Đáp án Mộ Phong mong chờ khi sắp biết được thì lại bị ngừng, trong lòng có chút vướng mắc, nhìn Duyệt Nhi lại lần nữa xoay gáy về phía mình, bất đắc dĩ lại thầm thở dài một tiếng. May mà, cô hổ nhỏ còn chưa dễ bị gạt như vậy.

Vu Hồng từ nơi chân trời đáp xuống, bởi vì đã lúc hoàng hôn, Duyệt Nhi và Mộ Phong đang trốn ở một góc tối nơi mái hiên, giấu đi khí tức, Vu Hồng đương nhiên cũng không phát hiện.

Trong tay Duyệt Nhi cầm món ám khí Mộ Phong cho nàng, chỉ thấy có hình dạng một chú bướm nhỏ, nhất thời luyến tiếc không nỡ ném ra, vội đưa tay vào trong túi càn khôn, lấy một nhúm hạt hướng dương vàng óng, túm chặt trong tay, tập trung chút linh lực vào đấy, trong nháy mắt, hạt hoa hướng dương bằng vàng liền nhanh chóng bay về phía Vu Hồng.

Vu Hồng làm sao biết được có người thế nhưng lại sử dụng ám khí ám toán nàng ta, nhất thời né tránh không kịp, trên người liên tục bị ám khí đánh trúng. Hạt hoa hướng dương trong tay Duyệt Nhi càng lúc càng ít, đến khi hạt cuối cùng đã chẳng còn, Vu Hồng rốt cuộc cũng phát hiện người ở sau mái hiên, chịu đựng đau đớn khắp toàn thân gần như lỗ chỗ lỗ thủng, phẫn nộ nói: “Đồ phế vật, ta biết là ngươi, ra đây!”

Duyệt Nhi nghe thế cũng không trốn tránh, vừa nhảy ra thì tay cũng xòe ra, từng phiến từng phiến lá liền tập hợp trong tay, mười ngón tay trên hai bàn tay Duyệt Nhi đều nắm đầy lá, cười nói: “Hôm nay ngươi sẽ phải quỳ lại trước mặt ta.” Nói rồi phiến lá trong tay với khí thế nhanh như chớp phóng về phía Vu Hồng, Vu Hồng cười lạnh một tiếng, nghiêng người chớp nhoáng tránh đi: “Nực cười, đường đường là đệ tử Họa Mạt lại phóng ám khí, không sợ làm mất thể diện của Họa Mạt ở toàn bộ Thần giới.”

Nào ngờ, phiến lá đó dường như hiểu ý người, rẽ một vòng rồi lại bay về hướng Vu Hồng. Vu Hồng tránh không kịp, đành phải mạnh mẽ dừng lại, nhận lấy vô số phiến lá tấn công bốn mặt.

Toàn bộ lá cây dường như rất nhàn hạ đung đưa trước mặt nàng ta, dáng vẻ như đang quan sát đánh giá con mồi. Vu Hồng cực kỳ tức giận, hoa mẫu đơn trong tay liền phóng tới ngăn chặn các phiến lá, nhưng Duyệt Nhi càng nhanh hơn, bàn tay nhỏ bé khẽ phẩy, phiến lá đang dừng bên người Vu Hồng đã vòng ra sau lưng nàng ta, tiếp đó Vu Hồng chỉ thấy đầu gối đau nhói, ngăn không được quỳ sụp xuống, nàng ra rất tức giận, vừa định đứng dậy, tiếc rằng các phiến lá lượn quanh nàng ta bay múa, nhìn như tung bay không có chút sức mạnh nào, nhưng lại mạnh mẽ vây nàng ta vào chính giữa, khiến nàng ta động đậy cũng không được.

Đồ phế vật này, sao mới ba tháng ngắn ngủi đã học hỏi tinh thông thế trận và Thiên Công ám khí thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng kỳ thực lại khó khăn nhất này? Vu Hồng kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp Duyệt Nhi đắc ý dương dương ở giữa không trung nhìn nàng ta mà cười, thấy nàng ta nhìn nàng thì lè lưỡi, cười bảo: “Cho ngươi quỳ một trăm ngày, ngươi nói xem thế nào?”

Vu Hồng cười lạnh một tiếng: “Ta dù gì cũng là thần nữ của Vu gia, lẽ nào ngươi nói một trăm ngày thì chính là một trăm ngày? Hôm nay ngươi không có năng lực giết ta, một ngày nào đó đừng trách ta hạ thủ không nương tình.”

Phiến lá cuối cùng trong tay duyệt Nhi hướng phía Vu Hồng lao tới, chuyển động hai vòng quanh cổ nàng ta, cười bảo: “Ai nói ta không có năng lực giết ngươi. Ta không muốn mà thôi.”

Vẻ mặt Vu Hồng càng lạnh, trong lòng lại càng oán hận: “Ngươi bất quá cũng là ỷ vào có Lạc Thủy Thần quân chống lưng cho ngươi, còn có một Việt Hoa thiên thần, nếu như không có bọn họ, ngươi sớm đã chết một trăm lần dưới tay ta.”

Duyệt Nhi không đồng ý, lá cây vẫn như cũ lơ lửng quanh người Vu Hồng, thoạt nhìn có chút cảm giác cực kỳ đẹp đẽ. Nàng trước giờ không phải là kẻ tranh cường háo thắng, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ giết Vu Hồng, lập tức nhìn nàng ta cứ luôn miệng nói không ngớt lời thị uy, cũng cảm thấy buồn tẻ vô vị, chỉ im lặng nhìn nàng ta một lúc, lạnh nhạt nói: “Sau này còn gọi ta là phế vật, liền khiến ngươi vĩnh viễn chẳng thể nói được.”

Vu Hồng lý nào lại chịu được Duyệt Nhi trước nay xem ra yếu ớt hiện giờ kiêu ngạo như vậy, mở miệng liền nói: “Đồ phế vật!”

Duyệt Nhi còn chưa kịp ra tay thì một bóng người vận bạch y đã từ trong bóng tối nơi mái hiên bay ra, nháy mắt liền đến chỗ Vu Hồng.

Vừa chạm phải khí tức quen thuộc và ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Phong, Vu Hồng nhịn không được tim đập dữ dội, kế đó cổ bị hai ngón tay thon dài chế trụ, nàng ta còn chưa kịp thể nghiệm cho tốt sự tiếp xúc gần kề khó cầu cả cuộc đời thì đã bị cơn đau đớn nơi cổ họng kích thích đến độ không thốt nên lời.

Hai ngón tay nhanh chóng rời đi, dáng vẻ phiêu dật, Mộ Phong đã đứng bên cạnh Duyệt Nhi,

Vu Hồng đau đến độ muốn thét lên thành tiếng, nhưng vừa mở miệng lại phát hiện mình đã mất đi năng lực nói chuyện, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ khàn khàn.

Âm thanh khó nghe như thế dọa Vu Hồng giật thót, kế đó khép miệng lại, mắt đã hận đến đỏ quạch cả lên. Nếu như không phải, nếu như không phải tiểu tiện nhân này, Lạc Thủy Thần quân sao lại lấy đi giọng nói của nàng ta? Đều là ả, đều là ả!

Duyệt Nhi đón nhận ánh mắt gần như điên cuồng của Vu Hồng, cũng nhịn không được mà run rẩy, thấy nàng ta ú ớ thốt không ra lời, trong lòng cũng có chút đồng cảm, không dám nhìn nữa, tay chỉ phóng ra một luồng bạch quang, để lá cây ngừng bay múa, lạnh nhạt nói:

“Sau khi quỳ một trăm ngày liền có thể tự do cử động.”

Dứt lại không đành lòng mà nhìn nữa, quay người hướng bên ngoài bay đi.

Đấu đá như vậy có ý nghĩa gì chứ? Chỉ khiến người ta cảm thấy phiền muộn mà thôi.

“Theo con làm gì.”

“Vừa vặn chung đường.”

“Con muốn về nhà, người cũng vậy?”

“Ừ.”

“Vậy người theo con làm gì?”

“Về nhà…”

Duyệt Nhi cuối cùng nổi khùng, quay đầu, đôi mắt to tròn tựa hổ phách bùng lên hai ngọn lửa mãnh liệt, nhìn Mộ Phong: “Đừng cho rằng người giống Mặc Ly thì có thể đi theo con, con rất ghét người khác đóng giả Mặc Ly, ghét nhất!”

Sao phải giống Mặc Ly đến thế chứ? Vì sao mình có đôi khi lại có cảm giác giống như đang ở cùng Mặc Ly? Rõ ràng người trước mặt đâu phải Mặc Ly!

Cô hổ nhỏ rơi lệ đầy mặt, nếu như sau này nàng thích y thì làm sao? Mặc Ly phải làm sao?

Trong chốc lát…

Ánh mắt Mộ Phong quét qua cô hổ nhỏ đang gần sát bên cạnh, không lên tiếng, trong mắt phần lớn đều là ý cười.

“Mộ Phong sư tôn, người sao lại không đi theo con?” Tiểu gia hỏa bình thường cứ người này người nọ, thời điểm mấu chốt lại gọi sư tôn.

“Nàng không phải bảo ta đừng đi theo nàng sao?” Gia tăng tốc độ.

Cô hổ nhỏ quýnh lên, theo sát lên phía trước, bàn tay nhỏ bé cuối cùng nhịn không được kéo góc áo y: “Nhưng trời đêm đường tối, con hơi sợ…Không phải, con không sợ!”

Mộ Phong cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang níu chặt tay áo mình, trong lòng càng vui vẻ.

Cô hổ nhỏ vừa mới triệt để cự tuyệt người ta, còn nói nghe rất kiên quyết, hiện giờ lại bám sát y, thử nghĩ thầm cũng có chút xấu hổ, liền thấp giọng nói: “Người muốn đi đâu?”

“Vu Xích Thần sơn.”

“Có xa hay không? Đi tới đó làm gì?”

“Mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung.”

Duyệt Nhi ‘a’ một tiếng, thực sự nghĩ không ra kế tiếp nên nói gì, đành phải im lặng cúi đầu, trong lòng rối rắm vô cùng, một lúc sau mới lại nói: “Người thực sự rất giống Mặc Ly, người cũng thích thu thập mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung.”

Mộ Phong ngạc nhiên, kế đó nói: “Không thích.”

Cô hổ nhỏ ngẩng đầu: “Vậy vì cái gì?”

“Sau này nàng sẽ hiểu.”

Duyệt Nhi không hỏi gì nữa, trong lòng cứ nghĩ về Mặc Ly rồi lại nghĩ tới Mộ Phong, cuối cùng vẫn nói không ra nguyên do vì sao, chỉ đành ủ rũ trong lòng.

Nếu như nàng thực sự thích Mộ Phong, vậy làm thế nào đối mặt với Mặc Ly đây!