Ngọc Cẩm đẩy nàng một cái, lúc này A Sơ mới phát hiện đã tới Đông Lăng điện. Ngọc Cẩm lắc lắc tay với nàng, cực kỳ hâm mộ nhìn đại môn Đông Lăng điện

A Sơ xấu hổ nói “vào trong uống ly trà nha”

Ngọc Cẩm vui mừng ra mặt “được, được”

A Sơ ngơ ngác nhìn nàng, khóe miệng co rút, vừa rồi hỏi nàng cũng chẳng qua là nói mấy lời khách sáo thôi. Đông Lăng điện là của Mộ Khanh, tuy nàng ở đây bốn vạn năm cũng không có quyền mời ai tới. Ngọc Cẩm dường như cũng nhận ra ý của nàng, thất vọng rũ mắt, bước lên mây mà đi.

Đi vào Đông Lăng điện, Mộ Khanh đã đứng đó mỉm cười nhìn nàng ‘Dao Liên tiên tử đã trở lại”

Dao Liên là phong hào Thượng đế ban cho nàng, ở trong miệng Mộ Khanh liền nghe có vẻ giễu cợt.

A Sơ mỉm cười tìm cớ “ta có chút mệt mỏi, ta về phòng trước đây”

Nàng vội vã bước đi, đột nhiên thoáng nhìn thấy gì đó liền quay trở lại liền thấy hộp trang sức của mình đang đoan đoan chín chính ở trên đầu gối của Mộ Khanh. Nàng lại phát hiện chung quanh hắn có rất nhiều cái bao, trong lòng khó hiểu liền tiến lên nhìn, vừa nhìn thấy lại đau lòng không thôi.

A Sơ đau lòng ôm từng kiện quần áo, trên đầu vang lên thanh âm của Mộ Khanh “nay ngươi đã đứng vào hàng tiên ban, bản tiên lấy làm vui mừng. Vật dụng cũng đã giúp ngươi thu xếp, ngươi có thể lập tức khởi hành đến phủ điện của ngươi, tối nay bản tiên sẽ đến chúc mừng ngươi”

A Sơ ngẩng đầu nhìn Mộ Khanh, cố nở nụ cười “nhưng mà..Thượng đế chưa phân phủ điện cho ta”

Mộ Khanh nhíu mày, ra vẻ khó xử “ý của Dao Liên tiên tử là..muốn ở chỗ bản tiên ăn uống không trả tiền sao?”

Cảm thấy Mộ Khanh cho rằng nàng chướng mắt, muốn đuổi nàng đi, A Sơ liền một tay ôm quần áo, một tay túm lấy chân hắn, ra sức khẩn cầu “tiểu tiên là do thượng tiên mang về nuôi dưỡng nha”

Mộ Khanh làm như giật mình “mang ngươi về bồi dưỡng, để ngươi trở thành thượng tiên cũng là tiện cho bản tiên làm việc. Hiện giờ ngươi đã là thượng tiên, cũng đã qua bốn vạn năm rồi, cứ ở mãi bên cạnh bản tiên, e rằng sẽ bị người ta chê cười”. Hắn híp mắt, cao thấp liếc nàng một cái “nếu thanh danh trong sạch của ngươi bị hủy, chẳng lẽ muốn bản tiên phụ trách?”

A Sơ ai oán nói “thượng tiên đúng là không thông tình đạt lý, thượng tiên tội gì làm khó tiểu tiên như vậy. Bốn ngàn năm qua, tiểu tiên ngày ngày làm bạn với người cũng không phải không có tình. Thượng tiên bạc tình như vậy, thật làm tiểu tiên thấy khổ sở quá đi”

Mộ Khanh thản nhiên nói “vậy ngươi muốn sao?”

Hai tay nàng giống như móng vuốt tiểu miêu ôm lấy đùi hắn, xung phong nhận việc “thu lưu ta một khoảng thời gian. Hơn nữa có nhiều quần áo trang sức như vậy, nếu muốn chuyển đi chỗ khác chưa biết có được căn phòng lớn hay không, lại phải tiêu hao pháp lực cực nhọc chuyển qua”

Mộ Khanh chụp lấy tay nàng “có lợi gì?”

A Sơ bị đau liền rụt tay lại, đảo mắt nhìn qua tiên tỳ vừa chạy ngang qua cửa “có thể giúp ngươi trông coi Đông Lăng điện”

Lông mày Mộ Khanh lập tức giãn ra, làm cho A Sơ có cảm giác nàng bị tính kế. Hắn mỉm cười hòa ai nhìn nàng, ngón tay còn sờ sờ lên khuôn mặt mịn màng của nàng, nhếch môi nói “được, từ hôm nay trở đi, ngươi là tỳ nữ của Đông Lăng điện, từ trên xuống dưới đều phải quét dọn sạch sẽ”

“A? Tỳ… Tỳ nữ? !” A Sơ hoảng sợ! trông coi theo ý của nàng chính là như quản gia nha, đâu có phải như hắn nói

“Ngươi cho là thế nào?’ Mộ Khanh bĩu môi, quăng hộp trang sức cho nàng, đứng dậy sửa sang xiêm y “kêu là ngươi phải lập tức có mặ, đừng để bản tiên phải chờ”

A Sơ kéo góc áo trắng như tuyết của hắn, cố vớt vát “nhưng mà…tiểu tiên vừa mới thăng chức, bên ngoài…”

“Ân…” Hắn suy nghĩ chốc lát rồi nói ‘bên ngoài ngươi vẫn là Dao Liên tiên tử, ta sẽ không vạch trần thân phận tỳ nữ của ngươi”

A Sơ nhăn tít lông mày, nghiến răng nghiến lợi tán dương hắn “oa, thượng tiên thật chu đáo” rồi sững sờ ôm đống quần áo nhìn hắn nghênh ngang biến mất ngoài cửa.

Nguyễn Nguyễn là bạn tốt nhất của A Sơ ở Đông Lăng điện, trước giờ vẫn chiếu cố cho nàng. Khi A Sơ trở về phòng đã thấy nàng và mấy tiên tỳ đang lau nhuyễn tháp của nàng. Nguyễn Nguyễn thấy nàng đi vào, trên tay còn cầm một đống xiêm y liền chỉ vào chiếc ghế bên cạnh “đặt mấy thứ đó lên đây trước đi. Hôm nay là ngày ngươi thụ phong, thượng tiên nghe nói ngươi chưa có phủ đệ, vì thế phân phó lau dọn sạch sẽ nơi này, coi như cho ngươi bắt đầu”

Nghe vậy, lại nhìn thấy Nguyễn Nguyễn cùng các tiên tỳ bận rộn, A Sơ cuối cùng cũng hiểu vừa rồi là hồ ly Mộ Khanh đào bẫy để chờ nàng rơi vào.

Đặt mọi thứ xuống, A Sơ đi đến bên Nguyễn Nguyễn, cẩn thận không để bụi rơi xuống đất “Nguyễn Nguyễn, có việc gì cần giúp không?” Nàng ngượng ngùng hỏi, thật ra thì bốn vạn năm qua đều do Nguyễn Nguyễn chiếu cố cho nàng, nàng chưa từng phải động tay động chân.

Nguyễn Nguyễn vẫn chăm chỉ lau chùi, không ngẩng đầu lên đáp “sáng sớm đã bắt đầu quét dọn rồi, lau xong chỗ này nữa là ổn”

“Nga.” Giúp không được thì đứng sang một bên cậy. Tiên tỳ đem nước bẩn đi đổ, nhìn thấy trong nước có nhiều lân quang, A Sơ không tự chủ được mà cảm thán “nước tắm rửa của thượng tiên nếu phải thay cũng thật phiền toái nha, cái ao lớn như vậy”

Nguyễn Nguyễn nhanh nhẹn nhúng khăn vào trong nước, miệng nói “nước tắm rửa của thượng tiên cho tới giờ không có đổi”

A Sơ âm thầm mắng Mộ Khanh trong lòng, Nguyễn Nguyễn vẫn không biết gì mà nói tiếp “suối Thanh Hành là nước tiên cho nên không cần thay, nó có thể loại bỏ dơ bẩn trên người, có lợi cho việc củng cố tu vi. Thượng tiên đã đến trình độ hiện nay, chỉ cần niệm chú là có thể rũ bỏ tro bụi trên người, hắn mỗi ngày ngâm suối Thanh Hành là vì muốn củng cố tu vi của mình. Đây là thói quen của hắn suốt năm vạn năm qua”

A Sơ đỏ mặt “sao ngươi không nói sớm, hại ta hiểu lầm”

Nguyễn Nguyễn nói: “Toàn phủ mọi người đều biết, ta đâu ngờ ngươi ở đây đã bốn vạn năm rồi mà lại không nói”

Nhờ có Nguyễn Nguyễn nói, A Sơ mới hiểu ra suối Thanh Hành không chỉ là nơi để tắm thông thường mà nó còn giúp củng cố tu vi. Mạch, khí, minh điểm, trung mạch chi mệnh…đều cần có tu vi căn bản, tu vi cao thấp ảnh hưởng tới tinh, khí thần. Bốn vạn năm qua không biết vì sao mà tu vi của Mộ Khanh bị hao tổn, giảm đến mức kinh người, phải dùng suối Thanh Hành để áp chế.

Thì ra, Mộ Khanh thật sự là một nam tử nhu nhược cần được bảo hộ.