Đang buồn bực, phía sau bỗng có một trận gió lạnh thổi tới, A Sơ lạnh run, hai tay ôm chặt người, oán giận nói “Thái Thượng Lão Quân đổ tro than, theo lý nhiệt độ phải ấm áp mới đúng chứ, sao lại lạnh như vậy?”

Hai má nàng đỏ bừng vì uống rượu, mày nhíu chặt, cố gắng giữ thanh tỉnh. Gió lạnh thổi càng mạnh, trong không khí tràn ngập hương vị quỷ dị, A Sơ nói với Mộ Khanh “gió lạnh này hình như thổi từ phía sau tới”, bực mình vì hắn không lập tức tỉnh rượu, nàng dùng ngón tay chọt hắn “thượng tiên, thượng tiên, ngươi say thực sao?’

Hồi lâu Mộ Khanh mới lấy lại tinh thần “ân?”

Gió lạnh đột nhiên dừng lại, A Sơ nghĩ chắc do ban đêm nên gió ở Tử Kinh Nhai thổi lớn hơn, thừa dịp Mộ Khanh say rượu, nàng muốn giải đáp một chuyện. Nhìn Mộ Khanh một hồi, xác định hắn vẫn còn say, liền hỏi “lần trước Lý Thiên Vương nói ngươi…ngươi suýt nữa rơi vào luân hồi, sao vậy?”

Từ sau ngày đó, tâm tình Mộ Khanh vẫn rất xấu, chuyện này làm nàng rất để ý

Mộ Khanh mơ mơ màng màng, cảm thấy say rượu mà lại không giống lắm, ý thức vẫn rõ ràng nhưng cả người mệt mỏi, không thể ngưng thần. Hắn rối rắm nhớ lại chuyện Lý Thiên Vương miệng rộng lần trước, trong lòng vẫn sợ hãi. Suy nghĩ một hồi, đưa tay chỉ lên dãy Thiên Hà nói “một vạn năm, hai vạn năm, ba vạn năm, bốn vạn năm, năm vạn năm…Đúng rồi, năm vạn năm trước tiên ma đại chiến, ta lâm trận bỏ chạy, suýt chút nữa khiến Thiên giới đại bại, cũng may tiểu tử ba mắt kia có mưu có dũng, đả bại Ma giới, làm cho ma chủ phải thối ẩn”. Hắn cúi đầu, ngượng ngùng cười, trong mắt lộ vẻ bi ai “quân sư như ta thực không xứng chức mà, Thiên giới dù không có ta cũng có thể đả bại Ma giới”

Lâm trận bỏ chạy.

A Sơ cảm thấy từ này rất xa lạ, cho dù Mộ Khanh lại…không, tới giờ nàng vẫn không nghĩ mấy từ này sẽ áp dụng trên người hắn. Trong trí nhớ của nàng Mộ Khanh chưa bao giờ có hai từ sợ chết ah. Nàng không tin, lắc đầu nói “nếu đúng như lời thượng tiên nói, sao hôm đó Thiên đế và Nhật hậu lại lưu ngươi lại? ngươi tuyệt đối không phải lâm trận bỏ chạy, tính tình ngươi ái mộ hư vinh lại ngoan cố, sao có thể biến thành một quả hồng mềm”

Mộ Khanh xoa mặt nàng, bật cười ha hả.

Nhưng mặc kệ A Sơ hỏi thế nào, Mộ Khanh cũng không chịu nói, chỉ ôm bầu rượu mà chơi đùa

Đang lúc hai người rơi vào yên lặng, sau lưng gió lạnh lại đột nhiên thổi tới.Mộ Khanh tỉnh rượu một nửa, cảm giác rất bấn an, ý thức như bị một sợi dây thừng buộc chặt, không thể nào giãy ra. Say rượu tuyệt đối không như thế này. Từ lúc ý thức của mình biến hóa, Tử Kinh Nhai đã giăng sẵn cạm bẫy? là ai? Chẳng lẽ…vẫn vì tìm cái kia?

Khí lạnh tràn tới, A Sơ cố trấn định, cảm giác như có một cỗ lực lượng vô hình nhấc nàng lên, váy áo điên cuồng tung bay, nàng cố bám vào nham thạch bên người để duy trì cân bằng, thân thể gầy yếu bắt đầu lung lay

“Mộ Khanh, ta… Ta giống như muốn bay lên” không biết đây là dòng khí gì, không phải là Mộ Khanh âm thầm thi triển thần lực chứ? A Sơ cảm thấy mình không thể kiên trì được lâu, vội chụp lấy Mộ Khanh, cũng vì vậy mới tạo ra khe hở với nham thạch, dòng khí lập tức như mãnh hổ xông tới, nâng thân thể nàng lên. Đang lúc hoảng sợ, kinh ngạc, một bàn tay to đã tiếp được nàng, A Sơ vội vàng ôm lấy.

“Ách…đừng ôm cổ chặt quá”

Đỉnh đầu vang lên thanh âm của Mộ Khan

Sợ hãi quan trọng hơn, A Sơ vội chuyển sang ôm tay Mộ Khanh, nhắm mắt, cắn chặt môi.

Ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại lạnh buốt như sóng to chụp tới, Mộ Khanh ra sức ngưng thần thi pháp nhưng vẫn trở tay không kịp, A Sơ đã bị khí lạnh kia cuốn đi.

Cuồng phong lạnh giá gào thét, từng miếng băng như những lưỡi đao bén nhọn phóng ra ào ạt, xẹt qua thân thể lại đột nhiên biến thành nước đá thấm nhập vào trong gió. A Sơ cảm thấy toàn thân đều bị gió lạnh xỏ xuyên qua, tiếng gió cũng nhỏ dần, giống như rơi vào một thế giới đông lạnh, nàng sợ hãi, hét thất thanh.

Có cánh tay ôm chặt lấy nàng từ phía sau, ánh sáng đột nhiên lóe lên. Mộ Khanh liên tục xuất chưởng vào hai bên, giảm bớt tộc độ rơi xuống của hai người, nhưng nếu ngã xuống, nhất định không thể tránh khỏi bị thương.

A Sơ nằm úp sấp trên ngực Mộ Khanh, nghe thanh âm hít thở truyền đến trên đỉnh đầu, ngửi được mùi hương thản nhiên. Cảm giác cái trán hơi ẩm ướt, nàng đưa tay trái lên sờ thử, mùi tanh nhất thời tản ra, trên ngón tay là một màu hồng hồng. A Sơ chấn động, cố hoạt động bả vai, ngẩng đầu nhìn lên

Mộ Khanh tóc đen tán loạn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mi tâm nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, lông mi run rẩy, đôi môi trắng bệch đang thở dốc, khóe miệng không ngừng chảy máu, lan xuống cả vành tai.

“Thượng tiên” A Sơ lo lắng, nhẹ nhàng gọi nhưng Mộ Khanh vẫn nằm im, không lên tiếng, áo choàng dính đầy bụi, giống như đã chết rồi.

A Sơ chưa từng thất kinh như vậy, nếu Mộ Khanh đã chết, vậy…nàng nên làm thế nào bây giờ. Cho đến giờ, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này, nàng vẫn nghĩ Mộ Khanh sẽ không chết, hắn lợi hại như vậy, da mặt dày như vậy, sao dễ dàng giao tính mệnh mình cho Diêm Vương gia chứ.

“Thượng tiên, thượng tiên, ngươi tỉnh, tỉnh…đi” A Sơ nằm úp sấp trên người Mộ Khanh, không ngừng khóc gọi, đột nhiên lông mày hắn nhúc nhích. A Sơ kinh ngạc, lau nước mắt nhìn thấy rõ ràng cặp mày kiếm xinh đẹp kia lại giật giật.

Mộ Khanh nghe được thanh âm của A Sơ nhưng lại cảm thấy như mình đang nằm mộng. Vừa rồi khi rơi xuống, hắn dùng hết khí lực để làm tốc độ rơi chậm lại, sau khi hắn rơi xuống đất không kịp bày ra pháp lực hộ thể, thân thể giống như phàm nhân, cho nên rơi xuống không chết cũng bị thương. A Sơ có tiên thân, sẽ không đến nỗi, nếu để mình áp trên người nàng, chắc nàng cũng không sao. Muốn cho hai người đều ổn, hắn liền lựa chọn ngã nghiêng. Mộ Khanh biết mình không thể tiếp tục ngủ nữa, cố hết sức há miệng nói “ngươi…ngươi độ chút khí cho ta”

A Sơ nghe vậy, vội nâng Mộ Khanh dậy rồi nàng ngồi sau hắn, vận dụng chân khí truyền cho hắn. Nhất thời, chân khí lại từ lưng của Mộ Khanh quay về tay nàng, vừa rồi lúc A Sơ độ khí, huyệt vị của hắn đều rất bình thường, nếu không phải do Mộ Khanh ngăn cản, chân khí sẽ không quay trở lại.