Sắc quỷ thượng thần này! Bắt đầu giở trò xấu thì một câu nói dư thừa cũng không nói, chỉ lo nghiêm túc đem đám xiêm y ngổn ngang và dễ dàng cởi bỏ tất cả đai lưng.

Thái Thường đỏ mặt nhìn hắn rút dây lưng cuối cùng trên tiên bào, vội vàng đưa tay bảo vệ vạt áo trước của mình, nói: “Thượng, thượng thần… Nếu không ngài không cần dạy ta nữa, ngày mai ta đi nói với thúc công ta không cùng ngài ấy song tu nữa?”

Hào Hành cắn chóp mũi càng nhìn càng đáng yêu của nàng, tà khí vui lên: “Muộn rồi.”

“Ừm – - cái gì kia! Lúc tu luyện tại sao có thể có tạp niệm! Là ngài nói mà! Tiểu tiên ta hiện giờ đúng là bụng rất đói, ngài…”

“Bản điện bảo đảm cho nàng no bụng!”

“Ta…”

“Nói nữa bản điện sẽ làm đau nàng!”

“… Xin ngài tùy ý!”

Phút chốc Thái Thường lại trở thành tiểu tiên không có cốt khí. Có điều…thượng thần thật sự rất dịu dàng, nếu hôn nàng như thế, vuốt ve nàng như thế, khiến cho toàn thân nóng lên, ấm áp, song tu thì song tu..Thật sự không tệ lắm!

Đáng tiếc cái ý nghĩ này bị Hào Hành nhìn thấy nơi đáy mắt, thoắt cái thương yêu dịu dàng liền hoàn toàn biến mất. Một cơn đau nhói đem thân thể của nàng đục xuyên, chẳng biết lúc nào hắn đã cởi hết quần áo kề sát thân thể trần truồng của nàng, hoàn toàn sít sao ôm lấy nàng… Càng không ngừng trên người nàng nhích tới nhích lui.

Thái Thường đau đến mức rơi nước mắt, nói không nên lời là loại đau nhức thế nào, nhưng cái đau này là chàng dành cho mình, vậy có thể chịu được.

Hào Hành hôn lên nước mắt của nàng, hôn nồng thắm lên môi nàng, “Sao không nói gì hết?”

Thái Thường lắc đầu, trong lúc nhất thời quên mất e lệ: “Ngài gạt người ta… Ngài nói ta nói tiếp ngài sẽ làm đau ta… Nhưng ta không nói chuyện ngài cũng làm ta đau… Ta không thèm để ý ngài nữa…”

“Chỉ đau lần đầu thôi… Ta bảo đảm chỉ đau lúc này thôi…”

Hào Hành càng trở nên ấm áp và dịu dàng, dùng dòng nước ấm trong cơ thể an ủi nàng, mặc dù không nói lại khó nén nỗi sợ, làm thân thể trở nên lạnh như băng.

Giọng của hắn trở nên ngắc ngứ cùng lửa nóng: “Ừm… Thái Thường của ta thật mềm, thật trơn… lại còn…rất chặt…”

Nghe lời mập mờ của hắn, nước mắt Thái Thường đã ngừng tuôn, đau đớn tựa hồ giảm bớt đi, ngoại trừ cảm thấy xấu hổ còn bị hắn chỉ dẫn từ từ không căng thẳng nữa… Thẹn muốn chết mới than nhẹ vài tiếng. Mặt của nàng lúc này đã hồng hoàn toàn! Thanh âm quyến rũ này là thanh âm nàng phát ra sao?

Hả! Thái Thường bừng tỉnh nhận ra, hiện giờ việc hai người bọn họ đang làm, không phải là… Không phải là…

“Sắc quỷ thượng thần! Ngươi là tên đại lừa gạt! Đây là kiểu song tu của chị em ngươi mà! Đây rõ ràng là đang làm chuyện xấu xa đó! Buông ta ra… gì gì! Ngươi đang sờ đâu đó! A! Tay của ngươi dán chỗ này? Ừhm… Không được làm nữa…Ngươi mau đứng dậy khỏi người ta! Ừhm… Đau quá! Quỷ sứ! … Ừ… Ừhm…”

Tiểu tiên nga giữ ngoài điện, đem từng hạt từng hạt sen lần lượt nhét vào trong tai búp bê củ sen, vẫn không quên nhét hai hạt vào tai mình, ngăn không cho toàn thân run rẩy: “Giọng nhất định làm cho lớn như vậy sao…Các ngươi ngoan đó, đều không cho lấy ra đó! Không cho phép nghe lén đó!”