Thương Thiên

Chương 161: Lần đầu đến Hàng Châu

"Trời cao còn có trời cao hơn".

Nhạc Phàm tâm thần chấn động, phảng phất như đụng vào một thứ gì đó hư vô mờ ảo.

"Chẳng lẻ thiên đạo còn có thứ cao hơn sao?" Nhạc Phàm không hiểu liền hỏi, đây là một thói quen tốt của hắn.

Khấu Phỉ suy tư một lát rồi trả lời: "Nói như vậy cũng không đúng lắm… thiên đạo kì thật là một thứ cảm giác. Trước kia ta cũng cho rằng thiên đạo là cực hạn của võ học. Theo ta thấy võ công tu vi càng cao, ta liền phát giác ra chính mình lại càng cách xa thiên đạo.

Hơn hai mươi năm trước, đao đạo của ta đã đại thành, tưởng rằng trong thiên hạ không có ai là địch thủ. Lúc ấy ta gặp phải một người, hắn chỉ dùng một chiêu, dễ dàng đánh bại ta. Không những ta bại bởi chiêu số mà còn bại ở trong tâm. Hắn đã nói cho ta biết ý nghĩa của thiên đạo, mở ra cho ta một con đường võ học thực sự mới… Người này là người đứng đầu trong thiên hạ thập đại cao thủ - Hiên Viên Bạch.

"Thiên hạ thập đại cao thủ?" Nhạc Phàm ngẩn ra, hắn chỉ biết Bạch Tố Vân cũng từng là đệ nhất trong thiên hạ thập đại cao thủ, nhưng lại không biết những uẩn khúc trong đó.

Khấu Phỉ nói: "
Mọi người đều biết trong hắc bạch lưỡng đạo có thập đại cao thủ, võ công cái thế, thiên hạ vô song. Nhưng bọn họ đều đã quên hơn mười năm trước, đã có những đổi thay đầy sóng gió, trong thiên hạ có mười vị là những người hoành hành tại thế, công lực thông thiên, rung động thiên hạ… .bọn họ có chính có tà, được tôn xưng là thiên hạ thập đại cao thủ…"

"
Thiên đạo là gì?" Hiên Viên tiền bối đã từng nói với ta, thiên đạo đó là cảm ngộ được thiên địa tự nhiên, lấy sức mạnh của vạn vật làm của mình, truy cầu theo trời đất, bất sinh bất tử…"

"
Bất sinh bất tử!" Nhạc Phàm chấn động! Bất sinh bất tử, đó là loại tồn tại gì… Nhạc Phàm tuy cùng với Bạch Tố Vân tham khảo võ học, nhưng Bạch Tố Vân chưa khi nào nhắc tới điều này. Có lẽ Bạch Tố Vân cho rằng, cái gì tự mình phát hiện mới đáng quý.

Khấu Phỉ tiếp tục nói: "Tóm lại, thiên đạo cao thủ chỉ là một cách gọi mà thôi, khi đạt tới cảnh giới mới biết được sự khác biệt của mạnh và yếu. Người trên giang hồ nói những người này đã đạt tới cảnh giới thiên đạo cao thủ. Nhưng phải minh bạch một điều, những người đó, khi đứng trước mặt ta, vẫn không chịu nổi một kích".

Khấu Phỉ lắc đầu, giọng điệu cảm khái, quay lại nhìn Nhạc Phàm tươi cười nói: "Tiểu tử người giỏi lắm, khi bằng tuổi nhà ngươi, lão phu cũng không có bản lãnh như vậy đâu, ha ha"

"
Giang hồ? Thiên hạ? Ta muốn mà cầu được sao ?"

Hôm nay nghe được những điều này thật khiến cho người ta phải sợ hãi, những ý nghĩ trong lòng Nhạc Phàm không ngừng dao động, cứ truy cầu mãi mà không thấy đích…

Nhạc Phàm đột nhiên mỉm cười thầm nghĩ: "Ta quản được sao! Chuyện giang hồ, chuyện thiên hạ ta can thiệp được sao? Khi tìm được cha, chúng ta sẽ lập tức quy ẩn rời xa thế ngoại…"

Thấy Nhạc Phàm bật cười, Khấu Phỉ hiếu kì hỏi: "Tiểu tử, ngươi sao lại cười thế? Ngớ ngẩn à?"

Nhạc Phàm không nói, nhắm mắt điều tức.

Khấu Phỉ thấy thế không vừa lòng nói: "Hắc! Lão phu cũng là một người tóc bạc hết đầu rồi, nói người cũng không trả lời sao?"

Vấn đề này, sợ rằng không có đáp án…

Một ngày sau, trước khi trời tối Nhạc Phàm cùng Khấu Phỉ đã tới Hàng Châu.

Khi tới nơi, Nhạc Phàm rất muốn đi một mình, thế nhưng Khấu Phỉ không buông tha hắn, nửa bước không rời, lại còn hét vào mặt hắn: "Ta chính là sợ tên tiểu tử ngươi lén chạy trốn…"

Đứng dưới chân thành Hàng Châu, Nhạc Phàm hồi tưởng lúc Khấu Phỉ dẫn hắn đi đường tắt, không khỏi thở ra. Ba lần vượt qua vách núi hiểm trở, trên đường vô số chướng ngại, thật không rõ, Khấu Phỉ như thế nào lại tìm được con đường này. Cũng may tất cả đều đã qua, Nhạc Phàm cũng không quá để ý. Điều duy nhất hắn quan tâm lúc này là làm sao tìm được Vạn Nhã Nhi để hỏi thăm tin tức.

Thành Hàng Châu nói lớn thì không hẳn lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, tại đây để tìm một người trong biển người tấp nập trên đường thật khó khăn phi thường. Nhưng cũng không khó để hai người tìm được một chỗ nghỉ tạm.

Hai người tóc bạc, nhưng là một già một trẻ đi cùng nhau quả thực là quái dị, tự nhiên khiến cho không ít người nhìn vào.

Sáu ngày nữa thì đến "Song thập chi nhật", "Hán Vương vũ tàng" đối với người giang hồ mà nói, nó có một sức dụ hoặc chết người. Lúc này đã có rất nhiều người trong giang hồ tụ tập tại nơi này…

Trên trà lâu, Nhạc Phàm cùng Khấu Phỉ tọa lạc tại gần lan can đang ăn sáng. Những người chung quanh tự nguyện tránh xa, không muốn ngồi cạnh hai người, hiển nhiên bọn họ đã biết thân phận của Nhạc Phàm, biết đến hung danh của hắn. Việc này, Nhạc Phàm cũng không buồn để ý, vì chính hắn cũng không thích nơi hỗn tạp ồn ào.

Lẳng lặng nhìn cảnh náo nhiệt bên dưới, Nhạc Phàm bỗng xuất hiện cảm giác tách biệt hẳn với mọi người xung quanh. Cách đây nhiều năm, chính hắn cũng đã tiến nhập vào thế giới náo nhiệt kia, vì mưu sinh mà bôn tẩu khắp chốn, đâu có được cuộc sống bình đạm… Ngày nay cũng như chỉ trong nháy mắt, hiện tại tâm tình hắn rất thoải mái không câu chấp với cừu hận.

"Y… ý y…"

Lúc này, bỗng có một loạt âm thanh uyển chuyển du dương vang lên, cắt đứt sự trầm tư của Nhạc Phàm.

Nhạc Phàm nghe tiếng bèn ngoảnh mặt nhìn, trong góc phòng, có một phụ nữ mù lòa dắt theo cô gái áo trắng đi hát rong, nhìn bộ dạng hẳn là hai mẹ con. Bọn họ tấu một bản khúc mang theo ý tứ thật bi thương, phảng phất như dốc hết tâm tình, phảng phất như làm người ta rung động.

Nhạc Phàm lắng nghe, cảm thụ ý tứ, hắn hiểu ra rằng những chuyện buồn đều là hư không.

Khúc ca đã hết, không khí chung quanh có vẻ nặng nề. Cô gái nhe răng cười, hai tay không ngừng chụm lại cám ơn, sau đó đứng lên hướng tới mọi người xin thưởng… bất quá không một ai để ý tới nàng.

"Đáng thương!? Nàng cũng là người đáng thương!" Nhạc Phàm ngẩn ra, nếu cô gái kia khí chất không khác biệt với Vạn Nhã Nhi, thì sợ rằng hắn đã tiến tới rồi. Nhưng như thế cũng đủ làm Nhạc Phàm có hảo cảm với cô gái...

Trong lúc đó, cô gái đáng thương đi tới trước mặt hai người Nhạc Phàm.

Khấu Phỉ cười hắc hắc nói: "Tiểu nha đầu, kéo đàn hay lắm, đây là lão phu cho ngươi" Nói xong thò tay vào người lấy ra một lượng bạc để vào bàn tay cô gái.

Cô gái mừng rỡ vội vàng bái tạ. Nàng đang định chuyển sang Nhạc Phàm, hốt nhiên, thanh âm khàn khàn của một người truyền lại: "Xú nha đầu, lần này xem ngươi chạy đi đâu… bay đâu, bắt hết hai mẹ con mù lòa này lại cho ta, mang về phủ tra khảo" Một gã công tử mặc cẩm y tay cầm bảo kiếm, rảo bước đi đến, khuôn mặt tà mị không che dấu được vẻ kiêu ngạo trong ánh mắt.

Thiếu nữ nọ thấy gã hung hăng như vậy, vội vàng chạy tới chỗ mẫu thân, hai người đứng ôm nhau, vẻ mặt kinh hoảng.

Lúc này, hai gã tráng đinh tiến lên vây lấy hai người muốn động thủ, liền cảm thấy một cỗ sát khí bức đến, lập tức không dám nhúc nhích nửa phân.

"Ta bất kể các ngươi có lí do gì… ai dám động đến bọn họ, giết!"

Tiếng "Giết" vừa phát ra, toàn bộ gian trà lâu ngập tràn không khí chết chóc, áp lực nặng nề. Người vừa nói ra đích thị là Nhạc Phàm.

Khấu Phỉ thật khó tưởng tượng nổi, trên người nhạc Phàm lại phát tán một cỗ sát khí như vậy. Đó là một loại sát khí được hun đúc qua trăm nghìn lần, một thứ sát khí đích thực, khi bằng tuổi của hắn cũng vô pháp mà có được, đặc biệt là hắn chỉ mới khoảng hai mươi tuổi.

Hai gã tráng đinh cảm thấy sợ hãi lông tóc dựng đứng, phảng phất như ngửi được mùi vị tử vong. Bọn chúng nhìn Nhạc Phàm, lại đưa ánh mắt về phía tên cẩm y công tử…

"Nghe nói "Bạch Phát Đao Cuồng" Lý Nhạc Phàm cũng là một người tóc bạc".

Cẩm y công tử cảm thấy áp lực, vừa định hét lên, bỗng thấy đối phương là một người đầu tóc bạc trắng. Hắn cẩn thận chăm chú quan sát một hồi, không nhịn được hỏi: "Các hạ phải chăng là người trong truyền thuyết được gọi là "Bạch Phát Đao Cuồng" Lý Nhạc Phàm?"

"
Phì…" hắn vừa nói gì, Khấu Phỉ vừa nghe thấy vậy liền phun cả rượu ra ngoài, cười to nói: "Trong truyền thuyết là Lý Nhạc Phàm? Xem ra tên tiểu tử nhà ngươi đã nổi tiếng hơn cả lão gia này rồi. Ha ha…"

Cẩm y công tử sắc mặt lạnh lùng, mạnh bạo nói: "Tại hạ là Khương Thu Trọng, thiếu đương gia của Nhất Phẩm Đường, các hạ không biết ta với nàng ân oán thế nào mà đã tùy tiện ra tay, sợ là không đúng với đạo lý giang hồ sao?"

Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, bất kể các ngươi có lý do gì, ai dám động thủ, giết!"

Khương Thu Trọng chưa từng bị ai nói với thái độ như vậy, chỉ vào Nhạc Phàm quát lên: "Hôm nay bổn thiếu gia xem ngươi có bản lãnh gì, dám coi thường Nhất Phẩm… Lên!" Nói xong liền hô đồng bọn cùng nhau vọt tới.