Tô Trường Phong đưa cho mình tấm thẻ lợi hại như vậy sao?
Cô läc đầu với Tạ Vĩ: "Tấm thẻ này không phải của tôi.”
Tạ Vĩ lại truy vấn: "Vậy bạn bè thân thích trong nhà cô, có ai là nhân vật lớn của Đại Hạ không?"
"Tống Thanh Ca lại lắc đầu.
“Không có.”
Trong mắt Tống Thanh Ca, Tô Trường Phong hiển nhiên không phải là cao tầng chiến bộ, hẳn chỉ là một binh sĩ xuất ngũ bình thường mà thôi...
Liên tục hỏi Tống Thanh Ca hai vấn đề, Tạ Vĩ mới yên lòng.
Lập tức gọi điện thoại cho công an, nói chúng ta bät được. một tên trộm ăn cắp thẻ Văn Long Chí Tôn." Tạ Vĩ nói với Hồ
Phỉ Phi.
Hồ Phỉ Phỉ nghiền ngẫm cười cười: "Được, tôi lập tức gọi điện thoại.”
Tống Thanh Ca vẻ mặt nghỉ hoặc nhìn về phía Tạ Vĩ: "Anh có ý gì, anh nói tôi là trộm?”
Tạ Vĩ hừ lạnh hai tiếng.
“Chẳng lẽ không phải sao? Vừa rồi chính cô cũng thừa nhận, thẻ không phải của cô, trong nhà cô cũng không có ai là lãnh đạo cấp cao của Đại Hạ. Cho nên, thẻ này chỉ có thể là cô trộm mà thôi.”
Nói xong, ông ta phất phất tay với bảo vệ ở cửa. “Còn đứng ngây ra đó làm gì, lại đây a.”
Hai bảo vệ vội vàng chạy tới, một trái một phải, thô lỗ túm lấy cánh tay Tống Thanh Ca.
Thành thật một chút, nữ tặc!
Lúc này, người trong đại sảnh ngân hàng rất nhiều, mọi người nghe được bảo an nói bắt người, bắt đầu nghị luận sôi nổi.
"Chuyện gì vậy, cô gái này lại là ăn trộm sao?"
Chậc chậc, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, cô gái xinh đẹp như vậy, lại đi làm kẻ trộm sao?
"Xì, cái này có cái gì lớn đâu, có đôi khi phụ nữ càng xinh đẹp phẩm hạnh càng có vấn đề..."
Tống Thanh Ca lúc này, vừa thẹn vừa giận, hận không thể. Tìm một cái lỗ chui vào.
"Các người bắt nhầm người rồi, tôi không phải trộm!"
Tạ Vĩ cười lạnh hai tiếng: "Đừng ngụy biện, đợi đến đồn công an, thì cô sẽ tự khắc khai ra thôi.”
Rất nhanh, người của đồn công an đã tới, hỏi đơn giản vài vấn đề, liền bắt Tống Thanh Ca đưa đi...
Nhà cũ Tô gia. Tô Trường Phong nhìn thoáng qua thời gian.
Có chuyện gì xảy ra sao?
Đã hai ba tiếng rồi, sao Tống Thanh Ca còn chưa về?
Suy nghĩ một chút, anh bät đầu gọi điện thoại cho Tống Thanh Ca. Nhưng mà, điện thoại lại đã tắt máy.
Lại đợi một giờ trôi qua, vẫn không có tin tức của Tống Thanh Ca, Tô Trường Phong không kiên nhãn được nữa.
“Ba mẹ, con đi tìm Thanh Ca. Ba mẹ giúp con chăm sóc Tô Tô một chút." Tô Trường Phong nói với Tống Thế Minh và Tưởng Lệ.
Tưởng Lệ lườm anh một cái: "Thanh Ca ở bên ngoài bận rộn chính sự, anh đi theo làm loạn làm gì?”