Uyển Uyển rảnh rỗi liền đi tìm Tròn Vo, phần lớn là vì nhớ nhung.

Hôm sau, Uyển Uyển gặp được Tròn Vo ở Thanh Hành điện.

Tròn Vo vừa nghịch nước vừa hưng phấn nói “cha ta vừa đặt tên cho ta, sau này ngươi gọi ta là Mộ An, đừng gọi là Tròn Vo nữa. Nam tử hán đại trượng phu cũng không thể gọi cái tên như vậy mãi. Tròn Vo là nhũ danh của ta, khi có mặt người ngoài thì đừng có gọi nha”

Uyển Uyển âm thầm lặp lại cái tên Mộ An vài lần trong lòng, mỉm cười ngồi xuống cạnh hắn “Mộ An, hôm qua ngươi đã đi đâu?”

Đã sớm đoán được Uyển Uyển sẽ hỏi này hỏi nọ, Mộ An có chút không kiên nhẫn đáp “ đi gặp một bằng hữu, nàng nói muốn mừng sinh nhật với ta”

Uyển Uyển cong môi cầm lấy hà bao thêu hoa bên hông hắn “đây là nàng tặng cho ngươi phải không? Tay nghề thật tốt nha”

Nghe nàng khích lệ, Mộ An cao hứng đưa tay nhéo nhéo cái mũi của nàng “đừng nói lung tung, ngươi kế thừa sự khéo tay của mẫu thân ngươi, tay nghề của ngươi mới là giỏi nhất Thiên giới ah”

Uyển Uyển buông hà bao xuống “nhưng dù thế ngươi vẫn không thích, cho nên mới không mang cung thao xanh lá cây ta tặng ngươi theo bên người”

Cung thao xanh lá cây là tháng trước Uyển Uyển tặng cho hắn, Mộ An quẫn bách, lại có chút lo sợ nói “cung thao đẹp lắm, xứng ngọc bên trên ta cũng rất thích nhưng nó hơi dài, đi đường không tiện cho nên ta mới không mang theo. Ta vẫn luôn giấu nó trong hộp ngũ sắc, chỉ có một mình ta mở ra được”

Uyển Uyển nghe vậy mới tươi cười, chỉ vào chân hắn đang ngâm trong nước hỏi “sao ngươi cho chân vào ao?”

Nói tới đây, Mộ An thở dài, quẫy quẫy hai chân trong ao nói “hôm nay là ngày Thái Thượng Lão Quân đổ xỉ than, thời tiết nóng nực, thanh hành tuyền rất lạnh, ngâm chân vào đây cảm giác rất mát mẻ. Nếu ngươi không đến, ta còn muốn tắm rửa một lát ah”. Uyển Uyển toát mồ hôi trán, Mộ An vỗ vỗ vị trí bên người “đầu ngươi toàn mồ hôi, có muốn cùng ngâm chân không?”

Nam nữ thụ thụ bất thân, ngoại trừ trượng phu, nữ tử càng không thể để cho nam tử nhìn thấy hai chân của mình. Nhưng Uyển Uyển thích Mộ An nên đâu thể nói lời cự tuyệ, vì thế bị hắn mè nheo vài lần, nàng xấu hổ quay lưng cởi hài, nhẹ nhàng đặt đôi chân ngọc vào nước.

Bàn chân trắng nộn tinh tế ở trong nước khiến Mộ An nìn không chớp mắt, vô cùng hứng thú với những ngón chân như ngọc mài, móng chân hồng nhạt giống như cánh hoa đào mới nở sau cơn mưa đầu xuân. Mộ An nhìn đến thất thần, mãi đến khi đôi chân của nàng lay động trong nước mới khiến hắn hoàn hồn, cảm thán nói “Uyển Uyển, chân của ngươi thật đẹp, tinh xảo như điêu khắc, lại trắng mềm” nói xong còn đưa chân mình đến gần, ghét bỏ nói “ngươi xem, chân của ta nhìn thật xấu”

Uyển Uyển che miệng cười “nam nhân với nữ nhân đâu có giống nhau”

Ánh mắt di chuyển từ đôi chân nhỏ trắng nõn như bạch ngọc đến toàn thân Uyển Uyển, không ngừng đán giá “ngươi còn có chỗ nào không giống ta nữ không?”

Nghe hắn nói vậy lại nhìn thấy ánh mắt Mộ An quét dọc toàn thân, Uyển Uyển vừa tức vừa thẹn, rút chân lại, tính rời đi. Mộ An liền duỗi chân ra, giữ chân nàng lại, Uyển Uyển kinh hãi, luống cuống rơi xuống nước. Mộ An thấy Uyển Uyển bị ướt sũng, chẳng những không thương hương tiếc ngọc mà còn cười ha ha. Uyển Uyển ngây người trong ao một lát mới dựa vào thành ao, vẻ mặt căm giận.

Thấy Uyển Uyển bình thường tính tình ôn hòa bây giờ lại tức giận, Mộ An nín cười, duỗi tay kéo nàng lên. Uyển Uyển toàn thân ướt đẫm, búi tóc tán loạn, hai mắt đẫm lệ. Nhìn xiêm y dính nước dán sát vào cơ thể nàng, ánh mắt Mộ An run lên, sau đó thẫn thờ nhìn sang mặt nàng, trong đầu như có gì đó lưu chuyển, cố gắng trấn định nói “ta không cố ý, đừng có giận dỗi như trẻ con vậy, cùng lắm thì cho ngươi đá ta xuống dưới lại”

Uyển Uyển tức giận trừng mắt nhìn hắn, nước mắt như ngọc trai từng giọt, từng giọt rơi xuống. Mộ Khanh vội đưa tay muốn lau nước mắt cho nàng “ôi, ngươi đừng khóc, có chút chuyện nhỏ như vậy, ngươi khóc làm gì, chơi không vui chút nào”

Uyển Uyển phẫn nộ quay đầu, lớn tiếng nói “Tròn Vo, ngươi ngoại trừ trêu chọc ta thì còn gì nữa không? Hôm nay ta có chuyện muốn hỏi rõ ngươi”

Mộ An sửng sốt ‘tức giận thật sao?” đưa tay lau nước mắt cho nàng, thề thốt “Uyển Uyển đừng giận, ta sai rồi. Ngươi muốn ta nói gì, ngươi cứ hỏi, ta cam đoan sẽ nói thật”

Uyển Uyển đẩy tay hắn, liên tục chất vấn “ngươi nói đi, có phải hôm qua ngươi ở cùng một chỗ với Ngọc Thố hay không? Cho nên trước lúc ăn cơm mới vội vã ra ngoài như vậy, cho nên mới không muốn thành thân với ta?”

Mộ An bất đắc dĩ nói “ta đúng là muốn đi tìm Ngọc Thố, ta đã hẹn với nàng. Ta tới trễ một chút bị nàng mắng té tát. Còn chuyện thành thân mà ngươi nói, ta thực sự còn muốn tự do thêm vài năm, nghe nói thành thân rất phiền toái, còn phải sinh con đẻ cái, rất phiền nha”

“Nếu ngươi không muốn cưới ta, có thể từ hôn. Mẹ ta nói, chúng ta đính hôn lúc nhỏ, lớn lên nếu không có tình cảm với nhau thì có thể từ hôn, tùy ý cưới gả”

Mộ An đột nhiên thấy tim trầm xuống, khi cha mẹ ép hắn thành hôn, hắn không ngừng tìm cách từ chối, thậm chí còn cảm thấy Uyển Uyển trói buộc mình. Nhưng giờ nàng yêu cầu từ hôn, hắn lại thấy do dự “cái này…từ hôn hình như không tốt cho ngươi lắm đâu?”

Lọt vào tai Uyển Uyển lại là: hắn thực sự muốn từ hôn.

Uyển Uyển càng thêm thương tâm “nếu ngươi đã nghĩ như vậy thì để ta từ hôn đi, dù sao ngươi đã không cần ta trước nên ta cũng không cần khách khí với ngươi. Có điều sau khi từ hôn, ngươi đừng tới tìm ta, ta cũng sẽ không dây dưa ngươi nữa. Chúng ta không thể ở cùng một chỗ thì tốt nhất không nên gặp mặt”. Càng nói, Uyển Uyển khóc càng dữ, trong lòng nàng thầm nghĩ: không gặp thì sẽ không thương tâm

Mộ An vừa nghe vậy, ảo não cau mày, khoát tay nói “quên đi, quên đi. Chuyện này hôm khác lại nói, không cần nóng vội”. Lại thấy nàng thân mình ẩm ướt liền niệm pháp quyết “đừng giận nữa để ta giúp ngươi hong khô quần áo”

Uyển Uyển nghiêm mặt, không thèm nói với hắn.

Hong khô tóc và quần áo xong, Uyển Uyển trừng mắt nhìn hắn, muốn mang giày rời đi. Mộ An trong lòng vẫn nhớm mãi không quên đôi chân ngọc kia, nhịn không được đưa tay bắt lấy, xoa xoa nắn nắn đôi chân nhỏ, xúc cảm mềm mại tinh tế. Mộ An trong lòng vừa động, lại có chút khẩn trương khó hiểu “Uyển Uyển, chân của ngươi thật đẹp”

Hắn không chỉ nhìn hai chân mình, bây giờ còn xoa xoa nắn nắn, Uyển Uyển hoảng sợ, theo bản năng vung chân đá hắn. Đôi chân nhỏ nhắn trắng muốt ngọ ngoạy trong tay hắn, đá vào ngực, lực đạo không nặng. Mộ An bất giác thở hắt một hơi, tâm đột nhiên đập mạnh khó hiểu. Uyển Uyển thấy thần sắc Mộ An thay đổi, ý thức được mình vừa rồi đã thất lễ liền thu chân, cuống quít mang giày rời đi.

Mộ An lẳng lặng nhìn theo thanh mai trúc mã này, cảm giác nàng không giống như trước đây, nhớ tới bộ dáng của nàng khi vừa khỏi nước, còn có thân thể lung linh uyển chuyển…nam nhân với nữ nhân quả thực không giống nhau.