bên trên vách núi, một thiếu nữ đứng lặng ở đó, gió núi phơ phất, thổi loạn vài sợi tóc của nàng, nhìn một mảnh núi rừng, hai con ngươi trong mắt nàng luân chuyển, trắng đen đan xen, lắng đọng tĩnh mịch.
"Bạch!"
Trong rừng, một đạo thân ảnh ló ra đạp xuống mặt đất, nhảy lên một cái, hướng về vách núi đi tới.
Trong mắt nàng tĩnh mịch rút đi, khôi phục vẻ bình thường, ngay lúc đó một người nhảy đến trước mặt nàng, chính là Diệp Linh, nhìn Lạc Nguyệt, trên mặt lộ ra một nụ cười.
"Lạc Nguyệt, tại sao lại đứng ở chỗ này, không phải từng nói với ngươi sao, nơi này gió lớn, dễ bị cảm lạnh."
Diệp Linh nói, duỗi tay ra, muốn vò tóc của nàng, nhưng là bị nàng né được, Diệp Linh hơi run run, nhìn trên mặt Lạc Nguyệt lộ ra vẻ quật cường quyết không để hắn biến mái tóc mình rối tinh rối mù, hắn nở nụ cười.
"Làm sao vậy, mất hứng sao, ai bắt nạt Lạc Nguyệt của ta, nói cho ta biết, ta giúp ngươi trừng trị hắn."
Diệp Linh cười nói, lấy ra một bộ quần áo, đặt ở trước người Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt nhìn về quần áo phía trước mặt, cầm lấy, Diệp Linh nhìn tình cảnh này, cười nhạt, nhưng hành động tiếp theo của nàng lại khiến hắn giật mình.
Lạc Nguyệt cầm quần áo, chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó trực tiếp ném ra vách núi, xoay người lại, không nói một lời, trực tiếp tiến vào gian nhà, đóng cửa lại, làm cho Diệp Linh hơi ngơ ngẩn.
Xảy ra chuyện gì, Diệp Linh nhìn nhà gỗ, lại nhìn về phía vách núi nơi quần áo vừa rơi, gương mặt mê man.
"Tiểu tử ngốc."
Một thanh âm vang lên, Diệp Linh ngẩn ra, nhìn về phía âm thanh phát ra, Linh lão đã đứng ở bên cạnh hắn.
" tiểu tử ngốc nhà ngươi, bình thường đều thấy ngươi thật thông minh, tại sao đến thời điểm như thế này lại ngu xuẩn như vậy?"
Linh lão nói, nhìn Diệp Linh, lắc đầu, đem một quyển sách ném cho Diệp Linh, Diệp Linh đón lấy, lật một chút, lộ ra nụ cười, sau đó nhìn về phía Linh lão.
"Linh lão, cảm tạ."
"Cảm ơn thì không cần, cố gắng tu luyện, đừng quên ước định giữa chúng ta là được, đến thời điểm đó đừng thua quá thảm."
Linh lão nói, Diệp Linh nhìn về phía hắn, cười nhạt, đem sách cầm trong tay cất đi.
"Yên tâm, không thua được."
]
Ba năm sau là hẹn ước của Linh lão, một trận ước chiến, Diệp Linh đại biểu cho Linh lão nghênh chiến một thiên tài khác, thiên tài kia là ai, đại diện cho ai, Linh lão không có nói rõ, chỉ nói một câu.
Thiên tài mạnh nhất Tề quốc, sáu chữ, không để cho hắn suy nghĩ, Linh Lão hỏi tiếp.
‘’Sợ sao?”
Có lẽ bất cứ người nào nghe một câu nói như vậy trong lòng đều sẽ run lên, nhưng Diệp Linh lại chỉ có hưng phấn.
Người sống cả đời, không điên cuồng một lần thì lãng phí, thiên tài mạnh nhất Tề Quốc thì đã làm sao, hắn không chỉ có muốn chiến, còn muốn thắng, nếu ngay cả một Tề quốc cũng không bước ra khỏi, thì làm sao đánh bại người kia.
"Ngươi kiềm chế một chút, Thanh Vân tông đối với ta có ân, nếu không có bất đắc dĩ, ta không muốn hạ sát thủ." Linh lão nhìn Diệp Linh, nói, Diệp Linh cười nhạt, gật đầu, trong mắt chiến ý phun trào.
"Đương nhiên, nếu thật sự có người không thức thời, cũng đừng lương tay, đều giết, trời sập xuống có ta chống."
Linh lão lại nói, một câu nói, sát khí nhàn nhạt ẩn chứa trong đó, làm cho một mảnh không khí đều cứng lại, Diệp Linh nhìn về phía hắn, ánh mắt ngưng trọng, sau đó gật đầu, trong mắt một tia sáng hiện ra.
Một cuốn sách nhìn như thông thường, nhưng ghi chép cũng không phải phổ thông, trên đó viết tên, tu vi, nơi ở, võ kĩ… của 500 Nội Môn Đệ Tử cùng thập đại Hạch Tâm Đệ Tử Thanh Vân tông.
Trong ba năm này, Diệp Linh muốn tìm từng người trong danh sách này từ thấp đến cao khiêu chiến từng người một, Thanh Vân tông, đây chỉ là một trận thí luyên của hắn mà thôi.
Ước chiến ba năm sau, thiên tài mạnh nhất Tề quốc đó mới là đối thủ cuối cùng của hắn, tuy không biết là ai, nhưng Diệp Linh có thể đoán được một phần, Tề quốc thế lực có thể cùng Thanh Vân tông so sánh chỉ có một.
hoàng thất Tề quốc, kẻ thống trị trên danh nghĩa của Tề quốc, khẳng định cũng có vô số thiên tài, cũng sẽ không ít hơn Thanh Vân tông, nếu nói là thiên tài mạnh nhất Tề quốc, ngoại trừ Thanh Vân tông thì chỉ có thể đến từ hoàng thất.
"Diệp Linh, thiên phú của ngươi rất mạnh, không kém bất luận một ai, thế nhưng xuất phát quá muộn, thời gian ba năm, muốn đuổi kịp bọn họ thậm chí vượt qua những người kia, nói thật, ta không có một phần chắc chắn."
Linh lão nhìn Diệp Linh, lông mày khẽ động, nói, Diệp Linh nhìn về phía hắn, cười nhạt.
"Nhưng ngươi vẫn chọn ta." Diệp Linh nói, Linh lão ngẩn ra, lắc lắc đầu, uống một hớp rượu, lại ném bầu rượu cho Diệp Linh, Diệp Linh nhận lấy, cũng ực một hớp.
"Ta nghĩ hối hận rồi."
"Không còn kịp."
Diệp Linh cười nói, Linh lão nhìn Diệp Linh, cũng cười, hai người nâng bầu rượu, đụng một cái, từng người uống một hớp, ngồi ở bên vách núi, nhìn một mảnh mây mù lượn quanh núi rừng, từng hớp từng hớp uống.
"Diệp Linh, kỳ thực ta vẫn có một vấn đề, lời đồn đại bên ngoài có thật không?" Linh lão nói.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Diệp Linh cười nhạt một cái, cầm bầu rượu uống một hớp nữa,sau đó hai tay ôm đầu nằm trên đất, nhìn phía bầu trời.
"Tự nhiên không phải, không tới một tháng, liên tục vượt qua hai cảnh giới lớn, không tới Đan Vũ cảnh mà đã luyện tới Nhân Kiếm Hợp Nhất, trừ ngươi ra, tại Tề quốc khó tìm ra người thứ hai."
Linh lão nói, từ bên hông đem bầu rượu cuối cùng gỡ xuống, đưa cho Diệp Linh, Diệp Linh cũng không khách khí, cầm lấy bầu rượu ực một hớp, giống như phát tiết cái gì đó.
"Linh lão, ngươi trải qua tử vong sao?" Diệp Linh nói, nhìn bầu trời xuất thần, Linh lão liếc mắt nhìn Diệp Linh, vẻ mặt chấn động.
"Ta trải qua, không chỉ một lần, đến bao nhiêu lần, chính ta cũng không nhớ rõ, đã có lúc ta chẳng muốn tiếp tục sống nữa, ngươi có thể tưởng tượng được cái cảm giác nhìn không có tương lại không?
Diệp Linh nói, nhớ lại mười lăm năm kia, từng đoạn từng đoạn kí ức ùa về khiến thân thể hắn run lên.
"Ta không cam lòng, ta muốn sống sót, vì lẽ đó ta sống đến bây giờ, cho nên mới có ta ngày hôm nay ở đây."
Diệp Linh nói, âm thanh rất bình thản, nhưng Linh lão có thể cảm nhận được rung động bên trong tiếng nói Diệp Linh, đó là hoảng sợ, thật khó có thể tưởng tượng, người thiếu niên này rốt cục đã từng trải qua chuyện gì.
Chỉ có trải qua tử vong, đã trải qua thống khổ khó có thể tưởng tượng mới có một Diệp Linh như vậy, một đôi mắt vĩnh viễn bình tĩnh giống như một mảnh tinh không bất biến, để người ta có cảm giác hắn tách biệt với tất cả mọi người, cả thế giới bên ngoài.
" người kia, ta nhất định phải thắng, mặc kệ hắn mạnh bao nhiêu, hắn ở nơi nào, ta đều sẽ tìm được hắn."
Diệp Linh nói, uống cạn bầu rượu, bầu rượu vẽ ra một đường cong, rơi xuống khe núi, Linh lão nhìn Diệp Linh, trầm mặc.
Hồi lâu
"Hắn là ai?" Linh lão hỏi, Diệp Linh mở mắt ra, trong mắt có một tia u ám.
"Có lẽ là phụ thân ta."
Diệp Linh lạnh nhạt nói, một câu nói, sáu chữ, làm cho thân thể Linh lão chấn động, nhìn về phía Diệp Linh, lộ ra vẻ không thể tin tưởng.
Phụ thân, lại là phụ thân, người hắn muốn đánh bại, động lực để hắn kiên trì từ tử vong sống sót, người này lại là cha của hắn, tại sao, vì sao hắn lại có sự thù hận lớn như vậy?