Kỉ niệm một năm.

Anh mua hai ly trà sữa, ít đá, bớt đường, nhiều váng sữa... Đứng đợi trước cửa nhà em.

Đêm vừa nhá nhem sang.

Anh nhìn vào màn hình điện thoại. Số liên lạc rất quen. Tin nhắn viết thật dài. Rồi lại xóa. Rồi tắt ngóm trên tay.

Anh uống cạn hai ly trà sữa. Một mình.

Nhìn lại lần nữa ô cửa phòng em vẫn đang sáng đèn. Anh lẳng lặng đẩy xe ra khỏi con hẻm quen. Sợ tiếng nổ máy làm đánh động sự ngái ngủ của phố đêm. Đến khi ước chừng mình đã xa đủ em, anh mới phóng ga, lao vào màn tối hút mắt loang loáng đèn vàng.

Kỉ niệm một năm ngày hai đứa chia tay.

***

Một năm, chớp mắt rồi cũng đã qua.

Một đời, rồi cũng sẽ qua, nhanh như một lần xuôi tay nhắm mắt.

Nên là, một người dù mình yêu nhiều đến mấy, nếu không thể mang lại hạnh phúc cho người ta, thì tại sao lại dùng dằng níu cản không cho họ đi tìm một hạnh phúc thật sự thuộc về?

Đó không phải sự cao thượng. Vì tin anh đi, chẳng ai khi yêu lại đủ cao thượng nhường người mình thương đi về phía trời khác. Nhưng ít ra, nếu không thể cao thượng thì cũng nên là một người tử tế.

Tử tế để phân biệt giữa tình thương và sự chiếm giữ. Tử tế để rạch ròi giữa trân trọng quá khứ và chấp nhất níu phiền. Tử tế để bằng lòng với sự thật ở đời, rằng, tình cảm đôi lúc không thể mang lại hạnh phúc cho cùng lúc hai người.

Và tử tế để nhận ra, điều cuối cùng chúng ta có thể làm cho nhau là chấp nhận dửng dưng với những quên - nhớ của lòng mình.

Nhưng dửng dưng, nói thì dễ, để làm được có thể chăng?

Anh nhớ có lần buồn đến cùng cực, đã từng khinh bạc nghĩ rằng, trong kí ức cuộc đời, chẳng thà anh đừng có em. Vậy mà chỉ cần đọc lại vài tin nhắn cũ, lục lọi vài tấm ảnh xưa, trí nhớ lại cặm cụi bôi xoá những hằn học hờn trách. Tấm ảnh em cười như đang dịu dàng nhìn anh từ một quá khứ xa xưa. Ở đó, không có sự thay lòng, không có những bất đồng, không có những đêm dài im bặt từ hai đứa. Ở nơi đó, trong tấm ảnh, là một miền kí ức nguyên vẹn mà không một phũ phàng bội bạc nào ở hiện tại có thể xen vao làm mòn vẹt. Ở nơi đó, tình thương của anh dành cho em là bất biến, là trường cửu, là vĩnh viễn.

Và cũng chính ở nơi đó. Là ảo tưởng. Là hoang đường.

Bởi chỉ có tấm ảnh là thứ duy nhất không hề thay đổi, trong khi mọi thứ về anh và em ở hiện tại đã hoàn toàn chẳng còn giống xưa.

Lòng dửng dưng mà anh tự nhủ mình sẽ làm được, cuối cùng, cũng là một điều hoang đường và ảo tưởng vậy thôi. Bởi cho dù dửng dưng đến đâu thì có một điều vẫn không thể nào tự dưng trở lại như lúc đầu - khi hai đứa còn là người dưng của nhau. Đó là tình xưa anh dành cho em. Đó là mặc định "người thương duy nhất" mà chúng ta từng tâm niệm không-ai-thay-thế.

Anh vẫn còn cố chấp yêu em, là vì em nhắc cho anh nhớ về một thanh xuân trong ngần và yên lành đến thế. Thứ đẹp đẽ mà anh không bao giờ có lại được lần thứ hai trong đời.

  Chúng ta cuối cùng cũng trở thành người dưng, buồn-vui-thương-giận đều không dành cho nhau nữa...