"Vù…"Một đạo tiển khí bắn về phía Hoàng Thái Cực! Tốc độ cực nhanh! Mắt thường khó có thể thấy được. Nó đương nhiên là
"Tiển hồn" do Nhạc Phàm phóng ra.
Trần Hương mờ mịt không biết, Địch Thu Nhiên và vợ chồng Phó Suất cũng hiểu được, cái này hình như là
"Tuyệt tiển" mà giang hồ đồn đãi.
Mọi người thấy thế kinh hãi! Mọi sự chú ý tất cả đều tập trung vào một chỗ, phảng phất như thấy tiển khí xuyên thấu qua thân thể của Hoàng Thái Cực, tim như muốn đứng lại.
Chuyện xấu!!
Ngay lúc đạo tiển khí nọ chỉ còn cách Hoàng Thái Cực khỏang một thước, một gã hoàng y nhân đột nhiên xuất hiện, che ở trước người Hoàng Thái Cực… Lập tức tay bắt ấn quyết, một đạo tường khí bao hai người lại.
"Xoạt…"Khi mọi người tại đây đều nghĩ mọi việc đã qua, thì tiển khí
"Phụp" một tiếng xuyên thấu qua bức khí tường, bắn xuyên qua hoành y nhân, tiếp tục đánh vào Hoàng Thái Cực.
Tường khí tiêu tán, hai người nửa quỳ trên mặt đất, hiển nhiên là đã bị thương.
"Không hay!""Tộc vương!""Mau truyền đại y".
"Bắt lấy bọn chúng…" Đa Nhĩ Cổn lâu ngày trên sa trường, rất nhanh tỉnh lại.
Nhưng không đợi cho binh lính có hành động, Nhạc Phàm đã quay lại bên cạnh đám người Địch Thu Nhiên. Chỉ là, trong tay hắn lại có một người, đó là Vương tử Thát Đát tộc Mục Hãn Mông Đan.
"Dừng tay! Không muốn hắn chết thì đứng lại…"Nhạc Phàm hét lớn một tiếng, tay trái dùng sức nắm lấy cổ Mông Đan Vương tử, làm hắn không phát ra một chút thanh âm nào. Nhưng nhìn vẻ mặt thông khổ của Mông Đan và nỗi sợ hãi trong mắt, đủ để nói rõ tâm tình của hắn trong giờ phút này.
Hàng loạt chuyện phát sinh ra làm cho người ta không thở nổi, binh lính của Thát Đát tộc chung quanh tất cả đều sửng sốt, không dám tiến lên nửa bước.
Đa Nhĩ Cổn như thế nào cũng nghĩ không ra, vốn tất cả đều ở trong lòng bàn tay, nhưng khi Nhạc Phàm ra tay, lại một lần nữa làm cho kế hoạch của hắn chết từ trong trứng nước. Cũng may Hoàng Thái Cực được cứu, ngoại trừ có chút suy yếu, còn lại cũng không đáng lo.
Đợi thế cục ổn định, Địch Thu Nhiên cùng với hơn mười tinh anh của Đại Minh tụ lại một chỗ.
Nhạc Phàm cầm trong tay con tin, chuyển hướng sang hoàng y nhân phía trước Hoàng Thái Cực hỏi:
"Ngươi là người của Ma Môn?""Hừ!" Hoàng y nhân cố gượng đứng dậy, vẫn chưa trả lời câu hỏi của Nhạc Phàm, tự nói:
"Có thể dung 'Tuyệt Tiển' đả thương người, nói vậy các hạ chính là 'Đao Cuồng' Lý Nhạc Phàm được giang hồ đồn đãi sao?"Nhạc Phàm cũng không trả lời, hỏi lại:
"Nữ nhân tại Phủ đại soái Hà Giang và ngươi có quan hệ gì?""Ta rất tò mò, ngươi hình như biết rất nhiều" Hoàng y nhân cũng không phủ nhận, bởi vì hắn biết, đối với người thông minh trước mặt, nên nói sự thật thì tốt hơn.
Nhạc Phàm nhíu mày nói:
"Trên người các ngươi có cùng một loại khí tức, thợ săn sẽ không nhớ lầm. Ta cùng với Ma Môn từng có tiếp xúc qua, nàng là người của Ma Môn,ngươi hẳn là cũng vậy".
"Ha ha…" Hoàng y nhân cười to nói:
"Đao cuồng không hổ là đao cuồng, chỉ dựa vào một chút khí tức đã có được suy đoán như thế, khó trách Kính Thủy lại coi trọng nhất cử nhất động của ngươi như thế. Chỉ là nàng không nghĩ tới ngươi lại đến biên cương, càng nghĩ không ra ngươi lại xen vào việc của người khác, lại tham gia đại hôn của công chúa".
Nghe được than thở của đối phương, Nhạc Phàm mặt vẫn không chút thay đổi nói:
"Nữ nhân nọ gọi là Kính Thủy? Nàng rất lợi hại".
Hoàng y nhân cười lạnh nói:
"Lão Tứ cuối cùng cũng bại trong tay ngươi!""Ngươi cũng như vậy".
"Ngươi…" Hoàng y nhân giận dữ nói:
"Vừa rồi nếu ngươi không đột nhiên ra tay đánh lén, Cuồng Sa ta làm sao nhận của ngươi một tiễn được".
"Ngươi rất vô sỉ! Chẳng lẻ trước âm mưu quỷ kế của các ngươi, lại không cho phép chúng ta tiên phát chế nhân? Thật sự là một đám không biết xấu hổ!" Mắng chửi người chính là Nhan Nguyệt Thi. Nàng tính cách cương nghị, tự nhiên không chịu được khi thấy sự giả tạo như vậy. Tiên phát chế nhân chính là đạo dùng binh, tình huống lúc này cũng không phải là lôi đài tỷ thí, Nhạc Phàm ra tay trước cũng thể bác được, làm sao tính là đánh lén.
Lui về tại chỗ, Nhạc Phàm chế ngự huyệt đạo của Mông Đan Vương tử, sau đó giao cho Địch Thu Nhiên, trịnh trọng gật đầu, ý bảo để cho hắn xử lý việc này.
Đối với chiến tranh hiểu rất rõ, Nhạc Phàm hoàn toàn hiểu được sự tàn khốc của chiến trường. Tại thời điểm mấu chốt này, Phải có sự quyết định chính xác cùng phán đoán tỉnh táo. Mà giao cho Địch Thu Nhiên như vậy, ký thác hy vọng vào thân tướng quân kinh qua trăm trận để xử lý việc này không có gì thích hợp hơn.
Nhận con tin nơi tay, Địch Thu Nhiên tự nhiên có điều kiện đàm phán. Mông Đan Vương tử này không thể so với vương tộc của hắn, Hoàng Thái Cực và Hoàng hậu rất sủng ái hắn, chính là người thừa kế của Thát Đát tộc, thân phận không phải bàn cãi.
"Địch tướng quân, ngươi cuối cùng là muốn thế nào?" Đa Nhĩ Cổn biết chuyện nghiêm trọng, nếu có một chút xử lý không tốt, Cả kế hoạch chỉ sợ thất bại trong gang tấc.
Địch Thu Nhiên kề đao gác ở trên cổ Mông Đan Vương tử, lớn tiếng nói:
"Đưa ta đi gặp công chúa".
Đa Nhĩ Cổn còn chưa trả lời, Hoàng hậu đã hô lên:
"Được, được ta đáp ứng ngươi, cái gì cũng đáp ứng ngươi! Chỉ cần ngươi đừng gây thương tổn cho Mông Đan, đừng gây thương tổn cho nó…"Lúc này Hoàng Thái Cực thần trí mơ hồ, sự việc liên quan đến sinh tử của Vương tử, Hoàng hậu tự nhiên có quyền nói.
"Đàn bà làm hại quốc gia!" Thầm mắng một tiếng, Đa Nhĩ Cổn kêu người tránh đường.
Binh lính Đại Minh đi trước mở lối, Địch Thu Nhiên giữ Mông Đan Vương tử đi ở giữa, thong thả di chuyển.
"Sinh tử một đường, ai dám vọng động, giết!"Bên ngoài lãnh địa Thát đát tộc, đám người Long Tuấn vất vả trốn thoát được lính canh. Khi bọn hắn đang muốn đi cho nổ hỏa dược ở tứ phía, một người từ trên trời hạ xuống, ngăn cản bọn họ lại.
"Đứng lại! Các ngươi cuối cùng là ai? Lại dám xông vào lãnh địa Thát Đát cướp đi công chúa!"Người đến tuổi khoảng hơn năm mươi, thân nho nhã mặc áo bào trắng, phía sau có một bím tóc thật dài, không phải Quốc sư Thát Đát thì là ai!
Long tuấn vừa nhìn qua trang phục của đối phương biết chuyện hôm nay không thể thân thiện được, lập tức lên tiếng:
"Quý tộc nhân đại hôn của công chúa thi triển âm mưu, phá hủy hiệp nghị hòa bình của hai bên, chúng ta tự nhiên phải cứu công chúa ra ngoài, cái này có gì là không đúng?""Con nít là dám nói bậy!" Vũ Văn Trường Sanh phẫn nộ quát:
"Rõ ràng là ngươi đem công chúa trốn đi còn dám nói xạo… Nói, là ai phái các ngươi tới?"Long Tuấn cố tình cảnh giác nói:
"Chúng ta là Long vệ của Hoàng tộc, chỉ phụng mệnh Hoàng thượng. Các hạ là người phương nào?""Long vệ của Đại Minh Hoàng tộc?" Vũ Văn Trường Sanh trong lòng mừng thầm, lần này chính là thu hoạch ngoài ý muốn đây.
Bởi vì bại dưới tay Nhạc Phàm, Vũ Văn Trường Sanh không có tham dự tiệc cưới của công chúa. Mà Hoàng Thái Cực cũng bố trí hắn không tham dự, buồn bực liền muốn gặp Tam công chúa tuyệt thế vô song của Đại Minh. Ai ngờ tới chỗ của công chúa lại phát hiện dị thường, trong lúc ngạc nhiên đã truy đuổi đến đây.
Một công chúa nho nhỏ Vũ Văn Trường Sanh tự nhiên không để vào trong mắt. Hắn vốn định đem tất cả những người xâm nhập giết chết cho xong việc, nhưng vừa hỏi biết được đối phương là Long vệ của Đại Minh Hoàng tộc!
Đối với tình huống của Long vệ Hoàng tộc, Vũ Văn Trường Sanh biết cũng không nhiều, nên tạm hoãn ra tay. Hắn nghĩ đến, tốt nhất là bắt bọn người Long Tuấn về rồi từ từ thẩm vấn, để nghe ra bí mật của Đại Minh Hoàng tộc, để có thể một mẻ lưới bắt hết cả bọn.
Nghĩ đến việc nhổ tận gốc Đại Minh, Vũ Văn Trường Sanh không để lộ ra gian ý mà tươi cười.
Long Tuấn thất khiếu linh mẫn, tự nhiên nhìn ra ý nghĩa của Vũ Văn Trường Sanh, đó cũng là đúng theo ý của hắn.
"Xin hỏi các hạ cuối cùng là ai?" Đang khi nói chuyện, Long Tuấn nắm tay sau lưng không ngừng múa may.
Nhiều năm sinh tử cùng nhau, Đinh Nghị làm sao lại không rõ ý của đối phương. Lập tức nương theo thân thể Long Tuấn ngăn trở tầm mắt của Vũ Văn Trường Sanh, truyền âm cho Chu Tĩnh Nguyệt và Trương Tĩnh:
"Long Tuấn hắn bảo chúng ta hễ động thủ là chạy trốn về phía Đông, mọi việc ở đây giao cho hắn xử lý…"Thấy hai nữ hình như muốn nói, Đinh Nghị tiếp tục nói:
"Các ngươi yên tâm, Long Tuấn mạnh lớn không chết được đâu. Sư phụ từng giao cho chúng ta một loại tuyệt chiêu chạy trốn, chúng ta ở tại chỗ này chỉ làm ảnh hưởng đến hắn".
Đối với Nhạc Phàm đều rất tín nhiệm, Chu Tĩnh Nguyệt và Trương Tĩnh rốt cục gật đầu. Các nàng thần sắc buồn bả, nhưng lại không thấy trong mắt Đinh Nghị hiện lên vẻ thống khổ.
Tính mạng và nói dối, vĩnh viễn không thể có sự liên hệ với nhau.