Diệp Du sao lại không nhớ, Ngọc Thủy chính là chị gái của Nguyễn Phúc, cũng là lão Nguyễn đã hành hạ cậu trong mạt thế. Cậu sao lại không hận, không chán ghét mụ ta, nhưng bây giờ cậu không có lý do để hành hạ mụ, chỉ có thể kéo mụ xuống vũng lầy, khiến gia đình mụ gặp chuyện "vui" thôi.

Bảo vệ thấy hai trong số bốn người đã đi, vội vàng tản đám đông ra. Mọi người chột dạ không dám nhìn hai mẹ con Doãn Vân, cũng không dám nói nhiều, liền rời đi. Doãn Vân thở dài, nhanh chóng ôm bé con đi bệnh viện. Diệp Du vùi mặt vào lòng mẹ, che giấu khóe môi hơi cong lên đắc ý lẫn ánh mắt lạnh thấu xương.

Nhưng không ai hay biết, ngay từ đầu luôn có một nam nhân theo dõi bọn họ ở góc khuất tại tầng trên. Ánh mắt của nam nhân đó khi thì nheo lại nguy hiểm, khi thì lóe lên tia kinh ngạc, lúc lại nghiền ngẫm nhìn thân ảnh bé nhỏ trong bộ đồ thủy thủ xanh lam kia, cho đến khi thân ảnh đó đi mất mới thu hồi tầm mắt. 

_"Thượng tướng, ngài đang nhìn gì vậy?" - Nam nhân khác từ trong phòng gần đó bước ra, không nén khỏi tò mò hỏi.

_"Không có gì." - Nam nhân được gọi là thượng tướng trầm giọng trả lời. - "Đi." Nói xong cũng không đợi người kia, nam nhân này đã cất bước đi trước.

_"A, dạ dạ." - Nam nhân đằng sau vội vàng đuổi theo, lau mồ hôi trên trán. Thượng tướng hôm nay làm sao vậy, ánh mắt sao lại đáng sợ hơn mọi hôm thế kia chứ. QAQ

Vài giờ sau, Doãn Vân dẫn Diệp Du từ trong bệnh viện đi ra, đón taxi về nhà. Suốt dọc đường đi, bà không nói bất cứ lời nào, Diệp Du cũng không dám làm phiền bà, chỉ trầm mặc ngoan ngoãn ngồi kế bên. Doãn Vân rất bất mãn với việc làm của con trai nhỏ, lúc trước bé con chí ít cũng sẽ nghe lời bà, không dám tổn thương chính mình. 

Bà nhận ra được mục đích của con trai nhỏ, là muốn cho những nhà báo gần đó chụp lại được khoảnh khắc ấy. Dù trẻ con có đùa nhau chảy máu đôi chút cũng không có gì quá đáng - đó chính là tâm lý của đại đa số người lớn. Nhưng nếu một người khác chỉ vì chuyện này mà chèn ép một đứa nhỏ, bắt nó tự rạch mặt mình lại là việc lớn. Đủ để kéo thanh danh người đó lẫn người thân thích xuống vũng lầy không trồi lên được. 

Doãn Vân không quá ngăn cản bé con, bà nghĩ bé con đang diễn trò, có tạo vết thương cũng sẽ như thằng bé kia thôi. Nhưng bà không thể nào ngờ... Nghĩ đến đây, Doãn Vân không khỏi thở dài. Nhìn nửa gương mặt của con trai bị quấn băng vải trắng, bà không khỏi đau lòng. 

Cũng từ điểm này bà nhận ra sự khác biệt lớn của Diệp Du. Con trai nhỏ không giống như trước, ra tay càng thêm tuyệt tình không để ý bất cứ thứ gì. Nếu không phải hiện tại mạt thế vẫn chưa đến, trong lòng bà có một dự cảm Tiểu Diệp chắc chắn sẽ đem hai mẹ con người kia giết chết. 

Doãn Vân không kiềm lòng được, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm của bé con, khiến thân hình Diệp Du cứng đờ. Cách làm của bé con kì lạ thay không khiến bà cảm thấy quá đáng, lại mơ hồ càng thương tiếc càng đau lòng. Trẻ con mười tuổi phải được ăn học, vui chơi, sống hồn nhiên vô ưu, chứ không phải mang theo nỗi thống hận chán ghét mãi không buông được trong lòng như thế này.

Khi về đến nhà, Doãn Vân liền dắt con trai vào, vẫn không lên tiếng. Bà hiện tại không muốn nói chuyện với con trai nhỏ. Thương tiếc là một chuyện, nhưng việc bé con tự làm tổn thương mình là một chuyện bà không thể tha thứ. Doãn Vân bỏ mặc Diệp Du vẫn còn đứng ở phòng khách, mang theo sách đi về phòng.

Nhìn bóng dáng mẹ rời đi, trong lòng Diệp Du thầm cười khổ. Cậu cũng không phải muốn thế này. Nhưng cậu không muốn để mụ đàn bà kia chiếm tiện nghi, rõ ràng là con mụ sai trước, lại không thèm nhận lỗi, một hai muốn dạy dỗ cậu. Cũng may cậu tinh mắt phát hiện có nhà báo gần đó, liền dùng một chút tiểu mưu này đối phó. Nếu không... Ánh mắt Diệp Du bỗng chốc tối sầm, chứa đựng điên cuồng tàn khốc không thể nào che giấu, cả người tản ra khí thế âm trầm khiến người sợ hãi, khóe môi nhếch lên, cậu không ngại máu dính tay đâu.

Diệp Du thu hồi lại khí thế quanh người, nhắm mắt, lúc mở ra hoàn toàn khôi phục bình tĩnh. Mẹ chắc là giận cậu lắm. Diệp Du sờ băng vải trên mặt, cậu hiểu rõ mẹ không thích cậu có bị thương, càng bất mãn cậu tự làm mình bị thương. Cậu lúc đó thật tình không có cách giải quyết nào hợp lý hơn. Diệp Du vẫn ngồi ở phòng khách, nhắm thời gian chờ mẹ hết giận sẽ vào tìm mẹ sau.

Tính toán của Diệp Du hoàn toàn đúng. Chuyện Ngọc Thủy chèn ép một đứa nhỏ rất nhanh được đưa đến tòa soạn báo chí, còn được gửi cả đến đài truyền hình. Tuy nhiên, những người ở đây sau khi xem qua liền do dự không biết có nên đăng hay không. Họ cũng không muốn trêu chọc vào tổ ong này. Dù việc Ngọc Thủy cố ý khiến đứa nhỏ mười tuổi đáng yêu như thế tự mình rạch mặt khiến họ rất phẫn nộ, nhưng họ không muốn mất chén cơm của mình.

Lúc này, trong một căn phòng nhỏ, một người đàn ông đang ngồi trước màn hình, nghiêm túc xem những hình ảnh được chụp lại tại Trung tâm thương mại vào buổi sáng, ánh mắt không khỏi hiện lên một chút nghiềm ngẫm. Đây quả thật chính là người lúc sáng đã theo dõi diễn biến của cuộc cãi vả ấy, người được gọi là "Thượng tướng". 

_"Thượng tướng, ngài xác định muốn đem những tin tức này tung ra?"

Nam nhân không nói gì, gật nhẹ đầu. 

_"Nhưng... việc này sẽ chọc đến vài người."

Giọng nói trầm thấp không mang độ ấm, tản ra uy áp khiến người không dám cãi lại vang lên:

_"Ta biết."

Nam nhân tắt màn hình máy tính, quay sang nhìn người đang cung kính đứng trước mặt, khẽ nheo mắt lại. Người bị nhìn đến cứng đờ không dám nhúc nhích, sau lưng mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, lòng ai oán, điên cuồng gào thét. Thượng tướng, đừng nhìn người ta nữa, ánh mắt của ngài rất đáng sợ đó ngài biết không!!! Người ta bị nhìn đến muốn tè ra quần luôn rồi nè QAQ

_"Đi nhanh đi. Không cần để ý đến đám ruồi nhặng ấy."

Người kia như được lệnh xá, không khỏi gật đầu liên tục, phóng nhanh ra khỏi phòng, liền đụng phải một người.

_"Lão Nhị, làm gì mà như ma rượt thế?" - Người này cợt nhả cười, ánh mắt vui vẻ khi người gặp họa.

_"Mẹ nó, lão Ngũ. Bớt nói vài lời không ai bảo ông câm đâu." - Người được gọi là lão Nhị vò vò mái tóc rối, hung hăng trừng người đang vô tâm vô phế cười. "Lão đại nhà ta dạo này thế nào ấy, càng lúc càng đáng sợ."

Lão Ngũ hay còn gọi Ngũ Kỳ, cũng là thanh niên đi theo nam nhân gọi là thượng tướng tại Trung tâm, bất lực nhún vai:" Ông đừng hỏi tôi. Tôi cái gì cũng không biết đâu. Ông lo đi làm chuyện lão đại bảo đi, đừng thắc mắc mấy cái nhỏ nhặt này."

Nghe Ngũ Kỳ nói, Nhị Vũ không khỏi khinh thường nhìn cậu ta, giọng nói rất thiếu đánh:

_"Ừ ừ, rất nhỏ nhặt, vậy mà khiến Ngũ ca nhà chúng ta chân lúc nào cũng như muốn nhũn ra nha. Coi bộ, lão Ngũ ông đây không hề sợ khí thế của lão đại, tôi phải báo cho mấy người kia biết mới được."

Nói rồi, Nhị Vũ nhanh chóng chuồn mất. Hắn còn việc phải làm cho lão đại, không rảnh ở đây tán gẫu nữa đâu. Ngũ Kỳ còn đang đắc ý, nghe xong vẻ mặt liền cứng đờ, khóe môi đang nhếch lên lập tức rũ xuống, thiếu điều có vài con quạ bay ngang đầu kêu quác quác thôi. Ngũ Kỳ trừng mắt dữ tợn nhìn theo hướng Nhị Vũ đi mà rống to:

_"Oắt con, cậu giỏi thì trốn cho kỹ!!! Đừng để ông đây tìm được cậu!!!"

Đối lập với bên ngoài phòng ồn ào do hai người kia, chỉ cách nhau một cách cửa, trong phòng lại yên lặng một cách quỷ dị. Nam nhân ngồi trên ghế, đầu tựa vào lưng ghế, khép hờ mắt, lộ ra vẻ lười biếng, ngón tay nhịn không được mà gõ gõ theo từng nhịp lên tay vịn. Một hồi lâu, nam nhân ấy dần mở mắt ra, đôi đồng tử không chứa bất kì cảm xúc gì, trầm tư một lát, liền vươn tay cầm lấy tấm ảnh gần đó, khóe môi bất giác khẽ cong, phát ra âm thanh trầm thấp:

_"Đây là... tang thi vương sao?"