Địch nhân ly khai, thành đông cũng khôi phục lại sự yên bình như dĩ vãng.

Cũng không có bất kỳ tiếng hoan hô thắng lợi nào, mà chúng tướng sĩ đều nhìn chăm chú vào năm người một thú ở phía dưới...

- Phù phù! Mới vừa rồi nhất định là ta hoa mắt, hoa mắt... Ha ha!

Vương Đại đặt mông ngồi xuống đất, cười khúc khích.

Vương Nhị cũng vỗ nhẹ bộ ngực nói:

- Đúng a! Thiếu chút nữa là đi cái mạng mà! Số khổ a, thật sự là số rất khổ a!

Vương Tam cũng lò cái đầu ra:

- Nếu chết đi thì liền hết khổ rồi, hắc hắc!

Ở một bên, Hoa Khuê tức giận nói:

- Ba tên ngốc các ngươi kêu cái rắm gì, chí ít thì anh em chúng ta hiện tại còn sống không phải sao?

- Toàn bộ các ngươi ngậm miệng cho lão tử...

Khuê Hàn không nhịn được quát lớn một câu, mục quang lại lập tức chuyển đi:

- Mấy người này... đúng là Tông Lạc Thần và Tạ Tiểu Thanh, bọn họ không phải đi báo thù sao? Làm sao lại xuất hiện nơi này? Còn ba người khác là ai? Còn có kỳ thú kia... hình như đã gặp qua nơi nào!

Đồ Lôi gian nan chống đỡ thân hình đứng dậy, đồng dạng cũng đánh giá Tiểu Hỏa đang đắc ý kia.

Mặc dù là ở mười năm trước Tiểu Hỏa cũng đã để lại cho biên quan một ấn tượng cực kỳ sâu sắc, chỉ tiếc, thời gian mười năm cũng đủ để làm phai mờ đi nhiều thứ, hơn nữa, Tiểu Hỏa hiện tại trông cũng rất khác trước, há có thể có người nào vừa nhìn liền nhận ra được.

Trong cơn trầm mặc, từ trong thành vọt ra ba đạo lưu quang, đáp xuống trên cổng thành. Đúng là Long Tuấn, Đinh Nghị và Phương Vân.

Chúng tướng sĩ thấy chủ soái đến thì lập tức đánh tan hết sự mệt mỏi, trong mắt chỉ có sự sùng kính và kiên cường!

Nhìn bên ngoài thì Đinh Nghị và Long Tuấn chính là Thống soái tối cao, nhưng ở trong mắt binh sĩ thì bọn họ đúng là linh hồn quân đội, hoàn toàn xứng đáng với hai chữ "Chiến Thần". Nói thế cũng không hề khoa trương chút nào, không có bọn họ thì Tĩnh cũng không thể đạt được thắng lợi và quang vinh!

- Đồ đại ca, Khuê tướng quân... Mấy tên vương bát đản triều đình đâu hết rồi?

Long Tuấn lắc mình hạ xuống bên cạnh Đồ Lôi và Khuê Hàn, đem hai đạo nguyên khí truyền vào trong cơ thể bọn họ, khiến cho tinh thần bọn họ phấn chấn trở lại, sinh cơ cũng dạt dào trong thể nội!

- A Tuấn, Tiểu Đinh Tử, là chúng ta...

Không đợi Khuê Hàn mở miệng, Tạ Tiểu Thanh ở dưới thành tường đã la lên. Tiếp theo đó, năm người một thú trực tiếp nhảy vọt lên trên tường thành cao mười trượng.

- Di? Đúng là Tông đại ca, tiểu Thanh tỷ...

Long Tuấn, Đinh Nghị và Phương Vân kích động đi tới, việc Tông Lạc Thần và Tạ Tiểu Thanh xuất hiện cũng biểu thị cho tin tức về Nhạc Phàm cũng không còn xa.

Khi ánh mắt bọn họ chuyển sang một bên, con ngươi nhất thời co rút lại:

- Tiểu... Tiểu Hỏa, quả nhiên là Tiểu Hỏa!

Kích động, run rẩy, khát vọng, khẩn trương, chờ đợi!

Tâm tình trong lòng đột nhiên được giải thoát, bạo phát ra. Trên người Long Tuấn và Đinh Nghị thất thải lượn lờ, môt cổ khí thế hùng hậu xông thẳng tới trời cao, phát ra tiếng giống như lòng ngâm!

Đối mặt với khí thế khổng lồ như thế, tướng sĩ xung quanh đều rối rít lui về phía sau, trong lòng vừa kinh hãi, lại vừa hò hét không thôi, đây là đại soái của chúng ta, là suối nguồn của lực lượng, là tín niệm không gì không chiến thắng được của chúng ta!

So với bọn họ thì Phương Vân tĩnh táo hơn nhiều. Lực chú ý của hắn liền dời về phía ba người ở phía sau Tiểu Hỏa... Một thiếu niên tuấn mỹ bất phàm, hai nam tử trẻ tuổi ăn mặc quái dị.

- Không sai, là bọn họ, chính là bọn họ... Bọn họ rốt cuộc đã tới!

Phương Vân lẩm bẩm tự nói, tâm tư phập phồng kịch liệt. Mặc dù có tấm khăn đen che mặt nhưng cũng không thể che dấu được sự kích động trong mắt hắn.

"Hảm!"

Cảm nhận được mùi vị quen thuộc, Tiểu Hỏa trực tiếp nhảy về phía Long Tuấn và Đinh Nghị! Mặc dù đã mười năm, nhưng bọn họ đúng là truyền nhân duy nhất của Nhạc Phàm, cùng tu luyện sinh mệnh nguyên khí, Tiểu Hỏa tự nhiên là cảm thấy quen thuộc.

- Tiểu Hỏa! Thật sự là Tiểu Hỏa!

Long Tuấn, Đinh Nghị đưa một tay ôm lấy Tiểu Hỏa vào trong ngực, hốc mắt chan chứa nước mắt.

Nhìn thấy một màn này, chúng tướng sĩ đều cảm thấy bất khả tư nghị. Mười năm, đã mười năm qua bọn họ cũng chưa từng thấy hai vị đại soái khóc qua. Bọn họ đúng là đại danh đỉnh đỉnh, giết địch vô số, khiến cho quân địch chạy như chó chạy tang, hiện tại lại ôm lấy một đầu dã thú mà khóc?

không già cũng không tận, duy có chữ tình loạn nhân tâm!

Tưởng niệm mười năm, cô độc trăm năm, tâm tình như thế, ai có thể hiểu được?

"Ngao...!"

Tiểu Hỏa nhẹ nhàng kêu nhẹ một tiếng, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm yết hầu của hai người, sau đó lại vùng ra nhảy trở về. Tiểu Hỏa lui lại, Long Tuấn và Đinh Nghị mới hồi phục lại chút tâm tình, nhìn về phía ba người xa lạ, hoàn toàn bỏ Tông Lạc Thần và Tạ Tiểu Thanh qua một bên.

- Ngươi, ngươi chính là tiểu sư thúc Thích Minh Hữu!

Long Tuấn và Đinh Nghị cùng tỉ mỉ đánh giá thiếu niên trước mắt từ trên xuống, màu da trắng như ngọc, khí chất phiêu dật, mục quang thâm thúy. Hai người đúng là lần đầu tiên thấy một nam tử "xinh đẹp" như thế, đúng là khiến cho người ta có cảm giác đố kỵ!

"Ghen tỵ!? Lão tử đường đường là đại soái, cư nhiên lại ghen tỵ với một nam tử tuấn tú!"

Long Tuấn đè nén ác tâm của mình, tiến lên chào hỏi.

Nghe đối phương nói ra tên của mình, Thích Minh Hữu cũng không thấy kỳ quái, dù sao tên của hắn ở trên giang hồ cũng không ít người biết. Chẳng qua là, hai người xấp xỉ tuổi này vừa gặp đã gọi mình là sư thúc, khiến hắn thấy có chút không tự nhiên.

- Tiểu sư thúc...

Thích Minh Hữu xấu hổ vuốt vuốt sống mũi, tự giễu nói:

- Ta có già như vậy sao? Hắc hắc!

- Đương nhiên không có!

Đinh Nghị nghe vậy vội vàng nói:

- Bất quá, người là huynh đệ của sư phụ chúng ta, chúng ta tự nhiên gọi người là sư thúc, bất quá vì sư thúc tuổi không lớn lắm, cho nên chúng ta mới gọi là tiểu sư thúc!

Đinh Nghị nói ra những lời thật tâm khiến cho mọi người không khỏi cười lên một tiếng.

Trưởng ấu tôn ti, danh phận đúng là rất trọng yếu, cho nên Long Tuấn và Đinh Nghị xưng hô Thích Minh Hữu như thế cũng tính là hợp tình hợp lý.

Bất quá, Thích Minh Hữu đúng là không có quen, cho nên khoát tay nói:

- Lý đại ca cũng không câu nệ như vậy, các ngươi so với ta lớn tuổi hơn một chút, không cần gọi ta là tiểu sư thúc gì đó... Gọi Minh Hữu là được rồi.

- Lớn tuổi hơn?

Long Tuấn cười hắc hắc:

- Đừng nói chúng ta lớn tuổi, nội tâm của chúng ta vẫn còn trẻ trung tràn đầy sức sống! Hắc hắc... Nếu Minh Hữu huynh đệ đã nói như vậy, chúng ta cũng không câu nệ tiểu tiết, cứ gọi là huynh đệ!

- A Tuấn nói không sai, về sau chúng ta chính là hảo huynh đệ!

Dứt lời, hai người liền nhiệt tình khoác vai Thích Minh Hữu, cảm giác sợ rằng so với thân huynh đệ còn hơn vài phần.

Thiên Sinh và A Đồ đưa mắt nhìn nhau, bất giác đều cười cười. Những người trước mắt đúng là rất có ý tứ.

Thích Minh Hữu cảm thấy thật là tốt, thân tình đã lâu không cảm nhận qua lại rục rịch ở trong lòng. Dù cho bọn người Thiên Sinh đối với hắn rất tốt, nhưng cũng không thể khiến hắn có được cảm xúc mênh mông như lúc này.

"Thấu!"

Đột nhiên Tiểu Hỏa gầm nhẹ một tiếng, nhảy lên lên tường cao.

- Xem ra, còn có khách nhân...

Đám người Long Tuấn khẽ động trong lòng, trực tiếp đưa ánh mắt nhìn về phía chân trời xa.

- Biên quan náo nhiệt như thế, sao lại thiếu phần chúng ta được! Ha ha ha ha!

Một trận cười phóng khoáng truyền đến, theo sau là hai đạo lưu quang như sao chổi hạ xuống, đúng là Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi.