CHƯƠNG 78

SỜ SỜ CHÂN

Ánh mắt hắn ngưng lại, sắc mặ rốt cuộc cũng có biến hóa, lập tức trầm xuống, tối tăm đến cực điểm “ngươi và ta đã có vợ chồng chi thực, chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng người khác? Tối hôm qua ngươi đều nguyện ý, sao hôm nay liền không muốn?”

A Sơ á khẩu, tối hôm qua…Tối hôm qua nàng không biết như thế nào, chỉ cảm thấy hắn hôn môi nàng thực thích, rất thoải mái nhưng đến lúc thanh tỉnh, nhìn thấy những vết sẹo trên người mình, nhớ tới trận đòn roi lúc trước, tâm tình liền hoảng hốt, đối với hắn cũng trở nên e ngại.

Đang lúc xuất thần hắn đã kéo nàng qua, ngón tay vẽ trong lòng bàn tay một đóa hoa, tạo nên một đóa huyết hoa, trong bàn tay hắn cũng có một đóa hoa máu y chang. Hai bàn tay áp lại với nhau, máu trong người đột nhiên nóng lên, lưu chuyển toàn thân. “chúng ta nguyện gần nhau vạn thế, không xa không rời, trên trời làm chứng, dưới đất minh tâm”. Hắn lớn tiếng nói xong, đóa hoa trên tay cũng sáng lên, cảm giác đau xót, trong nháy mắt, cảm giác đó và ánh sáng cũng biến mất.

Nhìn lòng bàn tay không có dấu vết gì, giống như chưa từng xảy ra nhưng trong cơ thể dường như lại có một lực lượng khác. A Sơ hỏi “ngươi làm gì vậy?”

Hắn loan loan khóe môi, mâu quang nhu hòa, cảm giác có chút thoải mái “huyết thệ, ai phản bội trước sẽ chết trước. A Sơ, ta biết trong lòng ngươi có ta, nếu không vết máu này đi xuống, ngươi đã sớm bị phản thệ”

Hắn cư nhiên dùng cách này để thử nàng có tâm hay không, nếu nàng đối với hắn vô tâm, chẳng phải trong nháy mắt đó sẽ hóa thành bộ xương khô sao? Ai phản bội trước sẽ chết trước. Hắn dùng cái chết để trói buộc tình yêu, dùng cái chết để thủ chân tâm. Hắn thay đổi quá nhiều.

Hai hàng lông mày nhăn lại, không nói tiếng nào chỉ chăm chăm nhìn hắn sau đó xoay người rời đi, chỉ để lại cây hải đường đỏ như lửa cùng một bóng dáng hiu quạnh.

Mộ Khanh ngơ ngác đứng đó, lòng bàn tay vẫn còn hướng về phía trước, giống như bàn tay nàng vẫn còn ở trong tay hắn, trong đầu quẩn quanh lời nói của nàng.

Buổi tối nằm trên tháp, A Sơ suy ngẫm lại những lời Ngọc Cẩm đã nói. Cho dù hắn đã từng tốt cỡ nào cũng không thể cam đoan lần sau hắn sẽ không dùng roi. Từng nghe nói, có nam nhân đánh nữ nhân được một lần sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, sau đó thì thành bạo lực gia đình. A Sơ đã bị một lần, không muốn có lần thứ hai.

Ngoài điện vẫn có người ngồi bên bàn đọc sách. Từ dưới tàng cây hải đường trở về, hắn không nói với nàng tiếng nào. Thò đầu ra khỏi chăn, xuyên thấu qua màn nhìn ra ngoài, tựa hồ như cảm nhận được động tĩnh thật nhỏ bên trong, người đọc sách bỗng nhiên nghiêng đầu đối diện với nàng. A Sơ hoảng hồn lùi vào trong chăn, sau đó lại thò đầu ra giải thích “chói quá, ngủ không được”

Không thấy rõ thần sắc người bên ngoài nhưng có thể thấy được ý cười dần dần hiện lên trên mặt hắn. Lúc này A Sơ mới nhận ra mình đã làm điều thừa. Hắn đọc sách, nàng nói chói qua ngủ không được, vậy chẳng phải bảo hắn thổi tắt đèn lên tháp nghỉ ngơi sao?

Quả nhiên. Hắn bỏ sách xuống, thổi tắt đèn. Hắn nằm xuống, lựa chọn tư thế thoải mái, thân thể dán sát vào nàng nhưng không tiến thêm một bước nữa. A Sơ đợi một lát chỉ nghe tiếng hít thở trầm ổn, Mộ Khanh dường như đã ngủ.

Bình thường không có cơ hội chạm vào chân hắn, cũng không thể vô duyên vô cớ ôm lòng bàn chân người tà để chà xát.

A Sơ rón rén đi đến cuối giường. Trước tiên lấy ngón tay chọt chọt đùi hắn, thấy hắn không phản ứng, vì thế lặng lẽ kéo chăn lên, đưa tay dò xét xuống dưới. A Sơ cẩn thận cân nhắc, không học công phu điểm huyệt nên không biết huyệt dũng tuyền ở vị trí nào, liền làm theo lời Lão Quân nhưng khi điểm đến lần thứ ba, người trên giường đột nhiên nhúc nhích, A Sơ lui đến góc tường, không biết có điểm trúng huyệt dũng tuyền chưa.

Ngay sau đó, người trên giường ngồi dậy, sâu kín nhìn A Sơ, giọng điệu mang theo vẻ ngái ngủ “ngươi sao vậy?”

A Sơ chà chà hai tay “bỗng nhiên phát hiện ra chân ngươi rất đẹp, nên muốn sờ một cái”

Mộ Khanh kéo nàng lại “ngủ”

Xem ra là không bị phát hiện, A Sơ đưa lưng lại với hắn, vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, không biết Thái Thượng Lão Quân đã tìm được Đại A Chiết chưa?

Sáng sớm hôm sau, A Sơ cầm thùng tưới nước. Thương Nhiên Thiên cảnh không có nha hoàn, câu cối thiếu nước nhiều ngày, lá cây ố vàng khiến A Sơ không đành lòng, muốn gánh vác trọng trách cứu vớt chúng sinh. Đột nhiên một lực đạo kéo nàng vào bụi cỏ, A Sơ đá thùng. Nam nhân kia không phải muốn làm gì trong bụi cỏ chứ? Nghĩ nghĩ, vung tay lên một cái, thân thể ngã mạnh xuống.

Cư nhiên không né tránh! Đại khái là rất chuyên tâm cho…

“Đừng như vậy, ngươi đã nói mấy ngày nay không chạm vào ta!” A Sơ đỏ mặt nói

“Cái gì?” người phía trên lên tiếng, có cảm giác như đang nghiến răng nhưng mà…thanh âm dường như không đúng.

A Sơ liếc mắt thấy Đại A Chiết ngồi trên đất, trên trán nổi một cục u, nàng kinh ngọc hỏi “Đại A Chiết, sao ngươi vào được? sư phụ ngươi đang tìm ngươi”

Nhìn thấy hắn, trong lòng A Sơ thầm khen mình hôm qua đã điểm huyệt chính xác.

Đại A Chiết xoa cái trán, kiêng kị nhìn thùng sắt trong tay nàng, nghiêm trang nắm tay nàng “ta mang ngươi ra ngoài”

“Đừng!” A Sơ rụt tay lại, có chút kích động “nếu Mộ Khanh biết ta đi theo ngươi, hắn sẽ giết chúng ta”

Đại A Chiết híp mắt, cố gắng xoa dịu cảm giác đau nhức ở thái dương nhưng vẫn nghiêm túc nói “ta thấy ngươi cũng không ổn, ngươi không muốn đi sao?”

A Sơ định nói “có nhưng không phải đi cùng ngươi” đột nhiên nhớ tới một vấn đề, cả kinh nói “tiên thuật của Mộ Khanh chỉ mất trong chốc lát, ngươi đi vào rồi làm sao mà đi ra. Hiện giờ Mộ Khanh đang rất giận ngươi, lần này ngươi chẳng phải là chui đầu vào lưới sao?”

“Hắn đối với ngươi không tốt, ta sẽ mang ngươi đi”

A Sơ khó xử “Sư phụ ngươi nói lần trước Thiên giới trách lầm ngươi, hiện có thể giúp ngươi khôi phục tiên cốt. Không bằng lần này trước chờ cơ hội đi ra ngoài tìm sư phụ ngươi, ta ở đây không có việc gì.”

Đại A Chiết nghe không vào “không làm tiên cũng được, ta sẽ mang ngươi đi”

“Ngươi, ngươi, ngươi!” A Sơ tâm phiền ý loạn, thật không muốn Đại A Chiết mạo hiểm như vậy, dưới tình thế cấp bách đành lấy cớ “ngươi không làm tiên thì dẫn ta đi bằng cách nào? Ngươi đánh thắng được Mộ Khanh sao? hai người đi là chịu chết. Ta còn chưa muốn chết”

Đại A Chiết quả nhiên bình tĩnh trở lại, ánh mắt ảm đạm. Nơi này vốn chỉ có nàng và Mộ Khanh, nếu hắn không nghe tiếng chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ. Sợ Mộ Khanh phát hiện ra Đại A Chiết, A Sơ đưa hắn đến chỗ hẻo lánh để trốn. Đại A Chiết dọc đường đi không hé răng, lẳng lặng nhìn nàng. A Sơ đưa hắn nấp trong thạch động bên trong Thiên cảnh, còn dặn phải luôn chú ý tới kết giới, nếu thấy bạch quang mờ đi phải lập tức rời khỏi Thương Nhiên Thiên cảnh.

Đại A Chiết bỗng nhiên giữ chặt nàng, hỏi “nếu có thể rời khỏi nơi này, ngươi có nguyện ý cùng ta về Thiên giới không?”

A Sơ cười cười “ta sẽ trở về Thiên giới, khi đó sẽ vấn an Ngọc Cẩm, Nguyễn Nguyễn, sư phụ ngươi và ngươi nữa”

Trong mắt Đại A Chiết có chút thê lương “thực ra ta rất ích kỷ, không có được ngươi cũng không muốn ngươi ở bên cạnh hắn, lại luyến tiếc tổn thương ngươi, đành phải thành toàn cho ngươi”

“Là ta hồ đồ, là ta có lỗi với ngươi.” A Sơ cúi đầu, bởi vì nhất thời hành động theo cảm tình, nàng đối Đại A Chiết trừ bỏ áy náy không có gì khác.

Hắn nhếch miệng, xoay người đi, yên lặng nhìn hoa văn trên cây cột trong thạch động.

A Sơ rời khỏi thạch động, Đại A Chiết xuất hiện làm nàng có chút luống cuống, trong lòng rối loạn lại bực bội không nói thành lời. Muốn rời khỏi Thương Nhiên Thiên cảnh nhưng khi Đại A Chiết nói muốn đưa nàng đi, nàng lại từ chối, có lẽ vì không muốn làm cho quan hệ giữa hắn và Mộ Khanh thêm căng thẳng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu có thể rời khỏi đây, cái nhìn của Mộ Khanh thế nào, liên quan gì tới nàng.

A Sơ vừa tiến vào sân, phía sau đã vang lên tiếng chim vỗ cánh, quay đầu liền thấy một lam điểu đậu trên bàn đá, A Sơ kinh ngạc hỏi “Lam Oanh, sao ngươi cũng đến đây?”

Lam Oanh híp mắt “cũng?”

Lam Oanh luôn trung thành và tận tâm với Mộ Khanh, A Sơ liền tìm cớ “bởi vì mấy ngày trước cũng có bằng hữu tới”

Lam Oanh nghiêng đầu “ta nhớ Mộ ca ca nên cùng Lục Oanh đến tìm Mộ ca ca. Ta đến Thương Nhiên Thiên cảnh đã lâu, các ngươi lại không phát hiện ra, thực mất cảnh giác”

A Sơ nhìn cái bụng nhỏ nhắn của nó hỏi “trứng của ngươi đâu?”

Lam Oanh vỗ vỗ cánh, trên bàn rạo rực “đẻ ra rồi thì để bọn họ tự bay, tự lo cho cuộc sống của mình, không quấy rầy ta và Lục Oanh. Lục Oanh đang đi bắt sâu cho ta, mấy ngày nay không có khẩu vị.Ha ha, ăn đến mập lên”

Nàng ta như vậy mà trượng phu còn yêu thương, càng nghĩ A Sơ càng cảm thấy không có tư vị, nhịn không được hắt nước lạnh vào nàng “dưỡng mập quá cũng đừng đi tới đi lui trước mặt Mộ Khanh, hắn khác trước nhiều lắm, tính tình nóng này hơn, nói không chừng sẽ đem ngươi đi nướng, xem ngươi đến lúc đó khóc thế nào”

Lam Oanh nhảy lên cành hải đường “vậy ngươi có nghĩ vì sao Mộ ca ca lại thay đổi không?” mổ mổ một đóa hải đường, lười biếng nói tiếp “tuy ta chỉ là một con chim nhưng cũng biết được chuyện của các ngươi. Trước kia ngươi cùng Đại A Chiết thành thân, sau lại hứng thiên lôi cứu hắn, còn cùng hắn lưu lạc thiên nhai, là nam nhân bình thường thích ngươi đều sẽ ghen đến điên lên. Cho nên Mộ ca ca chỉ có thể dùng sức mạnh cứng rắn giữ ngươi ở lại, thực ra trong lòng rất lo lắng, sợ có ngày ngươi lại cùng Đại A Chiết bỏ đi, sợ ngươi lại không cần hắn”

A Sơ trầm mặc trong chốc lát, nói “cho dù hắn tức giận cũng không thể đánh ta”

Bay đến đậu lên vai A Sơ, Lam Oanh tức giận hét toáng lên “tức giận? hắn là đang ghen, ghen. Người đã ghen lên thì chuyện điên gì cũng có thể làm được. Mộ ca ca trước kia không phải như vậy, mỗi người khi đến giới hạn chịu đựng cũng sẽ làm ra thủ đoạn cường ngạnh, cho dù biết mình không nên làm vậy cũng nhịn không được mà làm”

A Sơ suy nghĩ ‘theo như ngươi nói là ta có lỗi với hắn? là ta bức hắn đến điên?”

Lam Oanh gật đầu thật mạnh ‘có thể nói như vậy”

A Sơ đưa tay chộp nó, Lam Oanh lập tức bay lên cây, A Sơ nhướng mày mắng ‘con chim chết tiệt. Ngươi giúp cho Mộ Khanh,xem ta như kẻ ngốc sao, ta không để bị ngươi quay vòng vòng đâu”