Thái Vũ khẩu khí cực kỳ khiêm tốn, bốn huynh đệ Ngô Đông nghe được trong lòng cũng cảm thấy thoải mái. Là do Vương Tống an bài nơi này, hơn nữa bình thường Thái Vũ đối với bọn họ cực kỳ hiếu kính, bọn họ mặc dù khinh thường ra tay đối phó một tiểu tử, nhưng lòng cũng đã đáp ứng.

Ngô Đông gật đầu nói: "Bọn ta chính là khinh thường ra tay đối phó với một tiểu tử, nhưng công tử đã căn dặn chúng ta bốn người bảo vệ ngươi, cho nên ngươi yên tâm, lúc mấu chốt sẽ là lúc bọn ta ra tay tương trợ.".

Bốn huynh đệ do Ngô Đông cầm đầu. Hắn là đại ca đã nói như thế, bọn chúng huynh đệ đều không có dị nghị gì.

Thái Vũ nghe vậy thì yên tâm cười nghĩ nếu bốn người này không ra tay thì bọn họ thực sự là không có biện pháp. Giờ đã có bốn siêu cấp cao thủ trợ trận thì còn lo lắng gì nữa.

- "Lí Nhạc Phàm, ta không tin lần này mạng ngươi lại lớn như vậy, hừhừ.". Thái Vũ cười âm hiểm, phảng phất như thấy địch nhân đã chết thảm dưới bước chân của mình.

oOo

Đêm khuya, hết thảy mọi thứ đều chuẩn bị, Nhạc Phàm cưỡi ngựa như gió cuốn nhằm hướng Thái phủ chạy tới. Hắn biết tin tức mình trở lại Trữ Huyền thành có lẽ đã truyền ra, người của Thái gia khẳng định sẽ không buông tha mình. Nếu là ngồi chờ chết, chi bằng chủ động ra tay trước, thừa dịp bọn họ chưa kịp chuẩn bị, nửa đêm đánh tới Thái phủ, làm bọn họ ứng phó không kịp.

- "Nam nhi hành sự, có ân trả ân, có oán báo oán. Lần này cho dù có lành ít dữ nhiều, ta Lí Nhạc Phàm cũng sẽ không lùi bước". Nhạc Phàm kiên định nói: "Ta nhất định sẽ tìm tới các ngươi!".

Trên trời mây đen cuồn cuộn, làm cho lòng người sầu muộn trầm lặng không thôi, một trận mưa to bắt đầu rơi xuống mặt đất, lại càng có cảm giác đau khổ.

Vào lúc đêm hôm khuya khoắt và thiên khí như vậy, trên đường không nên có người qua lại mới đúng, nhưng dưới một mái hiên trên đường lớn, có một người đang ngồi, tựa như là đang chờ đợi cái gì.

"Đạp đạp .... đạp đạp ... đạp đạp..." Tiếng vó ngựa giẫm nước từ xa vọng lại, người dưới mái hiên kia chợt đứng lên. Hai bên mái hiên hắt ra ánh sáng mờ nhạt, nhưng cũng đủ để nhận ra là một nữ tử, thần thái vũ mị diễm lệ khiến cho người ta khuynh tâm. Người này chính là tiểu ma nữ Quan Tâm.

Nàng đứng dưới mái hiên, nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc dài, hai mắt nhìn thẳng ra phía trước, miệng lẩm bẩm: "Ta quả nhiên đoán không sai mà, hắn rốt cục đã đến. Ta phải xem kỹ hắn rốt cuộc là ai, mà có thể làm cho Thái gia phải trọng thị như vậy, hắchắc!"

"Đạp đạp....đạp đạp.." Tiếng vó ngựa ngày càng gần. Trong mưa to, hiện ra một thân ảnh dần dần tiến sát đến.

Người đến toàn thân ướt đẫm, mái tóc trắng tung bay, hắn hông đeo đao, vai khoác cung tên, không phải Lí Nhạc Phàm thì là ai.

Quan Tâm lập tức phi thân tới trên ngã tư, chặn đường đi của Nhạc Phàm.

- "Tê" . Người ngựa đang chạy liền nhất thời dừng lại sau một tiếng hô. Nhạc Phàm không nghĩ tới vừa mới tiến vào thành đã bị người khác chặn đường, giương mắt nhìn nữ tử phía trước mặt, thanh âm lạnh lùng hỏi: "Ngươi là người phương nào? Vì sao ngăn trở đường đi của ta?".

Quan Tâm nhìn thấy Nhạc Phàm đúng là một mái tóc trắng, sững sờ tại chỗ, không ngừng dò xét một hồi, sau đó nàng ta tò mò hỏi: "Ngươi đúng là Lí Nhạc Phàm? Tóc ngươi thế nào mà lại bạc trắng hết như vậy?".

- "Tránh ra!" Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng, nói: "Là Thái gia mời ngươi tới trợ giúp?".

Quan Tâm đầy thâm ý đáp: "Nếu cho là đúng thì đúng, nếu bảo sai thì là sai". Nói xong hai mắt chợt bắn ra lam quang xanh lè nhìn chắm chằm vào Nhạc Phàm, không cần nói chính là vũ mị câu hồn.

Nhạc Phàm đột nhiên cảm thấy tâm thần chấn động, thầm nghĩ: "Xem ra người này cũng có dị thuật, cẩn thận tốt hơn". Nghĩ xong liền lập tức điều động tinh thần ra lực ngăn cản.

- "Gì?!". Quan Tâm ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Không nghĩ tới người trước mắt ít tuổi mà lại có ý chí lực cường hãn như vậy, có khả năng ngăn cản được công kích Tà nhãn của ta... hơn nữa, một mái tóc trắng như vậy, xem ra người này thật có ý nghĩa".

Quan Tâm mỉm cười nói: "Ngươi thật là lợi hại, chi bằng ngươi hãy hợp tác cùng ta, ta sẽ giúp ngươi thanh toán Thái gia, ngươi thấy sao?"

Nhạc Phàm không có để tâm đến cái đẹp, mặc dù Quan Tâm rất đẹp, rất diễm lệ nhưng Nhạc Phàm hiện tại không có lòng dạ nào để ý, ngược lại hắn cảm nhận được sự tà ác, do đó lạnh lùng nói: "Tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí".

Quan Tâm nghe vậy bộ dạng ủy khuất, u oán nói: "Người ta đã đợi ngươi chỗ này một đêm, ngươi thế nào mà lại đối xử với người ta như vậy".

Một nữ tử xinh đẹp đứng dưới mưa to, trên mặt đầy nét u oán biểu tình như vậy, có lẽ ngay cả thánh nhân vào hoàn cảnh này cũng phải xin lỗi.

Nhưng Nhạc Phàm hoàn toàn không có để ý đến, lạnh giọng: "Ngươi có tránh hay không?".

Quan Tâm giọng bực tức nói: "Bổn cô nương không tránh, thì sao nào?".

Nếu là trên chiến trường, có người dám cản trước mặt Nhạc Phàm như vậy, khẳng định sẽ bị hắn một đao chém làm đôi. Nhưng nơi này không phải chiến trường, hơn nữa hắn cũng không muốn giết người, vì vậy hừ lạnh một tiếng, giật ngựa vòng sang chuẩn bị rời đi.

Quan Tâm từ lúc xuất đạo tới giờ, chưa từng bị ai khi dễ qua. Nhưng trước mắt người này làm như không hề nhìn thấy mình, vì vậy nhất thời làm cho Quan Tâm buồn bực không thôi. Nàng lại chặn đầu hắn nói: "Ngươi chắc cũng biết giờ này Thái gia đã mai phục tứ phía, đến chỉ là tìm đường chết".

- "Vậy thì sao?" Nhạc Phàm lãnh đạm đáp.

- "Không bằng quay đầu trốn đi thật xa, như vậy có thể sống lâu hơn một chút". Quan Tâm chăm chú nói.

Nhạc Phàm gằn giọng từng chữ: "Vậy cuối cùng ngươi thực ra là muốn gì?".

- "Lúc đầu do tò mò, ta mới tới xem. Nhưng bây giờ .... bây giờ lại càng tò mò, ngươi không có nội lực, cũng dám tới Thái phủ, xem ra cũng là một loại thất phu mà thôi". Quan Tâm khinh thường nói.

- "Tránh ra" Nhạc Phàm ngữ khí lãnh đạm nói.

- "Hừ" Quan Tâm thấy Nhạc Phàm lại lần nữa coi thường mình như vậy, trong lòng giận dữ, cười lạnh nói: "Ta muốn xem ngươi có bản lãnh gì mà dám tới đánh Thái phủ. Trước tiên hãy qua cửa này của ta đã rồi mới nói chuyện.". Nói xong, song chưởng phảng phất âm phong của nàng nhắm Nhạc Phàm phòng tới.

"Nữ tử này chẳng những ngáng đường ta đi, hơn nữa lại ra tay thực ác độc, xem ra đúng là người tới giúp Thái gia"Nhạc Phàm thấy Quan Tâm công tới, trong lòng đã nhận định nàng là địch nhân của mình, liền sử dụng Phá kình tứ kích nghênh đón.

Tại sa trường nhiều năm, Nhạc Phàm đã có thói quen khi đối phó địch nhân không hề nhân từ, cho dù là nữ nhân cũng không có nương tay, đều toàn lực ứng chiến.

"Băng!" "Phanh!" "Ba!", quyền chưởng giao nhau kình khí khuếch tán phát ra tiếng vang thật lớn, ngay cả mưa to đầy trời cũng bay toán loạn. Nhạc Phàm cảm thấy một cỗ hàn khí cường đại xâm nhập vào cơ thể, nhưng chỉ trong nháy mắt liền bị thất tình chi khí hóa giải hết.

So với hắn, Quan Tâm chật vật hơn rất nhiều. Dưới sự va chạm, cả người bị đánh bay ra ngoài, nàng cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại hơn nữa là thuần túy lực lượng xâm nhập toàn thân, chấn thương nội phủ, miệng phun ra một búng máu, nằm trên mặt đất trong mưa cách khoảng một hai trượng.

Nhạc Phàm thấy địch nhân bị thương, cũng không hề tiếp tục truy kích, chỉ cưỡi ngựa nhắm Thái gia chạy đi.

Nhạc Phàm đã rời đi nhưng người nằm trên đất vẫn không nhúc nhích, mặc kệ cho mưa to rơi xuống thân thể. Vừa rồi chưởng kia chẳng những chấn thương nội phủ nàng, mà còn phá vỡ lòng kiêu ngạo bấy lâu. Từ nhỏ tới lớn, hôm nay phòng tuyến tâm lý chính mình đã bị chọc thủng...

"Như thế nào lại như vậy...như thế nào lại như vậy...rõ ràng không có nội lực, sao lực lượng lại to lớn đến thế...không thể nào...không thể nào..." Quan Tâm căn bản không có quan tâm thương thế của chính mình, mặc mưa gió cuồng loạn, trong mắt hiện ra vẻ không tin.

- "Lí Nhạc Phàm, người chờ đấy, ta nhất định sẽ báo thù. Nhất định sẽ...". Trong mưa, Quan Tâm kích động hét lớn, phát tiết chính mình phẫn nộ và cừu hận.