Lục Tiệm nghe tới đó mới hiểu rõ nguyên lý của “Hắc Thiên kiếp”, trong lòng hết sức xúc động: “Thảo nào ông nội thường nói: ‘ngày mượn một đấu vàng không đủ giàu, đêm phải trả lãi trăm lần”. Tuy ông hay mượn tiền đánh bạc nhưng mỗi lần mượn đều trả lại, cho dù ngheo một chút nhưng cũng không ai đánh đập đòi nợ. Thật ra võ học chẳng phải cũng như vậy y, tinh khí bản thân không đủ mà cứ đòi mượn kiếp lực thì kết cuộc cũng không tránh khỏi chịu thiệt hại lớn.” Y nghĩ vậy liền nhớ tới sáu bản tướng của tổ sư liền hơi cảm giác có gì không ổn, còn đang nghĩ ngợi thì chợt nghe Doanh Vạn Thành nói:

- Theo nguyên tắc đó thì có thể suy luận ra được năm xưa lúc Kính Thiên và Phong Hậu sáng lập ra Hắc Thiên thư thì chắc là Phong Hậu là kiếp nô mà Kính Thiên là kiếp chủ.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:

- Vì sao?

Doanh Vạn Thành nói:

- Theo ghi chép của đảo chúng ta thì khi đó “Kính Thiên” đã đạt tới cảnh giới luyện thần, không cần phải luyện thêm “Hắc Thiên thư” nữa, nhưng Phong Hậu thì không được như vậy nên ai luyện “Hắc Thiên thư” thì không hỏi cũng có thể biết được.

Lục Tiệm thở dài nói:

- Ta mượn “Hắc Thiên thư” để luyện thần, vì sao lại có thể thoát được khỏi “bốn luật có - không”?

Doanh Vạn Thành vuốt râu nói:

- Điều đó lão phu không biết, mà sau đó đảo vương nói đến chuyện này cũng cảm thấy không sao hiểu nổi. Không biết mấy ngày này ngươi có gặp may mắn đặc biệt gì không?

Lục Tiệm ngưng thần suy nghĩ, nhưng trừ việc Ninh Ngưng cứu giúp thì chẳng có gì đặc biệt đáng nói, mà nếu thật sự có điều may mắn gì thì cũng đều xảy ra trong lúc hôn mê vì “Hắc Thiên kiếp” phát tác, nên y đành phải lắc đầu. Doanh Vạn Thành rất thất vọng, lão phí không ít nước bọt chính là muốn tìm ra nguồn gốc võ công của Lục Tiệm để từ đó sắp đặt cạm bẫy bắt sống y, lúc đó từ từ hành hạ tra khảo thì lo gì không tìm được tung tích chiếc nhẫn tài thần. Không ngờ Lục Tiệm cũng hết sức mù mờ về việc này chẳng hiểu đầu đuôi ra sao nên Doanh Vạn Thành có tính hết nước hết cái cũng thành uổng phí.

Doanh Vạn Thành hết sức thất vọng, thầm nghĩ: “Thế này xem ra cách tốt nhất không thể dùng được rồi, vậy dùng cách bình thường thử xem. Tiểu tử này không bằng Cốc Chẩn, nó thành thật hồn nhiên dễ lừa hơn nhiều.” Lão lập tức đảo mắt, cười nói:

- Tiểu tử Cốc Chẩn đó cũng quá cố chấp, ta vốn định đẩy nó đến đường cùng để nó phải quay đầu lại cầu xin ta, ngoan ngoãn dâng ra cái nhẫn, không ngờ tiểu tử đó chẳng hiểu thời thế, tự lao vào chỗ chết. Ôi, tuy vậy dù sao ta cũng đã nhìn nó lớn lên, thất nó mất mạng trong lòng cũng có chút đau buồn.

Nói đến đó lão chớp chớp mắt, lại nghiễm nhiên rớt ra được mấy giọt nước mắt nhơ bẩn.

Lục Tiệm nhìn mà dở khóc dở cười, mắng:

- Ông bớt làm trò đi.

Doanh Vạn Thành cười nói:

- Kệ nó khóc giả cũng được, mà khóc thật cũng xong. Thằng bé con, chỉ cần ngươi làm theo lời lão phu thì lão phu sẽ có cách khiến kẻ nội gian kia phải lộ mặt.

Lục Tiệm nói:

- Cách gì?

Doanh Vạn Thành cười hềnh hệch nói:

- Cách đó mà nói ra thì mất cả hiệu nghiệm. Nếu ngươi muốn lão phu giúp Cốc tiểu tử giải oan thì phải lập một cam kết với ta.

Lục Tiệm nói:

- Cam kết gì?

Doanh Vạn Thành cười nói:

- Ta đã viết hết rồi, ngươi đóng dấu tay lên là được.

Nói rồi lão lấy từ trong ngực áo ra một tờ giấy và một hộp mực đóng dấu tay.

Lục Tiệm đón lấy tờ giấy, trên đó viết ngay ngắn rõ ràng: “Lục Tiệm của Kim Cương môn và Doanh Vạn Thành cửa Đông Đảo giao hẹn, nếu Doanh Vạn Thành có thể giúp Cốc Chẩn rửa sạch oan khuất thì khi nào Lục Tiệm nắm được chiếc nhẫn tài thần sẽ phải chuyển tặng cho Doanh Vạn Thành. Lập giấy này làm chứng, ai vi phạm sẽ bị trời tru đất diệt.” Phía dưới ghi họ tên hai người.

Lục Tiệm nhíu chặt lông mày:

- Ta tuyệt không có nhẫn đó, làm cam kết này thì có tác dụng gì đâu?

Doanh Vạn Thành cười nói:

- Tiểu tử Cốc Chẩn đó rất quỷ quyệt, nó đã nói những lời đó với ta thì tất nhiên là đã có bố trí sẵn rồi. Cái nhân đó không sớm thì muộn cũng có cách nào đó giao được đến tay ta, lúc đó ngươi theo cam kết đưa cho ta là được.

Lục Tiệm hơi do dự, Doanh Vạn Thành thấy vậy liền cười nhạt quay người bỏ đi. Lục Tiệm nói:

- Ông đi đâu vậy?

Doanh Vạn Thành nói:

- Đã không giao hẹn được thì ở lại làm gì?

Trong nháy mắt các ý nghĩ cuộn lên trong đầu Lục Tiệm từng đợt từng đợt, tất cả đều là những việc mà Cốc Chẩn và mình đã cùng gặp phải, những tình huống mà hai người cùng chung hoạn nạn. Nghĩ đến cái chết thảm của Cốc Chẩn, Lục Tiệm chợt nghiến răng nhấn tay vào hộp dấu rồi ấn mạnh lên tờ cam kết, sau đó ném cho Doanh Vạn Thành quát lên:

- Đón lấy.

Doanh Vạn Thành như được vật cực kỳ quý báu, lão cẩn thận đón lấy xem kỹ rồi nhét lại vào ngực áo, cười nói:

- Thằng bé nhà ngươi là người quân tử thực sự, trung thành giữ lời, tương lai nhất định sẽ không phản bội ta. Tốt lắm, tốt lắm, cam kết đã xong, chúng ta hãy cùng đi xem diễn kịch nào.

Lục Tiệm hết sức nghi ngờ, thấy Doanh Vạn Thành chống gậy chầm chậm bước đi thì cũng nghiến răng gác việc của Diêu Tình lại, cùng đi với Doanh Vạn Thành. Đi được một lúc thì chợt nghe tiếng niệm kinh trầm bổng, qua mấy góc quanh thì nghiễm nhiên đã đến trước chùa Tam Tổ. Lục Tiệm còn đang ngạc nhiên thì bỗng nghe Doanh Vạn Thành vỗ tay liền ba cái rồi thấp giọng kêu:

- Ra đây.

Lục Tiệm cho rằng lão có mai phục nên bất giác thân hình căng ra, tụ đầy nội lực, lúc này chợt nghe tiếng loạt soạt từ trong đám cây bên vệ đường rồi một người đà bà hơi già chui ra, thân thể nhỏ gầy nhưng ánh mắt linh hoạt, trên người còn dính mấy phiến lá khô trông rất nhếch nhác. Trong tay bà ta cầm một cái túi vải hoa, vật ở trong túi vừa cứng vừa thẳng, khiến cái bao biến thành hình dài ngoằng.

Lục Tiệm thấy bà ta không có vẻ biết võ công thì thở phào, chỉ thấy bà lão đó vẻ mặt căng thẳng, thấp giọng nói:

- Ông nội của tôi ơi, sao bây giờ ông mới tới. Chỗ thì hoang vắng, trời thì tối đen, qua một lúc nữa chắc tôi không chịu nổi phải bỏ về trước mất.

- Muốn về thì về đi! - Doanh Vạn Thành tỏ vẻ đành chịu, nói - Năm lượng bạc trắng ngần đó sợ gì không có người muốn lấy?

Bà lão giật mình, hoảng hốt nói:

- Không phải đã nói rõ là mười lượng ư?

Doanh Vạn Thành trợn hai mắt, cười nhạt nói:

- Ai nói mười lượng, lão phu chưa từng nói như vậy.

Bà lão vội nói:

- Ông, ông rõ ràng đã nói mà.

Doanh Vạn Thành lạnh nhạt nói:

- Chắc là bà tuổi cao, tai đã điếc rồi. Chỉ nói một lời thôi, năm lượng bạc, nếu không lão phu đi kiếm người khác.

Bà lão không ngờ người này lại gian mạnh như vậy nên vừa kinh hãi vừa tức giận, liền đứng ngẩn hồi lâu rồi thở dài nói:

- Thôi được thôi được, người đến bước đường cùng thì cũng chẳng còn ý chí gì, năm lượng thì năm lượng, đều là ông nói ra nhé, mong rằng đừng có lại nuốt lời.

Vẻ mặt Doanh Vạn Thành dịu lại, gật đầu nói:

- Điều đó là đương nhiên, xưa nay lão phu nói gì là giữ lời. Đợi chút nữa gọi ngươi ra thì đừng có nấp nấp né né đấy nhé, chỉ cần tỏ ra tự nhiên một chút là được.

Bà lão cười nói:

- Những việc đó so với sinh con còn kém hơn nhiều lắm, ông chỉ cần xem thủ đoạn của bà lão này là được.

Doanh Vạn Thành hừ một tiếng rồi đi trước, bà lão đó theo sát phía sau. Lục Tiệm hết sức kinh ngạc nghi ngờ liền theo hai người đi tới trước chùa, tiếng chuông tiếng khánh tiếng tụng kinh lại càng vang động hơn, hiển nhiên là đang cúng bái hành lễ. Doanh Vạn Thành nói:

- Thằng bé, ngươi có vật gì để che mặt không? Đừng để người khác nhận ra.

Lục Tiệm đưa tay vào ngực áo lấy ra một cái mặt nạ da người, chính là do Trầm Chu Hư tặng cho ngày trước ở trong thành Nam Kinh. Lục Tiệm đeo vào rồi nói:

- Thế này được không?

Doanh Vạn Thành cười nói:

- Tuyệt lắm, tuyệt lắm.

Lục Tiệm nói:

- Họ Doanh kia, rốt cuộc là ông đang làm trò gì vậy?

Doanh Vạn Thành cười quỷ dị:

- Đến lúc đó sẽ biết.

Ba người vào chùa, vượt qua Đại Hùng bảo điện, từ xa thấy trắng xóa toàn xe giấy ngựa giấy sống động như thật bao quanh một cỗ quan tài đen xì, trước quan tài là một đám hòa thượng đang làm lễ cũng, sau quan tài có bàn thờ, thờ một cái linh vị. Lục Tiệm định thần nhìn kỹ thì trong lòng chấn động cái linh bài đó ghi rõ: “Linh vị của đứa con bất hiếu là Cốc Chẩn”.

Lục Tiệm nhìn cái linh bài lòng chua xót khó kìm nổi: “Đứa con bất hiếu ư? Cốc Chẩn đã chết rồi mà vẫn không thoát khỏi được tiếng xấu.” Y nghĩ vậy thì lòng muốn tẩy oan cho Cốc Chẩn càng mạnh hơn. Doanh Vạn Thành đi được mấy bước, thấy Lục Tiệm ngẩn ra nhìn linh đường thì không khỏi thấp giọng quát: “Tiểu tử, đi mau”. Thân mình Lục Tiệm run lên, không những không đi mà còn tiến tới linh đường, thắp một nén hương trước điện rồi lầm rầm khấn vái: “Huynh đệ tốt, hồn thiêng của ngươi chưa rời xa. Đại ca ta xin thề với trời, cho dù phải trải qua bao nhiêu gian khổ cũng nhất định sẽ giải được oan khuất cho ngươi, bắt được kẻ hãm hại ngươi.”

Y khấn xong thì cúi người vái, sau đó quay người định bỏ đi, bỗng nghe có người nói:

- Túc hạ là bằng hữu của con ta ư?

Lục Tiệm giật mình đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy dưới một cái hành lang dài xa xa Cốc Thần Thông áo trắng hơn tuyết, đầu cũng chít khăn trắng, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt hết sức trầm tĩnh.

Tim Lục Tiệm đập thình thịch, y nhớ tới lời Doanh Vạn Thành thì trong lúc khẩn cấp sinh ra nhanh trí, liền lầu bầu nói:

- Thấy việc tang mà không thắp hương thì chẳng phải không kính trọng người chết sao?

Cốc Thần Thông nhìn y rồi gật đầu nói:

- Nếu như vậy thì Cốc mỗ xin thay cho con trai cảm ơn túc hạ.

Lục Tiệm cố ép tim xuống, đi về phía Doanh Vạn Thành đã qua, y đi qua một cánh cửa tròn thì bỗng bị người ta nắm lấy tay áo, nhìn lại thì chính là Doanh Vạn Thành. Doanh Vạn Thành trán nổi gân xanh, thấp giọng mắng chửi:

- Tiểu tử thối tha, ngươi thắp hương cái chết tiệt gì chứ, nếu bị Cốc Thần Thông nhận ra thì chẳng phải phiền phức sao?

Lục Tiệm nói:

- Cốc Chẩn là anh em với ta, nhìn thấy quan tài của hắn làm sao có thể bỏ mặc được?

Doanh Vạn Thành phùng râu lên:

- May mà Cốc Thần Thông không nhận ra, hừ, mà cũng chưa chắc…

Nói rồi lão nghiên nghiêng ngó ngó về phía linh đường, nhưng thấy Cốc Thần Thông nhìn về phía linh cữu im lặng xuất thần thì bất giác cười nhạt nói:

- Sớm biết có ngày này thì còn ra tay làm gì? Người đã chết rồi, hối hận thì có tác dụng quái gì chứ?

Lục Tiệm tức giận nói:

- Ông biết rõ Cốc Chẩn bị oan mà không chịu ngăn cản mới thật sự là kẻ đáng ghét đấy.

Doanh Vạn Thành cười gượng, nói:

- Có câu: “Hổ dữ không ăn thịt con”, ta cũng không ngờ tiểu tử Cốc Thần Thông đó lại nhẫn tâm như vậy, muốn ngăn cản mà cũng chậm rồi.

Lục Tiệm cười nhạt nói:

- Ông rõ ràng muốn ép Cốc Chẩn vào đường cùng để dâng nhẫn cho ông, chỉ không ngờ rằng hắn thà chết cũng không chịu khuất phục thôi.

Doanh Vạn Thành cố ra vẻ không nghe thấy, chỉ nhìn phải ngó trái rồi cười nói:

- Việc chính quan trọng hơn, những lời đó sau này hẵng nói.

Lục Tiệm cố nén sự giận dữ trong lòng, lại hỏi:

- Cái linh đường đó là thế nào?

Doanh Vạn Thành nói:

- Tiểu tử đó tốt xấu gì cũng là thiếu của của Đông Đảo, Cốc Thần Thông muốn lập đàn để niệm kinh siêu độ cho hắn, giải thoát những tội ác hắn đã làm khi còn sống…

Lục Tiệm tức giận không nhịn được, hét lên:

- Tội ác gì chứ?

Rồi túm áo Doanh Vạn Thành giơ tay lên định đánh. Doanh Vạn Thành vội nói:

- Ngươi không muốn rửa oan nữa sao?

Lục Tiệm nghe vậy thì nuốt hận rút tay lại, nghiến răng căm giận nói:

- Nếu không thể rửa oan thì ta sẽ đập nát cái bộ xương già của ông.

Doanh Vạn Thành không dám cự lại, liền cười hềnh hệch rồi đi trước. Lục Tiệm nuốt giận theo sau lão một lúc, bỗng thấy tường vôi trắng xóa, cành lá xum xuê, vây lấy một ngôi nhà tĩnh mịch.

- Bé con. - Doanh Vạn Thành chỉ lên một cây hòe lớn nói - Ngươi lên đó đi.

Lục Tiệm thấy lão giấu giấu diếm diếm thì trong lòng không vui, định nói mấy câu nhưng Doanh Vạn Thành lại ra dấu im lặng. Lục Tiệm chỉ đành nhảy lên cây hòe đứng từ trên cao nhìn xuống bao trọn tình hình trong ngôi nhà, chỉ thấy trong nhà sạch sẽ, ngọn đèn nhỏ như hạt đậu lập lòe không ổn định.

Chợt nghe trong tròng có một giọng mềm mại nói:

- Mẹ, con muốn ca ca…

Giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt, còn pha chút vẻ nũng nịu. Lục Tiệm nghe rất quen tai nhưng nhất thời không nhớ ra được. Trong lúc y đang kinh ngạc thì lại có một giọng nữ trầm trầm thở dài nói:

- Bình Nhi ngoan, chẳng phải đã nói rồi sao, nó quay về đảo rồi…

Lục Tiệm đã từng gặp Bạch Tương Dao nhưng chưa từng nghe bà ta nói chuyện, có điều nghe ba chữ “Bình Nhi ngoan” liền đoán ra ngay người nói đầu tiên chính là Cốc Bình Nhi không nghi ngờ gì nữa. Y còn đang suy đoán loạn xa thì bỗng lại nghe Cốc Bình Nhi yêu kiều nói:

- Mẹ, con cũng muốn về nhà chơi trốn tìm với ca ca, còn muốn anh ấy làm ngựa cho con cưỡi nữa cơ.

Bạch Tương Dao thở dài nói:

- Chỗ này xa nhà lắm, làm sao lập tức quay về được?

Cốc Bình Nhi nhõng nhẽo nói:

- Cong không biết đâu, con cứ muốn ca ca chơi với con, nếu anh ấy không chơi con sẽ cắn xem anh ấy sợ hay không sợ.

Bạch Tương Dao nói:

- Nó tất nhiên là sợ rồi, cho dù nó có lá gan to bằng trời cũng chẳng dám làm mất lòng Bình Nhi ngoan của ta đâu.

Cốc Bình Nhi im lặng một lúc rồi chợt khóc lên oa oa. Bạch Tương Dao nói:

- Lại sao nữa?

Cốc Bình Nhi sụt sịt nói:

- Con nhớ ca ca lắm, mẹ, con đang ngủ ngon trên Thiên Uyên các, sao lúc tỉnh lại thì đang ở đây rồi? Con muốn về nhà, con muốn ca ca…

Bạch Tương Dao nói:

- Con gái ngoan, đừng khóc, ngày mai chúng ta sẽ về mà…

Cốc Bình Nhi nghẹn ngào nói:

- Về nhà rồi con muốn ăn dưa hấu ướp băng…

Bạch Tương Dao nói:

- Được rồi, về đến nơi sẽ nhờ cha con đến Phong Huyệt lấy băng…

Cốc Bình Nhi nói:

- Ứ đâu, con muốn băng do ca ca lấy cơ, băng mà ca ca lấy mới ngon.

Bạch Tương Dao thở dài nói:

- Con bé ngốc, băng do ai lấy chẳng như nhau?

Cốc Bình Nhi nói:

- Không, con muốn băng do ca ca lấy.

Nói đến đó, cô lại cười lên khanh khách.

Bạch Tương Dao nói:

- Con cười gì vậy?

Cốc Bình Nhi nói với vẻ thần bí:

- Mẹ, con cho mẹ biết, ở phía tây đảo có một cái động đá, trốn ở đó chẳng ai tìm được cả. Mấy hôm trước chơi trốn tìm, con trốn ở trong động đó, ca ca và chị Diệu Diệu tìm không ra, nghĩ là con ngã xuống biển sợ quá kêu hét ầm lên mới hay chứ. Mẹ, mẹ nói có đúng không?

Bạch Tương Dao nói:

- Hay lắm, Bình Nhi nhà ta thông minh nhất, chẳng ai bằng được mà.

Cốc Bình Nhi ừm một tiếng rồi lại rúc rích nói:

- Mẹ, con chỉ cho một mình mẹ biết thôi, mẹ không được cho ai biết nhé. Chị Diệu Diệu cũng không được, lần sau con còn trốn ở đó để bọn họ tìm không ra vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Bạch Tương Dao ừm một tiếng nhưng không nói gì. Cốc Bình Nhi chợt ngáp khẽ một cái rồi lười biếng nói:

- Mẹ, buồn ngủ quá.

Bạch Tương Dao nói:

- Vậy thì ngủ đi.

Cốc Bình Nhi nói:

- Con muốn ngủ trong lòng mẹ cơ…

Bạch Tương Dao nói:

- Con lớn thế này rồi… ừm, thôi được, ngoan nào, đừng nghịch…

Chỉ nghe Cốc Bình Nhi cười hì hì rồi qua một lúc chắc là đã ngủ say nên không nghe tiếng gì nữa.

Lục Tiệm chỉ cảm thấy cặp mẹ con này nói chuyện thực sự cổ quái, nhưng cổ quái ở đâu thì lại không nói rõ ra được. Lúc này bỗng nghe Doanh Vạn Thành ho một tiếng rồi đập cây gậy xuống đất, nói:

- Lão hủ Doanh Vạn Thành xin được gặp phu nhân.

Bạch Tương Dao ồ một tiếng, nói:

- Doanh bá có việc gì ư?

Doanh Vạn Thành nói:

- Có một việc quan trọng muốn nói trực tiếp với phu nhân.

Bạch Tương Dao nói:

- Vậy ông vào phòng đi.

Doanh Vạn Thành nói:

- Vào khuê phòng không tiện, xin ra ngoài nói chuyện.

Bạch Tương Dao im lặng giây lát rồi bóng người trên cửa sổ chuyển động, két một tiếng cánh cửa đã mở ra, Bạch Tương Dao sừng sững đứng ở cửa, bà ta chợt thấy bên cạnh Doanh Vạn Thành còn có người lạ thì bất giác ngạc nhiên nói:

- Vị bà bà này là ai?

Doanh Vạn Thành cười nói:

- Đó là bà đỡ mà lão hủ tìm đến.

Bạch Tương Dao ngẩn ra, che miệng cười nói:

- Doanh bá ông thật là thú vị, chẳng lẽ chỗ này có người sinh con sao?

Doanh Vạn Thành cười nói:

- Bà ta không phải tới để đỡ để mà là Doanh mỗ mời tới để làm chứng.

Bạch Tương Dao buông tay áo xuống, ngờ vực nói:

- Làm chứng gì vậy?

Doanh Vạn Thành cười nói:

- Nói ra thì dài lắm, phu nhân chắc cũng biết Doanh mỗ có chút bản lĩnh hèn kém gì.

Bạch Tương Dao nói:

- Thần thông Quy Kính rất có danh tiếng, Doanh bá quá khiêm tốn rồi.

Doanh Vạn Thành nói:

- Thần thông Quy Kính rất có tiếng tăm nhưng con người Doanh mỗ lại kém cỏi học không được đến trình độ cao nhất, chỉ biết đọc một chút ý nghĩ của người khác.

Ánh mắt Bạch Tương Dao hơi biến đổi, bà ta bỗng mỉm cười nói:

- Doanh bá bá nói đùa rồi, người cũng định dùng Quy Kính với ta ư?

Doanh Vạn Thành cười nói:

- “Thiên Hồ tâm pháp” của phu nhân là hàng thật, tâm thần luôn biến đổi, lão đây tuy có thần thông Quy Kính cũng không dễ nắm rõ được.

Vẻ nghi ngờ trong mắt Bạch Tương Dao lại càng đậm, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng đêm đen ngòm không biết đang mừng hay giận. Qua một lúc bà ta từ từ nói:

- Doanh ba, chẳng lẽ ông đến đây là để nói những lời đó?

Doanh Vạn Thành cười nói:

- Không hiểu phu nhân tưởng ta đến để nói gì vậy?

Bạch Tương Dao nói:

- Doanh bá muốn nói gì, thiếp đây làm sao biết được?

Doanh Vạn Thành ha ha cười lớn, cười được nửa chừng thì sắc mặt chợt trầm xuống, âm hiểm nói:

- Có phải phu nhân tưởng ta sẽ nói người hãm hại Cốc Chẩn không phải là phu nhân, người thông đồng với Oa khấu cũng không phải phu nhân sao?

Giọng điệu ông ta sắc bén, Bạch Tương Dao không khỏi kinh ngạc rồi chợt cười khanh khách, cười xong một hồi mới thở dài:

- Doanh bá nói đúng lắm. Ta làm sao hãm hại Chẩn nhi, làm sao thông đồng với Oa khấu được?

Doanh Vạn Thành gõ gậy trúc rồi cười nhạt nói:

- Bạch Tương Dao, bà lừa được người khác thì muốn lừa cả lão phu ư? Cốc Chẩn từ đầu đến cuối đều là bị oan, còn kẻ hại hắn chính là phu nhân.

Lục Tiệm nghe mà tim đập thình thịch, bỗng nghe tiếng cười của Bạch Tương Dao im bặt rồi bà ta từ từ ngẩng đầu lên, dưới đôi lông mày dài là đôi mắt hiện lên vẻ hung dữ quyết liệt.

Doanh Vạn Thành ha ha cười nói:

- Bà muốn xé quần xé áo để vu cho lão phu vô lễ với bà, khiến Cốc Thần Thông không tin lời lão phu ư? Ha ha, cái đó chỉ sợ không ăn thua. Lão phu tuổi đã hơn chín mươi, hai mươi năm trước đã ngừng hết việc nam nữ, con gái đẹp hay xấu với ta mà nói đều như nhau cả… ha ha, bà muốn vung dao tự đâm mình để đổ vạ cho ta ư. Chiêu đó đã dùng với Cốc tiểu tử rồi, dùng lại sợ chỉ buồn cười thôi… ồ, ý tưởng này không tệ đâu, bà muốn nói với Cốc Thần Thông là lão phu đã biết bà hãm hại Cốc Chẩn mà năm xưa khi việc xảy ra vì sao lại không nói, đến bây giờ mới nói ra rõ ràng là ngậm máu phun người.

Những điều lão nói ra đều là điều Bạch Tương Dao đang nghĩ trong lòng. Bạch Tương Dao đột nhiên bị lão trở mặt thì trong lòng rối loạn nên bị Doanh Vạn Thành đọc hết ý nghĩ, lúc này nghe vậy thì vội tập trung tâm thần vận chuyển “Thiên Hồ tâm pháp” để chống lại Quy Kính.

Thần thông Quy Kính vốn từ “Vô Pháp Vô Tướng” của Thích Thiên Phong và “Tam Tài Quy Nguyên chưởng” của Công Dương Vũ. “Kính Thiên” Hoa Kính Viên kết hợp hai môn đó để tạo ra môn thần thông này, hết sức ghê gớm. Nhưng vì môn thần thông này rất đặc biệt nên nếu người tu luyện lòng không ngay thẳng thì những người xung quanh có thể nói là chẳng giữ được bí mật gì. Vì vậy thời gian càng lâu thì bốn phái còn lại đều tự sáng tạo ra các loại tâm pháp để tránh bị cao thủ Quy Kính nắm được bí mật của phái mình. May mà trong năm phái thì thần thông “Quy Kính” là khó luyện thành nhất, trong một đời thì chỉ có hai hay ba người luyện thành là hết cỡ, và một khi luyện thành thì nhất định đều là cao thủ tuyệt đỉnh, có lòng tự trọng nên không làm lộ bí mật của người khác.

Lúc Vạn Quy Tàng tấn công thì cao thủ Quy Kính đứng ở đầu sóng ngọn gió nên gần như bị diệt hết, chỉ còn Doanh Vạn Thành tham sống sợ chết nên chạy thoát được nạn lớn. Nhưng bản tính lão tham lam nên luyện “Quy Kính” được năm, sáu thành là không thể tiến bộ hơn được. Có điều người tài của Đông Đảo giảm sút nên sau lão chẳng còn ai luyện được “Quy Kính” cả, vì vậy tuổi lão đã quá tám mươi mà vẫn nghiễm nhiên chiếm một vị trí trong Ngũ tôn.

Bạch Tương Dao xuất thân từ phái “Long Độn”, thể chất yếu đuối không thích luyện võ, nhưng tâm trí lại kiên nhẫn nên luyện được “Thiên Hồ tâm pháp” của phái mình. Đó là thuật để quyến rũ người, những cũng là cách chống được “Quy Kính”, một khi vận chuyển thì ý nghĩ biến hóa loạn xạ, Doanh Vạn Thành khó nắm bắt được. Nhưng hai người đấu thần thông rất tốn sức lực và tâm tư, Bạch Tương Dao yếu ớt nên hít thở dần nặng nề, bà ta rít lên:

- Doanh Vạn Thành, ngươi đừng có ngậm máu phun người làm ô nhục thiếp đây.

Doanh Vạn Thành a a cười nói:

- Có phải làm ô nhục hay không thì bản thân phu nhân biết rõ đấy.

Bạch Tương Dao ngắt lời nói:

- Ta chẳng biết gì cả, cái gì ta cũng không biết. Ông nói ta hãm hại Cốc Chẩn thì có chứng cứ không? Chẳng lẽ chỉ dựa vào lời một phía của ông sao? Hừ, “Kim Quy” Doanh Vạn Thành, chỉ sợ ông không có uy tín lớn đến vậy đâu.

- Phu nhân nói đúng lắm. - Doanh Vạn Thành cười nói - Nếu không có chứng cứ thì làm sao khiến đảo vương tin được. Nhưng nếu có chứng cứ thì sao?

Bạch Tương Dao giật mình nói:

- Chứng cứ gì?

Doanh Vạn Thành cười nói:

- Không sai, phu nhân có “Thiên Hồ tâm pháp” nên Quy Kính của ta kém cỏi không đọc được ý nghĩ của phu nhân. Hơn nữa phu nhân làm việc rất cẩn thận, còn đem “Thiên Hồ tâm pháp” truyền cho tiểu thư, như vậy ý nghĩ của tiểu thư cũng không dễ mà đọc được.

- Láo xược! - Bạch Tương Dao rít lên một tiếng, mặt như bao phủ trong làn sương lạnh - Doanh Vạn Thành ngươi quên quy định của đảo rồi sao? Thần thông Quy Kính không được dùng bừa, nếu không được đảo vương cho phép thì không được dùng với đệ tử trên đảo. Kẻ vi phạm sẽ bị phế bỏ thần thông đày xuống làm người hầu. Ông cố đọc tâm tư mẹ con ta, chẳng lẽ không sợ quy định trên đảo trách phạt ư?

Doanh Vạn Thành ha ha cười nói:

- Trong mắt Doanh mỗ thì quy định của đạo bất quá chỉ là một tờ giấy rách mà thôi. Thử nghĩ mà xem, đã có thần thông như vậy thì cao thủ Quy Kính nào chẳng không nhịn được mà đọc suy nghĩ của người khác? Nếu cao thủ Quy Kính đều tuân theo quy định thì vì sao bốn phái còn lại đều sáng tạo ra các loại tâm pháp để chống lại “Quy Kính”?

Bạch Tương Dao hừ lạnh, nói:

- Những lời đó ngươi có gan thì đi mà nói với Thần Thông.

Doanh Vạn Thành cười nói:

- Bà đừng đem Cốc Thần Thông ra dọa người. Lúc hắn còn trần truồng chổng mông ra thì ta đã biết hắn rồi. Hơn nữa những lời chúng ta nói hắn không biết là hơn đấy. Ha ha, chẳng phải bà đòi chứng cứ sao? Ta cho bà biết chứng cứ, phu nhân có muốn nghe không?

Bạch Tương Dao lạnh nhạt nói:

- Được lắm, ông nói ra xem.

Doanh Vạn Thành nói:

- Hễ là phương pháp chống lại “Quy Kính” thì không thoát khỏi một nguyên tắc, đó là hội tụ tinh thần không thể động tâm. Nếu tâm thần mà rối loạn thì “Quy Kính” có thể nhằm chỗ sơ hở mà xâm nhập vào. Trước khi phu nhân bày kế hại Cốc Chẩn đã đem “Thiên Hồ tâm pháp” truyền cho Cốc Bình Nhi, cũng là để tránh bị lão phu khám phá ra. Nhưng âm mưu đó lại có mấy chỗ sơ hở mà mưu kế của bà có giỏi gấp mười lần cũng chẳng tránh được.

- Mấy chỗ sơ hở? - Bạch Tương Dao hừ lạnh, mặt lộ vẻ chế nhạo - Thiếp đây lại muốn nghe xem thế nào.

Doanh Vạn Thành cười đắc ý, nói:

- Chỗ sơ hở đầu tiên chính là Cốc Bình Nhi thực lòng yêu Cốc Chẩn. Điều đó bà cũng biết rõ, nên bà mới tương kế tựu kế lừa Bình Nhi, nói là chỉ cần khiến Cốc Chẩn uống rượu say rồi tạo hiện trường như vợ chồng thì có thể được gả cho Cốc Chẩn. Bình nha đầu mắc sâu vào lưới tình nên nào biết bà có lòng hiểm độc mà lập tức làm y theo, không ngờ lại trở thành đồng bọn của bà, đẩy Cốc Chẩn vào chỗ chết. Nó vốn yêu Cốc Chẩn nên lúc đó vừa kinh hãi vừa hối hận, lòng rối bời bời còn để ý đến “Thiên Hồ tâm pháp” gì nữa. Lão phu tuy không đọc được ý nghĩ của bà nhưng vào lúc đó muốn đọc được ý nghĩ của Bình nha đầu thì lại hết sức dễ dàng.

Mặt Bạch Tương Dao không còn chút máu, tay trái bấu chặt vào khuôn cửa, ngón tay biến thành trắng bệch nhưng ngoài mặt vẫn cố cười, nói:

- Đã như vậy thì sao lúc đó ông không nói ra, bây giờ đã qua lâu rồi thì còn ai tin ông nữa?

- Lão phu không nói tất nhiên là có lý do của lão phu. - Doanh Vạn Thành cười nói - Bình nha đầu rất hiếu thảo với bà, tuy hối hận đau lòng những cũng chưa từng tố cáo bà. Điều đó tuy rằng hiếm thấy, chỉ có điều dù sao nó cũng là đứa con gái ít tuổi, không phải loại phong lưu đa tình như phu nhân. Theo ta biết thì, ha ha, lúc ấy con bé này chưa từng không giữ được trinh tiết với Cốc Chẩn. Những điểm máu ở đó chỉ là vết máu nó cắn đầu ngón tay ra thôi…

Thân mình Bạch Tương Dao rung lên, mặt tái lại quát lớn:

- Ông nói nhảm nhí…

- Phu nhân không tin ư? - Doanh Vạn Thành trong lòng đắc ý, a a cười nói - Ngày đó bà để Cốc Chẩn, Bình Nhi lại trong phòng rồi dạy Bình Nhi cách nam nữ hợp hoan, nhưng lại không nghĩ rằng Bình Nhi chỗ nào cũng thẹn thùng, cho dù nó rất yêu Cốc Chẩn nhưng cũng chưa từng làm theo cách của bà, thật sự kết hợp với Cốc Chẩn, vì vậy cho đến bây giờ nó vẫn là gái còn trinh. Như vậy nếu Cốc Chẩn chưa từng cưỡng hiếp em gái thì làm sao bị bà bắt gặp để vung kiếm giết mẹ được. Nếu chưa từng giết mẹ hiếp em thì những việc thông đồng với Oa khấu sau đó cũng có thể lật lại được.

Lục Tiệm ở trên cây nghe những lời này thì bất giác trong lòng nổi sóng, liên tục gật đầu.

Bạch Tương Dao nghiến răng, cười nhạt nói:

- Nhảm nhí, ai tin được ông?

- Nhảm nhí ư? - Doanh Vạn Thành tiến tới một bước, mắt phát ra ánh sáng khiếp người - Vậy nếu phu nhân có gan thì để ta kiểm tra xem.

- Láo xược. - Bạch Tương Dao rít lên - Nam nhân thối tha như ông sao có thể động đến thân thể con gái ta được?

Doanh Vạn Thành ha ha cười lớn rồi chợt quát lên:

- Vương ma ma…

Bà lão kia run run vâng lời tiến tới. Doanh Vạn Thành lạnh nhạt nói:

- Bà lão nay nhiều năm đỡ đẻ, lần nay đến đây là để kiểm tra xem Bình Nhi có còn trinh hay không. Nếu phu nhân sợ Doanh mỗ giở trò thì lão phu có thể gọi Diệu Diệu tới…

Lão nói rồi vẫy tay, Vương ma ma liền đi vào trong phòng.

Bạch Tương Dao chặn cửa, đưa tay hung dữ đẩy ra, bà lão kia kêu ối một tiếng rồi ngã lăn ra. Doanh Vạn Thành khà khà cười nói:

- Sao thế, phu nhân chột dạ rồi ư?

Lồng ngực Bạch Tương Dao phập phồng gấp gáp, bà ta gằn giọng nói:

- Bà đỡ này ta không tin. Ông, ông gọi Diệu Diệu đến đây.

Doanh Vạn Thành cười nói:

- Bà bắt ta đi gọi Diệu Diệu để bà thừa cơ ra tay chứ gì? Ha ha, Cốc Chẩn chết đi, Bình nha đầu bị chấn động mạnh trở nên nửa điên nửa cuồng, quên hết những việc trước đây, tâm trí chỉ còn khoảng sáu, bảy tuổi, tất nhiên là bà muốn gì được vậy rồi.

Bạch Tương Dao trầm giọng quát:

- Bớt nói lời thừa, đi gọi Diệu Diệu lại đây.

Doanh Vạn Thành cười nhạt rồi chợt quay đầu nói:

- Lục Tiệm, ngươi bảo vệ Bình nhi, trước khi lão phu quay lại thì dù là bất kỳ ai cũng không được đến gần nó.

Lục Tiệm cao giọng nói:

- Được, ông cứ đi đi.

Bạch Tương Dao biến hẳn sắc mặt, biết rõ Lục Tiệm mà ở đây thì mình đừng mong giở trò gì. Doanh Vạn Thành chằm chằm nhìn bà ta, cười hi hi nói:

- Phu nhân, vậy thì ta đi gọi Diệu Diệu nhé…

Bạch Tương Dao còn chưa kịp trả lời thì bỗng nghe một giọng hờ hững nói:

- Không cần đâu.

Mắt mọi người hoa lên rồi Cốc Thần Thông đã đứng ở trong viện, ông ta nhìn Bạch Tương Dao vẻ mặt hết sức lạnh lẽo. Bạch Tương Dao mặt hoa thảm biến, gằn giọng nói:

- Thần Thông, ông, ông đến đây lúc nào?

Cốc Thần Thông thở dài:

- Không sớm không muốn, những lời vừa rồi ta đã nghe hết cả.

Thân hình xinh đẹp của Bạch Tương Dao khe khẽ rung lên, bà ta hít sâu một hơi rồi chậm chạp nói:

- Chẳng lẽ mười ba năm vợ chồng của chúng ta lại không bằng một lời nói của lão già khốn kiếp này.

- Mười ba năm? - Cốc Thần Thông ngẩng đầu nhìn trời, cười khổ nói - Mười ba năm thì sao? Dù thêm mười ba năm nữa ta cũng không hiểu được cách nghĩ của bà.

Nói rồi ông ta nhìn Vương ma ma nói:

- Ông già này gọi bà đến đây là đã cho bà bao nhiêu ngân lượng?

Vương ma ma nói:

- Năm lượng.

Cốc Thần Thông lấy trong tay áo ra một khối bạc lớn, giao vào tay bà lão:

- Ta cho bà năm mươi lượng bạc, bà kiểm tra xem thiếu nữ trong phòng có phải còn trình không, không được dối trá chút nào, nếu không sẽ như cái cây này…

Rồi phất tay áo phát ra một tiếng ầm, cây hòe cổ thụ dưới chân Lục Tiệm đã gãy đôi, y lập tức lộn người nhảy xuống.

Cốc Thần Thông lạnh nhạt nhìn y rồi quay sang nói với bà lão mặt tái mét kia:

- Còn không đi mau đi.

Bà lão đã bị một phen khiếp sợ liền cúi đầu định tiến vào phòng, nhưng Bạch Tương Dao đưa tay ra cản lại rồi rít lên:

- Cút đi.

Mặt Cốc Thần Thông trầm lại, mày dài giương lên. Bạch Tương Dao nhìn ông ta cười thê thảm, mặt lộ chút vẻ âm độc, chậm rãi nói:

- Bà lão nhơ bẩn này mà cũng xứng đáng đánh giá thân thể Bình Nhi của ta ư?

Cốc Thần Thông lắc đầu nói:

- Bà đừng bắt ta phải ra tay.

Bạch Tương Dao xì một tiếng, cười nhạt nói:

- Ông chẳng phải là vua của Đông Đảo ư? Có gì mà ghê gớm chứ. Người ta nói ông thiên hạ vô địch, nhưng trong mắt tôi ông chỉ là một kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ yếu hèn độc ác, từ đầu đến chân còn không bằng một bãi cứt chó.

Câu này vô cùng ghê gớm, mà nói ra từ miệng Bạch Tương Dao vốn ẻo lả thì lại càng khiến người ta kinh hãi. Bạch Tương Dao chửi xong một câu cảm thấy rất hứng chí, liền lấy hai tay che mặt cười lên khanh khách, cười xong một trận thì chợt buông tay xuống cười nhạt nói:

- Cốc Thần Thông, tôi chửi ông là kẻ tiểu nhân yếu hèn độc ác, ông có phục không.

Cốc Thần Thông nói:

- Bà muốn nói như vậy ta cũng chẳng còn cách nào.

Bạch Tương Dao nghiến răng nói:

- Ông không phục ư? Được, tôi hỏi ông. Vợ thứ nhất của ông trốn đi mà ông không dám nói tiếng nào, như thế có gọi là hèn yếu không?

Cốc Thần Thông trầm mặc không nói gì. Bạch Tương Dao lại tiếp:

- Còn nữa, vợ thứ hai của ông cưới về, nhưng ông lại buộc người ta phòng không chiếc bóng, đó có gọi là độc ác không. Đã hèn nhát lại còn độc ác, vậy ông có phải là kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ không?

Cốc Thần Thông thở dài nói:

- Những năm qua ta thật sự có lỗi với bà. Lúc đó bà là quả phụ mới mất chồng, một lòng muốn lấy ta. Khi đó ta cũng tưởng sau khi lấy bà thì có lẽ quên được Thanh Ảnh, có điều, ôi, có điều ta làm thế nào cũng không quên được cô ấy, lam hại đến bà, còn làm hại đến con nữa. Bà nói đúng lắm, Cốc Thần Thông ta chỉ có danh hão, thật ra đúng là một kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ.

Bạch Tương Dao giật mình sững sờ hồi lâu rồi chợt lảm nhảm nói:

- Làm thế nào cũng không quên được cô ấy… làm thế nào cũng không quên được cô ấy…

Bà ta nói nói rồi cười thảm thiết, lúc nói lúc cười rồi chớp mắt hóa thành tiếng khóc ấm ức. Khóc một hồi lâu, Bạch Tương Dao chợt ngừng lại, tay ôm ngực thở hổn hển nói:

- Chẳng lẽ, chẳng lẽ ông không biết rằng từ nhỏ tôi đã yêu ông, chỉ mong sau khi lớn lên sẽ làm vợ ông, yêu thương xum vầy vĩnh viễn không lìa xa. Tôi, tôi gả cho thằng ngu Đồng Khiếu đó chỉ vì Vạn Quy Tàng đánh tới, Đông Đảo mất rồi, tôi cũng cho, cũng cho rằng ông đã chết, đã không thể trở về nữa. Lúc đó tôi cô đơn, không có nam nhân thì làm sao sống tiếp được…

Nói đến đó, bà ta cười thảm thiết:

- Nhưng ông, ông lại nghiễm nhiên quay về, không chỉ quay về mà còn đem theo một con đàn bà vừa xấu xí vừa thấp hèn. Trong lòng tôi có một vết đao đã không nói, lại còn bị xát thêm muối. Hừ, lúc đó tôi thật hận ông muốn chết. Vì sao ông lại trở về. Nếu ông chết rồi thì tôi có thể cùng thằng khờ đó sống đến đầu bạc răng long, sung sướng biết bao.

Cốc Thần Thông nói:

- Đồng lão đệ không phải là người yếu kém…

- Phì. - Bạch Tương Dao xì một tiếng - Hắn là một thằng ngu, còn thua cả ông. Bảo hắn đi về phía nam thì hắn không dám đi về phía bắc. Bảo hắn đi về phía đông thì hắn không dám đi về phía tây. Nếu hắn có chút khí phách thì tôi đã không đánh độc chết hắn rồi…

Thân mình Cốc Thần Thông run lên, thất thanh nói:

- Bà nói cái gì?

Bạch Tương Dao cười khanh khách nói:

- Tôi hạ độc chết hắn, ông không nghe thấy ư?

Cốc Thần Thông giật mình, lắc đầu nói:

- Không đúng. Lúc Đồng Khiếu chết ta đã kiểm tra, đúng là chết vì bệnh chứ không phải trúng độc.

- Nếu để ông phát hiện ra thì còn gọi là bản lĩnh gì nữa? - Bạch Tương Dao khẽ cười nhạt - Cho ông biết cũng được. Thằng ngu đó thích uống trà, thích nhất là trà Phổ Nhị ở Điền Nam. Mỗi ngày trước khi đi nghủ tôi liền pha cho hắn một bình, trong trà lại cho thêm “Hồ Đồ tán”. Ông cũng biết đấy, loại “Hồ Đồ tán” đó vốn không có độc, nhưng nếu uống xong mà lại hợp hoan động phòng thì sẽ dần dần bào mòn dương khí của nam tử, tổn thương vào tâm mạch, ngày tháng dài tích lại nhất định sẽ phải chết, mà khi chết chẳng phát hiện ra điều gì. Cứ như thế mỗi ngày một bình, uống trà xong tôi lại cùng hắn vui vẻ, không ngày nào nghỉ, hừ, đúng là lợi cho hắn. Sau khoảng ba tháng thì thằng ngu đó liền chết một cách hồ đồ, trước lúc chết còn khóc lóc cám ơn tôi đã gả cho hắn, ha ha, ông nói xem có đáng cười hay không.

Mặt Cốc Thần Thông tái mét, hồi lâu mới nói:

- Bà hạ độc lúc nào?

Nhưng Bạch Tương Dao hỏi ngược lại:

- Thương Thanh Ảnh bỏ đi lúc nào?

Cốc Thần Thông ngửa mặt nhìn trời lộ vẻ đau khổ rồi chậm chạp nói:

Là ta hại Đồng lão đệ rồi. Càng đáng hận là ta lại bị ma quỷ mê hoặc mà cưới bà.

Bạch Tương Dao cười nhạt, nói:

- Ông cưới tôi, đối xử tốt với tôi cũng được. Nhưng ông chỉ ở với tôi hai ngày, trong hai ngày đấy mỗi khí đến lúc sung sướng nhất ông đều kêu gọi tên con đàn bà đó. Hừ, ông chỉ mong sướng bản thân mình, có biết đâu tôi nghe được thì lòng tan nát… Vậy cũng được đi, tuy tôi tức giận nhưng cũng không thật lòng trách ông, chỉ mong thời gian lâu dài, tôi đối xử dịu dàng với ông thì ông rốt cuộc sẽ quên đi con đĩ đó. Không ngờ rằng, không ngờ rằng sau hai ngày ong mượn cớ luyện công rồi đột ngột bỏ đi, lần đi đó… chẳng thèm quay về. Hừ, đám nam nhân thối tha các người, tôi hiểu rõ lắm mà…

Cốc Thần Thông nói:

- Đó đúng là sai lầm của ta, nhưng bà có thể báo thù ta, sao lại hại đến Chẩn nhi?

Bạch Tương Dao lộ vẻ cổ quái rồi chợt cười phá lên:

- Võ công ông cao như vậy, ngày thường lại không động phòng với tôi, tôi có muốn hại ông cũng không đủ sức mà. Thằng tiểu tử Cốc Chẩn đó tự cho là thông minh, võ công lại bình thường, xử lý nó chẳng phải dễ dàng hơn ư. Hơn nữa tôi có hận ông oán ông thế nào thì cũng không ra tay hại ông được. Nhưng nếu có thể làm cho con của đứa tiện nhân đó thân bại danh liệt thì cũng có thể khiến người ta hết sức hài lòng.

Cốc Thần Thông lắc đầu nói:

- Bà hại Chẩn nhi thì thôi, nhưng như vậy còn hại cả Bình nhi nữa.

- Không sai. Bạch Tương Dao cười nhạt nói - Tôi làm con gái phát điên nên tôi có chết cũng đáng. Nhưng ông làm chết con trai thì tương lai có gặp con đi đó, để xem ông nói với nó thế nào…

Nói đến đó, bà ta chợt ngừng lại, mặt lộ ra vẻ quyến rũ khiến người ta nhìn mà động lòng.

- Doanh Vạn Thành. - Bạch Tương Dao khanh khách cười nói - Không ngờ ta tính toán nghìn vạn lần mà vẫn rơi vào tay ngươi. Chỉ có điều ngươi tưởng rằng nội gian của Đông Đảo chỉ có một mình ta sao?

Nói đến đó, thân mình bà ta run lên, khóe miệng chảy ra một dòng máu đen.

Cốc Thần Thông biến hẳn sắc mặt, thất thanh kêu lên:

- Tương Dao…

Loáng một cái đã nhảy tới đỡ lấy bà ta rồi vận chưởng đẩy chân khí vào. Bạch Tương Dao cười, ra sức đưa tay lên nhè nhẹ vuốt mặt ông ta, thở dài nói:

- Ca ca ngốc, không kịp nữa rồi. Đó là “Diêm Vương hoàn”, vừa rồi lúc ôm mặt đã nuốt vào, qua một lúc lâu chẳng còn ai cứu được nữa. Ha ha, cho dù chết muội cũng vui lòng, con, con tiện nhân họ Thương đó cướp người đàn ông của muội, muội, muội lại hại con trai nó, mọi người hòa nhau, chẳng, chẳng ai thua ai…

Môi Cốc Thần Thông run run không sao phát ra tiếng được. “Diêm Vương hoàn” sức thuốc phát ra rất nhanh, chân tay thân thể Bạch Tương Dao dần cứng lạnh như sắt đá, một nét cười quỷ dị ngưng đọng trên khóe miệng nhìn mà lạnh người.