Nàng bay người lên, đưa tay cẩn thận đem dây mây quấn bên trên gạt đi. Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng mơn trớn trên hai chữ ‘Đạp Vũ’, thoáng chốc muôn vàn ký ức chợt ùa về trong tâm trí.

Sư phụ, thì ra người đối với nàng có tâm tư như vậy.

Kiếp sau nàng độ cho ta, có được không?

Bất quá chỉ mới hơn năm năm, Đạp Vũ Thần phủ này đã giống như không có lấy một bóng người, không một chút hơi thở. Cửu Kiếm từng báo cáo với Tức Mặc Ly, nói Đạp Vũ Thần quân ở lục giới đã không còn chút khí tức cũng như dấu vết.

Duyệt Nhi chỉ thoáng do dự rồi liền kéo Hốt Hốt đạp bước đi vào. Vào cửa chính là thềm đá thông đến chính điện, lơ lửng trên mặt hồ mênh mông rộng lớn, kiên cố vững chắc, phủ đầy rêu xanh và dây leo. Bồng bềnh trên mặt hồ đều là hoa cỏ đã héo rũ, chỉ còn lại vài đóa hoa sen rực rỡ.

Đạp Vũ sư phụ thích nhất là chăm sóc hoa cỏ, ngâm thơ đối câu, có thể tưởng tượng năm đó Đạp Vũ Thần phủ này có cảnh tượng thế nào, mà hiện giờ đã hoang tàn tiêu điều thế này, Duyệt Nhi nhìn mà ánh mắt ngập tràn chua xót.

Duyệt Nhi kéo Hốt Hốt, định đạp lên thềm đá nhưng bị Hốt Hốt giữ lại: “Mẫu thân….Con cảm thấy trên mặt hồ có gì đó không ổn, chúng ta đừng qua, có được không?”

Hốt Hốt có dị năng mà người khác không có, tỷ như bất luận là kết giới thế nào đi nữa, ở trước mặt nhóc đều là ‘thùng rỗng kêu to’, đồng thời có một loại trực cảm linh mẫn đối với tương lai.

Duyệt Nhi do dự một chút, cười nói: “Hốt Hốt, đừng sợ. Đây là thần phủ của sư phụ mẫu thân, mặc dù đã có chút hoang tàn, nhưng ta muốn vào trong xem thử nơi sư phụ từng sinh sống.”

Hốt Hốt nghe thấy lời này thì chỉ đành thôi, dù gì nhóc cũng có thể bảo vệ mẫu thân.

Hai người chậm rãi bước lên thềm đá lơ lửng bên trên mặt hồ, tiếng bước chân rõ ràng vọng khắp. Duyệt Nhi nghe lời Hốt Hốt, cũng không dám nhìn hồ. Nàng vốn sợ biển, mặt hồ mênh mông thế này kỳ thực so với mặt biển cũng không khác là bao. Loại sợ hãi xuất phát từ tận đáy lòng này, nàng không chống lại được

Xa xa trông thấy vô số đình đài lầu các ở đầu bên kia của thềm đá, Duyệt Nhi thở phào, nhưng bắt gặp bên cạnh thềm đá phía trước treo một khối ngọc thạch thật dài, Duyệt Nhi cùng Hốt Hốt bước tới, đọc theo hai hàng chữ trên đó.

“Hoa khai sát na, ngọc lão thiên niên.

Cửu vạn lý thương khung, ngự phong lộng ảnh, thùy nhân dữ cộng?”1

1Hoa nở khoảnh khắc, đá ngọc ngàn năm

Trời cao vạn lý, cưỡi gió vui đùa, ai sẽ cùng ta? ( ta chém, chém, chém…..)

Chỉ là hai câu thơ rất đỗi bình thường, nhưng theo giọng nói Duyệt Nhi thốt ra, cả mặt hồ nháy mắt dậy lên thủy lưu cuồn cuộn, bắt đầu quấn quanh hai người. Hốt Hốt vội vàng bắt lấy tay Duyệt Nhi, nhưng cuối cùng vẫn bị sức mạnh của xoáy nước tách ra.

“Mẫu thân……” Hốt Hốt lo lắng, lúc này, nhóc thế nhưng lại không hề có chút năng lực để bảo vệ Duyệt Nhi, chỉ nhìn hai mắt Duyệt Nhi khép lại, rõ ràng là đã hôn mê. Bị xoáy nước lớn như thế cuốn xuống, Hốt Hốt cực kỳ hối hận, không nên tự mình dẫn mẫu thân ra ngoài!

Nhóc vừa định báo vị trí cho Tức Mặc Ly thì đã rơi vào hôn mê.

Khi Tức Mặc Ly vội vội vàng vàng theo dấu khí tức tìm đến tửu lâu thì chỉ phát hiện Ôn Chi Hàn nằm lăn bên cạnh bàn. Hàng mày y khẽ nhíu lại, cuối cùng có chút lo lắng, lại vội vàng nương theo cảm ứng rất yếu ớt của Duyệt Nhi, tìm đến bên trên một khoảnh rừng sâu cổ thụ cao lớn.

Khí tức của Duyệt Nhi hoàn toàn biến mất.

Ý lạnh nơi gian mày của Tức Mặc Ly càng nồng đậm, phất tay lên, một khoảng cổ thụ um tùm mấy vạn năm nháy mắt liền bị tróc gốc, chỉ thấy một tia lạnh lẽo bên môi y: “Như ý nguyện của các ngươi.”

Mà Đạp Vũ, tại một mái đình xung quanh đều là trăm loại hoa cỏ bỗng dưng mở mắt, đôi mắt sáng rực nhìn chăm chú nơi xa, triệu một vệ trong số cửu vệ tới.

“Có ai xông vào Thánh giới?”

Vệ Tam cung kính đáp: “Thánh Quân, Ma Thánh trở lại rồi. Hơn nữa dường như không có chút năng lực kháng cự, linh lực dồi dào nhưng tu vi không cao, hơn nữa, trên tóc nàng cài một cây trâm hình hổ, trông có vẻ giống thần binh- Huyễn Oanh lưu ly trượng. Hiện giờ hẳn là thời cơ tốt nhất, nhưng vừa rồi nàng ấy dường như đã rơi vào trong tay Cấp Quỳnh Thánh quân.”

Nói rồi âm thầm quan sát nét mặt Đạp Vũ.

Trên gương mặt tuấn mỹ của Đạp Vũ đều là ý cười, dường như không có gì khác lạ, chỉ cười nói: “Địa vị của Cấp Quỳnh cao vời vợi không thể chạm tới, hạ thủ sớm một chút cũng là lẽ bình thường. Nhưng Ma Thánh trở lại, Thánh giới vậy mà lại không có chút phản ứng nào, nếu không phải phủ đệ Thần giới có dị thường, ta cũng không cảm giác được nàng đã đến.”

Vệ Tam thấy Đạp Vũ không có gì khác lạ, vội nói: “Vậy, chúng ta yêu cầu trợ giúp Cấp Quỳnh Thánh quân sao?”

Đạp Vũ đứng dậy, đảo mắt nhìn chung quanh. Trăm hoa như gấm, trải dài mười dặm, nhưng vẫn như cũ cảm thấy trong lòng thiếu đi thứ gì đó, cười nói: “Không cần, ta muốn xem thử nữ nhân năm đó khiến Thánh Tôn thần hồn điên đảo, không tiếc chính mình cũng nhảy xuống lục giới tìm kiếm có gì đặc biệt. Có lẽ, không nhất thiết phải trừ hại nàng ta, khống chế cũng không tồi.”

Vệ Tam nhất thời trong lòng cả kinh, gấp gáp nói: “Chuyện nhỏ này cứ giao cho thuộc hạ xử lý là được, Thánh Quân đại nhân vẫn nên tịnh dưỡng thêm vài ngày đi.” Mặc dù xác suất rất nhỏ, nhưng Vệ Tam vẫn cảm thấy không yên.

Đạp Vũ quay đầu nhìn y, ý cười chan hòa như gió xuân: “Vệ Tam, dĩ hạ phạm thượng, không phải là phong cách của ngươi. Ta bị thương sớm đã khỏe rồi, trái lại nhàn rỗi đến nhàm chán, vụ nước đục này lội thử cũng không tệ. Ngươi căng thẳng như vậy làm gì?”

Vệ Tam đành cúi đầu, không dám nhiều lời.

Đạp Vũ đạp không bước vài bước rồi lại quay đầu hỏi: “Nàng tên gọi là gì?”

Vệ Tam cúi đầu, cung kính đáp: “Duyệt Nhi, nàng tên U Duyệt Nhi.”

Đạp Vũ nghe thấy thì sững người. Trong lòng Vệ Tam kinh hãi, vội nói: “Thánh Quân đại nhân, sao vậy?”

Đạp Vũ lắc lắc đầu, cười đáp: “Không có gì, nhưng hình như có một cảm giác rất quen thuộc.” Nói rồi lắc lắc đầu, phi thân rời đi.

Vệ Tam lau lau mồ hôi, trong lòng thấp thỏm không yên, cuối cùng siết chặt nắm đấm, truyền âm cho bát vệ.

Thánh Quân đại nhân ra lệnh, gặp Ma thánh, giết không tha.

Duyệt Nhi vẫn trong tình trạng mơ mơ hồ hồ, hai mắt nặng nề không mở nổi.

Xung quanh rất ầm ĩ, có người đang không ngừng nói.

Giọng một nam tử: “Ngươi đừng thấy tiểu cô nương này nhỏ như vậy, ngươi xem, gương mặt nàng ta thanh thuần, tự toát lên mỵ lực hấp dẫn người khác, vóc người nóng bỏng, dung mạo và dáng vóc thế này, khẳng định là cực phẩm mà nam nhân đều thiết tha mơ ước, xiêu hồn lạc phách.”

Giọng nữ hơi đứng tuổi lại phì một tiếng khinh miệt: “Thánh giới vậy mà vẫn còn dạng hạ lưu như ngươi. Các ngươi có điều kiện gì?”

Liễu Thiến là tiểu chưởng sự một phân lầu của Hợp Hoan phái, tỷ mỷ quan sát Duyệt Nhi, lòng biết lời nam nhân này nói không sai, là hàng tốt, nhưng nàng cũng biết chẳng thể vô duyên vô cớ được một cô nương cực phẩm thế này.

Nam nhân đá Duyệt Nhi một cái, đau đến độ Duyệt Nhi rên lên một tiếng, lại thô tục nói: “Tiếng kêu này….Khặc khặc, mất hồn quá đi. Nếu không phải thấy chỗ này của ngươi là phân lầu bí mật nhất ở Thánh giới, ngươi cho rằng ta có thể giao ra sao?”

Thấy Liễu Thiến rõ ràng không ngó ngàng, lại đành nói: “Người này là người bên trên vứt cho ta, nghe đâu là Thánh quân muốn người xử lý, giao cho cô nương của Hợp Hoan lầu. Ngươi cũng biết đó, phỏng chừng ý của Thánh quân là để nàng ta trở thành lô đỉnh cực phẩm, không thể để nàng ta chạy đi, hơn nữa, không thể hành hạ đến chết, mà phải sống.”

Liễu Thiến bật cười, phấn lâu nho nhỏ của nàng trước giờ chưa từng có cô nương nào tốt như vậy, đoán chừng phóng tầm mắt ra cả Thánh giới cũng không tìm đâu ra, chỉ cười nói: “Nếu đã là người Thánh quân muốn xử lý, há còn để ngươi tùy tiện như vậy? Ta chỉ là miếu nhỏ, không cúng nổi đại phật tôn quý như thế. Thoạt nhìn tiểu cô nương này không tầm thường, nếu như sau này xảy ra chuyện gì, ngươi kêu ai gánh vác đây?”

Nam tử nóng ruột, đành phải từ trong ngực móc ra một chiếc túi càn khôn: “Trong này là tiền thưởng. Nếu như là cô nương đại gia tộc, khẳng định sẽ không thể lưu lạc đến bước đường mà chẳng người tìm kiếm. Cô nương cực phẩm như vậy, có thể khiến phần lâu nhỏ này của ngươi thêm bừng sáng, ngươi không cần?” May mà y trước đó đã lấy một nửa số ngân phiếu.

Liễu Thiến bị lời y nói khiến nàng có chút do dự. Đích thực cô nương này rất được, vừa mở túi càn khôn ra thì liền bắt gặp ngân phiếu đầy túi, cuối cùng một chút do dự cũng không thấy đâu: “Được, ta miễn cưỡng nhận nàng vậy.”