"Nhất là con, một thân một mình nuôi dưỡng con nhỏ, còn phải chịu sự chèn ép Tống gia, ngay cả công việc cũng tìm không được!
Tô Trường Phong gật đầu: "Mẹ, mẹ đánh đúng, là lỗi của con.
“Sáu năm nay quả thật con mắc nợ Thanh Ca và mọi người rất nhiều. Sau này con sẽ bù đắp.”
Tưởng Lệ hừ một tiếng: "Cậu bù đắp? cậu lấy cái gì bù đắp?”
“Chỉ bằng thân phận một người lính giải ngũ như anh?”
Trên đường tới đây, bà đã hỏi Tô Trường Phong sáu năm nay đi đâu.
Tô Trường Phong rất muốn nói cho bà ta biết thân phận thật sự của mình, nhưng hản biết, cho dù có nói, bọn họ cũng sẽ không tin.
"Còn nữa, bà nội nói, cậu buộc bà ấy trả lại tập đoàn cho. cậu, còn muốn bọn họ xin lỗi Thanh Ca và Tô Tô trên báo?”
Tô Trường Phong gật gật đầu.
“Phải. Bởi vì tập đoàn Tống thị là bọn họ cướp từ tay Thanh Ca, vốn không thuộc về bọn họ.”
“Về phần xin lỗi, cũng là việc bọn họ nên làm. Tống gia vì lấy lòng Khâu Thiên Hải, bức Thanh Ca làm tình nhân của ông †a, làm hại Tô Tô lưu lạc đầu đường thiếu chút nữa mất mạng, để bọn họ xin lỗi là việc nên làm.”
Tưởng Lệ lườm hẳn một cái.
“Không có khả năng!
“Cậu đừng nằm mơ, không có khả năng.”
"Nếu cậu buộc lão phu nhân và anh cả làm như vậy, bọn họ sẽ đuổi hai cái thân già này ra khỏi Tống gia?" “Hai thân già này không muốn gây chuyện, chỉ muốn ở
Tống gia đàng hoàng, có thể có một miếng cơm ăn là được.”
“Cho nên, tôi cảnh cáo cậu, không được nhắc lại hai chuyện này với lão phu nhân!”
Trong lòng Tống Thanh Ca vô cùng tủi thân. “Mẹ, dựa vào cái gì? Tập đoàn Tống thị vốn không phải của họ, bọn họ nên trả lại công ty cho Trường Phong mới đúng."
“Về phần xin lỗi, bọn họ không muốn thì thôi. Nhưng công ty phải trả lại cho Trường Phong.”
Tưởng Lệ hạ giọng nhìn về phía Tống Thanh ca nói: "Nếu con còn tiếp tục nghĩ tới vấn đề này, sau này đừng gọi tôi là mẹ!"
"Tôi không có đứa con gái như cô!" "Tống Thanh Ca cắn môi, thiếu chút nữa rơi lệ. Tô Trường Phong thấy tình hình không ổn vội kéo tay
"Tống Thanh Ca, ôn nhu nói: "Được, hai điều kiện này về sau con không đề cập tới nữa”