Duyệt Nhi vội vội vàng vàng bay về phía một khối kiến trúc to lớn hướng bắc, xa xa nhìn thấy một góc mái hiên, trái tim Duyệt Nhi cũng muốn run lên.

Nàng đến muộn, thời gian trong gương đã qua rồi.

Đến được đại điện rộng lớn ấy, bên trong chỉ có tiếng đàn sáo, Duyệt Nhi len lén ở bên ngoài cổng hướng bên trong thử ló đầu thăm dò, trời ạ, cả đại điện rộng mười mấy trượng cứ năm người lập thành một nhóm nhỏ đang múa kiếm.

Quan trọng là, nam có nữ có. Nam tử vận thanh y, nữ tử vận lục y, thoạt nhìn như một khoảng cỏ thơm sum suê xanh mát.

Duyệt Nhi thò đầu thăm dò, do dự định làm cách nào len lén đi vào, cắn cắn môi, nàng phải đi đâu? Hình như không có chỗ cho nàng thì phải.

Nghĩ thế thì vai bỗng dưng bị vỗ một cái, Duyệt Nhi sợ đến nhảy dựng, quay đầu lại trông thấy một gương mặt có chút quen thuộc, cũng đang lén lút nhìn vào bên trong, Duyệt Nhi không hiểu: “Ngươi là?”

Thư Quyển nở nụ cười phơi phới: “Tiểu cô nương, nhanh như vậy đã quên ta rồi.”

Gương mặt Duyệt Nhi tràn đầy nghi vấn: “Ngươi là?”

Thư Quyển thất vọng: “Hôm đó cô ngồi trên mái hiên xem bọn ta múa kiếm, sao hôm nay lại không nhớ rồi. Ta gọi là Thư Quyển.”

“Thư Quyển, trứng cuộn, thịt cuộn…”1

1: từ Quyển có nghĩa là cuộn nên DN liền liên tưởng đến thức ăn…=.=

Thư Quyển đầu đầy hắc tuyến (!!!!), định lên tiếng nhưng bên trong lại truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Hai người các ngươi lén lén lút lút ngoài đó làm gì?”

Thư Quyển trái lại rất bình tĩnh, trực tiếp kéo Duyệt Nhi thản nhiên bước vào trong: “Thiên Nhai sư tôn, chúng con đang thảo luận người giỏi hay là Bất Miên sư tôn giỏi.”

Duyệt Nhi ngẩng đầu, thấy một nam tử trung niên đang ngồi ngay giữa đại điện, vốn có chút hung ác nhìn họ, dáng vẻ như thể ngay lập tức có thể sẽ bùng phát, nhưng nghe Thư Quyển nói thế, tức thì chỉ đành kìm xuống.

Họa Mạt ai nấy đều biết, Thiên Nhai và Bất Miên hai người họ cả đời tranh đấu gay gắt.

Thiên Nhai nghiêm trang phất phất tay áo, lại nghiêm túc nói: “Vậy kết quả thảo luận thế nào?”

Thư Quyển thành thật đáp: “Thiên Nhai sư tôn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tài đức vẹn toàn, dẫn dắt từng bước, cần mẫn tiết kiệm, quả thực là sư tôn nhất đẳng của Họa Mạt chúng ta.”

Thiên Nhai có chút đắc ý, theo bản năng thẳng lưng, mới nói: “Hoa ngôn xảo ngữ. Đi xuống đi, lần sau lúc lên lớp không được tới trễ. Bằng không thì từ cửa Họa Mạt mà bò tới.”

Dứt lời liền quan sát Duyệt Nhi: “Tiểu cô nương này mới đến à? Sau này không được tái phạm, nhanh lui xuống đi.”

Thư Quyển gật đầu đáp “Vâng”, vội vã kéo Duyệt Nhi hướng ba người trong góc mà đi.

Duyệt Nhi lo lắng cúi đầu, không có Tức Mặc Ly bên cạnh, không có đám người Cửu Kiếm ở bên, chỉ một thân một mình, không thể phủ nhận, nàng rất căng thẳng.

Quy Kỳ ngước mắt nhìn liền bắt gặp Thư Quyển kéo Duyệt Nhi bước tới, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt, không ngờ tiểu cô nương hôm ấy dẫn theo mấy vị thần sứ tu vi thiên thần thế nhưng còn muốn đến Họa Mạt.

Rất nhanh y liền biết, Duyệt Nhi đáng thương ngay cả chân thần bình thường cũng đánh không lại.

Duyệt Nhi sáng sớm vội vội vàng vàng không kịp chải đầu, chỉ hấp ta hấp tấp đội chiếc nón bạch hổ nhỏ rồi đi, quần áo cũng coi như chỉnh tề, có điều lại là màu hồng phấn, trước đây cũng không biết quy định nữ đệ tử Họa Mạt phải mặc lục y.

Hiện giờ lộ ra chút không hợp.

Trái lại ba người bên này đều là nam tử, thấy một tiểu cô nương thuần lương ngây thơ như Duyệt Nhi, đôi mắt to tròn như nai con thì lập tức dâng tràn tình thương của phụ thân, vội vàng bắt đầu tự giới thiệu.

Người có dáng vẻ hơi hung hãn gọi là Cường Sinh, bình bình thường thường là Cảnh Vinh, bộ dạng đẹp mắt là Quy Kỳ, còn có Thư Quyển mới vừa rồi, bốn người đều là thần tử của các gia tộc thượng đẳng ở Thần giới.

Cường Sinh tính tình hào sảng, cầm kiếm cười lớn ba tiếng: “Quy Kỳ, tiểu cô nương dễ thương thế này đừng có mà đuổi nàng đi mất đấy, ta xem nàng cũng không giống mấy thần nữ đầu óc hỏng hóc trước đây đến dụ dỗ nịnh hót”

Cảnh Vinh lại vung lên một kiếm: “Cô nương nhà người ta nhiều người đầu óc hỏng hóc, ngươi chẳng phải còn nhìn trúng một người gọi là Vu Hồng sao? Ngươi biến đi cho rồi.2”

2Nguyên văn: Cổn độc tử (Cổn: cút, độc tử: con bê): tiếng địa phương vùng Đông Bắc, ý bảo ai đó cút đi với ngữ khí tức giận, nhưng cũng được sử dụng khi bạn bè nói đùa với nhau.

Thư Quyển cười ha hả, nhìn hai người họ lại quần nhau tại một chỗ.

Quy Kỳ nhíu mày, từ trong đỉnh triệu tới một thanh kiếm: “Cô không có kiếm? Cái này đưa cho cô dùng trước.” Thấy Duyệt Nhi cẩn cẩn thận thận cầm lấy chuôi kiếm, cười bảo: “Không phải là chưa từng dùng kiếm đấy chứ? Sau này chúng ta là một tổ, có gì không hiểu đều có thể hỏi chúng tôi.”

Duyệt Nhi nâng kiếm, dè dặt gật đầu: “Cảm ơn.”

Cường Sinh không biết khi nào lại thò đầu thăm dò: “Chậc chậc, ta vậy mà chưa từng thấy ngươi đối với những thần nữ khác cũng dịu dàng như vậy, hôm nay uống lộn thuốc rồi à?” Dứt lời thừa dịp Duyệt Nhi không chú ý, đưa bàn tay đen nhẻm nhẹ nhàng xoa gương mặt trắng mịn của Duyệt Nhi: “Woa, cảm giác tay thật tốt nha.”

Quy Kỳ mặt không đổi sắc hất tay, Cường Sinh lập tức rụt tay về, như hãy còn chưa hết ý, tiếp: “Tiểu muội muội, không phải ca ca trêu chọc muội đâu, quả thực là nhịn không được.”

Thư Quyển thản nhiên liếc y một cái: “Đại thúc. Đừng có mà bắt nạt tiểu cô nương.”

Quy Kỳ đã kéo Duyệt Nhi sang một bên, nói: “Bọn họ bình thường vẫn cứ ầm ĩ như vậy, có điều không có ác ý, có thể là những bằng hữu rất tốt. Cô không biết dùng kiếm?”

Duyệt Nhi gật đầu: “Không biết.” Huyễn Oanh Lưu Ly Trượng không dám lấy ra, nàng không muốn để người khác biết nàng là ai, chỉ muốn mau mau trở thành đại thần.

Quy Kỳ thấy nàng đích thực rất ngoan, đôi mắt to tròn trông cũng linh lợi, cười nói: “Ta trước múa vài đường đơn giản cho cô xem. Cô trước ghi nhớ tâm quyết đã.”

Dứt lời đem tâm quyết niệm qua một lượt, mỗi một chiêu một thức cũng múa cho Duyệt Nhi xem. Đợi khi múa xong thấy Duyệt Nhi đứng đờ người không nhúc nhích: “Xem hiểu rồi chứ?”

Quy Kỳ:…

Sau lần thứ mười, ngay cả Quy Kỳ trước giờ rất có tính kiên nhẫn cũng nhịn không được phát hỏa: “Ta một chiêu, cô một chiêu, cùng học, hiểu rồi chứ?”

Duyệt Nhi bị y dọa giật thót, vội vàng ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ ừ.”

Quy Kỳ múa một đường kiếm xong liền ngừng lại, để Duyệt Nhi múa theo.

Duyệt Nhi xem ra học cũng rất bài bản, đáng tiếc, chỉ có tư thế mà thôi.

Quy Kỳ lại nhịn không được, rống lên: “Ta nói cô rốt cuộc liệu có nhớ tâm quyết không đó!”

Vốn từ sớm đã có vài thần nữ chú ý đến động tĩnh bên này của Quy Kỳ, hiện giờ nghe thấy câu này của y, lập tức ai nấy nhao nhao quay sang đây.

Thiên Nhai trông thấy, quay đầu bảo: “Còn không nghiêm túc luyện? Nhìn người khác làm gì?” Ai nấy lại vội vội vàng vàng quay lại.

Bị Quy Kỳ gào lên, Duyệt Nhi tội nghiệp rụt rụt đầu, nâng kiếm duy trì một tư thế chẳng dám động đậy: “Ta nhớ mà..” Nhưng nàng chỉ biết phải làm thế nào thế nào, chứ không múa ra được, nàng cũng không muốn vậy.

Quy Kỳ hét xong thì liền có chút hối hận, thấy Duyệt Nhi đáng thương như vậy, định xin lỗi nhưng lại không nói ra miệng được, hiện giờ nghe thấy lời nàng nói, đành nhẹ giọng bảo: “Thôi đi, cô hiện giờ múa không được, có lẽ sau này sẽ được thôi, ta trước cùng cô học chiêu thức.”

Duyệt Nhi không dám lên tiếng, ngoan ngoãn từng chiêu từng thức múa theo y.

Dần dà, xung quanh càng lúc càng đông người, nam nam nữ nữ đều bắt đầu vây xem.

Duyệt Nhi vận y phục màu hồng phấn, lại là loại vân cẩm cực tốt lục giới khó tìm, dáng vẻ xinh xắn linh lợi, mái tóc dài màu tím theo tư thế múa kiếm khẽ tung bay. Múa kiếm không giống như bình thường đều mang theo sát chiêu cùng sát ý, bởi vì không sử dụng tâm pháp và linh lực, chỉ giống như nhảy múa, phần lớn có nét ôn nhu của nữ tử. Nàng rất chăm chỉ, đôi mắt to tròn tựa lưu ly cũng hết sức nghiêm túc, như thể đang thực hiện một việc cực kỳ quan trọng, nhưng với gương mặt khả ái lại càng lộ nét đáng yêu.

Haiz, vóc người mảnh khảnh nhỏ nhắn, múa kiếm chính là sẽ đẹp thế nào đây nha?

Một thần nữ cuối cùng nhịn không được, nói: “Hữu hình vô thần, hữu chiêu vô thế 3, hoàn toàn là dáng vẻ thùng rỗng, có cái gì đẹp mắt chứ? Bắt chước như thế, chỉ một tay thôi liền bị quật ngã rồi.”

3Có hình dạng nhưng không linh hoạt, có chiêu thức nhưng không có sức mạnh

Thư Quyển cũng nhìn đến có chút mê mẩn, nghe thế liếc nàng ta một cái, cười bảo: “Bạch Tô cũng đến múa như vậy xem thử, nói không chừng Quy Kỳ sẽ nhìn cô nhiều hơn chút.”

Bạch Tô nghe vậy, căng thẳng liếc Quy Kỳ một cái, cúi đầu không nói gì nữa.

Cả đám nhao nhao, bắt đầu xôn xao thảo luận.

Một thanh âm bén nhọn từ trong đám người truyền ra: “Không phải là ngực lớn thôi sao? Có cái gì mà nhìn!”

Lời vừa dứt thì toàn bộ đại điện đều thinh lặng, hiện giờ là lúc nghỉ ngơi, Thiên Nhai đương nhiên cũng không ở trong điện, chỉ là nói như vậy không khỏi có hơi mạnh dạn trắng trợn.

Vài thần tử nghe thế thì quét mắt rồi vội vàng dời ánh nhìn, không dám nhìn nữa.

Duyệt Nhi nghe thấy lời này, lập tức hạ kiếm, trong lòng biết đây chắc chắn không phải là lời tốt đẹp gì, nhưng nghĩ không ra lời nào để bác lại, trong lòng càng phẫn nộ, chỉ vội la lên: “Ngực lớn nhiều sữa, ngươi có sao?!”

Quy Kỳ:…

Mọi người:…

Cô nhóc nhà ai, lời như thế cũng không ngăn lại.

“Thần nữ nhà nào thế nhưng lại không biết liêm sỉ như vậy!” Là một giọng nữ sắc bén.

Duyệt Nhi không phục: “Vậy ngươi dựa vào cái gì mà nói ta!”

“Dựa vào cái gì? Ta muốn nói gì chẳng lẽ còn cần sự đồng ý của ngươi sao? Không phục? Không phục thì cút, đừng có định tới trước mặt sư tôn mà cáo trạng, Thần giới lấy thực lực nói chuyện, Họa Mạt cũng không phải ngoại lệ.”

Duyệt Nhi cực kỳ tức giận: “Ngươi nói ta như vậy, chính là không đúng! Ta hiện giờ làm không tốt, nhưng ta sau này sẽ làm tốt. Ngươi ức hiếp người khác!” Dứt lời đôi mắt to tròn đã ầng ậng nước, nếu như Mặc Ly có ở đây thì tốt rồi, nhất định sẽ chẳng ai dám nói nàng như vậy.

“Hừ, liệu có phải sắp khóc rồi a?! Thứ ta không quen nhất chính loại tiểu thư nũng nịu như vậy giả bộ. Nếu đã là Thần nữ, vậy liền thể hiện phong phạm của thần, đừng có mà giống như mấy nữ nhân Hợp Hoan Lầu làm ấm giường. Ngoại trừ sắc dụ, ngươi trái lại còn có chút bản lĩnh.”

Duyệt Nhi nhịn nước mắt xuống, hiện giờ gần như toàn bộ người trong đại điện đều đang chăm chăm nhìn nàng: “Ta không có nũng nịu! Ta không dùng sắc dụ!”

“Ngươi nói thế ai tin? Vậy ngươi hiện giờ đừng có mà bày ra dáng vẻ tội nghiệp đáng thương như vậy nữa.”

Duyệt Nhi nén nước mắt: “Ta không có, chính là không có! Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người. Ngươi là ai, vì sao cứ nhằm vào ta như vậy?”

Từ trong đám người tách ra một khe hở, một thần nữ ra vẻ ta đây băng thanh ngọc khiết bước ra, chính là Vu Hồng.

Cường Sinh thấy không ổn: “Vu Hồng, đừng bắt nạt tiểu cô nương, nàng ấy cũng không có làm sai việc gì.”

Vu Hồng tựa tiếu phi tiếu lườm hắn một cái: “Nhanh như vậy đã có người nói giúp rồi? Tiểu cô nương mị lực rất cao nhỉ!”

“Ngươi…” Duyệt Nhi cực kỳ tức giận, hạ kiếm xuống liền xông tới, nhanh chóng quấn lấy Vu Hồng, đè xuống liền không chút lưu tình cắn một cái.

Vu Hồng tránh không kịp, bị Duyệt Nhi đẩy ngã trên đất, Duyệt Nhi trước đó đã từng dùng chiêu này với Tử Dao Thần quân, cắn xuống liền không chút khoan dung, cắn đến độ Vu Hồng thét chói tai thành tiếng, mặc kệ nàng ta giãy giụa thế nào cũng không chịu nhả ra.

Đừng có mà chọc cô hổ nhỏ, bài học thiên cổ đó nha.

Đám thần nữ đều sững người, hoàn toàn không ngờ tới sẽ xảy ra tình huống như vậy. Đám Quy Kỳ thì khẩn trương vô cùng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn, dù gì nam nữ cách biệt, chung quay chẳng thể mạnh tay ôm Duyệt Nhi kéo ra.

Thời gian nghỉ ngơi không biết từ khi nào đã kết thúc, Thiên Nhai vừa bước vào đã nghe thấy tiếng la chói tai của Vu Hồng thì lập tức sửng sốt, vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy thì dở khóc dở cười, hấp tấp dùng linh lực kéo Duyệt Nhi ra, nào có người đánh nhau như vậy chứ!

Vừa thấy người bị cắn là Vu Hồng thì nhất thời kinh hoảng. Vu Hồng có thể nói là môn sinh đắc ý của y, hơn nữa Vu gia ở Thần giới cũng được xem là gia tộc thượng đẳng, nếu như ở ngay dưới mắt y bị một tiểu cô nương thoạt nhìn chẳng chút tu vi cắn thành ra như vậy, quả thật là…

Thiên Nhai quay mặt qua, nhìn Duyệt Nhi hiện giờ trên mặt hãy còn vẻ không cam lòng: “Lúc lên lớp tự ý đánh nhau, đả thương thần nữ, phải chịu phạt.”

Quy Kỳ vội nói: “Sư tôn, trong đây có hiểu lầm…”

“Điều mắt ta thấy chính là sự thật, đánh một trăm thủy roi”

Mọi người đứng trong đại điện đều kinh hãi, ai nấy đều biết, đánh một trăm thủy roi là hình phạt như thế nào.

Duyệt Nhi không phục: “Con không sai.”

“Biết sai không nhận, thêm một trăm.”

Một giọng nói tựa như tắm trong gió xuân bỗng truyền tới: “Ai dám phạt nàng ấy?!”

Giọng nói này! Duyệt Nhi sững người, kinh hỉ nói: “Sư phụ…”

Toàn bộ đại điện im phăng phắc, tất cả đều quay đầu lại, nhìn về hướng cửa điện.