Thương Thiên

Chương 373: Tà thương chiến Cuồng đao

"Cực hỏa kính" rốt cuộc có thể phá cái khiên được xưng là thiên hạ đệ nhất phòng ngự hay không?

Nhạc Phàm lực vận chuyển toàn thân, ngưng tụ tại quyền phải… kình lực màu lam nhạt từ trong thân thể xuất ra, phát ra ánh sáng huỳnh quang!

"Tốt!!!"

Lỗ Thứ biết đối phương lợi hại, tự nhiên không dám chậm trễ, tiên thiên chân nguyên vận chuyển toàn thân, mọi người xung quanh tức thì cảm giác được một áp lực vô cùng lớn, vô hình vô tướng… liên miên không dứt…

Thiên đạo chi cảnh!!! Chỉ có thiên đạo cao thủ chân chính mới có thể phát ra khí thế to lớn như thế.

Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi, Long Tuấn, Đinh Nghị, Chu Phượng… Trong mắt tràn đầy sự kinh hãi! Bọn họ cũng nghĩ không ra, vì sao cao thủ cường đại như vậy trước giờ cũng chưa bao giờ nghe nói qua! Thật ra là mình không biết, hay là có nguyên nhân gì khác?

Nhạc Phàm trước hết cảm nhận được loại áp lực quen thuộc này, chiến ý càng dâng cao!

Không có thanh âm dư thừa, không có động tác dư thừa, chỉ là đơn giản một quyền phát thẳng tới…

Tiếng xé gió vang lên, nhanh như tia sáng!

"Oành…"

Quyền và khiên chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ kịch liệt! Sóng khí kích động, chấn động cả tâm thần!

Nhạc Phàm lùi nửa bước, động tác có chút chậm lại, ngược lại Lỗ Thứ thân thể chỉ hơi có chút chấn động, vẻ mặt khá dễ dàng, một chiêu này xem ra không để vào mắt.

Lỗ Thứ, Ngũ Tử, Cầm Thiến ba người trong mắt vụt qua có chút thất vọng, rất hiển nhiên, lực lượng của đối phương không cường đại như mình tưởng tượng. Mà đám người Thanh Thiên cũng không cho là đúng, bọn họ đương nhiên biết lực lượng của Nhạc Phàm không chỉ như thế.

Ngay khi Lỗ Thứ muốn hạ tay xuống, Nhạc Phàm lại tiến lên, tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn vài phần, lực đạo và thời gian lần này có thể nói là nhanh và mạnh hơn nhiều.

"Bùng…"

Lại là một tiếng nổ, nhưng so với vừa rồi thì nhẹ hơn nhiều. Hai người lần này đều không lui bước, vẫn đứng tại chỗ như cũ.

Lỗ Thứ mi tâm ngưng trọng, hắn cảm giác được lực lượng lần này thu vào trong, dĩ nhiên so với quyền đầu tiên nặng hơn mấy lần! Một lực lượng thuần túy, trực tiếp xuyên thấu qua khiên truyền vào cánh tay mình…

Không đợi mọi người phản ứng, quyền thứ ba đã xuất ra.

"Bùng…"

Lực đạo lần sau lớn hơn lần trước, Lỗ Thứ lùi một bước, trên mặt không còn dể dàng như lúc đầu nữa. Tay trái đã đau tên dại rồi, chỉ là hắn tính tình quật cường, vẫn cắn răng liều chết chống cự.

Nhạc Phàm cơ thể toàn thân căng thẳng, kinh mạch cánh tay đã tới cực hạn chịu đựng, song, hắn cũng không vì vậy mà kiệt lực. Mượn lực quán tính của thân thể, Nhạc Phàm lại xuất một quyền nữa lên khiên…

Huyết khí từng trận dâng trào, lúc này mới thật sự là không thể kháng cự! Đang lúc Lỗ Thứ muốn ngừng lại, Nhạc Phàm đã tụ lực mà phát ra!

"Bùng…"

Dưới một quyền cuối cùng, Lỗ Thứ bị hung hãn đánh bay đi, dộng vào bức tường phía sau lưng, làm cho bụi đất bay mù mịt.

Liên kích!!!

"Phá kính tứ liên hoàn!" tuyệt đối hoàn mỹ. Mỗi phần lực lượng, mỗi phần kình lực, mỗi lần ra tay, mỗi một cơ hội đều được thể hiện cực kỳ chuẩn xác.

Sự yên tĩnh ngắn ngủi trái ngược lại với tâm tình của mọi người! Vào giờ phút này, bọn họ không cách nào dùng ngôn ngữ nào để hình dung cảm xúc của chính mình.

Cái này mới là lực lượng cường đại! Đinh Nghị nhìn lại một chút khuôn mặt hạnh phúc của Long Tuấn, tiểu tử này đúng là thích học võ công, chỉ bất quá hắn học quá tạp nhạp.

Nhạc Phàm vẻ mặt không buồn không vui, im lặng cảm nhận một kích vừa rồi. Giờ phút này, hắn có thể cảm giác rõ ràng, lực lượng bản thân được đề cao rất nhiều. Nếu nói trước kia lực nặng mười phần, vậy hiện tại ít nhất cũng là nặng tám mươi phần, chênh lệch trong đó không thể dùng cảm giác để hình dung.

"Vậy… vậy lão đầu không phải… đã chết chứ?" Cầm Thiến phá vỡ sự trầm tĩnh, có chút khẩn trương nhìn bức tường bị đổ vỡ.

Mọi người nghe nói hồi tỉnh lại, nhìn bụi đất tán loạn, không khỏi lo cho lão đầu.

"Oa oa oa…"

Một trận âm thanh rầu rĩ vang lên, Lỗ Thứ kiên cường nhảy ra, một thân bụi đất dơ bẩn, đầu tóc rối tung tán loạn, ngay cả quần áo cũng bị chấn rách nát.

Thấy mọi người có vẻ cấp bách nghênh tiếp, Lỗ Thứ lòng cũng ấm lại, thật sự là cảm động! Xem ra mọi người vẫn rất quan tâm lão đầu tử ta mà!

Ngũ Tử bước nhanh lên, nắm lấy cánh tay có đeo cái khiên, cẩn thận đánh giá một phen nói: "Kình lực thật lợi hai, mặc dù không phá tan được cái khiên, nhưng cũng làm cho nó móp méo. Không tệ không tệ!"

"Để ta xem…" Cầm Thiến vội vàng nhìn qua cái khiên: "Quả nhiên

lợi hại! Cái khiên cứng rắn như thế mà cũng bị đánh cho biến hình. Nếu nện ở trên người ta…"
Ngẫm lại cũng toát mồ hôi lạnh!

"Hắc hắc… Ta cũng muốn xem" Thạch Kiền cũng tiến lên: "Oa!!! Cực hỏa kình của Lý đại ca quá bá đạo! không chỉ đập cho nó bị biến hình, mà còn thiêu đốt được nó nữa… Mọi người không tin thì lại đây, còn có mùi khét đây này!"

"Ồ! Phải không?"

"Quả nhiên!"

"Đích xác!"

"Ừm…"

Gió lạnh thổi qua tâm, lão đầu bị người ta bỏ quên đứng bên cạnh. Tiểu Hỏa bên cạnh quay đầu liếc nhìn, ánh mắt có vẻ đồng tình, trong lỗ mũi phát ra những âm thanh hừ hừ, phảng phất như múon nói: "Tốt lắm! Thật tốt lắm, ta… không phải chỉ có một người buồn phiền tại đây!"

"Ta quyết định rồi!" Cầm Thiến cả người run động lên, mặt đầy vẻ sùng bái kêu lên: "Bắt đầu từ bây giờ, Lý đại ca chính là thần tượng của ta. Ta nhất định theo hắn học tập…"

Mọi người trợn mắt, tiểu cô nương này cũng quá tự nhiên, ngay cả Long Tuấn cũng tự thẹn không bằng!

"Hừ! Cái khiên của lão đầu tử ta tuyệt đối là thiên hạ vô song, nếu không phải thực lực bản thân quá tệ, làm thế nào lại như vậy được… Oa, quá ác, các ngươi thật quá ác!" Lỗ Thứ ủy khuất ngồi trong góc phòng, trong mắt rất ai oán: "Các ngươi cứ vui mừng đi! Chờ lão đầu ta trở về, nhất định luyện lại một cái mạnh hơn gấp mười lần… Không, mạnh hơn gấp trăm lần, ta, ta sẽ ép chết các ngươi…"

Ngay lúc mọi người đang thảo luận, bỗng một tiếng quát điếc cả tai vang lên!

"Lý - Nhạc - Phàm…"

Giọng nói vừa dứt, chỉ thấy một người từ trên trời, trực tiếp rơi thẳng vào trong viện.

Người đến mắc áo màu xanh, trường bào màu đen, tay cầm ngân sắc trường thương, đúng là "Tà thương" Vương Sung.

"Người này là ai? Trông dáng vẻ như đến đánh nhau vậy" Cầm Thiến tự lẩm bẩm, con mắt lại loang loáng nói: "Hình như lại có náo nhiệt để xem rồi, hì hì…"

Đám người Thanh Thiên cũng không nhận ra người đến là ai, cũng không biết là địch hay bạn, không thể làm gì khác hơn là im lặng đứng ở một bên. Mà Long Tuấn và Đinh Nghị thấy Vương Sung, như là chuột thấy mèo, không khỏi co người lại, rồi quay đầu đi chỗ khác, làm bộ không nhận ra.

Nhan Nguyệt Thi đang muốn tiến lên, Phó Suất ngăn lại nói: "Mọi người đều là bằng hữu, chuyện của bọn hắn hãy để bọn hắn tự giải quyết đi, chúng ta phải tin tưởng bọn hắn".

"Ừm" Nhan Nguyệt Thi hiểu được, yên lặng đứng ở bên cạnh Phó Suất, chăm chú nhìn vào hai người đang đứng ở giữa sân, không thể ngăn được sự lo lắng trong mắt.

Nhạc Phàm tiến lên, đứng trước mặt Vương Sung, ánh mắt giao nhau cũng không có ý nhượng bộ chút nào.

"Lý Nhạc Phàm, nói vậy ngươi sẽ không quên lời đã nói chứ".

"Ta đã nói, chỉ cần ta còn sống, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta" Đối diện với Vương Sung khí thế bức người, Nhạc Phàm không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

"Tốt! Vương Sung ta, hôm nay chính là đến tìm ngươi…"

Nhạc Phàm gật đầu không nói, vào lúc này, cũng không cần phải nhiều lời.

Vương Sung hoành thương trước ngực, cả người tán phát ra khí thế hung hãn chưa từng có: "Thương này có tên là 'Bàn Long', chính do sư phụ ta dùng ngân hàn thiết luyện thành… Công vô bất phá! Chiến vô bất thắng…"

Nhạc Phàm hai mắt khẽ khép lại, một thanh chiến đao sắc hồng từ trong hộp sắc xuất ra, được Nhạc Phàm cầm trong tay… Bách kiếp chung thành cương, huyết nhiễm phong sa hồng, đao này đúng là "Bách kiếp!"

"Lão Phó! Chúng ta biết Vương Sung cũng không phải là kẻ ko biết tính toán, chàng có biết sư thừa của hắn hay không?"

"Ta cùng Vương Sung luận bàn cũng nhiều lần, về thương pháp mà luận, đã không thua gì "Vô thượng thái cực kiếm". Hơn nữa chúng ta mỗi lần giao thủ đều là điểm tới là thôi, cho nên ta cũng nhìn không thấu thực lực chân chính của hắn… Về phần sư môn, ta dám nói trên giang hồ dùng thương không có ai mạnh hơn hắn".

"Hắn nếu dám khiêu chiến với Nhạc Phàm huynh đệ, chắc là có tuyệt chiêu gì đây".

"Ài… Hy vọng bọn hắn đừng thụ thương là tốt rồi".

"A Tuấn, ngươi nói Vương Sung này muốn tìm sư phụ chúng ta đánh nhau để làm chi?"

Đinh Nghị phẫn nộ nhìn về phía trước, Long Tuấn cười quái dị nói: "Hai nam nhân đánh nhau, chỉ có vì cừu oán, hoặc vì đàn bà, hoặc vì thắng thua, không có vì nhàm chán…" Ngừg lại chút, hắn nói tiếp: "Đương nhiên, sự việc cụ thể thế nào ta cũng không rõ, dù sao hắn khôgn thể thắng được sư phụ chúng ta. Hắc hắc!"

"Đsung vậy, ha ha" Đinh Nghị cũng nở nụ cười.

Đứng ở một bên, Lỗ Thứ tò mò đứng xem…

Đứng ở một bên, Lỗ Thứ tò mò đứng xem nói với Ngũ Tử: "Tiểu Ngũ, ngân thương này sao lão tử ta nhìn quen mắt lắm? Ngươi đã thấy qua nhiều thứ, có nhớ đã thấy qua ở đâu không?"

"Ta cũng thấy kỳ quái…" Ngũ Tử lắc đầu nói: "Cao thủ dùng thương trong vòng trăm năm trở lại đây, ta đều có ấn tượng, nhưng lại nhớ không nổi lai lịch của thanh ngân thương này".

"Ta dám chắc đã thấy qua ở đâu rồi" Lỗ Thứ ôm đầu ngồi trên mặt đất, cố gắng suy tưnhững vẫn không nhớ được gì cả.

Gió thổi tạt vào mặt, đã bắt đầu, Vương Sung đã chuyển động!

Bóng ảnh như thiểm điện, trong nháy mắt, đầu ngân thương đã nhằm ngay cổ họng Nhạc Phàm, chỉ cần tiến lên một bước, tất xuyên qua yết hầu đoạt mạng!

Nhạc Phàm phản ứng nhanh hơn, trước khi thương tới một tích tắc, hắn đã chuyển thân, chuyển đến trước mặt đối phương, thân pháp cực kỳ quỷ dị.

Cuộc chiến mới bắt đầu đã nguy hiểm như thế, làm không ít người toát mồ hôi lạnh toàn thân. Mà cuộc tỷ thí vẫn tiếp tục, càng lúc càng thêm vạn phần kịch liệt.

"Luyện thương bốn năm, hôm nay ngươi xem ta có thể chiến hay không! Liệu nguyên thập tam thức…" Vương Sung khí thế bạo trướng, thương thế càng múa càng nhanh, giống như một vầng trăng bạc lạnh như băng.

Nhạc Phàm đao thế trầm trọng, công thủ rõ ràng tự nhiên, tâm thần hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của đao.

Một bên thương ảnh đầy trời, bá đạo quyết đoán! Bên kia thì đao khí tung hoành, hung ác cuồng loạn! Người chung quanh không thể không đại khai nhãn giới…

Cũng may hai người đối với việc không chế lực đạo rất tốt, nếu không, cái viện này sợ ràng đã trở thành cát bụi lịch sử.

Đột nhiên, Lỗ Thứ cùng Ngũ Tử kinh hãi phát hiện… thương thế biến chuyển, đao thế biến chuyển… trong giao đấu mà thăng hoa, trong giao đấu mà biến đổi…

"A!" Lỗ Thứ đột nhiên la lên một tiếng, tự mình lẩm bẩm: "Thì ra là thương đó… thì ra là thương đó! Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi…"

Ngũ Tử nghe nói ngẩn ra, như nghĩ ra được điều gì đó.

Õung quanh áp lực càng lúc càng lớn, khí áp càng lúc càng trầm trọng! Một đao một thương giống như tái sinh, không có biến hóa hoa lệ, không có phát tán lăng lệ, chỉ có diệu đáo hào điên đích 踫 chàng!

"Ha ha ha ha…" Vương Sung cười điên cuồng: "Ta rốt cuộc đã làm được, sư phụ… ta rốt cuộc đã làm được! Dùng võ nhập đạo, vô hạn chi cảnh!"

Dùng võ nhập đạo, vô hạn chi cảnh!!!

Vào thời điểm này, trời đất phảng phất lặng lẽ phát sinh biến hóa, mà tất cả biến hóa này nguyên nhân dĩ nhiên là… Vương Sung!

Mọi người tại đó kích động không thôi, bọn hắn cũng nghĩ không ra, hôm nay lại có thể chứng kiến một thiên đạo cao thủ ra đời!

Khí thế mênh mông to lớn phát tán ra, người trong giang hồ trong thành Lạc Dương đều có thể cảm thấy, trong mắt không khỏi lộ ra thần sắc sợ hãi, kinh dị!

Đao và thương cùng dừng lại!

Đứng tại chỗ, Nhạc Phàm Vương Sung vẫn đối diện như cũ, hai người nhìn nhau cười, phảng phất như bọn hắn chưa từng đối địch… Nói cách khác, bọn hắn vẫn như vậy.

"Ha ha ha…"

Vương Sung thu thương lại, cười to nói: "Lý Nhạc Phàm, hơn mười năm tâm nguyện hôm nay rốt cuộc đã hoàn thành, rốt cuộc đã hoàn thành… Cảm ơn!"

Chỉ có người chính thức hiểu rõ Vương Sung mới hiểu được, hai chữ "cảm ơn" này nặng đến bao nhiêu.

Nhạc Phàm hiểu được, cho nên ắn cũng nở nụ cười.

Mặc dù không có thắng thua, nhưng đối với bọn hắn mà nói đã không hề quan trọng. Quan trọng chính là, bọn hắn hiện tại là bằng hữu.

Mọi người tụ họp, cốc rượu nâng cao, nam nhi làm việc, đương nhiên ân oán rõ ràng.

Hôm nay, là một ngày đẹp, muốn uống say thiên thu!