Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông định thần nhãn xanh rờn về phía vị cao tăng Thiếu Lâm, gằn giọng nói:

- Hai mươi năm nay, ta đã ôm hận chịu cảnh xiềng xích trong cổ động này, giờ là lúc ta trả hận Giác Chân hoà thượng thúi.

Bất Giới hoà thượng thốt dứt câu thì vị cao tăng niệm phật hiệu.

- A di đà phật. Nghiệp chướng của bần tăng, bần tăng phải nhận. Bần tăng chỉ mong Tuệ Thông sư đệ sớm quay đầu nhìn về nẻo chính.

- Ta là nghiệp chướng của lão đó.

Tuệ Thông Bất Giới hoà thượng vừa nói, vừa dấn đến một bộ. Thiên Hải hốt hoảng lách người chặn ngang trước mặt Bất Giới hoà thượng, chàng khoát tay, nói:

- Tiền bối quên lời hứa với vãn bối rồi ư?

Bất Giới hoà thượng nghiến răng nói:

- Ta hận lão hoà thượng thúi Giác Chân này.

Nghe Bất Giới hoà thượng nói, Thiên Hải quay lại nhìn vị cao tăng.

- Ðại sư là Giác Chân Phương trượng?

Bất Giới hoà thượng chỉ vị cao tăng:

- Chính lão hoà thượng thúi đó. Lão đã bắt ta giam vào trong cổ động này. Giờ lão phu phải trả hận.

Thiên Hải nhìn lại Bất Giới hoà thượng:

- Tiền bối vừa mới hứa với vãn bối, sao lại sớm quên lời vậy?

Bất Giới hoà thượng lắc đầu, khiến cho tóc lão xổ bung ra trông tợ quái nhân. Lão nghiến răng nói:

- Ta hận lão thấu xương, thấu tuỷ... Chỉ vì lão Giác Chân hoà thượng thúi này, mà ta bị giam trong cổ động này suốt hai mươi năm.

Chỉ Giác Chân đại sư, Bất Giới hoà thượng thét lên:

- Ðược tự do, ta chỉ muốn ăn tươi nuốt sống lão mà thôi.

- A di đà phật. Tuệ Thông sư đệ đã hận bần tăng thì cứ trút sự oán hận đó lên bần tăng. Còn tuyệt nhiên phải giữ lời hứa với vị tiểu thí chủ kia, phải giải toả mọi oán thù với Thiếu Lâm.

Thiên Hải cau mày lên tiếng:

- Tiền bối đã hứa với vãn bối thì phải giữ lời, không được hại bất cứ vị cao tăng nào của Thiếu Lâm. Lời thề trời tru đất diệt hoặc biến thành còn rùa rút cổ của tiền bối còn văngvẳngtrongtai vãn bối.

Bất Giới hoà thượng nghiến răng ken két.

- Tiểu tử! Ngươi có biết ta hận lão hoà thượng thúi Giác Chân này như thế nào không?

- Dù tiền bối có hận đến mức nào cũng phải giữ lời hứa của mình với vãn bối. CÓ như thế, vãn bối mới tâm phục khẩu phục mà không dám đắc tội với người.

Bất Giới hoà thượng trừng mắt nhìn Thiên Hải.

- Tiểu tử nói vậy có ý gì?

Thiên Hải nghiêm giọng:

- Nếu tiền bối không giữ lời hứa với vãn bối thì Thiên Hải buộc phải mạo phạm với người thôi.

- Ngươi...

Thiên Hải ôm quyền:

- Kẻ trượng phu nói là làm. Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, tiền bối đã dạy cho vãn bối điều đó.

Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông buông một tiếng thở dài rồi gằn giọng nói:

- Tiểu tử muốn ngăn cản ta?

- vãn bối chỉ muốn tiền bối là giữ chữ tín thôi.

- Nếu lão phu giết ngươi thì lời hứa của lão phu xem như không có chứ.

- Hê! Vãn bối đâu có chịu như vậy. Ðã hứa thì phải giữ lời thôi.

Bất Giới hoà thượng "hừ" nhạt một tiếng rồi gay gắt nói:

- Ta hứa với tiểu tử là không lấy mạng bọn trọc Thiếu Lâm, chứ không hề nói sẽ không giết ngươi.

- Ðúng.

- Nếu lão phu giết ngươi rồi thì đâu còn ai để ta giữ lời hứa đó.

Thiên Hải ngây người, bởi câu nói trắng trợn của Bất Giới hoà thượng. Chàng nghĩ thầm:

"Lão tiền bối này đã bị sự oán hờn cho mất lý trí, nên lúc nào cũng đòi lấy mạng các vị cao tăng để trả thừ .

Thiên Hải cau mày, xoa trán nói:

- Tiền bối nói rất đúng. Nhưng chỉ khi nào tiền bối giết được Thiên Hải thì mới hoá giải lời thề của mình. Bằng như ngược lại thì sẽ bị trời tru đất diệt, hoặc biến thành con rùa rút cổ.

Bất Giới hoà thượng gật đầu.

- Ðược lắm. Sau ba ngày nữa, ta sẽ lấy mạng ngươi rồi tính sổ với lão già Giác Chân hoà thượng thúi kia.

- A di đà phật. Oan nghiệt... Oan nghiệt.

Nhìn Giác Chân đại sư, Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông gằn giọng nói:

- Nghiệp chướng mà lão gieo thì lão phải nhận.

Bất Giới hoà thượng nói xong, quay bước thi triển khinh thuật siêu phàm thoát về phía cửa động. Bất Giới hoà thượng đi rồi. Thiên Hải mới thở phào một tiếng. Chàng nhìn lại Giác Chân đại sư, quỳ xuống hành đại lễ.

- Ðại sư! Vãn bối đã mạo phạm buông lời bất kính, mong đại sư miễn thứ.

- A di đà phật. Bần tăng không trách tiểu thí chủ. Chẳng qua vì tiểu thí chủ không biết mà nhầm lẫn, nên mới hiểu lầm cho bần tăng.

- Vãn bối hổ thẹn vô cùng, khi nghĩ tới những điều bất kính đã thốt ra với đại sư.

- A di đà phật. Thiện tai. Thiện tai... Bần tăng hiểu thí chủ mới thầm truyền Dịch cân kinh củ a phật gia và không ngại truyền nội lực củ a mình cho thí chủ.

Thiên Hải buông một tiếng thở dài rồi nói:

- Ðại sư để vãn bối mở xích giải phóng cho người.

- Bần tăng không có bị xiềng xích như Bất Giới hoà thượng, nhưng lúc này bần tăng xem như đã tự phế bỏ võ công của mình.

Thiên Hải bước đến:

- Ðại sư! Sao đại sư lại tự phế bỏ võ công của mình?

Giác Chân đại sư chấp tay niệm phật hiệu rồi nói:

- A di đà phật. Bần tăng đã bị Tri Giới sư đệ không chế, buộc phải dụng thủ pháp bế huyệt của phật môn phong toả đan điền, và móc mắt đưa vào đây, chủ đích để canh giữ Bất Giới hoà thượng. Một khi bần tăng dụng công lực thì xem như tự phế bỏ võ công của mình.

Giác Chân đại sư mỉm cười, nói tiếp:

- Khi nghe thí chủ nói, bần tăng biết thí chủ được Diệp Tùng tôn giá giao trọng trách đem kiếm phổ Thượng Ngươn qui nạp Thiếu Lâm. Giọng nói của thí chủ, bần tăng nghĩ có thể nhờ thí chủ giúp khôi phục lại cương lĩnh Thiếu Lâm, nên không ngại sẽ bị phế bỏ võ công mà truyền Dịch cân kinh cho thí chủ.

- Vãn bối sẽ khôi phục lại cương lĩnh của Thiếu Lâm tự.

- A di đà phật. Thiện tai. Thiện tai... CÓ như vậy bần tăng mới yên tâm.

- Ðại sư! Hẳn hiện giờ Tri Giới hoà thượng là người cầm trịch Thiếu Lâm tự?

- A di đà phật. Tri Giới sư đệ vì hám quyền, hám tước mà bất kể thủ đoạn. âu đây cũng là nghiệp quả của Thiếu Lâm. Xét cho cùng, Thiếu Lâm dù là cửa phật môn, nhưng vẫn không thoát khỏi ngũ cảnh và vòng sinh tử luân hồi của cảnh giới nhân sinh.

- vãn bối sẽ cố gắng lập lại cương lĩnh của đại sư. Nhưng Tri Giới đã nắm quyền rồi, còn chưa thụ phong chức vị Phương Trượng. Phải chăng Tri Giới hoà thượng còn chờ đại sư viên mãn?

- ÐÓ là giới qui phật môn do những tiền nhân đề ra. Ðã mấy trăm năm nay, không ai được cải sửa qui giới.

- Hoá ra là vậy. Thảo nào Tri Giới hoà thượng mới đưa một lão già lọm khọm, đi không vững, bước không nổi thế đại sư. Y rất muốn lão già kia viên tịch để thay đại sư.

- A di đà phật. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Bần tăng không màng đến chức vị Phương trượng chưởng môn, nhưng cũng không thể khoanh tay toạ thị nhìn Thiếu Lâm suy tàn. Bần tăng nhờ thí chủ.

- Vãn bối sẽ hết lòng vì đại sư.

Thiên Hải đỡ Giác Chân đại sư đứng lên.

- Vãn bối đưa đại sư ra ngoài nhé?

- A di đà phật. Thí chủ hãy đưa bần tăng đến thẳng Ðại Hồng bảo điện.

- Thưa vâng.

Thiên Hải dìu Giác Chân đại sư rời cổ động. Chàng không ngờ chỉ mới vào cổ động thôi thế mà đã qua hết một ngày một đêm. Khi hai người ra khỏi cố động thì nắng chiều cũng sụp tắt, chỉ còn lại chút ánh hoàng hôn Ở chân trời phía tây.

Thiên Hải giật mình, khi thấy hai xác hoà thượng bị chém đứt đầu nằm ngưỡng cửa cổ động. Chàng nheo mày nghĩ thầm:

"Chẳng lẽ Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông lại không giữ lời".

Vừa nghĩ, Thiên Hải vừa trố mắt quan sát vết chém. NÓ quá bén như thể có lưỡi kiếm vô hình lia ngang, tạo ra cái chết bất ngờ khiến hai vị cao tăng Thiếu Lâm chết mà chẳng kịp nhắm mắt. Chàng sực nhớ lại lúc mình nhận công lực của Giác Chân đại sư và Bất Giới hoà thượng trong lúc bực bội khó chịu đã phát tác kiếm khí.

Thiên Hải nghĩ thầm:

"Chẳng lẽ đây là kiệt tác càn khôn kiếm khí của mình ư?" Ý nghĩ đó khiến Thiên Hải dừng bước, buông tiếng thở dài.

Giác Chân đại sư hỏi:

- Thí chủ đã thấy gì mà thở dài vậy?

Thiên Hải bối rối, nhưng không dám nói sự thật. Chàng từ tốn đáp lời:

- Vãn bối thở dài, bởi nhận ra cõi nhân sinh này quá phù phiếm.

- A di đà phật. Thiện tai... Thiện tai.

Thiên Hải dìu Giác Chân đại sư đi tiếp. Cái chết của hai vị cao tăng vẫn lẩn quẩn trong tâm trí chàng. Khi dìu đại sư xuống đến khu Ðại Hồng bảo điện, Thiên Hải sững sờ Trước Ðại Hồng bảo điện là xác chết ngổn ngang của các cao tăng Thiếu Lâm. Mỗi người nằm chết trong một tư thế khác nhau, nhưng tất cả đều mở mắt trừng trừng, như thể đón nhận một cái chết quá nhanh, quá bất ngờ và tàn nhẫn. Thiên Hải càng rợn người hơn, khi thấy xác chết của những vị cao tăng Thiếu Lâm người thì mất đầu, kẻ thì bị chặt ngang thắt lưng, người thì bị chặt cả tứ chi, có kẻ thì bị chẻ đôi chẻ ba trông thật là khϊế͙p͙ đảm. Giác Chân đại sư chắp tay niệm phật hiệu:

- A di đà phật.

- Ðại sư.

- Thí chủ... Bần tăng cảm nhận được khí lạnh của xác chết và ngửi cả mùi máu tanh.

Thí chủ hãy cho bần tăng biết, chuyện gì đã xảy ra.

- Vãn bối cũng không biết...

- Tất cả chư tăng Thiếu Lâm tự bị thảm sát, phải không?

- Gần như vậy.

Thiên Hải đếm được ba mươi xác chết của các cao tăng Thiếu Lâm tự. Chàng cau mày, nghĩ thầm:

"Xuống tay sát tử một lúc ba mươi vị cao tăng Thiếu Lâm thì gã sát thủ này phải là một sát nhân chi vương, giết người chẳng gớm tay. Hành động như ác thú mất cả nhân tính làm người".

Nghĩ như thế, Thiên Hải buông một tiếng thở dài, nhỏ giọng nói với Giác Chân đại sư:

- Ðại sư Vãn bối sẽ tìm ra hung thủ để báo lên người.

- A di đà phật. Ðây đúng là hoạ nghiệp của Thiếu Lâm tự.

Giác Chân đại sư buông một tiếng thở dài.

Thiên Hải dìu lão tăng Thiếu Lâm đi vào Ðại Hồng bảo điện. Chàng vừa đi, vừa quan sát xung quanh mình, nhưng tuyệt nhiên chẳng nhận ra xác của Tri Giới hoà thượng.

Thiên Hải nghĩ thầm:

"Thiếu Lâm gặp hoạ kiếp trùng trùng điệp như thế này, mà chẳng thấy Tri Giới hoà thượng đâu. Gã đã chạy chốn rồi ư. Ðúng là con rùa rút cổ .

Hai người vào Ðại Hồng bảo điện. Trong Ðại Hồng bảo điện chỉ có mỗi một xác chết duy nhất nằm ngay trước bệ thờ Kim thân phật tổ Như Lai. Xác chết đó bị chém thành nhiều khúc trông thật là khủng khϊế͙p͙, mặt vẫn còn quay về phía bệ thờ.

Thiên Hải nhìn xác chết từ phía sau nghĩ thầm.

"Tri Giới hoà thượng ư?" Nhưng khi chàng bước đến gần mới nhận ra kẻ chết không phải là Tri Giới hoà thượng, mà chính là lão già lọm khọm, mắt loà, tai điếc đã đóng giả Giác Chân đại sư.

Thiên Hải quay lại nói với Giác Chân đại sư:

- Ðại sư Trong Ðại Hồng bảo điện chỉ có một người chết. Người đó lại chính là kẻ đã đóng giả đại sư.

- A di đà phật.

Vị cao tăng Thiếu Lâm đứng thừ người ra trước bệ thờ phật tổ Như Lai.

Thiên Hải nói:

- Ðại sư! Những vị cao tăng Thiếu Lâm chết vì kiếm hoặc đao, chứ không phải chết vì chưởng hay quyền.

- A di đà phật. Thí chủ nói họ chết bởi kiếm hoặc đao à?

- Thưa vâng. Những vị cao tăng chết bởi những nhát chém vô cùng tàn nhẫn.

- A di đà phật. Nếu họ chết bởi đao hoặc kiếm thì hẳn không phải do Bất Giới Tuệ Thông tạo sát nghiệp.

- Vãn bối cũng nghĩ như vậy. Thế thì ai đã tạo sát nghiệp máu chảy thịt rơi với Thiếu Lâm?

Thiên Hải vừa dứt lời thì từ ngoài Ðại Hồng bảo điện, Tri Giới hoà thượng cùng với hai vị cao tăng và một đạo sĩ bước vào.

Thấy Thiên Hải và Giác Chân đại sư, Tri Giới hoà thượng hơi sững sờ.

Thiên Hải nhìn Tri Giới hoà thượng, từ tốn nói:

- Ðại sư! Hẳn không ngờ tại hạ có thể quay ra khỏi cổ động cùng với Giác Chân đại sư thật ư?

Tri Giới hoà thượng nhìn Thiên Hải chằm chằm, rồi nói:

- Hoá ra kẻ thủ ác với Thiếu Lâm lại chính là ngươi.

Thiên Hải khoát tay, trừng mắt nhìn Tri Giới hoà thượng:

- Hê! Cao tăng Thiếu Lâm đừng ngậm máu phun người chứ. Ðại sư thừa biết ai là người ác thủ với Thiếu Lâm mà.

Giác Chân đại sư niệm phật hiệu.

- A di đà phật. Tri Giới sư đệ không được đổ oan cho tiểu thí chủ đây.

- Phật môn suy vi rồi, suy vi rồi nên đại sư huynh mới thốt ra lời bênh vực cho gã.

Y nói xong, bật cười sang sảng, vừa cười vừa nói:

- Ðại sư huynh Giác Chân binh gã sát thủ kia cũng phải thôi. Tri Giới này đau xót cho các sư huynh đệ của mình đã chết oan uổng. HỌ chết không nhắm mắt mà. HỌ chết vì đại sư huynh và cả tiểu tử kia.

Giác Chân chắp tay niệm phật môn:

- A di đà phật. Bần tăng... bần tăng chưa hỏi tội Tri Giới sư đệ, mà đã bị sư đệ vu oan giá hoạ.

Giác Chân đại sư nghiêm giọng nói:

- sư đệ hẳn tinh thông giới luật của Thiếu Lâm và ngũ giới của phật môn. Sư đệ mau rút lại lời nói của mình.

- Giác Chân sư huynh sợ Tri Giới này nói ra sự thật ư?

Tri Giới hoà thượng vừa nói, vừa lấy cây trâm Minh Nguyệt chìa đến trước.

- Nhị vị thúc thúc và Xung Hư đạo trưởng nhìn xem đây là vật gì?

Thiên Hải lên tiếng:

- ÐÓ là cây trâm nạm dạ minh châu, mà tại hạ nhận từ tay Minh Nguyệt tỷ tỷ, với trọng trách giao đến tận tay Giác Chân Phương trượng, nhưng đã bị Tri Giới hoà thượng lừa lấy khi mới đặt chân đến đây.

Tri Giới hoà thượng "hừ" nhạt một tiếng rồi nói:

- Bần tăng vì sự trong sạch của Thiếu Lâm nên mới dụng tiểu xảo lấy vật chứng này trong tay ngươi. Tri Giới hoà thượng không ngờ đại sư huynh đường đường là một cao tăng Thiếu Lâm lại đi giao du với ma nữ, để kết bè, kết phái đưa sát thủ về Thiếu Lâm giết chư huynh đệ. Hẳn đại sư Giác Chân có ý muốn biến toà Thiếu Lâm này thành chốn phù hoa của yêu nữ. Ô uế Ô uế Hai vị cao tăng cau mày, buột miệng niệm phật hiệu.

- A di đà phật.

Thiên Hải cau mày bất nhẫn nói:

- Tri Giới hoà thượng lại nói năng càn rờ rồi. Hẳn là Tri Giới hoà thượng muốn hưởng mấy cái tát tai của tại hạ. Ðường đường là một cao tăng, thế mà mở miệng muốn nói gì thì nói. Lời nói của Tri hoà thượng Thiên Hải này ngửi chẳng được, chứ đừng nói là nghe.

Tri hoà thượng "hừ" nhạt, nhìn Thiên Hải, nói:

- Lời nói chân chính của bần tăng, làm sao kẻ tiểu nhân tà đạo như ngươi có thể nghe được. Nhị vị sư thúc, Xung Hư đạo trưởng, chuyện đã rõ như ban ngày, bần tăng thỉnh cầu ba vị căn cứ theo giới qui của Thiếu Lâm mà hành xử phán tội hai người kia.

Lời vừa dứt trêи miệng Tri Giới hoà thượng thì Thiên Hải thi triển thuật "Phi mà độn hình". Thuật "Phi ma độn hình" của chàng trước đây còn thấy bóng, nhưng nay đã được nhận công lực cao thâm của Giác Chân đại sư và Bất Giới hoà thượng thì đã khác hẳn trước. Thiên Hải vừa lắc vai thì chớp mắt đã lướt đến bên Tri Giới hoà thượng. Vốn đã có thành kiến đó ky với Tri Giới hoà thượng, bởi vì lão cho uống Nhục tán, tưởng đâu thành kẻ phế nhân, nên Thiên Hải thẳng tay tát luôn một lúc mười cái tát vào hai bên má Tri hoà thượng mà tuyệt nhiên lão chẳng hề có phản ứng gì kịp để ngăn đỡ.

Bốp... Bốp... Bốp... Bốp...

Tri Giới hoà thượng nhận đủ mười cái tát, mắt nảy đom đóm té ngồi dưới đất. Khi gã tru tréo rống lên thì Thiên Hải đã quay lại chỗ cũ.

- Sát nhân! Sát nhân Thiên Hải cướp lời Tri Giới hoà thượng.

- Tại hạ chưa cắt lưỡi Tri Giới hoà thượng là may rồi đó. Nếu còn phun ra những lời nói khinh miệt, ngậm máu phun người thì đừng trách tại hạ.

Hai vị cao tăng Thiếu Lâm niệm phật hiệu.

- A di đà phật. Thí chủ quá xem thường Thiếu Lâm tự của phật môn rồi.

- Tri Giới hoà thượng nói càn thì phải trừng trị gã.

Giác Chân đại sư lên tiếng.

- A di đà phật. Nhị vị sư thúc thánh tăng! Chuyện này có uẩn khúc... Giác Chân sẽ giải trình để nhị vị thấu đáo.

Hai vị thánh tăng niệm phật hiệu, lắc đầu. Người đứng bên phải cất tiếng ồm ồm:

- Thiếu Lâm không phải là chỗ để cho tiểu thí chủ kia tác oai tác quái. Giác Chân muốn nói gì thì nói.

- A di đà phật. Nhị vị thúc thúc cũng phải cho Giác Chân này phân bày chứ.

Người đứng bên trái niệm phật hiệu.

- Giác Chân Phương trượng muốn nói gì thì nói sau, còn chúng tăng phải thực hiện chức trách của mình.

Thiên Hải cáu gắt nạt ngang:

- Nhị vị đại sư vì gã Tri Giới hoà thượng kia mà không phân biệt đâu là chính đâu là tà, tại hạ chẳng tôn trọng đâu. Nhưng để bức hϊế͙p͙ tại hạ thì không dễ đâu.

Hai vị cao tăng đồng niệm phật hiệu.

Liền sau tiếng niệm phật đó, hai vị cao tăng Thiếu Lâm đồng loạt xuất thủ. Một người dụng tuyệt học Giáng Long Thập bát chưởng, người kia thì sử Thập bát La Hán quyền. Chưởi và quyền chớp động chụp đến Chu Thiên Hải. Vừa khởi phát hai tuyệt học đó, nhị vị cao tăng Thiếu Lâm đã tạo ra áp lực nặng như núi Thái Sơn ập đến Thiên Hải.

Giác Chân đại sư niệm phật hiệu, nói:

- A di đà phật. Công tử mau chạy đi...

Thiên Hải đâu để cho Giác Chân đại sư một mình chịu tội bởi những lời xúc xiểm của Tri Giới hoà thượng nên không có ý bỏ chạy, mà lại thi triển thuật Phi ma độn hình.

Mặc dù chưởng và quyền của hai vị cao tăng với sức mạnh uy vũ có thể san núi lấp biển, nhưng Thiên Hải vẫn lánh tránh dễ dàng qua từng khe hở mà tưởng chừng như chẳng có đường tránh né.

Xung Hư đạo trưởng cau mày nói:

- "Phi ma độn hình", thuật khinh công kỳ tuyệt của Hoạt Thần giáo. Tiểu tử này chính đại ma đầu của Hoạt Thần giáo.

Thiên Hải không muốn dụng đến Thượng Ngươn kiếm pháp, bởi sợ sẽ tạo thêm kiếp hoạ cho mình và Giác Chân nên tuyệt nhiên chỉ dụng thuật "Phi ma độn hình" tránh né. Chính vì chỉ muốn tránh né mà không thoát chạy, lại đương đầu một lúc với hai vị cao tăng Thiếu Lhuyệt pháp, nên dù thuật "Phi ma độn hình" có tinh diệu và thần kỳ đến đâu thì Thiên Hải cũng bị sức dồn càng lúc càng rơi vào tình thế bị ép vào tử lộ.

Chưởng và quyền của nhị vị cao tăng Thiếu Lâm càng lúc càng tạo áp lực lên Thiên Hải. Ðối phó với hai vị cao tăng võ thánh của Thiếu Lâm mà không phản kϊƈɦ, chỉ có tránh né thì quả là chỉ có mình Thiên Hải.

Hai vị cao tăng võ thánh mặc dù công kϊƈɦ Thiên Hải, nhưng trong lòng cũng nảy sinh lòng khâm phục bởi thuật "Phi ma độn hình" của chàng. HỌ vừa khâm phục, vừa ngạc nhiên nhưng cũng hơi bực bội.

Thiên Hải bị dồn vào góc Ðại Hồng bảo điện, nên bắt đầu lúng túng, trong khi áp lực và quyền của hai vị cao tăng không ngừng lại, mà càng lúc lại càng gia tăng hơn. Thiên Hải vừa chớp động thân pháp tránh qua song quyền của vị cao tăng có khuân mặt dài ngoằng, thì chưởng pháp của vị cao tăng có bộ mặt tròn ủng đã chớp đến, tập kϊƈɦ ngay chính diện chàng.

Thế công của hai vị cao tăng phối hợp thần kỳ, khi Thiên Hải thấy được bóng chưởng thì đã bị dồn cứng vào ngay góc bảo điện. Bóng chưởng pháp to bè như chiếc quạt mo hiện ngay trước mặt chàng, trong khi chẳng còn khoảng không gian nào để lòn lách.

Thiên Hải thất sắc hét lên:

- Dừng tay...

Thiên Hải những tưởng chẳng có ai nghe tiếng mình, nhưng thật ngạc nhiên, lời của chàng như còn đọng trêи hai cánh môi mỏng thì bóng chưởng cũng vụt tắt biến mất.

Hai vị võ tăng đứng ngay trước mặt Thiên Hải, chắp tay niệm phật hiệu.

- A di đà phật.

Thiên Hải bối rối ôm quyền:

- Ða tạ vị đại sư đã nương tay.

Vị cao tăng có bộ mặt tròn lên tiếng:

- Bần tăng không thể xuống tay với một người không có ý phản kϊƈɦ.

Thiên Hải mỉm cười nói:

- Vãn bối thấy chuyện này không cần thiết phải đổ máu.

Tri Giới hoà thượng thấy cuộc đấu bỗng dưng ngừng lại, trong khi hai vị cao tăng đã có thể sát tử Thiên Hải. Y tru tréo rống lên.

- Nhị vị sư thúc còn chờ gì nữa.

Giác Chân đại sư lên tiếng:

- Nhị vị thánh tăng, nếu còn xem Giác Chân này là Phương trượng Thiếu Lâm thì hãy dừng tay lại.

Thiên Hải nói:

- Ðại sư! Nhị vị thánh tăng đã dừng tay không bức tử vãn bối.

- A di đà phật. Thiện tai, thiện tai.

Nhị vị cao tăng có bộ mặt dài sọc nghiêm giọng nói:

- Thí chủ đúng là một đại cao thủ. Nếu như thí chủ muốn đi thì bần tăng chẳng làm gì được thí chủ.

Thiên Hải buông tiếng thở dài nói:

- Ðại sư quá khen. Nếu như đại sư đã hiểu ra sự thế, vãn bối hứa với đại sư sẽ tìm ra hung thủ tạo sát nghiệp với Thiếu Lâm.

- A di đà phật.

Hai vị cao tăng vừa niệm phật hiệu thì Tri Giới hoà thượng đã rống cổ nói:

- Nhị vị sư thúc! Ðừng tin gã đó.

- A di đà phật. Nhị vị sư thúc! Giác Chân đem mạng mình bảo chứng cho tiểu thí chủ Chu Thiên Hải. Giác Chân là người trong sạch từ trước đến nay, nhị vị sư thúc đã biết.

Nay Giác Chân đem căn cốt tu hành của mình để bảo chứng cho Thiên Hải và sự trong sạch của mình.

Hai vị cao tăng nhìn lại Thiên Hải. Vị cao tăng có bộ mặt dài nói:

- Thiện Minh bần tăng tạm thời gác qua chuyện này, nhưng thí chủ phải phân rõ trắng đen.

- Vãn bối có ý đó.

Vị cao tăng mặt tròn nói:

- Thiếu Lâm tự tạm thời quản thúc Giác Chân Phương trượng để chờ thí chủ.

Thiên Hải ôm quyền xá:

- Ða tạ đại sư đã cho Thiên Hải cơ hội.

Chàng bước đến trước mặt Giác Chân đại sư.

- Ðại sư! Thiên Hải này sẽ quay lại Thiếu Lâm tự để giải oan cho đại sư.

Thiên Hải nhìn lại Tri Giới hoà thượng, chàng nheo mày nói:

- Tri Giới hoà thượng! Tại hạ sẽ quay lại Thiếu Lâm, và nhất định sẽ đòi lại món nợ Nhục tán mà Tri Giới hoà thượng đã tặng cho tại hạ.

Chàng chậm rãi bước đến trước mặt của Tri Giới. Thiên Hải chớp động hữu thủ, nhị vị cao tăng giật mình thốt.

- Thí chủ!

Thiên Hải đoạt lấy cành trâm trêи tay Tri Giới, rồi quay sang nói với nhị vị cao tăng:

Vãn bối chỉ lấy lại cây trâm của Minh Nguyệt mà thôi.

Nhìn lại cây trâm, Thiên Hải quan sát kỹ rồi nói Tri Giới hoà thượng:

- Tri Giới hoà thượng trả đồ cho tại hạ chứ. Kẻ tu hành thì không nên giữ những đồ vật không phải của mình.

Thiên Hải vừa nói, vừa dụng song thủ lục soát người Tri Giới hoà thượng. Ðộng tác của chàng quá nhanh, đến độ Tri Giới không kịp phản ứng. Thiên Hải lấy ra chiếc tráp rồi gật đầu.

- Còn túi vải của tại hạ, Tri Giới hoà thượng để dưới thảo cốc phải không.

Tri Giới "hừ" nhạt rồi nói:

- Vật chứng Ô uế đó bần tăng không muốn giữ đâu. Ngươi lấy nó, nhưng phải giữ, đừng huỷ vật chứng đấy.

Thiên Hải nghiêm mặt nói:

- Tại hạ lấy vật trao lại đúng ngay người thôi.

Lườm Tri hoà thượng, Thiên Hải mới quay bước tiến đến bên Giác Chân đại sư.

Chàng trao chiếc tráp và cành trâm cho Giác Chân hoà thượng.

- Ðại sư! Vãn bối nhận trọng trách đến Thiếu Lâm chủ đích trao vật này cho đại sư.

Giác Chân đòn lấy chiếc tráp của Minh Nguyệt.

- A di đà phật. Ða tạ thiếu hiệp.

- Ðại sư bảo trọng.

Thiên Hải bùi ngùi nhìn Giác Chân đại sư. Chàng nghĩ thầm:

"Không biết chiếc tráp và cành trâm của Minh Nguyệt có phải là pho kiếm phổ Thượng Ngươn không nhỉ, hay là kỷ vật tình yêu của vị cao tăng này." Như thể đọc được ý niệm trong đầu Thiên Hải, Giác Chân đại sư niệm phật hiệu, từ tốn nói:

- Chu thiếu hiệp! Bần tăng là người trong sạch.

- Thiên Hải không dám nghĩ quấy cho đại sư. Phong cách của đại sư đúng là một cao tăng Thiếu Lâm, nên mới bị lũ trọc tiểu nhân hãm hại.

Buông tiếng thở dài, Thiên Hải rảo bước đến trước mặt hai vị võ thánh tăng nhân.

Chàng ôm quyền nói:

- Nhị vị đại sư! Vãn bối rời Thiếu Lâm để tìm lời giải cho uẩn khúc này, mong nhị vị đại sư bảo hộ cho Giác Chân đại sư.

Thiện Minh đại sư nói:

- Thí chủ yên tâm rời Thiếu Lâm. Còn Ở đây, chúng tăng sẽ bảo vệ và quản thúc Giác Chân để chờ thí chủ.

- Vãn bối tin mình sẽ giải được oan nghiệt cho Giác Chân Phương trượng.

Nhị vị cao tăng khẽ gật đầu rồi chắp tay niệm phật hiệu.

- A di đà phật. Chúng tăng sẽ chờ thí chủ.

Thiên Hải quay bước tiến đến Tri Giới hoà thượng, chàng nghiêm mặt, gay gắt nói:

- Tri hoà thượng! Tại hạ biết thâm ý của hoà thượng như thế nào. Nhưng hoà thượng nên biết một điều, kẻ có đức mới đảm đương được chức vị Phương trượng Thiếu Lâm.

Còn kẻ vô đức, nhưng tham quyền, chẳng sớm thì chày cũng chịu sự trừng phạt mà thôi. Tại hạ rời khỏi Thiếu Lâm tự, ngày quay về, nếu biết Giác Chân đại sư bị Tri hoà thượng hãm hại thì...

Chàng khẽ lắc đầu.

- Cõi đất trung thổ này khó có đất cho Tri hoà thượng đó.

Thiên Hải nhìn sang Xung Hư đạo trưởng, chàng nhỏ giọng nói:

- Ðạo trưởng! VÕ Ðang của đạo trưởng cũng có những kẻ chẳng khác gì Tri Giới hoà thượng. Vãn bối mong đạo trưởng chú tâm, kẻo một ngày nào đó hoạ kiếp giáng xuống, chẳng khác gì Giác Chân Phương trượng.

Tri Giới hoà thượng trừng mắt nhìn Thiên Hải.

- Ngươi đừng có hồ đồ, vọng ngôn bừa bãi. Nếu ngươi không làm rõ trắng đen thì bần tăng sẽ hiệu triệu quần hùng tróc nã ngươi chẳng còn đất dừng chân.

Thiên Hải nhìn lại Tri Giới hoà thượng:

- Tri hoà thượng liệu mà giữ mồm thì đúng hơn, chờ Thiên Hải quay lại Thiếu Lâm tự.

Thiên Hải nhìn lại Giác Chân lần nữa rồi mới quay bước đi thẳng ra ngoài bảo điện.

Chàng quay lại thảo cốc lấy túi vải, rồi mới xuống Thiếu Lâm tự.

Chàng xuống núi Thiên Sơn mà trong lòng cứ canh cánh lo cho Giác Chân đại sư, sợ khó qua khỏi hoạ kiếp này. Thiên Hải buông một tiếng thở dài khi nghe tiếng đại hồng chung vang lên. Chàng để ý hai bên đường chẳng còn thấy những vị cao tăng ngồi kiết đà mà lắc đầu.

- Những vị cao tăng Thiếu Lâm ngồi kiết đà Ở đây hẳn đã về chầu phật tổ Như Lai.

Chàng lắc đầu:

- Không ngờ võ lâm lại có lắm chuyện tranh giành như thế này. Bảo mẫu cô cô cũng là người võ lâm, không biết lúc này cô cô như thế nào?

Thiên Hải xuống đến chân núi mới lấy trong ống tay áo ra một chiếc hoa mẫu đơn trắng toát. Chàng đã lấy đoá hao mẫu đơn này trêи miệng của lão Giác Chân giả. Nhìn đoá hoa mẫu đơn, Thiên Hải nhủ thầm:

"Ðoá hoa mẫu đơn này không biết có liên can gì đến hung thủ tạo sát kiếp Thiếu Lâm không. Nhưng nó đã được gắn lên miệng lão già đóng giả Giác Chân đại sư, nhất định phải có liên quan. Tên Tri hoà thượng hắn biết, nhưng mình không có lý do gì để bắt chẹt lão".

Thiên Hải trả đoá mẫu đơn vào trong túi vải rồi rảo bước đi tiếp. Ðầu óc chàng suy nghĩ ʍôиɠ lung.

"Không biết mình có kịp giải oan cho Giác Chân đại sư không".

Thiên Hải lắc đầu:

- Ðến đâu hay đến đó, chẳng cần phải suy nghĩ nữa.