Tuy Mộ Khanh nói linh trùng rất kỳ diệu nhưng chỉ có một chút trái cây dại, A Sơ vẫn không tin lắm. Ngay cả bọn họ cũng không phá được băng tháp, mấy con linh trùng bé tí kia thì làm được gì chứ, hơn nữa có mấy giọt trái cây là dụ được bọn chúng tới sao? nàng không ngửi được mùi vị gì nha.

Thấy Mộ Khanh nhắm mắt dưỡng thần, A Sơ càng thêm nóng vội, đợi tới lúc nào Mộ Khanh mới khôi phục pháp lực đây?hắn bị thương cũng không nhẹ nha.

A Sơ gấp như kiến bò trong chảo, vài lần muốn gọi Mộ Khanh tỉnh lại nhưng rồi nhịn xuống. Ngườ dưỡng thần đột nhiên ra hiệu, nhắc nàng im lặng. A Sơ không cam lòng ngồi xuống, đột nhiên nghe tiếng cắn nuốt rất nhỏ. Thanh âm cực nhỏ, A Sơ ngừng thở lắng nghe cẩn thận, xác định là tiếng cắn nuốt, hơn nữa còn từ…vách tường băng tháp truyền đến

Mộ Khanh đắc ý liếc mắt nhìn nàng, A Sơ lại làm như không thấy, chỉ chăm chú nhìn về chỗ phát ra tiếng động. Chậm rãi, thanh âm cắn nuốt càng lúc càng lớn, hình như số lượng linh trùng đã tăng lên. Nếu cắn nát băng tháp này không biết cần bao nhiêu linh trùng đây ta?

A Sơ không có hảo cảm với sâu, thậm chí còn e ngại, nghĩ tới cảnh mình sắp đụng phải hàng trăm hàng ngàn con sâu, cả người liền run rẩy. Thanh âm càng lúc càng lớn, phía tây đã vang lên tiếng băng vỡ vụn, nhưng từ bên trong thì chờ băng tháp bị phá xem ra cũng còn lâu. A Sơ vẻ mặt khẩn trương, đột nhiên bị người chọt chọt vào eo, khiến nàng bị nhột mà bật cười, quay đầu nhìn người khởi xướng

Mộ Khanh hỏi: “Ngươi có thể bay không?”

A Sơ bật cười “có thể, ha ha,”

“Vậy ngươi ôm ta bay đi”

Ôm… Là một tay ôm thắt lưng một tay ôm lấy hai chân hắn? ôm sao?

Một bàn tay đặt lên vai nàng, Mộ Khanh quăng cho nàng ánh mắt như lưỡi đao “ôm thắt lưng ta”

A Sơ liền hiểu, giận tái mặt nhưng vẫn ôm thắt lưng hắn, hít sâu một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm chỗ sắp bị phá hổng, vẻ mặt khẩn trương. Ước chừng nửa canh giờ, vách tường trong băng tháp rốt cuộc cũng xuất hiện cái khe thứ nhất, tiếp theo là cái thứ hai, thứ ba…nháy mắt đã phá vỡ bức tường. Một đám linh trùng phát ra ánh sáng ào ào bay vào, Mộ Khanh liền ra lệnh, A Sơ lập tức bay lên. Mộ Khanh muốn giúp một chút nhưng không thể vận dụng pháp lực. Linh trùng xâm nhập càng nhiều, băng tháp bị vỡ ra càng rộng, A Sơ liền mang theo Mộ Khanh ra ngoài. Ánh sáng chói chang bên ngoài làm hai người phải nhắm mắt lại, phía sau là tiếng băng rơi đổ ầm ầm.

A Sơ cứ đi mải miết, muốn cách càng xa càng tốt nơi tù túng và đám sâu đáng sợ kia, chúng có thể phá nát băng tháp, biết đầu chừng sẽ gặm nàng đến xương thịt không còn nha. Đến một chỗ bằng phẳng, Mộ Khanh nằm ngửa thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch, A Sơ thì cả người phát run, hai tay không chống đỡ nổi phải nằm úp xuống.

Băng tháp nằm trên một khu đất cao, dưới chân tuy bằng phẳng nhưng chung quanh đều là những tảng đá chất chồng, là loại đá đặc trưng của Tử Kinh Nhai. Băng tháp bị hủy diệt, pháp lực thoát ra, những khối băng biến mất trong nháy mắt, dưới chân là hồng thạch bằng phẳng nhưng vô cùng cứng rắn, hàn khí nhè nhẹ tỏa ra, thấm vào da thịt, kết thành một lớp sương trắng.

Chỉ có nước trái cây cho nên linh trùng chỉ ngửi được hương vị mà không có gì ăn, cho nên xôn xao một trận rồi bay đi nơi khác. Linh trùng khứu giác linh mẫn nhưng không phải là ác trùng nên cũng không chú ý tới Mộ Khanh và A Sơ.

Một linh trùng thì nhỏ nhưng trăm ngàn con cùng công kích thì sức mạnh không thể khinh thương, nhất là đối với những người không còn linh lực. Thần sáng tạo dụng ý thật khó lường, dùng tự nhiên để sáng tạo nên kỳ tích

A Sơ ngây ngốc nhìn đám linh trùng bay đi, lúc này mới thấy an tâm. Băng tháp đã vỡ, linh trùng đã bay đi, việc cấp bách là quay về Đông Lăng điện, tìm Thương Thuật trị liệu cho Mộ Khanh. Muốn ôm Mộ Khanh bay lên Cửu trùng thiên là không thể, cho nên A Sơ nghỉ ngơi một lát thì triệu hồi tường vân, giúp đỡ Mộ Khanh đi lên. Nhưng khi hai người vừa bước lên, mây mềm xốp dưới chân lại trở nên cứng rắn như đá.

Mộ Khanh nhìn mây phiêu tán dưới chân, lẳng lặng nói ‘đám mây này không chở nổi hai người”

A Sơ nhìn Mộ Khanh sắc mặt kém đi, lòng nóng như lửa đốt, run giọng kích động “sao có thể chứ, bình thường ta dùng nó đi như tên bắn cơ mà, sao không thể mang thêm một người?”

Mộ Khanh nhìn đám mây cao thấp đánh giá “mây của ngươi nhỏ quá, hai người cùng lên sẽ dễ dàng tản ra, chúng ta sẽ rơi xuống’

A Sơ tiếc hận ‘nhỏ lắm sao?là ta tu luyện không đủ?”

Mộ Khanh dừng một chút, ôn nhu nhìn nàng lắc đầu “không phải, là vì…ngươi thân thể không tốt, nên đám mây ngươi gọi cũng nhỏ. Còn nhớ lân trước ngươi vô cớ ngất xỉu không, chính là vì vậy”

A Sơ vô cùng thất vọng nhìn lên cao, chỉ thấy chân trời mây đen dày đặc đang kéo về hướng này, chốc lát nữa sẽ có mưa to. Mộ Khanh nói Vũ thần hoặc là Long vương ở gần đây. A Sơ hưng phấn hướng về phía trước kêu to “Vũ thần, Long vương gia, Nguyễn Nguyễn”

Mưa rơi mỗi lúc một lớn, A Sơ sợ thanh âm của mình bị tiếng mưa át đi, càng ra sức mà gào. Kêu đến khi cổ họng đau rát, mưa to đột nhiên nhỏ lại, hình như có người đang nghe ngóng. A Sơ vẫn không ngừng kêu nhưng người bên cạnh đã đưa tay che môi nàng lại, lắc đầu

Nước mắt tràn mi, cổ họng khàn khàn “đều do ta bình thường không cố gắng, mang theo một người cũng không được”

Mộ Khanh lau nước mưa cho nàng, an ủi “ngươi đã rất cố gắng, là do ta mập quá”

A Sơ khóc: “Ngươi chính là miệng không buông tha người, lúc này rồi còn nói giỡn”

“…” Mộ Khanh âm thầm sờ thân thể mình, kiểm tra cánh tay, bụng, đùi một lần

Trận mưa này rất lạ, khi thì dồn dập, lúc thì thong thả rồi lại bỗng nhiên bàng bạc. Cùng lúc đó trên không xuất hiện một đám mây thật lớn, bên trên có hai nữ tử đang nhìn xuống. A Sơ thấy là Nguyễn Nguyễn và Ngọc Cẩm. Các nàng cũng thấy nàng, hai người liền nín khóc mỉm cười, hạ mây xuống, mơ hồ nghe tiếng Nguyễn Nguyễn trách cứ Vũ Thần “ngươi có thể bình tĩnh một chút được không?”

Hóa ra trên đám mây có tới mười mấy người, Thương Thuật chạy lên trước, nhanh chóng bắt mạch cho Mộ Khanh. Nguyễn Nguyễn và Ngọc Cẩm vừa khóc vừa cười, ôm lấy A Sơ mà trách “các ngươi làm người ta lo muốn chết”

Vũ Thần cũng không nhàn rỗi, bung dù che cho Mộ Khanh “Thiên đế tìm các ngươi mấy ngày rồi, cứ tưởng Ma giới đã ra tay, vô cùng lo lắng cho các ngươi”

Mộ Khanh cảm động: “Việc này trở về sẽ giải thích với Thiên đế”

Vũ Thần lại nói “Thiên đế chuẩn bị đại lễ, còn có La bà quả, là tặng cho Mộ quân sư, nếu để thêm vài ngày sẽ bị hư. Thiên đế đang thấy đáng tiếc, cũng may Mộ quân sư về đúng lúc”

Mộ Khanh nhướng mi “ta đúng là chiếm đại tiện nghi, ta rất vui, ngươi thay ta cảm ơn hắn trước” nói xong thì hôn mê