Duyệt Nhi ngồi ở trên người Tức Mặc Ly, nét phiền muộn rối rắm hiện rõ trên gương mặt nhỏ nhắn, Tức Mặc Ly cúi đầu nhìn nàng, đôi mày dài khẽ cau lại.

“Mặc Ly, chẳng phải chàng nói hôm nay bé yêu sẽ ra đời sao?” Duyệt Nhi vỗ vỗ cái bụng vẫn phẳng lì như ngày thường, chẳng có chút cảm giác là có một đứa trẻ đã thành hình trong ấy.

Tức Mặc Ly giữ lấy bàn tay nhỏ xinh của nàng, im lặng hồi lâu mới nói: “Chờ.” Nói xong đã bế Duyệt Nhi lên rời khỏi Thứ Thiên điện, cất bước đưa nàng vào thiên điện lần trước.

Luôn vô cùng khẩn trương theo sát phía sau đương nhiên là Cửu Kiếm, Phất Dung, Ngưng Không, Túc Tịch, Thất Mệnh, Khổng Tước và Ninh Tê, còn có Sở Từ đang bay trên bầu trời.

“Ý? Nàng ta là ai?” Duyệt Nhi chỉ về phía một nữ tử mặc áo màu xám đứng bên cạnh Ninh Tê, hình như nàng chưa từng gặp nàng ấy bao giờ.

Cửu Kiếm vội vàng nuốt nước miếng, giọng nói căng thẳng có chút run rẩy: “Nàng ấy là Di Thể Chân Thần, tên như ý nghĩa, chính là giúp đưa đứa trẻ ra khỏi bụng cô nương.”

Di Thể Chân Thần gật đầu thân thiện với Duyệt Nhi, cố gắng kiềm nén ham muốn xoa nắm đôi tai cong cong của Duyệt Nhi, trong lòng cũng đã rơi lệ thành song. Tên thật của nàng cũng rất có văn hóa rất thùy mỵ, tên nàng là Y Đề đó chứ? Sau khi làm nghề này lại bị gọi là Di Thể… Xét ra cấp bậc trong Thần giới của nàng không cao, nhưng lại là một trong số ít người có khả năng ‘di thể’ trong Thần giới, mà quan trọng nhất chính là nàng là thần nữ, cho nên mới có thể vinh hạnh nghênh đón đứa con yêu quý của Lạc Thuỷ thần đế, ngẫm lại cảm thấy kích động lạ kỳ.

Ngày thường cũng đã từng nghe thiên hạ đồn đãi, nhưng thật không ngờ tiểu cô nương này lại còn nhỏ như thế, cùng lắm cũng chỉ khoảng mấy trăm tuổi. Dáng vẻ, ánh mắt, hành vi cử chỉ của tiểu cô nương này cũng cực kỳ đáng yêu, rõ ràng đã được chiều chuộng đến mức vô pháp vô thiên. Tiểu cô nương như vậy, thật không thể nghĩ rằng nàng đang mang thai một đứa bé?

Đi thẳng đến thiên điện, Tức Mặc Ly cẩn thận thanh tẩy một lượt rồi mới đặt Duyệt Nhi nằm xuống giường, Duyệt Nhi không chịu: “Thiếp muốn được ôm.”

Tức Mặc Ly đành phải ôm lấy nàng rồi ngồi xuống mép giường.

Duyệt Nhi và Di Thể Chân Thần mở to mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.

Di Thể Chân Thần hành lễ xong thì tiến lên nói: “Thần hậu đại nhân, lúc sinh con thì Thần Đế không được ở đây…”

“Có thể gọi ta là Duyệt Nhi, cách gọi Thần hậu này nghe thật kỳ quái. Đúng rồi, vì sao chàng không thể ở đây?”

Di Thể lại cung kính hành lễ: “Con của thần, phần lớn là do thiên địa ủy thác, nếu Lạc Thủy Thần Đế ở đây… sẽ khiến cho khí hộ thể của thiên địa sợ đến mức không dám tới gần, như thế… Chỉ sợ đứa trẻ không thể thuận lợi sinh ra. Hơn nữa, Duyệt Nhi cô nương người có thể sẽ rất đau.”

Duyệt Nhi chợt hiểu ra nói: “Thì ra là vậy.” Nói xong quay đầu, đôi mắt to trừng mắt nhìn Tức Mặc Ly, lên án nói: “Đều tại chàng quá hung dữ!”

Di Thể yên lặng lau mồ hôi, không phải Lạc Thủy Thần Đế quá hung dữ, mà là quá mạnh mẽ… Những thứ tầm thường cũng không dám tới gần đó chứ? Hơn nữa, còn chưa tới gần đã bị lạnh đến mức đóng thành bang rồi…

Tức Mặc Ly yên lặng đặt nàng nằm xuống chăn đệm mềm mại, gật đầu nói: “Ừ, đều tại ta.”

Mọi người: …

Duyệt Nhi lại không chịu nằm yên: “Thiếp muốn ăn tố tố tiên kê.”

Di Thể vội vàng nói: “Duyệt Nhi cô nương, bây giờ không thể ăn thức ăn mặn được, bằng không lát nữa người sẽ cảm thấy không thoải mái!”

Duyệt Nhi lắc đầu, hai tay nhỏ bé buồn bực kéo kéo đôi tai nhỏ nhắn: “Thiếp muốn ăn, không cho thiếp ăn thiếp sẽ không sinh em bé nữa.”

Mọi người: …

Nụ cười trên môi Tức Mặc Ly càng rõ hơn, nắm lấy bàn tay đang tự véo tai nàng ra, cọ nhẹ sống mũi của nàng, nhẹ giọng nói: “Chờ ta nửa canh giờ.” Vừa dứt lời đã bay ra ngoài.

Cuối cùng cô hổ nhỏ cũng ngồi yên trên giường, đung đưa hai chân, mắt to láo liên, chỉ vào khoảng trống bên cạnh bảo: “Ta muốn giăng xích đu ở đây.”

Cửu Kiếm nhăn mày, đau khổ nói: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, trong điện làm sao có thể giăng xích đu, huống hồ nguy hiểm như vậy, nếu lỡ té ngã thì sao bây giờ?”

Cô hổ nhỏ đung đưa chân: “Muội mặc kệ,muội muốn!”

Mọi người: …

Thời gian ước chừng khoảng nửa chén trà, Di Thể nhìn Duyệt Nhi đang vui vẻ đung đưa trên xích đu, hết nhìn lại nhìn mấy tầng thảm dày phủ trên mặt đất, rồi lại liếc sang đám người Cửu Kiếm bao xung quanh đang trong tư thế chuẩn bị đưa sẵn hai tay ra đỡ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn con Hỏa Phượng chói sáng đến lóa mắt đang chiếm cứ đỉnh điện, đôi móng lớn đang giữ dây giăng xích đu, cúi đầu chăm chú nhìn Duyệt Nhi.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Hỏa Phượng, thế nhưng lại có thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ thế này.

Duyệt Nhi lắc lư trên xích đu hồi lâu thì thấy Tức Mặc Ly đang nâng hộp thức ăn bằng ngọc đi đến, vội vàng đưa dây đu lên thật cao, lúc rơi xuống thì buông hẳn hai tay bay thẳng về phía y. Đám người Cửu Kiếm không nhìn thấy Tức Mặc Ly, đương nhiên đều phi thân lên đỡ, tiếc rằng trong nháy mắt lại đụng vào nhau, vội vàng khẩn trương ngẩng đầu nhìn, cô hổ nhỏ đã yên ổn nằm trong lòng chủ thượng, hai mắt sáng rỡ.

Sau khi đặt Duyệt Nhi ngồi xuống bên cạnh mình, ngón tay của Tức Mặc Ly khẽ động, một chiếc đĩa tinh xảo từ từ bay ra khỏi hộp, trên đĩa là món tố tố tiên kê đầy đủ sắc hương vị, Tức Mặc Ly nhìn Duyệt Nhi: “Duyệt Nhi, đây là Tố Tố Tiên Kê.”

Duyệt Nhi gật đầu: “Vâng!” Nàng rất muốn, cũng không cảm thấy kỳ lạ vì sao Tức Mặc Ly lại đột nhiên nói những lời này.

Dùng thuật pháp cắt ra thành từng phần nhỏ, Tức Mặc Ly lại dùng đũa ngọc gắp từng miếng đưa đến miệng Duyệt Nhi.

Miếng thứ nhất, miếng thứ hai, miếng thứ ba…

Duyệt Nhi phẫy tay, lắc đầu nói: “Thiếp không ăn nữa! Đây không phải là thịt!”

Tức Mặc Ly chẳng biết làm sao, đây là do nấm Tiên giới được nghiền thành bột rồi nắn thành hình dạng Tố Tố Tiên Kê mang lên cho Duyệt Nhi ăn. Duyệt Nhi vốn cũng rất thích ăn loại nấm này, nhưng hôm nay không biết vì sao nàng lại không thích nữa, buộc lòng nói: “Vừa rồi nàng cũng bảo là Tố Tố Tiên Kê, không thể lừa gạt người đó.”

Duyệt Nhi buồn bực nhìn tố tố tiên kê được làm từ nấm tiên, quả nhiên “chay” đến muốn chết. Vừa nãy nàng cũng thừa nhận, thứ thức ăn này không thể lừa gạt nàng được, trong lòng càng phiền muộn, bàn tay nhỏ phất lên khiến cho đĩa thức ăn rơi xuống mặt đất.

“Xoảng”! Âm thanh tiếng đồ sứ vỡ vang lên, mọi người chỉ dám nhìn thức ăn nằm trong chiếc đĩa đã vỡ nát trên mặt đất thoạt nhìn vẫn còn ngon tuyệt, cũng không dám nhìn nét mặt của Tức Mặc Ly, đành lo lắng không yên cúi đầu xuống. Di Thể chưa từng dự liệu tình huống như vậy, nói thật, nàng còn chưa bao giờ gặp tiểu cô nương nũng nịu ngang ngược tùy hứng đến thế, trên Thần giới chưa từng có nữ thần nào dám làm như thế…

Duyệt Nhi cũng bị âm thanh này làm kinh sợ đến mức ngẩn người, nhìn những giọt nước vung vẫy trên mặt đất, đột nhiên có chút sợ hãi, không dám nhìn mặt Tức Mặc Ly.

Tức Mặc Ly chỉ thở dài, nói: “Duyệt Nhi, những gì ta đưa cho nàng đều là độc nhất vô nhị, nàng không thích cũng không sao cả, nhưng cũng không được không quan tâm đến thành ý của ta, có biết không?”

Mọi người nghe được câu nói ấy lại đờ mặt ra, hình như đây là lần đầu tiên nghe thấy Chủ thượng dạy dỗ Duyệt Nhi cô nương. Bình thường luôn cưng chiều nàng, bất kể nàng làm chuyện gì quá đáng cũng không trách cứ lấy một lần, lần này thế nhưng hiếm khi lại dạy dỗ nàng.

Duyệt Nhi nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tức Mặc Ly, đối diện đôi mắt luôn nhìn thẳng vào mình, ánh mắt chứa đựng tình cảm yêu chiều lẫn mất mát. Duyệt Nhi nhất thời xấu hổ cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Sau này thiếp không dám nữa, Mặc Ly, xin lỗi chàng.”

Tức Mặc Ly đứng dậy, dùng pháp thuật dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất rồi mới bế nàng lên giường, cẩn thận tỉ mỉ nhìn nàng lần nữa, thấy nàng vẫn ngẩn người, đành phải đứng dậy, định cất bước đi ra khỏi phòng, chừa lại không gian cho Di Thể.

Duyệt Nhi lại kéo lấy ống tay áo của y: “Mặc Ly…”

Tức Mặc Ly quay trở lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: “Hử?”

“Thiếp sợ.”

“Ta vẫn ở bên ngoài, đừng sợ, sẽ nhanh thôi.”

Duyệt Nhi ngờ ngợ cảm giác trong bụng có cái gì đó đang động đậy, vội vàng buông tay ra, gọi Di Thể: “Nó động!”

Di Thể cũng khẩn trương, cung kính hành lễ nói: “Lạc Thuỷ thần đế, xin người hãy tránh ra bên ngoài.”

Tức Mặc Ly hôn nhẹ lên trán nàng: “Ta chờ nàng.” Dứt lời không dám quay đầu lại, vội vàng cất bước ra ngoài, lúc ra tới cửa điện thiếu chút nữa còn bị vấp ngã ở ngưỡng cửa …

Tất cả mọi người vô cùng lo lắng. Sở Từ không ngừng đập cánh trên không trung, thấy Tức Mặc Ly cất bước hư ảo lảo đảo đi tới thì cũng không khỏi ngẩn người. Woa, kỳ thật người khẩn trương nhất chính là chủ thượng, kẻ thoạt nhìn rất bình tĩnh…

Di Thể ngồi xếp bằng giữa không trung, Duyệt Nhi nhìn chằm chằm nàng ta: “Liệu có phải đứa bé sẽ bắn thẳng ra khỏi bụng ta không?” Nếu như thế không phải bụng nàng sẽ thủng một lỗ lớn sao?

Di thể chậm rãi biến hóa pháp quyết, nghe vậy bật cười nói: “Không phải, thật ra giống như cách không lấy vật mà thôi, có thể lấy đứa bé từ bên trong ra.”

Duyệt Nhi kinh hãi: “Vậy chẳng phải cô sẽ đưa tay vào bụng ta à?”

Di Thể lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Không cần phải thế. Chỉ dùng pháp thuật đưa đứa bé ra mà thôi. Duyệt Nhi cô nương chớ lo lắng, đứa trẻ do thần mang thai đương nhiên sẽ khác với người phàm.”

Duyệt Nhi nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu, nằm dang tay chân thành hình chữ đại trên giường, dũng cảm nói: “Ta chuẩn bị xong rồi!”

Di Thể không khỏi lắc đầu trước bộ dáng thấy chết không sờn của nàng, chuyên tâm thi pháp, khi chuẩn bị bảo Duyệt Nhi chú ý thì đã thấy cô hổ nhỏ nào đó đã ngủ khò khò từ lâu.

Di Thể: … Lúc quan trọng như thế mà có thể ngủ được?! Nhưng cũng rất đúng lúc, như vậy sẽ không sợ nàng ấy làm loạn.

Tức Mặc Ly bình tĩnh đứng trước cửa điện, đôi mắt hận không thể nhìn xuyên qua cửa điện và bức bình phong để nhìn thấy Duyệt Nhi. Y vẫn không nhúc nhích, nhưng tất cả mọi người biết bây giờ y đang chịu giày vò bao nhiêu.

Ba canh giờ sau, sau cửa điện truyền ra một loạt âm thanh nho nhỏ, lập tức, trong ánh mắt chờ mong của mọi người, cửa điện mở ra.