Lưu Vân không biết mình chạy bao lâu, mãi cho đến nàng cảm thấy ngực cơ hồ muốn nổ tung lên, mới dừng lại, chống tay vào một thân cây thở dốc.

“Ta. . . . . . Ta là chạy đến chỗ nào . . . . . . ?”

Nàng thì thào nói, nhìn chung quanh một cái, chỉ có bóng cây lắc lư, trong rừng cây mảnh tối đen bao trùm, ánh trăng không biết từ khi nào đã bị tầng mây che đi, gió đêm gào thét, nàng chỉ cảm thấy xung quanh u ám, không khỏi rùng mình.

“Tập Ngọc!”

Lấy thêm can đảm, nàng bắt đầu lớn tiếng gọi tên Tập Ngọc:

“Niệm Hương! Tập Ngọc! Các ngươi ở đâu?”

Kêu nửa ngày, không có một tiếng trả lời.

Lưu Vân kéo nhanh cổ áo, chỉ cảm thấy giá lạnh thấu xương. Không biết có phải do tâm lý hay không, nàng cảm thấy xung quanh có nhiều bóng người màu đen, nấp ở phía sau cây trong bụi cỏ, tìm thời cơ nhào lên bắt nàng.

“Ta. . . . . . Ta không sợ! Không phải nữ nhân nhát gan!”

Lưu Vân miễn cưỡng an ủi chính mình, cất bước đi, vừa đi vừa nhìn bốn phía. Từ cành cây phía trên đầu một hình bóng màu đen lướt qua, tia chớp đánh trên cao, Lưu Vân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngay cả sức để kêu cũng không có, sợ run nửa ngày mới kịp phát hiện ra đó là Da kiêu ( con chim Dạ Kiêu). Đáng giận, bọn chúng hù nàng cả người mồ hôi lạnh toát rồi!

Trước mắt bỗng nhiên lại là một hình bóng màu đen xẹt qua, nhanh đến không thể thấy rõ, Lưu Vân vừa định nói trong rừng cây Dạ Kiêu sao lại nhiều như vậy, sau lưng đột nhiên căng thẳng, rồi như bị ai bắt ở sau cổ. Nàng kinh hãi, trong lúc nhất thời ngay cả giãy dụa đều đã quên, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên hiện lên một bông hoa, thân thể giống như mây bay gió lượn, lập tức đã thấy ở trên cây.

“A ——!”

Lưu Vân hét ầm lêm.

” Thả. . . . . . Buông!”

Nàng bắt đầu dùng cả tay chân, liều mạng tưởng tránh được người nọ , nàng không thể nhìn thấy người bắt nàng, chỉ nhớ đến lúc Lăng Không bắt theo, giống một bàn tay khiêu dâm chạm vào.

Đột nhiên trên cổ chợt lạnh, người nọ kề kiếm vào cổ nàng:

“Không được kêu, câm miệng cho ta.”

Lạng lùng nói một câu, Lưu Vân lập tức im lặng, cổ họng như muốn đứt ra. Người nọ nắm eo của nàng, thân thể tung lên, nhảy tới ngọn cây, vững vàng đứng cành cây cao nhất.

Lưu Vân chỉ cảm thấy mình đang bay lên, nàng căn bản không dám nhìn xuống, chỉ sợ nhánh cây bỗng nhiên bị đứt, nàng nhất định sẽ ngã chết! Ai ngờ người nọ cầm lấy thắt lưng của nàng, đem nàng theo, nhưng lại giống như tính đem nàng từ ngọn cây bỏ xuống! Lưu Vân ức chế kêu lớn lên, hai chân loạn xạ, nước mắt theo bản năng trào ra.

“Câm miệng cho ta! Hiện tại có mấy điều muốn hỏi ngươi, ngoan ngoãn trả lời ta không sẽ đem ngươi đẩy xuống! Nếu có một câu lời nói dối, nhất định hủy hoại khuôn mặt xinh đẹp này!”

Người nọ nói giọng độc ác, nghe thanh âm rõ ràng là nam tử trẻ, tại sao lại độc ác như thế ? !

Lưu Vân từ từ nhắm mắt lại, thở cũng không dám thở mạnh, nàng ngay cả dũng khí tức giận cũng mất, rung giọng nói:

“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn hỏi điều gì?”

Người nọ trầm ngâm sau một lúc lâu, mới nói:

“Ngươi cùng Tư Mã Tập Ngọc kết bạn bao lâu? Tên Niệm Hương kia ở bên nàng ta từ lúc nào?”

Lưu Vân thật sự không thể tưởng được hắn sẽ hỏi vấn đề như vậy, sửng sốt nửa ngày mới thì thào nói:

“Ta. . . . . . Ta cùng Tập Ngọc quen biết ở Diêu Hồng phường, đến nay là ba tháng. Niệm hương. . . . . . Không phải tướng công của nàng ta sao? Bọn họ luôn ở cùng nhau mà.”

Người nọ lạnh nhạt nói:

“Cái gì tướng công! Bọn họ có hôn ước của cha mẹ hai bên sao? Niệm Hương cùng Tư Mã Tập Ngọc quen biết thế nào?”

Lưu Vân càng cảm thấy kỳ quái:

“Bọn họ có hôn ước cha mẹ hay không, ta làm sao mà biết? Tập Ngọc cho đến bây giờ không có kể chuyện nàng cùng Niệm Hương với ta. Ngươi. . . . . . Muốn làm cái gì? Bọn họ chọc vào ngươi sao?”

“Không liên quan chuyện của ngươi.”

Một câu lạnh như băng

“Ai cho ngươi hỏi ta?”

Lưu Vân lẩm bẩm nói:

“Ngươi nếu thích Tập Ngọc. . . . . . Có thể quang minh chính đại cùng nàng nói, làm cái gì lại dùng thủ đoạn này. . . . . . Ta một ít võ công cũng không có, uy hiếp ta cảm thấy rất vui sao?”

“Làm càn!”

Người nọ giận dữ, đem nàng đưa tới trước, trong tay nới lỏng, Lưu Vân chỉ cảm thấy cả người trượt xuống dưới mấy tấc, không khỏi khi hãi, cũng không biết khí lực từ đâu đến, bắt được cánh tay người kia, lập tức ôm chặt lấy, nói cái gì cũng không nới lỏng tay.

“Thật là nữ nhân không biết sống chết!”

Người nọ cười lạnh một tiếng, rút kiếm định chặt đứt thắt lưng nàng. Lưu Vân tức giận, lạnh lùng nói:

“Ngươi tự tiện bắt ta, tự tiện hỏi chuyện ta, hiện lại muốn tự tiện giết ta! Ngươi có phải nam nhân không? ! Trên giang hồ nam tử đều lấy khi dễ nữ nhân trói gà không chặt làm vui sao? ! Thật là có chuyện để tán gẫu!”

Người nọ cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói:

” Một kỹ nữ lại muốn cùng ta nói quy củ giang hồ! Ta chỉ muốn ngươi trả lời vấn đề của ta, ngươi lại cho ta càn quấy, là có ý gì?”

Lưu Vân được chú ý, vội la lên:

“Ngươi hỏi ta chuyện Tập Ngọc làm gì? ! Nói cho ngươi biết, cho dù ta biết cũng không nói cho ngươi biết! Ngươi nếu đối với nàng có một chủ ý làm nàng bị thương, ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta sẽ không bỏ qua ngươi!Hừ, Niệm Hương cũng là!”

” Người như ngươi sao? Ngươi tính như thế nào không bỏ qua cho ta?”

Người nọ khinh thường cười, tay lại nới lỏng, Lưu Vân không kêu được tiếng nào, nước mắt trào ra, hận nói:

“Ta. . . . . . Ta ghét ngươi! Nếu ta chết, thành quỷ cũng muốn trả thù ngươi!”

Nàng vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng xé. Thắt lưng của nàng! Thắt lưng của nàng bị chặt đứt! Lưu Vân hoảng sợ hé miệng muốn gọi, nhưng mà cơn đau quặn dưới bụng làm nàng không thể nói.Tà áo phần phật bay, bởi vì đai lưng bị đứt, áo ngoài của nàng giống như đôi cánh con bướm tung ra. Lưu Vân giờ phút này chỏ còn cảm thấy sợ hãi, sắp ngất đi trong nháy mắt, rồi lại cảm thấy giống như có người dùng sức ôm lấy eo của nàng, đem nàng vững vàng nắm lại.

Lưu Vân dùng hết tinh lực toàn thân, ngẩng đầu nhìn người nọ. Sao Kim sáng lấp lánh, rọi lên một bóng dáng quen thuộc. Xiêm y trắng tuyết, day buộc tóc màu bạc,khẽ mím môi môi, ánh mắt lạng lùng trong trẻo.Lưu Vân bừng tình, mơ hồ gọi tên người kia, nhưng trước mắt tối sầm, rốt cục hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.