Thương Thiên

Chương 464: Thiên đạo cửu trọng

- Thiếu chủ, đây chính là tu sĩ sao? Quả nhiên là danh bất hư truyền!

Uy thế ép xuống, Thiên Sinh cùng với A Đồ không khỏi cau mày.

Thân là một thợ săn ưu tú, bọn họ đối với những thứ có sự uy hiếp luôn thập phần nhạy cảm.

Thích Minh Hữu thì trái lại, tinh thần bình chướng mở ra, không bị áp lực ảnh hưởng chút nào, vẻ mặt cực kỳ hờ hững. Phía dưới chân, Tiểu Hỏa thì lại cảm thấy hưng phấn.

- Thiên đạo cửu trọng, hai người bọn họ bất quá chỉ mới bước vào cảnh giới thiên đạo mà thôi, so với thiên đạo thượng cảnh, con đường mà bọn họ phải đi còn rất dài...

Thích Minh Hữu không hề áp chế giọng nói, nhưng ở trong tinh thần bình chướng, ngoại nhân căn bản cũng nghe không được hắn nói gì.

"Thiên đạo cửu trọng? Thiên đạo thượng cảnh?"

Thiên Sinh và A Đồ hàng năm sinh hoạt ở trên Tần Hoàng Đảo, tuy rằng đã tới Trung thổ mấy lần, nhưng bọn hắn dù sao cũng không phải là người trong chốn giang hồ, nên cũng chưa từng nghe qua chuyện thiên đạo. Song, Thích Minh Hữu lại nhận được kiến thức truyền thừa từ xưa, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng lại biết được rất nhiều...

Thiên Sinh vừa nghi hoặc, vừa hiếu kỳ nói:

- Thiếu chủ, cao thủ thiên đạo chân chính đến tột cùng là lợi hại thế nào?

Thích Minh Hữu suy nghĩ một chút, đáp:

- Theo thượng cổ truyền thừa ký ức, thiên đạo có cửu trọng, sơ cảnh tam trọng làm lực, trung cảnh tam trọng làm tâm, thượng cảnh tam trọng làm ý. Cao thủ thiên đạo phổ thông, chỉ có thể mượn thế thiên địa để tăng phúc cho một bộ phận năng lực của bản thân. Còn cao thủ thiên đạo chân chính đã tu luyện tới cực hạn, thể xác và tinh thần đều cùng với thiên địa khế hợp, dung nhập vào trong thiên địa, lực lượng có thể nói là vô cùng vô tận, thậm chí còn có thể giống như trong truyền thuyết, di sơn đảo hải, đạp phá hư không, bất tử bất diệt.

Di sơn đảo hải! Đạp phá hư không! Bất tử bất diệt!

Thiên Sinh hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt ngẩn ngơ:

- Đây là cảnh giới bực nào a!

Thiên Sinh lại nói:

- Thiếu chủ, thực lực của chúng ta bây giờ như thế nào?

"Ách!"

Thích Minh Hữu nhìn Bộ gia huynh muội nói:

- Thiên Sinh đại ca cùng với A Đồ đại ca tu luyện chính là võ lực, lấy bản lĩnh hiện tại của hai người, nếu muốn chống lại hai người kia hẳn là dư dả.

"Hắc hắc!"

Thiên Sinh hưng phấn nói:

- Còn A Lạp, A Tang thì sao?

Thích Minh Hữu khẽ cười nói:

- Bọn họ đều là dị võ song tu, lực chiến đấu có thể sánh bằng thiên đạo trung cảnh. Mà mười hai trưởng lão thông qua thượng cổ bí thuật, đã đột phá thiên đạo thượng cảnh. Nếu như mười hai người liên thủ... Uy lực lại càng lớn không thể tưởng.

Sự phân chia cảnh giới rõ ràng là có giới hạn, càng tu luyện lên cao, thực lực lại càng tăng lên gấp bội.

Thiên Sinh cùng với A Đồ nghe xong, nhãn thần ảm đạm hẳn đi, bọn họ cùng với bọn A Lạp tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng thực lực lại kém nhiều như vậy!

Thích Minh Hữu thấy hai người ủ rũ, lên tiếng khích lệ:

- Thiên Sinh, A Đồ, thực lực hiện tại của các ngươi so với rất nhiều người đã là lợi hại, còn có cái gì không hài lòng, huống chi các ngươi tuổi còn chưa lớn, về sau còn có cơ hội đề thăng cảnh giới, hà tất phải làm ra bộ dáng như vậy?

Thiên Sinh cười khổ nói:

- Thiếu chủ nói không sai, đối với chúng ta mà nói, bọn người A Lạp đều là dị võ song tu, về sau chênh lệch sợ rằng càng lúc càng lớn.

- Thiên Sinh nói rất đúng.

A Đồ cũng thẳng thắn gật đầu, hiển nhiên có chút uể oải.

- Ai nói với các ngươi là không được?

Thích Minh Hữu nghiêm mặt nói:

- Tu luyện gì đi nữa thì cũng cần bỏ ra công sức tương ứng, bọn A Lạp đại ca tuy là dị võ song tu, nhưng tâm lực tiêu phí cũng không phải nhỏ, về sau tiến bộ lại càng chậm. Nếu như các ngươi đủ chuyên chú, ngày sau nhất định có thể tiến xa. Nhớ Nhạc Phàm đại ca lúc trước chỉ là một thợ săn với tư chất bình thường, nhưng thành tựu của người thì như thế nào? Không phải là ta khoa trương, nhưng nếu so đấu vũ lực, chúng ta nhất định không phải là đối thủ của Nhạc Phàm đại ca.

Vừa nghĩ tới Nhạc Phàm, Thích Minh Hữu lại cảm thấy sầu não, mà Thiên Sinh và A Đồ lại có dáng vẻ vô cùng sùng kính.

Ba người đều trầm mặc, áp lực phía trên cự đỉnh dần dần giảm đi, xem ra mọi chuyện sắp kết thúc.

"Ân!"

Ngay khi mọi người nới lỏng, mí mắt Thích Minh Hữu giật giật, cảm nhận được một cổ hàn ý không tên.

Đồng thời, Tiểu Hỏa đang có bộ dáng lười nhác, tinh thần lập tức đại chấn nhảy lên vai A Đồ.

- Thiếu chủ sao vậy?

Thiên Sinh phát hiện ra dị dạng, vội vàng mở miệng hỏi, A Đồ cũng khẩn trương không kém.

- Lần tụ hội này rất có vấn đề...

Thích Minh Hữu nhíu mày nói:

- Cẩn thận một chút, ta cảm giác được ở phụ cận có sát khí.

- Sát khí?!

A Đồ và Thiên Sinh chưa bao giờ hoài nghi phán đoán của Minh Hữu, tinh thần hoàn toàn bước vào trạng thái cảnh giác, đảo mắt nhìn quanh. Nhưng trong một hoàn cảnh phức tạp như thế này, hai người cảm thấy thật chật chội... Nhìn một hồi vẫn không ra chút manh mối nào.

Thích Minh Hữu tâm niệm vừa động, đem tinh thần lực tản ra bao trùm khắp quảng trường, mục quang rốt cục dừng lại địa phương bên dưới cự đỉnh... Nữ tử mặc áo choàng kia tuy không nhìn rõ tướng mạo, nhưng bộ dáng rất đáng nghi ngờ.

"Nàng muốn làm gì?"

Ngay khi Thích Minh Hữu còn đang nghi hoặc, nữ tử kia đột nhiên xuất thủ, mấy đạo ám ảnh từ trong tay bắn về phía hai người trên cự đỉnh!

Bộ gia huynh muội cao cao tại thượng, làm sao cũng không nghĩ tới phía dưới lại có người dám đối với mình động thủ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể vận chuyển chân nguyên bảo vệ bộ phận yếu hại.

"Phanh!"

"Oanh oanh oanh oanh!"

Tiếng bạo tạc đinh tai nhức óc vang dội trên đỉnh núi!

Chuyện phát sinh chẳng qua là trong nháy mắt, mọi người phía dưới đều trợn mắt há mồm, không biết làm sao. Đợi đến khi vụ nổ kết thúc, Bộ gia huynh muội đã bị dìm bên trong náo loạn.

- Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?

- Có người muốn giết tu sĩ?

- Ai? Là ai?

- Không, chuyện không liên quan đến ta, chuyện không liên quan đến ta...

- Cũng chuyện không liên quan đến ta!

- Lùi lại! Nhanh chóng lui lại...

- A!

Mọi người xunh quang cự đỉnh đều nói một câu để phát tiết nội tâm sợ hãi của mình! Có người thậm chí lui lại ba thước, sợ chính mình bị liên lụy tới, tràng diện náo loạn dị thường.

Người trong giang hồ, ân oán cừu hận vốn là chuyện bình thường, nói như vậy cũng không đáng ngạc nhiên. Chỉ bất quá bây giờ lại liên lụy đến thể diện của tu sĩ, ai cũng không dám đụng vào chuyện xúi quẩy này.

Chỉ một lát sau, đám người xung quanh cự đỉnh giống như thủy triều thối lui mấy trượng, chỉ có nữ tử mặc áo choàng là còn đứng yên.

- Nguyên lai nàng là hung thủ!

- Di, còn là một nữ tử!

- Lá gan của nữ nhân này thật lớn, dám mưu sát tu sĩ!

- Hoàn hảo chuyện này không liên quan tới chúng ta.

Chuyện được đem ra sáng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Trên thực tế, oan có đầu nợ có chủ, bọn họ xác thực đều là kẻ vô tội.

Đối với sự nghị luận của mọi người, nữ tử phảng phất như không nghe thấy, mục quang quật cường nhìn chăm chú lên phía trên cự đỉnh.

Gió núi lạnh thấu xương, khói thuốc nổ dần dần tản ra, hai cái thân ảnh lại lần nữa hiện ra. Bộ gia huynh muội đều bình yên vô sự, chẳng qua là so với sự hăng hái vừa rồi, bọn họ lúc này đúng là chật vật không chịu nổi, áo quần rách nát, búi tóc toán loạn, cát bụi đầy mặt, nhìn không ra nửa điểm giống với tu sĩ.

Thấy cừu nhân không việc gì, trong mắt nữ tử hiện lên chút mất mác, nhưng nói chung cũng có mấy phần đắc ý. Đối phương dù sao cũng là tu sĩ, nàng chưa từng nghĩ tới mình có thể một kích đắc thủ, nhưng thấy hai người chật vật như vậy thì cũng đủ hả lòng hả dạ.

- Ta... Ta muốn giết con tiện tỳ nhà ngươi!

Bộ Vũ Tình vẻ mặt dữ tợn, giống như một hóa thân của ma quỷ, thề phải đem đối phương giết chết.

Đang lúc nàng muốn động thủ, từ trong nội viện của Thiên La Tự bay ra hai đạo lưu quang, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt của Bộ gia huynh muội.

Lại là tu sĩ!

Lần này mọi người cũng không phát ra nửa điểm âm thanh, dù là bọn họ biết người tới là ai cũng là như vậy. Sự tình đã vượt khỏi tầm kiểm soát, bọn họ cũng không có gan can dự vào tranh đấu của tu sĩ.