Thương Thiên

Chương 57: Tinh thần lực dị biến

"Sát..." Nhạc Phàm xông vào quân địch, song thủ nắm chặt đao, tận lực chém giết. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm là còn sống thì còn chiến đấu...

Một canh giờ trôi qua, hai mắt Nhạc Phàm không còn đỏ nữa, nhưng đôi tay hắn lại trở nên nặng nề. Thử tưởng tượng xem, suốt một canh giờ, một người thường cho dù chỉ đơn giản múa đao cũng mệt gần chết, chứ đừng nói đến chuyện trên chiến trường chiến đấu không ngừng nghỉ.

Lúc này tù nhân Tử Dịch Doanh đã tử thương quá nửa. Nhìn xung quanh toàn là địch nhân, Nhạc Phàm trong lòng cảm thấy vô lực, đột nhiến hối hận bản thân nhất thời phấn khích đã tiến quá sâu vào đội ngũ kẻ địch. Mặc dù thể lực bản thân có khôi phục rất nhanh nhưng dù sao cũng không thể tiêu phí một cách vô hạn được. Hơn nữa cũng phải ngăn cản địch nhân công kích từ bốn phía, so với bình thường thì khó khăn hơn không biết bao nhiêu.

"Cứ như thế này, cho dù không bị giết chết thì cũng kiệt sức mà chết..." Trong vòng nguy hiểm, ánh mắt Nhạc Phàm chợt lóe sáng, đột nhiên nhớ tới đao pháp.

Có lẽ chỉ có người có kinh nghiệm chiến trận mới biết, công phu trên giang hồ ở nơi đây căn bản không có một cơ hội phát huy. Bởi vì đứng trên chiến trường sát cơ luôn đến từ mọi phía, việc chém giết ngay trước mắt, làm sao có được cơ hội mà tạm nghỉ. Nhưng Nhạc Phàm lại cho rằng, chỉ cần hữu dụng với bản thân vẫn là rất tốt, cho nên mới có chuyện Tân Cầm Nã Thập Bát Đả và chiêu thức đao pháp hắn lĩnh ngộ lần trước.

"Thế nào là đao pháp tiết kiệm lực mà lại có thể giết địch?" Vừa giết địch hắn vừa thử nghiệm vận dụng đao pháp...

Trải qua nhiều lần thử nghiệm, Nhạc Phàm bỗng giật mình. Vốn là hắn chính tại chiến trường sử dụng đao pháp thực dụng, kì thật đúng là công kích trực tiếp đơn giản nhất. Mặc dù chiêu thức rất đơn giản, nhưng trước kia đối địch hắn đã quá chú trọng phát huy sức mạnh, cho nên không biết khống chế sức lực. Cứ như vậy, một lần đao vung ra lại mất sức cho cả hai thanh đao. Nếu là đơn đả độc đấu thì có lẽ sẽ có hiệu quả không ít, nhưng đối với quần chiến trên chiến trường lại là lãng phí rất nhiều lực khí.

Càng nghĩ Nhạc Phàm càng thấy có lý, cho nên hắn từ từ điều chỉnh cước bộ của bản thân, cải biến phương thức công kích. Mà yếu tố trước tiên hắn phải làm là phải khống chế lực đạo...

Trên chiến trường, kẻ bạo gan chỉ có hai loại, nếu không là tự tin vào võ công phàm của bản thân thì là kẻ vô tri không biết gì. Nhưng Nhạc Phàm không có võ công siêu phàm, cũng chẳng phải là kẻ vô tri, hắn chỉ là muốn sống sót mà thôi.

Có lẽ chỉ có tại lằn ranh sống chết người ta mới minh bạch, người càng kiên cường thì càng muốn sống, trên chiến trường càng không có ai nguyện ý muốn chết cả. Cho nên mọi người đều liều mạng chiến đấu, hi vọng có thể nắm giữ một chút hi vọng sống sót.

Nhạc Phàm lúc này mồ hôi ra như mưa, trong lòng thầm kêu khổ không thôi. Khống chế lực đạo lúc đầu cứ tưởng là đơn giản, nếu vung đao quá mạnh thì lãng phí lực khí, còn vung quá nhẹ thì không thể giết địch, đợi hắn vung đao lần nữa thì đao của địch nhân đã chém vào người rồi. Chiến đấu như thế, tiêu hao thể lực còn lớn hơn vừa rồi rất nhiều.

Thời gian cứ dần trôi qua...

Trong trận địa của địch, Nhạc Phàm không biết đã chém chết bao nhiêu tên, cũng không biết bản thân đã trúng bao nhiêu đao. Y phục của hắn đã không còn nguyên vẹn nữa, mái đầu bạc trắng đã bị máu nhuộm đỏ hồng, mồ hôi trên người trộn với máu đỏ, nhìn xa hắn quả thật rất dữ tợn khủng bố.

Chém giết vô tận sớm khiến Nhạc Phàm toàn thân mệt mỏi. Nếu không phải trong lòng hắn vẫn còn niềm tin, có lẽ hắn đã sớm ngã gục rồi. Mặc dù Nhạc Phàm toàn thân đầy máu, trúng vô số vết chém, nhưng thân thể hắn có năng lực chữa lành thật siêu cường, khiến hắn luôn cảm thấy tin tưởng.

Hai bên chiến đấu đã tiến vào giai đoạn kiệt cùng, có chiến đấu nữa cũng chỉ là lãng phí binh lực mà thôi.

Ngoài chiến trường, một người đứng cạnh Mạc Chinh nói: "Chủ soái, có thể thu binh rồi".

Mạc Chinh thấy tình thế như vậy cũng khẽ gật đầu, quát lớn: "Thu binh!"

"Tùng... Tùng... Tùng..."

Nhạc Phàm hai tay càng ngày càng thấy trầm trọng, đột nhiên nghe thấy tiếng trống lui binh vang lên, tinh thần lập tức phấn chấn, không ngừng vung đao chém mạnh, xông ra khỏi đám địch nhân.

Tiềm lực bạo phát khiến Nhạc Phàm xông ra thuận lợi vô cùng, nhưng tiêu hao sức lực quá lớn khiến thân thể rã rời của hắn khó chịu đựng nổi trọng lượng bản thân. May là địch nhân cũng đã lui binh, nếu không địch nhân đuổi tới, trong đám thi thể nằm trên mặt đất kia chắc chắn có cả hắn nữa...

.....................................

Trong Tử Dịch Doanh, tất cả tù nhân đều nằm nghỉ. Mọi người trên thân thể đều có vết thương, nhẹ thì là đao chém đầy người, nặng thì tay chân bị mất, có thể thấy chiến tranh thảm liệt đến mức nào.

Đông Vũ, Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong ba người xử lý vết thương xong liền đi đến doanh trướng của Nhạc Phàm. Bọn họ thấy hắn toàn thân đỏ hồng, vẻ hư nhược đang ngồi trên mặt đất, trong lòng không khỏi chấn động.

Bọn họ mỗi người đều quen với chiến đấu sinh tử, trên thân đầy máu cũng là chuyện thường ngày, nhưng thấy bộ dạng Nhạc Phàm lúc này cũng không khỏi trong lòng đau xót. Dù sao thấy một thiếu niên mười sáu tuổi toàn thân đầy máu ngồi đó, tình cảnh như thế ai nhìn thấy mà có thể bình tĩnh nổi.

Từ Kiệt đang muốn bước tới, Đông Vũ và Hoàng Chấn Phong liền cản y lại: "Xem ra hắn đang điều tức, chúng ta không nên quấy nhiễu hắn, đợi hắn tỉnh lại rồi chúng ta đến cũng được". Nói xong họ liền đi ra ngoài doanh trướng...

.............................................

Nhạc Phàm trở về doanh địa, báo cáo xong liền một mình đi về doanh trướng.

Nhẹ nhàng nhìn vào doanh trướng trống rỗng, Nhạc Phàm trong lòng có tâm trạng thật khó chịu nổi. Nhưng hiện tại không phải là thời gian để mà cảm khái, hắn lập tức hồi phục tâm trạng, ngồi xuống đất bắt đầu tu luyện...

Nhạc Phàm đương nhiên biết bọn Đông Vũ đến, nhưng hắn hiện tại không rảnh mà chiếu cố đến họ.

Hiện tại nội thể Nhạc Phàm rất tệ hại, so với trước đây đấu với Phong Vô Thường còn nghiêm trọng hơn nhiều. Trong cơ thể khí tức hỗn loạn, thất tình chi khí càng trở nên mỏng manh vô cùng, kinh mạch toàn thân bị đứt vỡ ở nhiều mức độ. Nếu không phải thân thể hắn khác thường thì chỉ sợ mạng hắn đã sớm ô hô rồi.

Hiện tại Nhạc Phàm chỉ có thể dựa vào Dưỡng Tâm Kinh để từ từ khôi phục nguyên khí trong cơ thể. Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy vui mừng là tinh thần lực đã khôi phục lại, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

Bất quá Nhạc Phàm cũng có chút lo lắng, bởi vì hắn cảm giác được tinh thần lực của bản thân so với trước kia có chút không giống, nhưng cụ thể thế nào thì hắn không chỉ ra được, chỉ là mang máng cảm thấy có liên quan đến cỗ hung khí bạo ngược trên chiến trường.

Vì đề phòng có phát sinh ngoài ý muốn, Nhạc Phàm không tu luyện nữa, vừa mặc niệm Phật kinh vừa quan sát biến hóa của tinh thần lực.

Trong "thức hải", một đám khí mờ ảo đang lượn lờ ở trung tâm. Nhạc Phàm trước đây chưa từng tiến nhập vào, hắn thấy chấn động, liền tỉnh lại. Theo ghi chép của Y kinh, "thức hải" là do trạng thái tinh thần hình thành nên, mặc dù ai cũng có nhưng không phải ai cũng có thể tiến nhập vào. Thức hải không có hạn chế về thời gian và không gian, lớn thì lớn vô cùng, nhỏ thì rất bé mọn, thập phần kì diệu.

"Chẳng lẽ đó là tinh thần lực?" Nhạc Phàm thấy đạo khí thể lờ mờ trong thức hải, trong lòng liền xuất hiện tia nghi vấn.

Sau khi quan sát, tinh thần lực vẫn không có chút biến hóa, Nhạc Phàm tâm niệm vừa động, thử muốn khống chế nó. Nhưng khi hắn tiếp xúc đạo khí thể đó, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác nặng nề. Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm cảm nhận sự tồn tại của tinh thần lực, mặc dù trầm trọng nặng nề nhưng sung mãn vô cùng.