Thương Thiên

Chương 193: Thần ky hiện

Lão tiên sinh từ từ nói tiếp: "Sau khi chém giết khoảng hai thời thần, tàn dư của địch nhân thối lui, nhưng người giang hồ cũng đã tử thương quá nửa. Lúc này mọi người đang lấy lại bình tĩnh, đột nhiên hàng trăm hồng y cao thủ xuất hiện!

Lần này, mục tiêu của bọn họ cũng là trực tiếp hướng đến Tàng bảo đồ của Quan Mạc Vân, nhiều cao thủ đồng thời đến như thế, cho dù Quan Mạc Vân là cao thủ cũng tránh không nổi…"

Mọi người đang nghe rất khẩn trương, không ngồi yên được mà hỏi: "Cuối cùng thì sao?"

Lão tiên sinh nói: "Quan Mạc Vân bị chấn văng trên mặt đất, mắt thấy nguy cơ Tàng bảo đồ sẽ bị mất! Vào lúc đó, một đám Hắc y nhân thần bí đột nhiên hiện thân, ngăn cản hồng y cao thủ! Cũng không biết đám Hắc y nhân kia từ đâu tới, võ công cao thâm thần kỳ, chỉ khoảng mười người cũng đã ngăn trở được mấy trăm cao thủ…"

"Ồ" Lão tiên sinh đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn xuống phía dưới trà lâu, dường như phát hiện một điều gì đó.

"Cuối cùng thì sao?" Mọi người thần sắc khẩn trương thúc giục.

"Bản đồ đương nhiên là còn đó" Lão tiên sinh tiếp tục nói: "Nhưng không giải thích được là, những người thần bí nọ sau khi đánh lui Hồng y cao thủ thì cấp tốc rời khỏi. Không nói bất kỳ điều gì, không làm bất cứ điều gì nữa, thậm chí không thèm nhìn bất cứ một ai mà đi thẳng. Chỉ còn lại một vùng máu thịt với lại những người còn sống sót.

Mùi máu tanh đâm đặc làm cho người ta ói mửa, vô số người thất thanh khóc rống lên. Người thì vì thân nhân bằng hữu, có người chỉ là không chịu được áp lực quá lớn. Nếu không có Tuyền Thanh giải cứu, nếu không có thần bí cao thủ hiện thân, có thể tưởng tượng được, khả năng sống sót của mọi người ở đó là bao nhiêu!"

"Cộp!" Ba tiếng gõ vang lên, câu chuyện đã gần hết.

Thở dài một tiếng, lão tiên sinh chậm rãi nói: "Vũ Tàng Trọng Quang huyết mãn thiên lần này tai nạn đối với giang hồ Trung Nguyên không thể không lớn, nói không chừng các thế lực ngoại tộc ngoại vực đã mưu đồ từ lâu! Xem ra thiên hạ sắp loạn rồi…"

"Tiên sinh, bảo tàng đích xác là ở đâu? Sao ông không nói?" Không ít người giang hồ hỏi gấp.

"Các ngươi muốn biết?"

"Đương nhiên rồi!" Mọi người cùng gật đầu.

Lão tiên sinh nhẹ nhàng phe phẩy quật nói: "Bốn mảnh bản đồ hợp lại, địa điểm của bảo tàng là nằm ở phía nam Miêu Cương, bên trong 'Quỷ Trủng' ".

"Thật vậy sao! Là tam đại cấm địa "Quỷ Trủng"? Đó không phải là tử địa sao? Nghe nói ở đó có vào mà không có ra, sao mà có khả năng chứa bảo tàng" Mọi người kinh ngạc.

Lão tiên sinh vuốt cằm nói: "Nơi đó thật sự là tử địa, cơ hồ không có một ngọn cỏ. Nhưng trên bản đồ có chỉ rõ đường đi, còn có bản đồ các cơ quan trận pháp… 'Vũ Tàng Trọng Quang' mang đến cục diện giết chóc, cũng không biết giang hồ sẽ có một trận mưa máu như thế nào, thiên hạ sẽ loạn lạc như thế nào nữa đây".

"Nào mọi người, hôm nay lão phu chỉ kể đến đây thôi, muốn biết điều gì nữa, mời mai hãy đến…"

"Nào…" lời nói ra một lúc, mọi người dần dần tản đi, trà lâu nhất thời trống trải hẳn. Chỉ còn một nam một nữ còn ngồi phía dưới.

Lão tiên sinh đang thu nhặt đồ đạc, thấy vậy liền bước tới nói: "Chuyện đã kể xong, hai vị sao chưa về?"

Thanh niên nam tử nói: "Chờ người!"

"Lão nhân gia không phải cũng đang đợi ta sao?"

"Ồ" Lão tiên sinh ngẩn người ra, người thanh niên tiếp tục nói: "Lão nhân gia không nhận ra ta sao?"

Lão tiên sinh bật cười nói: "Người tại sao lại hỏi như vậy?"

"…" Lão tiên sinh trầm mặc trong chốc lát, than thở: "Người tính cho đến cùng, thì vẫn còn chậm!"

Kỳ thật Nhạc Phàm có điều còn mơ hồ, cái chết của phụ thân tại Lưu Thủy thôn có nhiều sự tình không đơn giản, vì muốn tìm hiểu chân tướng sự thật nên đêm nay đã trở lại đây, muốn hỏi rõ tại sao.

Lão tiên sinh nói: "Tiểu Phàm, ngươi đi một mình với ta, có người muốn gặp ngươi".

Nghe lão tiên sinh gọi tên mình một cách thân thiết, Nhạc Phàm cũng cảm nhận được sự thân thiết đó, không do dự liền gật đầu đồng ý.

Thi Bích Dao đứng một bên thấy Nhạc Phàm nói đi là đi, vội vàng ngăn cản nói: "Này! Các ngươi đi còn ta thì làm sao bây giờ?"

Nhạc Phàm quay đầu nói: "Nàng muốn ta làm sao với nàng, nhờ người đưa nàng về hay tự nàng trở về khách sạn?"

"Ngươi…" Thi Bích Dao cả giận nói: "Thôi đi, tự ta trở về được rồi. Hừ!"

Đi trên đường ít người qua lại, lão tiên sinh tự giới thiệu: "Tiểu Phàm, ta là một trong ngũ lão của Thần Ky các, ngươi có thể gọi ta là Quý lão, những người chúng ta, thường sớm quên đi tên của bản thân".

"Thần Ky các, Khấu tiền bối không phải nói là đã suy tàn rồi hay sao?" nghe giọng nói của Quý lão có vẻ thê lương, Nhạc Phàm cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng gật đầu.

Quý lão nói tiếp: "Ngươi lo lắng cho bằng hữu trên núi của ngươi phải không?"

"Ừm"

"Đừng lo lắng, căn cứ tổ chức có truyền tin, bằng hữu của ngươi vẫn an toàn không sao cả, đừng lo lắng,…"

"Cảm ơn!"

Xuyên qua rất nhiều đường nhỏ cùng lối vào, Quý lão rốt cục cũng dừng lại.

"Đến rồi!"

Nhạc Phàm đưa mắt nhìn lại, đó là một căn đình viện cũ. Không gian bốn phía chỉ thấy có hai cây cột gỗ với một ít dây nhợ, trên có treo một tấm bảng tên nhà đã bị tàn phá. Dưới ánh sáng lờ mờ, hắn mơ hồ thấy phía trên có khắc ba chữ "Thiết Quyền Môn" rất có lực.

Khi thấy ba chữ "Thiết Quyền Môn", Nhạc Phàm thực sự không hiểu, nguyên đây là võ học đạo quán, đã bị tàn phá, cũng không biết là còn có ai đến đây nữa hay không.

"Chúng ta kỳ thật là ở phía sau 'Hữu gian trà lâu' phải không?" Mặc dù đi xuyên qua không ít chỗ, nhưng Nhạc Phàm thủy chung vẫn nhớ kỹ phương hướng.

Quý lão thấy vẻ mặt lãnh đạm của Nhạc Phàm, mắt chuyển sắc nói: "Không sai, chúng ta trở lại nói chuyện".

Đi theo Quý lão, Nhạc Phàm xuyên qua đại sảnh, đi vào hậu viện…

Ở đây hoàn cảnh khác với tiền viện rất nhiều, có rất nhiều cây cảnh, thể hiện sự thanh tân không ít.

Phía trước có một thanh niên đang chăm sóc hoa cảnh, thân gầy gò mặc áo bằng sợi gai, chỉ là ánh mắt ngẩn ra nhìn chằm chằm trên mặt đất, bộ dạng có nhiều tâm sự, cũng không biết suy nghĩ cái gì?

"Thiết Nam!" một âm thanh hô lên thức tỉnh người thanh niên…

"A! Quý lão gia tử…"

Thanh niên tiện tay bỏ đồ dùng xuống, bước ra nghênh đón, miệng không ngừng nói: "Sư phụ, sư nương, Quý lão gia tử đã trở về, Quý lão gia tử đã trở về…"

Quý lão làm bộ tức giận, tiến lên nói: "Ta không phải đã nói, gọi ta Quý lão là được rồi sao? Người xem lại trí nhớ đi".

"Ha ha…" Thiết Nam xấu hổ gãi gãi đầu, gương mặt hơi ửng hồng. Nhìn cảnh tượng đó, thật không hiểu sao hắn lại có tên như vậy.

Đang khi nói chuyện, cửa phòng mở ra, một cặp vợ chồng ăn mặc đơn giản bước ra.

Nam tử trông khoảng bốn mươi tuổi, cao lớn cường tráng đầy sức lực, toàn thân phát tán khí dương cương. Hai bàn tay to lớn, nhìn qua cũng biết là người đã luyện tập đôi tay nhiều. Nhưng người nữ mặc váy giản dị, đoan trang điềm tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy thân thiết.