Thương Thiên

Chương 188: Sát khí lẫm nhiên

Thiên hạ luôn luôn tranh giành không ngừng nghỉ, lòng cười một tiếng coi nhẹ thế gian.

Nhạc Phàm và Đông Vũ cùng nhau không ngừng kể lể ôn lại cuộc sống những năm gần đây. Một người ngụp lặn trong bể máu bốn năm, mà người kia thì vì đoạt lại người mình yêu, một tay thành lập Huynh đệ hội đến hôm nay đã vang danh giang hồ. Những chua xót đắng cay khổ cực trong đó, ai có thể hiểu được.

Hơn ba năm qua, Đông Vũ vẫn mang lại cho Nhạc Phàm một loại cảm giác thân thiết, tựa hồ hết thảy không có thay đổi. Chỉ là hai mắt Nhạc Phàm nhạy cảm, nhận ra được Đông Vũ càng trầm tĩnh hơn so với trước kia.

Tựa hồ cảm nhận gì đó không đúng, Nhạc Phàm đột nhiên hỏi: "Được rồi, Hoàng Chấn Phong và Từ Kiệt bọn họ đâu? Các ngươi về sau có liên lạc không?"

Đông Vũ thân thể run rẩy, trong mắt hiện lên một tia thống khổ, không thể thoát khỏi hai mắt Nhạc Phàm.

"Bọn họ làm sao vậy?" Nhạc Phàm hỏi.

"Hoàng Chấn Phong, Từ Kiệt bọn họ đã chết!" Thanh âm Đông Vũ rất nhỏ, như là nói cho chính mình nghe. Nhưng mấy chữ này đối với Nhạc Phàm mà nói tựa sấm sét, làm cho tâm thần hắn rung động.

"Bọn họ đã vì ta mà chết, tại sao ta còn sống …" Đông Vũ thuật lại chuyện cũ năm đó, Nhạc Phàm lẳng lặng nghe.

Ba năm trước Đông Vũ muốn cứu Lâm Lạc Hâm ra, nhưng về sau chuyện bị bại lộ, Lâm Lạc Hâm không những thay đổi không rời đi cùng Đông Vũ, ngược lại còn rút chủy thủ đâm hắn bị thương …tại ranh giới của sự tuyệt vọng, Hoàng Chấn Phong xuất hiện cứu hắn mang đi, mở một đường máu chạy trốn, Từ Kiệt cũng chạy tới tương trợ, đối mặt cường địch bao vây, Hoàng Chấn Phong cùng Từ Kiệt vì cứu Đông Vũ mà đã hy sinh.

Đông Vũ vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình, bắt đầu từ lúc đó, trên người hắn chẳng những mang huyết cừu của chính mình, lưng còn đeo thêm cái chết của hai vị huynh đệ …

"Tại sao? Tại sao? " Nhạc Phàm đau đớn trong lòng, phảng phất như là trời cao muốn trừng phạt hắn. Nghĩ đến những người bên mình từng người một ra đi, không ngăn được oán giận nói: "Chẳng lẽ chính mình mới là người phải 'ra đi' hay sao!"

"Kế tiếp ngươi có dự định gì không?" Nhạc Phàm hít sâu một hơi hỏi.

"Báo thù!"

Hai chữ giòn tan, mang theo mâu thuẫn lẫn lộn của Đông Vũ, vừa bày tỏ sự kiên quyết trong lòng, vừa bao hàm cả vô số những khó khăn trong đó. Nhưng Nhạc Phàm tin tưởng, cuối cùng có một ngày Đông Vũ sẽ thành công. Bởi vì hắn cùng mình giống nhau, đều là người không chịu khuất phục số phận!

"Tùng, tùng, tùng …" Bên ngoài lán tiếng trống vang lên như sấm, tranh đấu sắp bắt đầu rồi.

Trầm mặc chỉ chốc lát, Đông Vũ nói: "Nhạc Phàm, thực ra ta rất muốn ngươi tới giúp ta, nếu ngươi quả thực hợp với thế lực của ta, tin tưởng rằng không bao lâu, sẽ có thể trở thành bang phái bậc nhất trên giang hồ. Đến lúc đó, chúng ta mới có thực lực báo thù được."

Nhạc Phàm ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia do dự nói: "Ta bây giờ còn vướng bận, chịu đựng rất mệt mỏi… Đợi hết thảy chấm dứt, ta cũng nên ra đi."

Đông Vũ hiểu được suy nghĩ trong lòng Nhạc Phàm, nói đầy tiếc hận: "Ngươi biết ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, nhưng cánh cửa của Huynh đệ hội vĩnh viễn mở rộng với ngươi." chợt chuyển nói: "Đại hội đã vào vấn đề chính, chúng ta tới xem sao…"

Đi tới cửa, Đông Vũ đột nhiên dừng lại, thản nhiên nói: "Bây giờ tên gọi của ta là Thiết huyết, sau này ngươi cứ gọi ta như vậy đi! Bọn họ chôn tại đỉnh Thái sơn, đó là địa phương nơi chúng ta ước định …nhiều năm chém giết tim chưa lạnh, hôm nay ly biệt đã thỏa lòng. Thiết huyết không rơi lệ, hắn muốn sẽ gặp lại huynh đệ. Dẫu cho kết giao ba năm, thủy chung khó tránh khỏi chia ly, mà chia ly cũng là việc tự nhiên của con người…"

Một cảm giác cô độc dội lên, Nhạc Phàm hiểu rằng mình mất mát rất nhiều, rất nhiều, mà hiện tại bên mình còn lại gì?

Trong lúc thất thần, Nhạc Phàm và Đông Vũ đã ra khỏi lán, bên ngoài tiếng hô hào rung trời làm hắn bừng tỉnh.

"Tại sao ngươi không đi?" Nhìn thấy Thi Bích Dao đứng ở trước lán, Nhạc Phàm thuận miệng hỏi.

"Ta đã nói phải đi theo ngươi, cho đến khi tìm ra hung thủ thì thôi, ngươi đừng nghĩ sẽ lung lạc được ta." Thi Bích Dao tức giận nói.

Trước một nữ tử tuyệt sắc, Đông Vũ đột nhiên cười nói: "Nhạc Phàm, cô nương này là ai? Sao không có nghe ngươi nhắc qua."

Nhạc Phàm lạnh nhạt nói: "Là người duy nhất còn sống của Đào nguyên thôn."

"Ồ! Đúng không đó?" Đông Vũ liếc Thi Bích Dao một cái đầy thâm ý.

"Thiết huyết quả nhiên danh bất hư truyền, tâm tư người này thật là sắc bén." Trong lòng thoáng nghĩ, Thi Bích Dao trừng mắt với Đông Vũ nói: "Ngươi nhìn cái gì?"

"Những người đẹp thường không cho phép người khác nhìn mình quá lâu bằng hai mắt sao?" Đông Vũ cười cười, nhưng lại liếc Nhạc Phàm, phảng phất như ngầm nói gì đấy.

Vừa lúc đó, lại một nữ tử mỹ lệ thanh tú đi tới.

"Là cô?" Nhạc Phàm có chút động tâm ngoài ý muốn, người tới chính là "Tiểu ma nữ" Quan Tâm.

Dáng vẻ Quan Tâm có chút ngượng ngùng, sắc mặt hồng nhuận càng tăng thêm vẻ xinh đẹp, khí chất của nàng ta so với quá khứ thật là hấp dẫn hơn vài phần.

Nàng nói: "Lần này ta đặc biệt tới đây để cảm ơn… Lần trước nếu không có ngươi, ta có thể …"

Nhạc Phàm ngắt lời nói: "Không cần!"

"Mặc kệ nói sao, ta cũng phải cám ơn ngươi. Ân oán của chúng ta lúc đó coi như xí xóa được không?" Quan Tâm cúi đầu nói.

"Tùy ngươi." Nhạc Phàm cũng không nói gì thêm.

Quan Tâm này thật cứng đầu, toàn bộ ân oán của nàng cùng Nhạc Phàm chính là tự mình gây ra, về sau lại còn đuổi giết Nhạc Phàm khắp nơi. Bây giờ đã được cứu lại còn mặt mũi mà nói xóa bỏ ân oán bọn họ trong lúc đó, quả nhiên là tự mình tưởng tượng, đúng là quen được nuông chiều quá rồi.

Nghe thấy ngữ khí Nhạc Phàm như thế, Quan Tâm nhất thời hiểu được ủy khuất. Mình đường đường là thánh nữ nhất Tông tới giảng hòa, lại bị người xua đuổi như thế, thật xót xa, đôi mắt Quan Tâm đã bắt đầu ươn ướt.

Nhạc Phàm từ xưa tới giờ không có để ý người khác nghĩ gì. Nhưng Thi Bích Dao lại đi tới an ủi nói: "Muội muội đừng khóc, con người hắn lúc nào cũng bướng bỉnh như vậy đó…" Lời còn chưa dứt, một đám người nữa lại đi tới.

"Huynh đệ, hôm nay thật sự là ngày tốt đây, phiền toái của ngươi lại tới nữa rồi." Đông Vũ có chút hả hê cười nói.

Những người tới đây đều trẻ như mình, Nhạc Phàm cũng biết bốn người trong đó, bọn họ chính là Vũ Văn Cực, Tịch Thản Nhiên, Từ Sảng, Dư Mộng Cầm ngày đó từng gặp tại Bình An khách sạn.

Nhạc Phàm lẳng lặng nhìn, muốn xem bọn họ rốt cuộc định làm gì!

Một gã nam tử lãnh tuấn tiến lên trước, chắp tay nói: "Tại hạ Dịch Phong Tình, có việc muốn nhờ."

Mọi người lấy làm lạ, nguyên lai hắn chính là giang hồ Tân Tú bảng đệ nhất nhân. Người đứng đầu có khác, dáng vẻ khí thế oai nghiêm, khí chất có chút lạnh lùng. Những người còn lại đi theo phía sau hắn, nói vậy đều là người trong Tân Tú bảng.

Quả nhiên, lại có bốn gã nam tử tuấn tú tiến lên, tự mình giới thiệu: "Tại hạ Phương Đông Hoán, Âu Dương Kiếm Hành, Lâm Thư Hoàn, Xa Ngọc Hàn." Nguyên lai là bốn đại công tử trong Tân Tú bảng, quả nhiên phong cách người nào cũng đều bất phàm.

Bốn người Vũ Văn Cực không phải là người trong Tân Tú bảng, cho nên chỉ ở phía sau làm lễ, nhưng ánh mắt lại rất phức tạp.

Đông Vũ truyền âm nhắc nhở: "Mấy người đứng trước chính là cao thủ trẻ tuổi trong giang hồ Tân Tú bảng."

Nhạc Phàm gật khẽ, nhìn về đối phương hỏi: "Các ngươi có chuyện gì?"

Dịch Phong Tình đứng đầu đại diện cho mọi người trả lời: "Vừa rồi ta quan sát Nhạc Phàm huynh đơn độc dùng kình khí đặc thù đả thương người, trong lòng tò mò cho nên hy vọng có thể cùng Nhạc Phàm huynh trao đổi một phen!"

"Chúng ta cũng thế..." Mọi người phía sau cũng đồng thanh nói.

Đông Vũ đang định tiến lên, một thanh âm non nơt kêu lên: "Các ngươi thật không biết xấu hổ, nhiều người như vậy muốn đánh một người!"

Trong lúc đang nói, một tiểu cô nương chạy thẳng tới đây… lườm Dịch Phong Tình một cái, nhảy đến trước mặt Nhạc Phàm, đeo níu lấy cổ hắn, nhẹ nhàng say đắm nói: "Đại ca ca ta rất nhớ huynh, lâu như vậy rồi cũng không đến thăm ta. Nếu ta không lén theo ông nội chạy tới nơi này, cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại huynh nữa." Tiểu cô nương này không phải Tạ Tiểu Thanh thì còn ai.

Bị một tiểu nữ tử nọ nhảy vào trong lòng, Nhạc Phàm bất ngờ vừa xúc động vừa ngạc nhiên, lập tức phản ứng lại, ôm lấy Tạ Tiểu Thanh, cười ấm áp nói: "Xin lỗi, ta thất hẹn."

Mọi người ngạc nhiên, bất luận là Thi Bích Dao, hay là Đông Vũ, bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Phàm tình cảm ôn hòa như vậy.

Dịch Phong Tình sau khi lấy lại tinh thần, vẫn một kiểu vẻ mặt ngàn năm không đổi nói: "Nhạc Phàm huynh không nên hiểu lầm, chúng ta tuyệt không vây công hoặc có ý khiêu khích, chỉ là muốn đơn độc trao đổi kỹ nghệ."

"Đó chẳng phải là xa luân chiến sao?" Tạ Tiểu Thanh ở trong lòng Nhạc Phàm la lên, làm cho bọn người Dịch Phong Tình xấu hổ không thôi.

Bọn người Dịch Phong Tình vốn là những thanh niên kiệt xuất nhất trong đám đồng lứa, trong lòng tự nhiên có tôn nghiêm cùng kiêu hãnh. Bây giờ bị một tiểu cô nương nói hạ thấp đi một hồi là lấy nhiều đánh ít, một hồi khác lại là xa luân chiến. Sao khiến cho người ta chịu đựng nổi, nếu không thấy Nhạc Phàm bảo vệ chặt chẽ, sợ là đã sớm xông lên giáo huấn nàng ta một trận.

Dịch Phong Tình vẫn cố nén, chắp tay nói: "Dám mong Nhạc Phàm huynh thành toàn cho."

Nhạc Phàm sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói: "Các ngươi không sợ chết sao!?"

Từ "chết" vừa ra, lập tức chung quanh sát khí rét buốt tràn ngập, ập thẳng tới uy hiếp bọn người Dịch Phong Tình!

"Thật khó chịu!" Chúng nhân trong lòng khó chịu, muốn hét to, nhưng căn bản kêu không thành tiếng. Muốn lui về phía sau, nhưng sự kiêu ngạo trong lòng cũng không cho phép bọn họ di động, không thể làm gì khác hơn là cắn răng trụ lại …chỉ trong nháy mắt công phu ngắn ngủi mà bọn người Dịch Phong Tình cảm thấy như đã thật lâu thật lâu…

Mới vừa rồi bọn họ xem ở khoảng cách khá xa, tuy cảm nhận được sát khí lẫm liệt của Nhạc Phàm, nhưng xa quá không đủ đạt tới mức độ làm rung chuyển tinh thần của bọn họ. Nhưng khi lần đầu tiên thực sự chịu đựng sát khí giống như được tôi luyện hàng trăm lần trong liệt hỏa của Nhạc Phàm, bọn họ mới biết được chính mình đã sai rồi, hơn nữa sai lầm này đủ để mất mạng.

Không ai còn hoài nghi, bây giờ Nhạc Phàm có thể tức khắc tiêu diệt bọn họ, bởi vì giờ khắc này, là lần bọn họ gần với tử vong nhất trong cuộc đời…