Mặc Linh trở lại lớp. Mọi người trong lớp đã sớm việc ai nấy làm, chẳng ai quan tâm gì đến cô cả. Mặc Linh chẳng quá bận tâm, gục xuống bàn ngủ. Đến lúc tỉnh dậy thì đã qua được hơn nửa tiết năm.

Mặc Linh có chút xấu hổ. Cô chính là mắc phải chứng tham ngủ trong truyền thuyết. Từ sau khi cha mẹ chết dưới tay Ma tộc, cô điên cuồng tu luyện. Mà vốn người tu luyện, cấp bậc càng cao thì càng có thể kéo dài thời gian không ăn không uống không ngủ. Đến tận lúc đạt thành Thượng thần, cô lại bị người ta truy sát. Thời gian ngủ phải nói là hiếm vô cùng. Tuy rằng là Thượng thần thì ba tháng không ngủ là chuyện đơn giản, nhưng suy cho cùng vẫn phải ngủ một ngày tối thiếu ba bốn tiếng để đảm bảo cơ thể không suy nhược. Bởi vì thời gian ngủ quý hiếm, nên cô chính là một khi ngủ là có thể ngủ đến quên trời quên đất, ở thế giới này, ngủ đến quên trời quên đất là bệnh “tham ngủ”. Nên cô chính là bị bệnh “tham ngủ” này rồi.

Cô mò tay vào cặp sách, rút điện thoại ra xem giờ, tình cờ thấy tin nhắn tới từ một số máy lạ: “7 giờ tối, dạ tiệc tại khách sạn Royal, sẽ có xe tới đón cô.” 

Trên môi Mặc Linh vẽ ra một nụ cười. Cô nhanh chóng nhắn tin đáp lại.

Sáu giờ tối, Mặc Linh chỉn chu trang phục, xách theo cái túi LV đi xuống dưới. Bên ngoài, một chiếc Porsche màu bạch kim lóa mắt dừng trước cổng. Đến Khi cô mở cửa bước vào xe mới thấy người đang lái xe là Hàn Thái Tử, không khỏi cười nhẹ: “Vinh hạnh quá, được đích thân Thái Tử gia lái xe tới đón.”

“Trả nợ.” Hàn Thái Tử đạp ga, xe bắt đầu lao đi vun vút. Hai người không hề nói chuyện gì với nhau nữa, mỗi người bay bổng theo một hướng suy nghĩ riêng.

Sáu giờ năm mươi phút, xe dừng lại trước khách sạn Royal. Chiếc xe dừng lại thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Lái Porsche màu bạch kim, cũng chỉ có Hàn Thái Tử mà thôi.

Hàn Thái Tử từ ghế lái bước xuống khỏi xe. Giống như bao lần đã xuất hiện trước đây, anh vẫn đầy phong độ với bộ vest đen phối cùng với cà vạt màu đỏ. Sau đó, anh mở cửa ghế sau, vươn đôi tay thô ráp đỡ lấy một bàn tay ngọc ngà trắng nõn, cẩn thận dìu một cô gái xuống xe. Không khí bên ngoài khách sạn bỗng chốc sôi trào.

Cô gái này mặc trên người bộ váy đen sang trọng dài chấm gót, đi đôi giày cao gót màu trắng trái ngược với chiếc váy. Trên tay là chiếc túi LV nhỏ màu lông chuột ấm áp. Mái tóc nâu nâu thả xuống, bao lấy gương mặt nhỏ nhắn với hàng lông mày lá liễu, đôi mắt to tròn, mũi cao và đôi môi đỏ. Giới thượng lưu chẳng hề xa lạ với cô gái này. Họ vừa nhìn thấy cô xuống xe nhận ra, đây chính là Mặc Linh, đại tiểu thư kiêm người thừa kế duy nhất của Mặc gia.

Hai cánh tay của họ khoác lồng vào nhau, cơ thể cách nhau chẳng quá 10 centimet. Giữa những tiếng xì xầm bàn tán, Mặc Linh cùng Hàn Thái Tử bắt đầu bước vào bữa tiệc.

Dọc đường đi, Mặc Linh cố gắng giữ cho mắt mình nhìn thẳng, không đảo trái đảo phải nhìn khung cảnh xung quanh. Cái này cũng không thể trách cô, cô chưa nhìn thấy những thứ này bao giờ cả, hiện tại chính là vô cùng tò mò, chỉ hận không thể nhìn ngắm những thứ tinh xảo đẹp đẽ ấy thêm một lần nữa. Mặc Linh cố kiềm chế lại tính hiếu kì của bản thân, không ngừng tự nhắc nhở, không được làm như thế, sẽ rất rất mất mặt.

Cánh cửa màu trắng trang nhã, tinh tế với những đường hoa văn chạm trổ điêu luyện mở rộng. Sau cánh cửa là cả một hội trường rộng lớn với sân khấu ngay phía đối diện cửa được trang hoàng lộng lẫy, trên tấm màn xanh ngăn cánh sân khấu với cánh gà có treo mấy chữ: “Kỉ niệm 50 năm thành lập Tập đoàn Hữu Hảo”.

“Cô tự đi đi.” Khi bước qua cánh cửa, Hàn Thái Tử buông tay cô ra. Mặc Linh cũng không có vẻ gì là lưu luyến thiết tha, chỉ gật nhẹ đầu. Hai người vừa buông tay, một cô gái đi tới, thân thiết chào hỏi: “Hàn thiếu gia, Mặc Linh. Hai người đến cũng thật vừa vặn, vừa đúng 7 giờ.”

Hàn Thái Tử không đáp lời nào quay đầu đi. Mặc Linh âm thầm ngẫm nghĩ, ở địa vị của hắn thì quả thực người trước mặt này cũng chẳng đáng để chào hỏi, nhưng cô thì có chút khác rồi. Vì thế nên Mặc Linh cũng không giống anh ta bỏ đi mà khách sáo đáp lại: “Kỳ tiểu thư.”

“Kỳ tiểu thư gì chứ, chúng ta có xa lạ gì đâu.” Kỳ Tiểu Nhi nói, sau đó cầm lấy tay cô: “Đi, chúng ta ra chỗ kia.” Nói rồi đánh mắt về một phía. Nơi đó cũng đang có hai ba cô gái trẻ ăn mặc hoa lệ hướng mắt nhìn về bên này. Kỳ Tiểu Nhi không chờ cô đáp lời, sau khi nói liền lập tức kéo cô đi.

Mặc Linh nhíu nhẹ đôi mày. Kỳ tiểu thư này à, chúng ta không quen thân nhau đâu. Cô khống chế lực, dừng bước lại, khéo léo thoát bàn tay đang bị Kỳ Tiểu Nhi giữ chặt, cất tiếng: “Kỳ tiểu thư, xin lỗi. Tôi có hẹn bạn rồi, đi trước.” Nói xong liền quay lưng bước đi, đằng sau vẫn có tiếng Kỳ Tiểu Nhi gọi với theo: “Ơ kìa Mặc Linh”.

Mặc Linh âm thầm ghét bỏ. Kỳ Tiểu Nhi này thân phận không cao chẳng thấp. Chủ tịch tập đoàn Hữu Hảo, hay cũng chính là chủ nhân của buổi lễ hôm nay là em họ của ông ngoại cô ta. Quan hệ này nói xa không xa, nói gần cũng chẳng gần, nhưng Kỳ Tiểu Nhi cũng miễn cưỡng được coi như là tiểu thư của giới thượng lưu. Bằng vào cái thân phận của cô ta, vẫn là thấp hơn cô rất nhiều. Chưa nói đến việc trước nay nguyên chủ chỉ có xã giao hai ba lần với cô gái này chứ chẳng hề quen thân, thì việc cô gọi cô ta một tiếng “Kỳ tiểu thư” đã là rất rất nể mặt rồi. Tập đoàn Hữu Hảo tuy có sản nghiệp trải rộng khắp châu Á, có thế lực vô cùng to lớn nhưng Kỳ Tiểu Nhi cũng đâu phải tiểu thư dòng chính* mà cô ta chỉ là một trong số hơn chục tiểu thư của Hữu Hảo thôi.

Mặc Linh vừa đi không được bao lâu thì lại có người đến. Nhưng lần này, cô lại chủ động chào hỏi trước: “Hàn tiểu thư.”

Hàn tiểu thư này là Hàn Tử Tử, cũng chính là em gái ruột của tên Hàn Thái Tử kia.

Hàn Tử Tử cầm một ly rượu đưa cho cô, nói: “Thật vinh hạnh cho anh trai nhà chúng tôi quá, lại có thể được Mặc tiểu thư đi cùng.”

Mặc Linh cũng không từ chối, cô nhấp một ngụm rượu rồi mới trả lời: “Hàn tiểu thư, câu này cô nói ngược rồi. Có thể đi cùng với Hàn thiếu gia, là vinh hạnh của tôi.”

Mắt Hàn Tử Tử lóe sáng, sau đó lại chuyển qua giọng điệu thân thiết, “Túi xách trên tay cô là mẫu mới ra mấy hôm trước của LV đúng không? Tôi cũng đang đặt một cái, vẫn chưa chuyển về.”

Mặc Linh nâng túi lên: “Cái túi này ấy à, tôi đã phải lặn lội sang tận Paris để rước nó về đây đấy.”

Hàn Tử Tử cười, “Tôi có chút việc, đi trước.” Sau đó liền đi mất dạng.

oOo

Trong phòng nghỉ của khách sạn, Hàn Tử Tử đẩy cửa bước vào liền thấy anh trai mình đang ngồi trên ghế. Vừa thấy cô liền hỏi, “Sao rồi?”

“Người này cũng được.” Hàn Tử Tử ngồi xuống chiếc ghế đối diện, chậm rãi thuật lại câu chuyện: “Lúc em bắt đầu gợi chuyện, cô ấy gọi anh là Hàn thiếu gia, không như mấy cô gái khác. Mấy cô gái khác thường gọi là Thái Tử hoặc anh Tử để ra vẻ thân thiết. Em hỏi cô ấy về chuyện túi xách LV, cô ấy cũng chẳng nói xíu lời nào tới anh. Thường thì các cô gái khác sẽ nói túi hiệu là anh mua cho cô ta để tỏ vẻ khoe khoang. Những người khác thường sẽ cố gắng lôi kéo, bắt chuyện với em còn cô ấy thì ban đầu cũng chỉ là chào hỏi em trước. Cô gái này ấy à, một là tính cách cô ấy thực sự là đơn giản, hai là cô ấy cáo già. Cáo già đến mức nhìn ra hết thủ đoạn của em.”

Hàn Thái Tử khẽ chau mày, mắt vẫn không rời màn hình Ipad: “Vế sau, cô ta chính là cáo già.”

Hàn Tử Tử uống xong chén nước, nhún vai đứng dậy: “Vậy anh đi mà xử lý. Nếu cô ta đã cáo già như vậy thì em cũng không phải đối thủ cô ta.” Dứt lời liền đi khỏi phòng.