Khi Bất Miên dẫn theo chúng đệ tử Họa Mạt đông đảo oai nghiêm bay đến sơn môn Họa Mạt nghênh tiếp vị Mộ Phong Thiên thần kia thì Duyệt Nhi đứng bên cạnh Việt Hoa lại buồn ngủ, vị Thiên thần kia mặt mũi lớn thật, mọi người đều phải ra nghênh đón y.

Quả thực ai nấy đều chưa từng nghe nói Mộ Phong Thiên thần là ai…Chỉ có điều đến từ Thanh Hà Thần phủ trước giờ luôn luôn thần bí, cho nên sự thần bí của người đó cũng không quá mức kỳ lạ, danh hiệu chưa từng nghe qua thì có sao. Người của Thanh Hà Thần phủ, đại biểu cho thực lực và địa vị.

Việt Hoa thấy Duyệt Nhi đầu hết gật lại gật, buồn cười kéo nàng lại gần hơn chút, để nàng dựa vào y mà ngủ. Duyệt Nhi mơ mơ màng màng, cũng không phản đối, bắt gặp đám thần nữ đứng phía sau đang nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mắt Bất Miên lướt qua hai người họ vài lần rồi mới cười nói: “Vì sao phô trương như vậy? Mộ Phong Thiên thần nói chỉ thu nhận một đồ nhi, ý y chính là chỉ bồi dưỡng một người, bồi dưỡng có trọng điểm. Vì vậy, các trò…”

Chúng thần tử thần nữ đều hơi bất mãn, nếu như Việt Hoa Thiên thần chỉ thu nhận một đồ nhi như vậy thì mới phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán a.

Rất nhanh, sự xuất hiện của Mộ Phong Thiên thần đã đập tan suy nghĩ này của họ.

Họ cũng không đợi quá lâu, xa xa liền xuất hiện một bóng người vận bạch y bay đến. Bóng dáng ấy càng đến gần, đợi đến khi nhìn thấy rõ được đường nét thì ai nấy đều ngừng hô hấp, khi trông rõ diện mạo, người nào người nấy luyến tiếc không nỡ chớp mắt.

Người tới tuấn tú vô song, nhất là hai hàng mày và đôi mắt, khẽ thoáng qua trong chốc lát đã khiến người ta theo bản năng bị hút vào.

Khác với khí tức ấm áp vui vẻ của Việt Hoa, vị Mộ Phong Thiên thần này khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nhưng chính khí tức xa xăm thánh khiết này càng khiến người khác muốn đến gần hơn, muốn nhìn ngắm dáng vẻ băng tiêu tuyết dung1 của y.

1: băng tuyết đều tan chảy.

Chúng thần nữ cẩn cẩn thận thận sửa sang lại y phục, lại dùng pháp thuật chỉnh lại đầu tóc, nở nụ cười vui vẻ, nếu có thể làm đồ đệ duy nhất của người này, vậy đương nhiên là chẳng gì có thể tốt hơn, dù sao…Mọi người lại điềm nhiên liếc nhìn Việt Hoa đang đứng bên cạnh, lại nhìn nhìn Duyệt Nhi đã dựa vào Việt Hoa mà ngủ say sưa…Tiếc hận lắc lắc đầu, Việt Hoa sư tôn đã không có hi vọng gì rồi…

Mộ Phong Thiên thần nháy mắt đã đến trước mặt, đôi đồng tử tựa hắc ngọc quét sang phía Việt Hoa, không chút biểu cảm, có điều chúng thần nữ lại ngắm y đến tâm tình phơi phới.

Bất Miên vuốt chòm râu trắng, thập phần hòa ái trang trọng nói: “Mộ Phong Thiên thần từ xa đại giá đến Họa Mạt là vinh hạnh của Họa Mạt, không bàn đến hình thức, các thần tử thần nữ đứng nơi đây của Họa Mạt, tùy người lựa chọn.”

Mộ Phong Thiên thần cũng lặng lẽ dừng lại, không biết là đang nghĩ gì, ánh mắt không hề dừng lại trên bất cứ người nào.

Bất Miên trông thấy thì có chút thấp thỏm, quay đầu quan sát cô hổ nhỏ, vừa liếc nhìn thì ba hồn sáu phách của y đều bay hết một nửa, vội vàng lặng lẽ hóa ra một viên đá, bắn về phía Duyệt Nhi, bàn tay Việt Hoa khẽ động liền chặn lại. Bất Miên vẻ mặt đau khổ, quay đầu lại nhìn vị Mộ Phong Thiên thần đang yên lặng đứng như thể rất xa xăm kia, nháy mắt tâm tình rối loạn.

May mắn Thiên Nhai khi ấy quan sát thấy động tĩnh của y, lúc này trông thấy Duyệt Nhi vào giây phút trọng yếu như vậy mà ngủ ngon lành, quả thực là làm mất mặt Họa Mạt, y đề cao giọng: “Duyệt Nhi cô nương! Tình huống như vậy mà ngủ, còn ra thể thống gì!”

Tai Duyệt Nhi run run, vốn đã ngủ không sâu, hiện giờ bị Thiên Nhai sư tôn gọi tỉnh, lập tức hơi tủi thân, chỉ nhìn Việt Hoa đứng bên cạnh, còn hơi buồn ngủ mơ màng ngước mắt nhìn.

Vừa trông thấy Mộ Phong Thiên thần mà mọi người nói đến, lập tức trái tim cô hổ nhỏ thình thịch giật thót, Mặc Ly…

Nhưng người đó từ đầu chí cuối đều không hề liếc mắt về phía này, lại không chào hỏi nàng, bề ngoài cũng không giống, chỉ có khí chất và phong thái dường như hoàn toàn y đúc. Duyệt Nhi lại len lén đánh giá Việt Hoa, aizzz, Việt Hoa giống sư phụ, Mộ Phong giống Tức Mặc Ly, những người gần đây gặp được đều hết sức lạ lùng.

Thiên Nhai vừa quát thì liền thành công gọi tỉnh Duyệt Nhi, trong lòng hơi có cảm giác thành tựu, nhưng bỗng dưng lại cảm thấy lạnh lẽo, vội vàng nhìn sang phía Mộ Phong Thiên thần, nhưng cái gì cũng không phát hiện…Ế, lẽ nào Mộ Phong Thiên thần này hình như không thích y gọi Duyệt Nhi tỉnh?

Bất Miên thấy Duyệt Nhi đã thức, thầm nói lão già Thiên Nhai này coi như đã thay mình gánh một lần oan ức, lập tức thở phào: “Mộ Phong Thiên thần, việc chọn đồ đệ thế nào. Có nhìn trúng ai không?”

Mộ Phong bước đến gần một chút, nghe Bất Miên nói thế, ánh mắt chậm rãi quét qua từng thần tử thần nữ. Thần tử trông thấy tự ti gục mặt, thần nữ thì e thẹn cúi đầu, kỳ thực không biết thực ra hiện giờ y đang tâm tình trống rỗng, chỉ có khi nhìn thấy Duyệt Nhi đứng bên cạnh Việt Hoa thì mới lại thản nhiên đến độ không nhìn ra cảm xúc gì.

Chúng đệ tử Họa Mạt cẩn cẩn thận thận đợi câu trả lời của y, ngay đến Bất Miên và Thiên Nhai cũng không ngoại lệ, theo như họ thấy, Mộ Phong Thiên thần và Việt Hoa thiên thần giống nhau, một cảm giác xa cách, không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Mộ Phong cũng không để mọi người chờ lâu, nhìn quanh một vòng, khẽ quay đầu nhìn về phía Duyệt Nhi bên cạnh Việt Hoa: “Ta chọn nàng ấy.”

Mọi người nghe thấy âm thanh lạnh lùng này thì đều hơi ngớ ra, kế đó thì liền có phản ứng, đồng loạt nhìn về phía Duyệt Nhi, không hẹn mà cùng thầm bảo: Sao lại là nàng ta!

Vu Hồng vào khoảnh khắc gặp Mộ Phong Thiên thần thì liền không kềm chế được mà run rẩy. Nàng ta biết y là ai, bất kể người đó có biến thành dung mạo thế nào, thay đổi khí tức, nàng ta đều cảm nhận được, người này hẳn nhiên là chàng, lại thấy vừa bắt đầu liền chọn Duyệt Nhi, Vu Hồng là người trong số ít ở Họa Mạt biết thân phận Duyệt Nhi, giờ phút thấy Mộ Phong vừa đến liền chỉ định Duyệt Nhi, lập tức liền khẳng định suy nghĩ của bản thân.

Tức thì Vu Hồng liền tiến lên trước một bước: “ Mộ Phong Thiên thần, nàng ấy đã được Việt Hoa sư tôn tự mình giảng dạy, Người vẫn là cân nhắc một chút đến bọn đệ tử đáng thương chúng con đi!” Dù gì hai người họ không công khai thân phận, vậy nàng ta cho dù có phá đám thì đã sao nào?

Mộ Phong thế nhưng đến liếc cũng không liếc nàng ta một cái, chỉ nhìn Duyệt Nhi: “Nàng có đồng ý hay không? Ta dạy nàng.”

Duyệt Nhi cuối cùng mới có phản ứng đây là đang nói với nàng, lập tức lúng túng đáp: “Người thu nhận con làm đồ đệ? Nhưng con đã có sư phụ rồi…Không tiện…”

Mọi người nháy mắt muốn thổ huyết, thứ người ta cầu còn không được đưa tới trước mặt nàng, vậy mà nàng lại bảo không cần!

Mộ Phong khẽ nhíu mày, dường như cũng không nghĩ tới vấn đề này, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Không làm sư đồ cũng được, sau này ta dạy nàng thôi.”

Duyệt Nhi thận thận trọng trọng liếc nhìn Việt Hoa vẫn giữ nét mặt vui vẻ như cũ: “Việt Hoa sư tôn biết gảy đàn, cũng dạy rất tốt…Hơn nữa…” Đầu cô hổ nhỏ cúi thấp, chỉ để lộ đầu hổ trên chiếc mũ, suy sụp nói: “Con cũng chỉ học được mỗi đánh đàn…” Hơn nữa còn là dạng chẳng giết được người, chỉ có thể kích thích vài bọt nước…Trong vòng ba chiêu bị kẻ địch dứt điểm gọn gàng…

Mộ Phong vẫn như cũ không buông tha: “Ta cũng biết, so với hắn còn giỏi hơn.”

Tức thì Họa Mạt ai nấy đều toát mồ hôi, Mộ Phong Thiên thần này nói như vậy đúng là không hề cho Việt Hoa sư tôn mặt mũi. Việt Hoa sư tôn như thế nào bọn họ đương nhiên biết, có điều mặc dù đây là lời của Mộ Phong Thiên thần – người mà tuy họ mới gặp lần đầu tiên, nhưng họ cũng đều theo bản năng mà tin tưởng, y quả thực có năng lực này.

Duyệt Nhi đương nhiên cũng tin, chỉ là nàng không rõ nàng đã nói rõ ràng đến như vậy rồi, sao mà Mộ Phong Thiên thần vẫn như cũ không tha, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Nàng lặp đi lặp lại nhiều lần từ chối y, nàng yêu Mặc Ly, vì vậy hoàn toàn không thích người có khí tức, ngôn hành cử chỉ giống Mặc Ly như vậy. Nàng theo bản năng bài xích, hơn nữa còn không muốn đến gần, cảm giác như y khinh nhờn Mặc Ly. Điều này không giống với việc nàng thấy Việt Hoa sư tôn rất giống Đạp Vũ sư phụ. Việt Hoa sư tôn giống Đạp Vũ sư phụ, bởi thế nàng có thể tiếp nhận việc Việt Hoa sư tôn vô duyên vô cớ đối tốt với nàng như vậy, đây đơn giản là vấn đề: THÓI QUEN.

Có thể đây là điểm khác biệt giữa Mặc Ly và sư phụ, trong lòng cô hổ nhỏ Duyệt Nhi tổng kết lại một chút, mới nói: “Người vì sao cứ cố chấp muốn dạy con?”

Mộ Phong trầm ngâm một lúc lâu, nhớ tới mấy câu đối đáp trong thoại bản, nói như thể đương nhiên: “Tiểu cô nương, ta thấy nàng đặc biệt thiên phú, xương cốt dẻo dai, là kỳ tài tu luyện vạn năm khó gặp, cho nên mới muốn đem sở học cả đời truyền dạy cho nàng. Ừm, câu trả lời này được chưa?”

Mọi người:…

Phía chân trời một bầy quạ quang quác đập cánh ngang qua, để lại trên đất một đống lông đen…

Đệ tử Họa Mạt lén lau mồ hôi, chẹp, Mộ Phong Thiên thần không ngờ lại là người biết nói đùa? Mặc dù một chút cũng không buồn cười, có điều vì sao nghe thấy Duyệt Nhi tiểu cô nương bắt đầu cười hi hi, lộ ra hai chiếc răng?

Duyệt Nhi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người ngừng cười, nói: “Kế tiếp liệu có phải người muốn lấy thần công bí tịch giao cho con?”

Mộ Phong thấy nàng cười đến vui vẻ, nét lạnh lùng giữa hai hàng mày khẽ tan, từ trong nội đỉnh lấy ra một quyển thư tịch cổ: “Vậy nàng có đồng ý hay không?”

Duyệt Nhi vừa định lắc đầu, nhưng bị Việt Hoa đưa tay ngăn lại, Việt Hoa tiến lên trước một bước nói: “Mộ Phong Thiên thần nếu đã muốn tự mình truyền dạy cho Duyệt Nhi, vừa đúng lúc Thanh Hà Thần phủ có chút việc cần ta về giải quyết, hiện giờ hoàn toàn có thể giao Duyệt Nhi cho ngươi rồi, vậy thì hãy đối xử tốt với nàng ấy, đừng để nàng lỡ mất thời cơ tiến bộ.”

Duyệt Nhi kéo tay áo Việt Hoa, dù thế nào cũng không ngờ câu nói với ngữ khí như ‘hôm nay vừa đúng lúc có việc nên đem chú chó của ta giao cho ngươi chăm sóc một thời gian, đừng bạc đãi nó’ của Việt Hoa sư tôn cứ thế liền đem nàng giao cho Mộ Phong Thiên thần. Việt Hoa đưa tay sờ sờ đầu nàng, cười bảo: “Duyệt Nhi, ta đến Họa Mạt vốn chính là trong lúc hết sức bận bịu, hiện giờ vừa đúng lúc có việc phải xử lý, Mộ Phong Thiên thần dạy cô, tất nhiên phải học được rất nhiều, ngoan.”

Mộ Phong nhìn động tác của hai người, ý lạnh giữa gian mày vốn đã hơi tản ra lại bắt đầu tề tựu, thoạt nhìn chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Duyệt Nhi đành ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù rất không muốn tiếp cận Mộ Phong, có điều thấy dáng vẻ y hình như thực sự lợi hại.

Đúng vậy, sau hồi gặp mặt với cảnh tượng có chút khiến người ta không đoán được này, Duyệt Nhi từ trong tay Việt Hoa được “sang nhượng” cho Mộ Phong Thiên thần, lại một lần nữa trở thành nỗi đau vĩnh viễn chẳng thể nói ra trong trái tim của chúng thần nữ Họa Mạt.

Đêm đến, Duyệt Nhi vẫn như cũ dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu xem quyển thư tịch trong tay, nàng thế nhưng chưa từng tiếp xúc qua với những thứ như vậy.

‘Thiên Công yếu thuật’, đây là điển tịch Mộ Phong Thiên thần đưa cho nàng, Duyệt Nhi lần đầu tiên nhận ra, Mộ Phong Thiên thần này thật sự rất kỳ lạ, vậy mà biết nàng nhất định sẽ thích.

Nàng thích, thật sự là rất thích, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ rằng cơ quan ám khí những dạng trường phái kỹ thuật thế này có thể có uy lực đến thế.

Mà nàng sao lại có thể biết được quyển sách trong tay nàng đây chính là điển tịch khiến người người kinh sợ do thần viễn thượng cổ chí cao lưu lại?

Cửa bị kéo ra, lập tức một cánh tay nhẹ nhàng xách Duyệt Nhi đặt lên giường, cánh tay trắng trẻo còn lại thì lấy quyển sách Duyệt Nhi đang xem mê mẩn trong tay, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Ngủ đi.”

Duyệt Nhi cực kỳ luyến tiếc, đôi mắt to tròn chứa đựng nét cầu khẩn: “Cho con xem chút nữa…”

Mộ Phong vẫn không chút nhúc nhích: “Ngày mai ta dạy nàng làm cách nào chế tạo ám khí.”

Lời Duyệt Nhi vừa định nói ra miệng tắc lại nơi cổ, hết thảy đều bị nuốt xuống, ngoan ngoãn bò lên giường, bàn tay nhỏ nhắn kéo chăn đắp lên: “Nói lời giữ lời, nếu không là chó con.”

Trời ơi, ngày mai nàng có thể làm ra ám khí ư? Mấy loại ám khí siêu cấp lợi hại trong sách đã nói?

Duyệt Nhi ở trong chăn trở mình một cái, chìm vào giấc ngủ.

Mộ Phong đứng bên giường nhìn nàng, đem chăn dém bên dưới cằm, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, nháy mắt liền rụt về, nhanh chóng bay người ra ngoài cửa: “Ai!”

Việt Hoa ngồi trên nóc nhà, lắc đầu cười đáp: “Ta.”

Mộ Phong Thiên thần đứng đó, bóng dáng trong màn đêm ngọc thụ lâm phong: “Ngươi định làm gì?”

Việt Hoa đứng dậy: “Cũng không có ý định gì khác, chỉ là trước khi đi tới xem thử tiểu ái đồ của ta. Tức Mặc Ly, ngươi từ khi nào cũng trở nên sợ bóng sợ gió như vậy, ngay cả thân phận của mình cũng không dám bộc lộ.”

Trên mặt Tức Mặc Ly không thể hiện cảm xúc gì: “Liên can gì tới ngươi.”

“Ha ha, cũng không có quan hệ lớn lao gì, nếu không phải Duyệt Nhi yêu ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể tự tin như vậy mà đứng trước mặt ta, lấy thân phận phu quân của Duyệt Nhi mà nói chuyện với ta như vậy ư?” Đạp Vũ triệu cây quạt đã lâu không dùng tới, cười bảo: “Người cao cao tại thượng như ngươi, nực cười là cũng không hiểu phải yêu người ta như thế nào.”

Ý lạnh giữa hai hàng mày Tức Mặc Ly càng nồng đậm, bàn tay bên trong ống tay áo rộng đã bắt quyết phóng đi, Đạp Vũ cũng bay người né tránh: “Thẹn quá hóa giận. Ta đánh không lại ngươi, không có hứng dây dưa, hẹn gặp lại.”

Dứt lời thì bộ thanh y đã ở cách xa một dặm, dần dần biến mất trong màn đêm.

Tức Mặc Ly nhìn căn phòng của Duyệt Nhi, nặng nề thở dài một hơi.