“Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy…” Nàng sau khi tỉnh lại cứ lẩm bẩm một câu như vậy, nàng bị đả kích, A Sơ cũng biết mình không thoát khỏi liên quan nên ngồi bên cạnh không dám lên tiếng.

“Ngươi nói xem, hắn là một nam nhân sao lại sinh nữ tướng chứ?” Ngọc Cẩm đột nhiên nhéo A Sơ hỏi

Thương Thuật… Có thể là gần Mộ Khanh lâu ngày mà trở nên yếu đuối

A Sơ vội tìm lời an ủi Ngọc Cẩm “Thương Thuật cũng tuấn tú lịch sự, lại là một y giả bác ái thiện tâm, nếu ngươi theo hắn, hắn nhất định sẽ không bạc đãi ngươi” nhớ lại chuyện vừa rồi, lại hỏi “ta còn chưa báo tin cho ngươi, sao ngươi lại chạy tới, nếu không đã không đụng phải Thương Thuật rồi”

Ngọc Cẩm ánh mắt chợt lóe, cắn môi nói không nói, đôi con ngươi xoay tròn, A Sơ bừng tỉnh đại ngộ, hỏi dồn “nói, đây là lần thứ mấy ngươi trốn trong mây rình coi”

“Xưa nay đã như vậy.” Ngọc Cẩm lần này trả lời không chút do dự ‘ta chỉ muốn nhìn xem Mộ thượng tiên hôm nay thế nào, có mang châu sai không, mấy ngày qua lòng luôn bất an khẩn trương, lại kích động hưng phấn cũng vừa mừng vừa vui, mấy đêm liền không ngủ được. Ai ngờ…ai ngời hôm nay vừa tới cửa Đông Lăng điện lại đụng phải Thương Thuật. Thiệt là đau lòng quá đi”

Vừa lúc này Thương Thuật từ ngoài vào, nghe tiếng than thở của nàng liền lập tức vọt vào, đưa tay ấn vào ngực Ngọc Cẩn

A Sơ kinh ngạc vì động tác của Thương Thuật còn Ngọc Cẩm lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cũng may A Sơ nhanh chóng hất cái tay của Thương Thuật ra, còn trừng mắt với hắn. Hạ lưu

“Ba!” Ngay sau đó một thanh âm thanh thúy vang lên, trên má trắng nõn của Thương Thuật đã in dấu một bàn tay, còn Ngọc Cẩm vội rút tay lại giấu trong vạt áo của mình, tức giận chỉ vào mũi hắn mắng “cút ngay cho ta”

Thương Thuật đơ người nhìn nàng, đưa tay che má, toàn thân phát ra khí thể nguy hiểm. Chưa từng thấy Thương Thuật tức giận, bây giờ nhìn khí thế của hắn, ai nấy đều hoảng hốt, chỉ sợ hai người lại tiếp tục động thủ

‘Cút thì cút” Thương Thuật đập tay xuống giường rống lên một tiếng, nói xong ôm đầu gối lại bắt đầu lăn lộn trong phòng, lăn đến mức mặt đỏ tai hồng, thở gấp liên tục

A Sơ há mồm trợn mắt, Ngọc Cẩm đang tức giận cũng bật cười rồi vội quau đầu đi, cố gắng bảo trì sự nghiêm túc của mình nhưng nhịn không được lại cười rộ lên.

Thương Thuật ngồi dậy thở phào nhẹ nhõm, nhược nhược đáng thương nói với Ngọc Cẩm “Ngọc Cẩm tốt, đừng tức giận, lần này là ta không đúng, vội tìm Mộ Khanh nói chuyện nên không nhìn đường mới đụng phải ngươi”

Nói chưa dứt lời, Ngọc Cẩm đã tức giận quay sang trách cứ hắn “đừng lấy Mộ thượng tiên ra áp chế ta. Ta dù thế nào cũng không tha thứ cho ngươi, còn nữa, trả châu sai lại cho ta”

“Ta không lấy hắn để áp chế ngươi” Thương Thuật lí nhí đáp, đưa tay sờ châu sai trên đầu, lưu luyến không buông “thì ra cái này là của ngươi, hèn chi ngươi lại tức như vậy”

Ngọc Cẩm hừ hừ nói: “Ngươi suốt ngày nhìn chằm chằm mấy thứ tốt trên đầu ta, sau này ta sẽ không cho ngươi chạm vào nữa, nhìn cũng không được nhìn”

Thương Thuật cười làm lành, hai tay đưa châu sai cho nàng “được, được, ta đã biết. Ngực ngươi có còn đau không?”

Ngọc Cẩm đỏ mặt, lớn tiếng với hắn “ai cần ngươi lo, đau chết cũng không cần ngươi lo” dứt lời đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài. Thương Thuật theo sát nàng, sợ nàng té ngã, giống y như một cái đuôi

Ngọc Cẩm cùng Thương Thuật đi rồi, A Sơ mới suy nghĩ tới tình cảnh của mình. Đông Lăng điện cũng không phải nhà của nàng, nhà mẹ đẻ của nàng là Dao Trì,mà hiện giờ nàng đã hóa thành hình người, không thể đụng một chút nhảy xuống đó được

Hôm sau A Sơ tìm Thượng đế nói với hắn về chuyện nhà cửa. Thượng đế vừa cùng Nhật Hậu đến Dao Trì thưởng thức tiên hà, mặt mày vui vẻ. A Sơ quỳ bên đường hành lễ, Thượng đế thấy nàng có một mình, sắc mặt căng thẳng liền biết nàng có chuyện quan trọng.

A Sơ hành lễ xong, ngước mắt nhìn Thiên đế hỏi “Thiên đế, điện của Dao Liên đến bao giờ thì xây xong?’

Thượng đế buông ly trà xuống, lại lấy một trái nho cho vào miệng, khó xử nói “chắc phải đợi thêm một thời gian nữa. Ngươi biết đó, việc cưỡng chế di dời rất khó khăn, chỗ tính xây điện cho ngươi, tên mặt dày kia vẫn không chịu thỏa hiệp”

Xem ra còn lâu mới có nhà của chính mình, A Sơ nóng nảy phản bác “ta không biết, ta cũng không hiểu. Thiên đế không thể để ta ở chỗ Mộ thượng tiên tới già được. Nói tháng sau sẽ có điện cho ta, ai ngờ đến giờ cả cái nền còn chưa xong. Thiên đế gạt người”

Nói ra mới ý thức được mình luống cuống, nàng rụt cổ, liếc nhìn sắc mặt Thiên đế nhưng Thiên đế dường như không để ý lời nàng nói lắm “vậy thì có sao, dù gì ngươi cũng do Mộ quân sư nuôi lớn, có gì đâu mà băn khoăn”

Đúng vậy, có thể nói nàng là do Mộ Khanh nuôi lớn, chức vị thượng tiên cũng nhờ hắn má có. A Sơ càng không cam lòng, trong đầu toàn là những chuyện đã chứng kiến mấy ngày qua, tâm không hiểu sao lại thấy ủy khuất, nhỏ giọng nói “nhưng mà…nếu hắn muốn cưới vợ thì sao? ta đây…ta lấy thân phận gì để ở trong Đông Lăng điện của hắn?’

Hắn cũng không chuyên sủng nàng , hắn còn có một tiên tử khác, chỉ sợ thêm bốn vạn năm nữa, Đông Lăng điện lại có thêm một nữ thượng tiên

Thiên đế đặt ly trà hoa bồ đề trong tay lên bàn thật mạnh, trừng mắt hỏi “cái gì? Mộ quân sư muốn cưới vợ?’ tiếp theo thì cười to “cuối cùng hắn cũng thông suốt rồi, nhất định là nhịn không được nữa. Thấy A Sơ đang liếc nhìn hắn, Thiên đế liền nghiêm mặt lại “Dao Liên, ngươi đợi vài ngày nữa đi, trẫm nhất định sẽ nghĩ biện pháp thu phục hộ bị cưỡng chế kia”

A Sơ gật gật đầu, khuất thân cảm tạ, nghĩ Thiên đế cũng không sai, muốn trách chỉ có thể trách cái hộ mặt dày không chịu di dời kia.

Lúc này, Nhật Hậu từ trên đài bước xuống, nhẹ nhàng cầm tay A Sơ, nhìn nữ nhân xinh đẹp lại cao quý này, tâm tình phập phồng của nàng cũng dần bình tĩnh lại. Nhật Hậu sờ đầu nàng, thở dài nói “duyên diệt tức là nguyên nhân, ngươi theo bốn vạn năm nay, giờ lại…ta sẽ tìm cho ngươi mối khác, nhất định sẽ tốt hơn tên nam nhân bạc tình kia vài lần”

Những lời của Nhật hậu làm A Sơ cảm giác rất ấm áp nhưng cũng thấy có chút thương tâm, ủ rũ đi ra khỏi Dao Trì

Đông Lăng điện im lặng dị thượng, Nguyễn Nguyễn nói Mộ Khanh mang theo nữ tử áo lam kia ra ngoài, hình như là lại đi câu cá.