Thương Sinh

Chương 5: Vấn đỉnh (1)

Quả thực không ngoa khi nói chỉ cần vượt Phi Thiên Quan là có thể cá chép hoá rồng, phàm nhân ngẩng đầu nhìn Đại Thanh Sơn, qua Phi Thanh Quan lập tức chấm dứt phàm nhân kiếp, tại bên trong Đông Hoàng Quốc dân số đạt đến mấy trăm tỉ mà được coi là tu Tiên giả lại thưa thớt như lông phượng sừng lân, cửu đại tông môn toàn bộ đệ tử chưa đến 20 vạn, tính cả mấy chục cổ tộc ẩn cư cùng mấy trăm đại gia tộc cũng chưa đến con số trăm vạn.

Trăm vạn nghe thì lớn, nhưng tương đối đem so sánh với toàn bộ dân số Đông Hoàng quốc thì tu Tiên giả chính là vạn người chọn một.

Nói người bước lên cửa Tiên môn liền trở thành Tu tiên giả còn có phần chưa đúng, chân chính tu Tiên giả phải là hạng thoát tục, tu vi đạt đến Túc Mệnh kỳ, mở ra Mệnh Môn, mà ở trong trăm vạn đại chúng kia, Túc Mệnh kỳ tu sĩ lại phải thêm một lần nữa ngàn người chọn một, nói để thấy sự khốc liệt của con đường tu Tiên.

Tu Tiên lộ chỉ thiên tư thôi còn chưa đủ, muốn vượt trội thế tục ngoài thiên tư hơn người buộc phải có một khoả Đạo Tâm rắn rỏi, hơn hết, cơ duyên là yếu tố tuyệt không thể thiếu.

Phi Thiên Quan nằm dưới chân Đại Thanh Sơn là một đầu quan đạo tương đối cũ nát, tựa hồ đã từng ở trong tuế nguyệt tiếp nhận qua không biết bao nhiêu lần phong vũ khiến cho thoạt nhìn liền cảm nhận được mùi vị tuyên cổ đậm nồng, bên cạnh đó ẩn ẩn một chút khí tức tang thương khó tả.

Nhìn núi cao không thể không ngẩng đầu, Diệp Tiểu Minh trầm ngâm nhìn ngắm Đại Thanh Sơn, ở phía trước Phi Thiên Quan dừng chân hồi lâu, nửa ngày sau đáy lòng đã có quyết tâm.

Phi Thiên Quan tả hữu song môn nhìn qua không có gì khác biệt, là một cổng Tam Quan phi thường cổ lão, mái quan cao gần trăm thước lợp bằng ngói bích ngọc, tường quan dựng bằng đá cẩm thạch, cổng chính mở rộng, dành cho tu sĩ Thanh Vân tông làm nơi ra vào, cửa bên trái nhỏ hơn thường xuyên khép chặt là địa phương khảo hạch thiên tư 3 năm một lần, cửa này có Ngoại Môn đệ tử canh gác, ngược lại cửa bên phải chỉ cần bước vào là được, không có bất cứ thứ gì ngăn cản.

Diệp Tiểu Minh đi vào hữu môn, thời điểm này không ai chú ý đến hắn, hữu môn thông với một cái bậc thang đá dốc đứng nối liền từ chân đến đỉnh Đại Thanh Sơn, theo như thanh niên tán tu nói thì dốc đá này hết thảy có 9999 bậc.

Ngẩng đầu nhìn lên có sương mù lượn lờ, ngũ thải quang mang uốn lượn, thậm chí còn có hư ảnh sơn phong bích thuỷ ẩn mình, hai phía đối diện tường đá xây cao tựa một cái đạo môn thông hướng Tiên cảnh.

Diệp Tiểu Minh không tiếc thời gian, quan sát rất lâu, 9999 bậc thang dĩ nhiên là con số khổng lồ thế nhưng nếu không hạn định thời gian có lẽ bất kỳ ai cũng dễ dàng leo lên được, mỗi một bậc thang cao thấp bất đồng, nếu để ý thật kỹ sẽ thấy những bậc thang này vậy mà dẫn dắt ảo giác, hoặc có thể nói là nhìn lâu sinh dị tượng.

“Hẳn chứa huyền cơ! Không phải vậy thì 800 năm qua làm sao chỉ có 8 người chinh phục!” Diệp Tiểu Minh nói thầm, tiếp tục quan sát, ngay tại bậc thang đầu tiên Diệp Tiểu Minh mơ hồ nghe được một tiếng Long ngâm trầm thấp.

Hít sâu thở chậm để cho tâm thần luôn ở trong tâm thái thanh tĩnh nhất, tạm thời bỏ qua hết thảy tạp niệm Diệp Tiểu Minh đặt chân bước lên bậc thang đầu tiên, một bước không gấp, nhẹ nhàng tao nhã.

Gừ.. Gào..

Bỗng nhiên một tiếng long ngâm nổ tung thiên địa,ở trong đại não Diệp Tiểu Minh điên cuồng càn quét, Diệp Tiểu Minh thấy mình đang tiến vào một khoảng không gian kỳ dị, không gian nơi đây mặc dù rộng lớn nhưng vô cùng tối tăm, có mặt trời, bất quá, mặt trời là màu đen, trước mặt Diệp Tiểu Minh một cái hồ nước bằng phẳng rộng lớn không biết bao nhiêu, lúc này mặt nước cuồn cuộn chấn động, một con Giao Long thân dài trăm trượng phá nước gào thét mà lên, Giao Long toàn thân đỏ rực như máu ưỡn ngực bành cổ phun ra một ngụm độc vụ, lại hướng Diệp Tiểu Minh mở rộng miệng lớn điên cuồng lao tới.

Hết thảy đều diễn ra quá nhanh chỉ trong chớp mắt, Diệp Tiểu Minh minh bạch Giao Long này chính là một đầu Địa cấp yêu thú, ở dưới công kích của Địa cấp yêu thú phàm nhân như hắn chết không thể nghi ngờ, đại não lúc này chỉ có duy nhất một cái ý niệm chính là bỏ chạy.

Diệp Tiểu Minh cấp tốc lùi lại muốn bỏ chạy tuy nhiên bỗng dưng nhớ ra là bản thân đang leo Đại Thanh Sơn, hiện tại còn ở bậc thang đầu tiên.

“Chỉ là huyễn cảnh mà thôi, bất quá, huyễn cảnh này lại chân thực một cách đáng sợ, phàm là người không kiên định, không tĩnh táo nhất định sẽ bị hù doạ!”.

Ý nghĩ kia nhanh chóng xẹt qua đại não, Diệp Tiểu Minh cắn răng, trợn mắt nhìn đầu Giao Long đang gào thét giết tới, mặc dù xác định hết thảy là huyễn cảnh tuy nhiên nói không hoảng sợ chính là giả, trên thân Giao Long mang theo một cỗ uy áp khủng khiếp, uy áp này chính là chênh lệch cấp độ sinh mệnh.

Thời điểm Giao Long quẫy đuôi sà xuống miệng rộng mở lớn muốn một ngụm nuốt trôi, Diệp Tiểu Minh cũng liều mạng nhấc tay đấm ra một quyền.

Quyền đầu vừa chạm vào Giao Long nhất thời mảnh thế giới hư giả bỗng nhiên rạn nứt, vết nứt lan tràn bát phương xâm chiếm bầu trời, chớp mắt mặt trời đen bên trên cũng oanh minh đổ sụp, tựa hồ một tấm gương vỡ, hết thảy hoá thành sương mù tán đi.

Diệp Tiểu Minh thở phào nhẹ nhõm, bản thân hắn vẫn đang đứng ở trên bậc thang thứ nhất:” Quá đáng sợ!” Diệp Tiểu Minh thảng thốt nói.

Vượt qua bậc thang đầu tiên hắn không vội vàng đi tiếp mà đứng im tại chỗ để cho tâm thần tiêu hoá hết cỗ xúc cảm vừa rồi, sau khi một lần nữa đạt đến trạng thái đỉnh phong mới đặt chân lên bậc thang thứ 2.

Ầm Ầm Ầm.

Đất trời chấn động, nhật nguyệt thất sắc, tinh không đen kịt bên ngoài một tôn cự nhân hắc giáp tay cầm cự phủ hung hăng giáng xuống, muốn một nhát bổ đôi thiên địa, cự nhân kia quá mức to lớn tựa hồ một tôn Ma Thần, đạp lên tinh không để cho sao trời run rẩy, một phủ kinh thiên động địa khiến cho ngàn vạn tinh tú vẫn lạc.

Diệp Tiểu Minh đứng ở bên dưới nhìn lên sắc mặt lập tức tái nhợt, chỉ riêng phần khí thế kia đã vô cùng khủng khiếp, tựa hồ tinh thần rơi rụng hoá lưu tinh rơi xuống, áp lực đi trước xé nát tinh không tạo thành một cái thông đạo màu đen câu thông trời đất.

Diệp Tiểu Minh cắn lưỡi mượn cơn đau duy trì tâm trạng, thời điểm cự phủ bổ xuống, đại địa nổ tung, vạn vật chôn vùi, Diệp Tiểu Minh nhắm vào hai mắt, không nghe không thấy, khi một lần nữa mở mắt đã trở về với thế giới thực tại.

“Chỉ mới 2 bậc thang đầu tiên mà thôi, ảo cảnh đã khủng bố như vậy, nếu người yếu kém tâm lý mặc dù biết hư giả nhất định cũng sẽ bị hù doạ đến mức tinh thần sụp đổ.. 9997 bậc về sau không biết còn kinh khủng đến mức nào nữa!” Diệp Tiểu Minh vuốt mồ hôi lạnh đang đầm đìa trên trán hoảng sợ nói thầm, tại bậc thang thứ 2 đứng yên nửa canh giờ.

Từ bậc thang thứ 2 đến bậc thang thứ 9 đều là huyễn cảnh, có thiên băng địa diệt, nhật nguyệt đổ sụp, có chiến tranh khói lửa, có chém giết kinh thiên, có núi thây biển máu, có nhân loại tận diệt, hết thảy, hết thảy đều vô cùng chân thực, tựa hồ mảnh thiên địa này đã từng phát sinh qua, hiện tại là hồi quang phản chiếu.

Diệp Tiểu Minh cố gắng dùng một tâm thái bình thản nhất để đón nhận, tâm thần càng lúc càng căng cứng thậm chí có dấu hiệu sẽ sụp đổ, mắt có thể không nhìn nhưng tai không thể không nghe, hết thảy huyễn cảnh thanh âm đồng dạng xoáy thẳng tâm thức, nhiều phen khiến cho hắn hoảng loạn ôm đầu gào thét.

“ Có vài người 9 bậc thang đầu tiên sẽ là cực hạn, nếu không vượt qua chỉ sợ tâm thần ảnh hưởng, trực tiếp phát điên, nhưng dù có vượt qua 9 bậc cũng không biết được những thứ kinh khủng gì đang chờ đợi phía sau.. 9999 bậc thang này...” Diệp Tiểu Minh ngồi bệt xuống, hồng hộc thở, trước mặt hắn là bậc thang thứ 10.

Bậc thang thứ 10 cao hơn những bậc thang kia một chút, đen bóng, thăm thẳm tựa hồ một tấm gương có thể hồi chiếu hết thảy, Diệp Tiểu Minh nhìn thấy bản thân mình bên trong.

Đạp chân bậc thứ 10.

“ Tiểu khất cái.. Ngươi bò trườn xin ăn khắp nơi rốt cuộc để làm gì?” Một lão đạo sĩ thân mặc bạch y tay cầm tang trướng vẻ mặt ung dung đi đến trước mặt Diệp Tiểu Minh.

Diệp Tiểu Minh nhoài trên mặt đất, hai chân tàn phế đang cố gắng lết về phía trước, tay cầm nón rách run run nâng quá đầu.

Thanh âm của lão đạo sĩ đi vào tai như cuồng lôi nổ động, Diệp Tiểu Minh hoảng hốt nhìn, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một vệt quang mang thâm thuý.

“Ta xin ăn để mưu sinh!” Diệp Tiểu Minh thẳng tắp đáp.

“Vốn ngươi ôm mộng tưởng tu Tiên tại sao lại ra nông nỗi này?” Lão đạo sĩ đôn hậu mỉm cười, lớn giọng hỏi.

“Là một hồi thể nghiệm.. Ta không biết mình tại sao lại ở đây, tại sao lại trở thành một tên khất cái tàn tật! Mọi chuyện quá giống, quá chân thực ta không biết là thật hay mơ nữa, tựa hồ một kiếp này đã xảy ra rồi.. Nếu như tin tưởng hẳn ngay lập tức trầm luân từ đó về sau xem mình như một tên khất cái.. Tuy nhiên ta chắc chắn bậc thang thứ 10 này.. Thông..” Nói, Diệp Tiểu Minh vung tay hướng đỉnh đầu chính mình vỗ xuống.

Ầm...

“Huyễn cảnh tán, bậc thang thứ 10 thông qua! Cửu cửu quy nhất, từ 1 đến 9 lấy bậc thứ 10 làm bích chướng.. Ngươi đạo tâm kiên định, tư chất trung đẳng là thiên tài 10 năm khó gặp” Lão đạo sĩ nheo mắt, nhếch môi cười, nói xong nắm lấy tang trướng quay đầu rời đi.

“ Thiên tài 10 năm khó gặp? Tư chất trung đẳng?” Diệp Tiểu Minh mê man nói.

“Thì ra khái niệm thiên tài là lấy quá trình này để khảo nghiệm, 10 bậc đầu tiên thì 9 bậc khảo nghiệm định lực, thông bậc thứ 10 đồng dạng thiên tài 10 năm khó gặp.. bậc thứ 100, thiên tài trăm năm, bậc 1000, thiên tài ngàn năm, còn bậc thứ 9999? Không phải.. Hẳn là hết thảy có 10000 bậc thang mới đúng, ứng với thiên tài vạn năm..” Diệp Tiểu Minh ngồi trên bậc thang thứ 10 chậm rãi phân tích cũng là tiêu hoá trải nghiệm.

“ Từ đây đến bậc thứ 99 không biết là khảo nghiệm cái gì? Mặc kệ.. Tiếp tục a!” Diệp Tiểu Minh đứng dậy, nhấc chân thẳng tắp hướng bậc thang thứ 11.