Lục Tiệm nghiêng người hạ xuống đất, sang sảng nói:
- Cước đó là đá vì Mạc Ất.
Mạc Ất kinh hãi mừng rỡ, lão nhớ đến mối hận bị Diệp Phạm bẻ tay thì trong lòng hết sức vui sướng vỗ tay khen hay, không ngờ vừa mới mở miệng thì Diệp Phạm đã hung dữ trừng mắt nhìn tới. Lúc này tóc hắn rối bù, mặt đầy máu tươi, thân thể lắc lư lảo đảo giống như ma quỷ vậy. Có điều dù sao hắn vẫn còn oai phong cũ nên Mạc Ất bị hắn trừng mắt thì khiếp sợ cúi đầu không dám lên tiếng nữa. Nhưng Tiết Nhĩ thì không biết lợi hại, vẫn lớn tiếng nói:
- Lục Tiệm ngươi thiên vị à, ngươi giúp Mạc Ất đá hắn thì sao không giúp ta? Hắn còn vặn tai ta mà.
Lục Tiệm rất hận Diệp Phạm, y lục hết đầu óc chỉ muốn tìm vài cái cớ đánh hắn thêm mấy quyền. Tiết Nhĩ kêu như vậy chính hợp với mong muốn nên nói ngay:
- Được, quyền này sẽ tính cho ngươi.
Tiết Nhĩ mừng rỡ lộ ra ngoài mặt.
Lục Tiệm cất bước tiến thẳng đến Diệp Phạm. Diệp Phạm liên tục xơi đòn nặng nề, xương cốt toàn thân như đã gãy rời ra, huống gì trước đó hắn dốc hết bản lĩnh cũng không địch nổi Lục Tiệm, bây giờ người bị thương rồi thì càng khó chống đỡ. Nhưng hắn rất cao ngạo, dù rơi vào tình trạng này mà trong lòng vẫn hết sức quật cường: “Khả năng không bằng người thì chết cũng đáng. Chỉ có điều thua tên tiểu tử ăn bùn này thật phải khiến người ta tức giận.” Diệp Phạm liền dốc hết tàn lực mắt hổ chằm chằm nhìn Lục Tiệm, ống tay áo trái rủ xuống, chưởng phải đưa ngang, dùng ra “Đại Ngự Thiên thức”, chỉ đợi Lục Tiệm xuất quyền là hắn sẽ liều chết tấn công, nếu không thể kéo theo chết cùng thì cũng phải phân định rõ sống chết.
Cốc Bình Nhi nhìn mà tim đập thình thịch, nói:
- Cha, Diệp lão Phạm hỏng rồi.
Cốc Thần Thông hơi nhíu mày, thầm nghĩ: “Thiếu niên này thần thông ghê gớm, nhưng mấy quyền đó đều đã nương tay, tuyệt không muốn lấy tính mạng của Diệp Phạm. Diệp Phạm kiêu ngạo cuồng dại bảo mãi không sửa được, hôm nay chính hợp để hắn biết thế nào là lợi hại.” Ông ta liền không nói tiếng nào, chỉ đứng bên ngó nghiêng.
Diệp Phạm thấy Lục Tiệm từng bước ép tới thì trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác khốn khổ thấp hèn, hô hấp chợt ngừng lại rồi không nhịn được chưởng trái xoay tròn đánh vù ra. “Đại Ngự Thiên thức” vốn là chiêu thức phòng thủ, kẻ địch mạnh thì nó cũng mạnh theo, phát ra sau mà không chế được người. Nhưng sau khi đại bại thì Diệp Phạm đã rối loạn cả chiêu thức, chủ động đánh ra đi ngược lại bản chất của chiêu thức này. Lục Tiệm thấy vậy thì tay phải chuyển động “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” đẩy thế chưởng của Diệp Phạm ra, quyền trái đánh thẳng tới ngực trái của hắn.
Diệp Phạm nghiến răng đang định chịu đòn thì eo lưng chợt bị xiết chặt rồi một luồng lực lớn tràn tới, bất giác bị kéo văng về phía sau. Lục Tiệm đánh trượt một truyền, trước mắt ánh sáng vàng chói mắt rồi kiếm tụ của Địch Hy như điện đâm thẳng tới. Lục Tiệm vội vã cúi đầu, nhưng kiếm tụ đó bắn đến rất nhanh, lướt qua tóc y làm đứt một mẩu tóc bay đi tứ phía.
Tay áo trái của Địch Hy kéo Diệp Phạm ra, tay áo phải hóa thành kiếm tấn công kẻ địch, nhanh nhẹn linh hoạt công thủ tự nhiên. Hắn biết rõ Lục Tiệm lợi hại nên vừa chiếm được lợi thế thì không tha người, hai tay áo liên tục xuất ra chiêu số, khí thế như biển rộng sông dài phủ khắp trời đất, hoàn toàn vây bọc lấy Lục Tiệm.
Lục Tiệm tay không đối địch vốn đã bất lợi, Địch Hy lại cũng tinh quái, ống tay áo dài vừa đánh ra đã thu lại chứ tuyệt nhiên không chạm tới hai tay của Lục Tiệm. Lúc đầu còn có chiêu thức cuốn bọc, càng đấu về sau Lục Tiệm ra tay càng nhanh thì hắn múa tay áo cũng càng nhanh, dần dần chỉ còn hai thế quét và chém, thì ra rút vào không để bị nắm lấy.
Lục Tiệm chợt gặp phải loại võ công quỷ quái như vậy thì có lực mà không đánh ra được, mấy lần gặp phải chiêu thế hiểm ác. Quần áo trên người y vốn đã rách rưới, bây giờ liên tục bị ống tay áo dài đó lướt sát người, cho dù Lục Tiệm có thể dựa vào thần thông hóa giải kình lực nhưng quần áo thì không chống nổi kiếm tụ sắc nhọn nên bị cắt đi từng mảng như bướm bay đầy trời.
Ngu Chiếu bị nội thương phải đứng một bên xem chiến đấy, y thấy Lục Tiệm luyện thành thần thông như vậy thì hết sức kinh hãi vui mừng. Lúc này thấy Lục Tiệm bị “Thái Bạch kiếm tụ” vây lấy thì lập tức nhíu mày rậm, cao giọng nói:
- Lục lão đệ cẩn thận, chiêu thức tay áo của hắn có ẩn chứa kiếm pháp đấy.
Ống tay áo dài của Địch Hy gọi là “Thái Bạch kiếm tụ”, trong chiêu thức của tay áo vốn có ẩn chứa chiêu kiếm, nếu hai ống tay áo cùng phát ra thì chính là chiêu số về song kiếm hết sức lợi hại. Ngoài ra hai kiếm tụ đó lúc cứng lúc mềm, lúc dài lúc ngắn, lúc thẳng lúc cong, lúc co lúc duỗi linh hoạt quỷ dị hơn xa kiếm thường. Địch Hy dựa vào nó tung hoành thiên hạ ít có đối thủ, chỉ có điều bụng dạ hắn thâm trầm chứ không ngông cuồng nhu Diệp Phạm nên uy danh tuy nhỏ nhưng tài năng thật sự lại không thua gì Diệp Phạm.
Lục Tiệm được Ngu Chiếu chỉ bảo thì ngưng thần nhìn kỹ, quả nhiên trong bóng tay áo đó phát hiện ra có chiêu kiếm, y lập tức nghĩ thầm: “Cứ chịu đòn thế này chỉ sợ sẽ thua.” Lục Tiệm liền nhìn quanh, chợt thấy sau lưng có mấy thân cây trúc đón gió lắc lư thì trong lòng chuyển động nhảy lùi về phía sau, khi lướt qua bụi trúc liền vung chưởng chặt ngang, cây trúc đó liền đứt đôi. Lục Tiệm nắm cây trúc dài vận thần lực đâm vù ra, Đại Kim Cương thần lực truyền vào khiến trăm nghìn lá trúc như một đám khổng lồ các phi kiếm nhỏ xíu bắn về phía Địch Hy.
Địch Hy không dám chủ quan, một tay áo vẫn tấn công như cũ, tay áo còn lại thì nhẹ nhàng rút về chặn đỡ đám lá trúc đó. Lục Tiệm lại nhân cơ hội này đam vù cây trúc ra. Ngày trước thần thông của y chưa thành tự đã có thể dùng một đám trúc quét sạch trăm nghìn tên Oa khấu. Bây giờ thần thông đã thành rồi thì cây trúc dài múa lên chỉ thấy xanh biếc như biển rộng nổi sóng dạt dào, đôi kiếm tụ của Địch Hy chợt trở thành hai đạo cầu vồng trên sóng biển.
Ánh sáng vàng co duỗi như chớp, bóng trúc xanh tràn ngập không trung, hai người chiêu thức mạnh mẽ, ra tay nhanh nhẹn khiến người ta không kịp theo dõi. Lúc đầu Lục Tiệm dùng cây trúc còn ngượng nghịu, nhưng “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” của y đã thành thì binh khí nào vào tay cũng đều có thể dựa theo hình dạng đặc tính mà tạo ra chiêu thức. Đánh đến khoảng ba mươi chiêu thì Lục Tiệm càng thuận tay hơn, ba mươi hai thân tướng cũng hòa vào chiêu thức bay lượn vùng vẫy, đột ngột khác thường, thu phóng tự nhiên phóng khoáng mạnh mẽ, có thể quét đủ mười trượng khiến những người đứng xem không đứng vững được phải liên tục lùi lại.
Địch Hy có phép “Long Độn” nên tiến lùi như chớp, chiêu thức quỷ dị. Lục Tiệm thu chiêu thì hắn tiến, còn xuất chiêu thì hắn lại lùi, đi đến không ai hay biết giống như thiên ma biến hóa ra, không bóng dáng không hình ảnh. Kiếm chiêu cũng càng dày đặc hơn, chỉ xoay chuyển trong khoảng không rất nhỏ, chiêu thức của Lục Tiệm hơi kém một chút là hắn lập tức xuyên vào, thế như thủy ngân rơi xuống đất. May mà Lục Tiệm ngộ ra thần thông, muốn vuông muốn tròn đều được, có thể chống lại trăm thứ kiếp nạn của trần gian, vì vậy mỗi lần đều có thể tránh được sát chiêu không thể tránh của Địch Hy, ngoài ra lại còn phản công rất lợi hại.
Địch Hy thấy Lục Tiệm đánh với Diệp Phạm trước rồi sau đó giằng co với mình cả trăm chiêu mà khí lực tuyệt nhiên không yếu đi chút nào, thậm chí càng đánh càng mạnh hơn thì trong lòng rất kinh hãi. Hắn lại thấy cây trúc dài đó mềm mại nhiều cành, bao phủ rất rộng, trong lúc công thủ rất ít sơ hở, kết hợp với thần lực của Lục Tiệm trở nên rất khó công phá thì lập tức thầm nghĩ: “Xem ra việc gấp hiện giờ chính là đoạt lấy binh khí của y.” Vừa nghĩ như vậy, ống tay áo trái của Địch Hy liền chớp lên, dụ cho Lục Tiệm quét cây trúc sang bên phải thì ống tay áo phải liền chặt ra nhanh hơn tên bắn vào cổ tay Lục Tiệm.
Hai chiêu đó nói thì đơn giản nhưng thực ra đã dốc hết tuyệt học cả đời của Địch Hy, từ thân pháp, chiêu kiếm đến thời cơ, nhịp điệu đều hết sức tài tình. Lục Tiệm không tránh né được, cây trúc dài liền tuột tay biến thành một bóng xanh trên không bay đi mười trượng rồi biến mất trong rừng cây.
Địch Hy mừng rỡ trong lòng, còn chưa kịp thu chiêu thì chợt cảm thấy ống tay áo bên phải xiết lại, hắn ngưng thần nhìn kỹ thì ống tay áo phải đã bị Lục Tiệm túm lấy. Địch Hy hết sức kinh hãi, hét một tiếng rồi ống tay áo trái như rồng bay lên quét vào mặt Lục Tiệm. Không ngờ Lục Tiệm đưa tay ra lại túm nốt cả ống tay áo trái của hắn.
Cốc Thần Thông nhìn đến lúc này thì hơi biến sắc:
- Đó là thủ pháp gì vậy?
Tiên Bích bị ông ta khống chế, không thể động đậy được nên bực tức vô cùng. Cô thấy Lục Tiệm biểu lộ oai thần thì trong lòng vui sướng như chính mình làm được vậy, cô nghe câu nói của Cốc Thần Thông liền cười nhạt nói:
- Ông nghe nói tới Bổ Thiên kiếp thủ chưa?
Cốc Thần Thông ồ một tiếng, gật đầu nói:
- Thảo nào.
Tiên Bích thấy vẻ mặt ông ta lạnh nhạt, hiển nhiên không sợ hãi gì thì bất giác lại cảm thấy hối hận: “Không tốt rồi, ta nhất thời cao hứng nói lộ ra kiếp thuật của Lục Tiệm. Người này thâm sâu không lường được, chỉ sợ trong lòng đã nghĩ ra cách phá kiếp thuật của y.”
Trong lúc cô suy nghĩ thì tình thế trận chiến đã thay đổi lớn, Lục Tiệm lấy hai chân làm trục, nắm chặt tay áo dài vận thần lực rồi như chơi ném đĩa, đem Địch Hy quay vù vù đi. Địch Hy không ngờ y lại dùng chiêu quái dị như vậy, nhất thời thân thể không điều khiển được, bị thần lực của y quay quay trên không, quay được mấy vòng thì ngay cả người cũng biến thành một vòng ánh sáng vàng. Địch Hy dù có năng lực thông trời thì vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa rất khó chịu. Chợt nghe một tiếng quát lớn, Lục Tiệm đã di chuyển rồi quay hắn đập vào một vách núi.
Cốc Thần Thông từ xa trông thấy vậy thì mày rậm nhướng lên, quần áo không gió mà phấp phới. Lúc này bỗng thấy cái áo vàng đó bay vọt lên rồi trong tay Lục Tiệm nhẹ bỗng, cái áo vàng đập vào đá núi chỉ thấy mềm nhũn không có lực. Đưa mắt nhìn kỹ thì Địch Hy người chỉ còn áo trong đã đứng cách đó mười trượng, vẻ mặt hết sức lúng túng. Thì ra trước khi hắn bị quật vào vách đã đã dùng ra “Kim Thiền biến” trong chín biến hóa của Long Độn, làm ve sầu thoát xác để tụt cái áo vàng đó, tránh khỏi nỗi khổ bị gãy xương đứt da. Nhưng hắn mất đi áo vàng như vậy thì thần thông cũng mất đi gần hết.
Bỗng nghe một tiếng quát yêu kiều:
- Xem chiêu.
Rồi hai tay của Thi Diệu Diệu múa lên, bắn ra hai đám mưa bạc. Cô không chịu đánh lén sau lưng nên hét lên trước rồi mới ra tay. Lục Tiệm thấy vậy thì cái áo vàng trong tay vung lên vẽ thành một vòng tròn trên không trung, mưa bạc đầy trời chớp mắt đã biến mất.
Thi Diệu Diệu trong lòng hoảng loạn, lại giơ tay bắn ra sáu con cá chép bạc. Lục Tiệm vứt bỏ áo vàng, hai tay chụp loạn trên không giống như sinh ra trăm nghìn cánh tay vậy, đã chụp hết sạch vảy bạc đầy trời vào trong lòng bàn tay. Thi Diệu Diệu từ lúc sinh ra đến nay chưa từng thấy thần thông như vậy bao giờ nên trái tim như muốn nhảy tọt lên cổ họng. Cô thấy Lục Tiệm cất bước tiến đến thì trong lúc kinh hoàng vội cầm lên mấy con cá chép bạc ném bừa ra.
Cá chép bạc vừa mới tản ra thì Lục Tiệm đã tung người vọt tới, hai tay chia ra rồi tiếng đinh đinh vang lên không ngớt, mấy ánh sáng bạc đó đã biến mất tiêu. Lục Tiệm nắm chặt tay lại, lòng bàn tay vang lên mấy tiếng răng rắc, lúc y mở bàn tay ra thì mấy trăm cái vảy bạc đã lại tụ thành bốn con cá chép bạc. Thi Diệu Diệu mặt trắng bệch, bỗng thấy Lục Tiệm nhìn mình khẽ cười, vẻ mặt hết sức thân thiện rồi vung tay ném trả mấy con cá chép bạc đó. Thi Diệu Diệu chẳng hiểu gì cả, ngẩn ngơ đón lấy rồi nói:
- Ngươi, ngươi tại sao…
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Cô là vợ chưa cưới của Cốc Chẩn, tôi không đánh với cô đâu.
Thi Diệu Diệu vừa thẹn vừa giận, hoảng hốt nhìn xung quanh rồi tức giận nói:
- Ngươi, ngươi nói nhảm nhí gì vậy, ai, ai là vợ chưa cưới của hắn chứ.
Lục Tiệm bị cô mắng thì cũng cảm thấy khốn khổ, liền gãi đầu nói:
- Tự hắn nói đấy, không tin, không tin cô cứ hỏi hắn.
Rồi y quay đầu lại nhìn Cốc Chẩn, thấy hắn ngồi xếp bằng, hai mắt đảo loạn nhưng không lên tiếng.
Lục Tiệm trong lòng ngạc nhiên, đi về phía Cốc Chẩn nói:
- Sao ngươi lại ngồi đó bất động. Mau đứng lên đi, ta còn có điều muốn hỏi ngươi đấy.
Y đưa tay ra đỡ thì bỗng cảm thấy cơ thể Cốc Chẩn cứng đờ, mới biết bên trong nhất định có điều cổ quái, liền ngầm vận thần thông đem “Đại Kim Cương thần lực” đẩy vào cơ thể Cốc Chẩn, chuyển liền mấy vòng mà như đá ném xuống biển hoàn toàn mất tăm tích.
Lục Tiệm hơi ngạc nhiên, chỉ cho là chân khí không đủ nên lại dốc thêm chân lực. Cốc Chẩn chỉ cảm thấy chân khí của Lục Tiệm như rồng như rắn vùng vẫy khắp kinh mạch trong người, đau ngứa vô cùng, không nhịn được nước mắt nước mũi giàn giựa, mắt lại đảo vù vù.
Lục Tiệm thấy vẻ mặt hắn kỳ quái cũng cảm thấy không ổn, liền dừng tay hỏi:
- Ngươi sao vậy?
Cốc Chẩn không rơi lệ nữa nhưng hai mắt vẫn lúc trái lúc phải, lúc lên lúc xuống chuyển động không ngừng.
Lục Tiệm còn đang ngơ ngác thì bỗng nghe Tính Giác nói:
- Lục đạo hữu, vị thí chủ này có lẽ muốn báo cho đạo hữu một số sự việc.
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Miệng hắn không thể nói chuyện thì làm sao có thể báo cho ta việc gì được?
Tính Giác cười nói:
- Miệng không nói ra nhưng mắt cũng có thể nói chuyện được.
Lục Tiệm nói:
- Mắt chỉ dùng để nhìn chứ đâu phải để nói.
Tính Giác mỉm cười nói:
- Mắt không thể nói nhưng có thể viết được. Lúc còn nhỏ tiểu tăng ngồi thiền lòng không ổn định nhưng vì có lão sư phụ trước mặt nên không dám nói năng cử động. Sau một thời gian liền nghĩ ra cách, dùng chuyển động của mắt để viết ra từng chữ, nói chuyện với đồng bọn. Cách đó ta và các bạn đều biết, chỉ có lão sư phụ trông coi là không biết gì. Không ngờ ngẫu nhiên vị thí chủ này lại cũng biết thuật “chữ mắt” này. Đạo hữu xem, tròng mắt hắn sang ngang chính là một nét ngang, tròng mắt đi xuống chính là một nét dọc, chuyển sang trái là nét phẩy, chuyển sang phải rồi xuống dưới là nét móc…
Cốc Chẩn nghe vậy thì hai mắt chuyển động lại càng nhanh. Lục Tiệm nhìn kỹ thì quả nhiên đúng như Tính Giác nói, liền hỏi:
- Tính Giác sư phụ, ông có thể hiểu được hắn viết chữ gì không?
Tính Giác nói:
- Xin cho tiểu tăng thử xem.
Dứt lời liền nhặt một cành trúc chăm chú nhìn vào hai mắt Cốc Chẩn, dựa vào chuyển động của mắt hắn mà dùng cành trúc viết ra một hàng chữ trên mặt đất. Lục Tiệm thấy viết rằng: “Lục Tiệm thối tha, võ công giỏi thì có gì ghê gớm chứ, còn đẩy loạn chân khí vào người lão tử nữa thì cẩn thận ta sẽ cạo trọc đầu ngươi tống vào chùa Tam Tổ làm con lừa ngốc đấy.”
Tính Giác viết đến đó thì mặt đỏ lên hết sức ngượng ngập. Lục Tiệm thì lại bật cười, thầm nghĩ: “Đó đúng là giọng điệu của Cốc Chẩn, không thể giả được.” Y liền cười nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, vậy ngươi nói xem, vì sao lại biến thành bộ dạng như khúc gỗ ngớ ngẩn vậy?
Cốc Chẩn lại viết: “Ta và đại mỹ nhân bị trúng kế của lão Trầm.” Lòng Lục Tiệm trầm xuống, quay đầu trông thấy Diêu Tình cũng ngồi như khúc gỗ giống hết Cốc Chẩn thì bất giác gằn giọng nói:
- Trầm Chu Hư, người đã làm gì hai người bọn họ?
Trầm Chu Hư cười cười không nói. Lục Tiệm giương mày đi về phía lão, bỗng thấy bóng xám loáng lên rồi Yến Vị Quy phi thân xông tới, giơ chân định đá. Lục Tiệm giơ tay ra liền bắt ngay được gót chân hắn, Yến Vị Quy chưa kịp đá nốt chân phải thì thân thể đã nhẹ bỗng rồi bị ném ra xa. Thân pháp hắn linh hoạt, lắc người hạ xuống định xông lên tiếp thì bỗng cảm thấy một luồng kình lực hùng mạnh từ gót chân bùng lên thẳng tới lồng ngực, lập tức hai chân nhũn ra không đứng dậy nổi. Thì ra lúc Lục Tiệm nắm chân hắn thì “Đại Kim Cương thần lực” trong tay tự nhiên tràn ra, chỉ có điều hai người giao tranh quá nhanh nên bây giờ mới phát hiện được.
Lúc này Mạc Ất song song tiến ra chặn đường của Lục Tiệm. Lục Tiệm cao giọng nói:
- Hai người các ngươi cũng muốn cản đường ta ư?
Mạc Ất lớn tiếng nói:
- Ngươi muốn hại chủ nhân thì họ Mạc này chết cũng không chịu.
Tiết Nhĩ cả người rung rẩy, nước mắt chảy ròng ròng nhưng miệng cũng nói:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Lục Tiệm vốn có quan hệ cùng chung hoạn nạn với hai người bọn họ nên không nỡ ra tay, có điều trong lòng y Diêu Tình nặng như trời biển, trong chớp mắt trời và người đem so, Lục Tiệm đành thở dài một tiếng:
- Đắc tội rồi.
Rồi song chưởng chia ra ấn trên đầu vai hai người. Vai hai người như có trời sập xuống, hai chân mềm nhũn rồi cũng ngã lăn ra đất.
Lục Tiệm mượn cái ấn đó tung người lướt tới phía Diêu Tình. Đệ tử Thiên bộ đều nghĩ nếu bị y dễ dàng cướp người đi như vậy tất sẽ bị người trong thiên hạ chê cười nên lập tức thi nhau xông tới. Lục Tiệm trợn mắt quát lớn, chụp một tên đệ tử quét một vòng, đệ tử Thiên bộ liền có sáu người ngã lăn. Các đệ tử đồng loạt kêu lên rồi thi nhau lùi lại. Tô Văn Hương thấy vậy thì đốt lên một cây “Tán Hồn hương”, loại mê hương này một khi hít phải, nặng thì sẽ ngủ mất mấy, nhẹ thì cũng tâm thần hoảng hốt. Tô Văn Hương dùng thủ pháp tay phải cầm hương, tay trái phe phẩy, khói mờ từ đầu cây hương hóa thành một sợi trôi về phía Lục Tiệm. Ai ngờ Lục Tiệm như sau lưng có mắt, liền xoay chưởng đánh ngược lại, đám khói đó chưa kịp đến gần đã bị đánh tán loạn rồi bay ngược lại về phía Tô Văn Hương.
Tô Văn Hương thể chất kỳ lạ nên hít phải khói đó thì cũng chỉ đầu váng mắt hoa, nhưng Tần Tri Vị đứng bên cạnh không kịp phòng bị đã hít vào một hơi lớn, lập tức trời đất quay cuồng ngất xỉu đi. Lục Tiệm lại phất tay áo, mùi hương còn lại tản ra tràn tới đệ tử Thiên bộ xung quanh, nhất thời tiếng lịch bịch vang lên không ngớt, hơn chục tên đệ tử hít phải mê hương lăn ra ngất. Tô Văn Hương cả kinh biến sắc, vội tắt cây hương. Những tên đệ tử còn lại tuy đã thoát khỏi kiếp nạn nhưng người nào cũng bó tay nhìn Lục Tiệm ôm Diêu Tình lên mà không ai dám cản trở. Trầm Tú bất giác oán hận đầy lòng, thầm nghĩ: “Tiểu tử này gặp được may mắn gì mà vài ngày không gặp đã biến thành lợi hại như vậy. Từ giờ về sau chẳng phải ta sẽ thua xa y sao?”
Lục Tiệm quay người lại, vang giọng nói:
- Trầm tiên sinh, ông vì dân mà ra sức, tiêu diệt Oa khấu, tiểu tử vốn hết sức khâm phục.
Trầm Chu Hư cười nói:
- Được ngài khen ngợi, Trầm mỗ rất vinh hạnh.
Lục Tiệm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nhưng ông vì thù riêng mà đem Ninh cô nương luyện thành kiếp nô, cái đó lại vô cùng đáng ghét.
Trầm Chu Hư bất giác im lặng, Ninh Bất Không thì giương mày rít giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi gặp Ngưng nhi ư?
Lục Tiệm nói:
- Có gặp, cô ấy vẫn khỏe.
Ninh Bất Không nói:
- Nó đang ở đâu?
Lục Tiệm nói:
- Tôi cũng không biết.
Ninh Bất Không lộ vẻ giận dữ, hét lên:
- Nô tài chó má, ngươi không sợ Hắc Thiên kiếp ư?
Lão không nhắc đến “Hắc Thiên kiếp” còn tốt, vừa đề cập đến chuyện đó Lục Tiệm lập tức nhớ đến vô số đau khổ dằn vặt ngày trước, y bất giác cao giọng nói:
- Sợ thì sao, không sợ thì sao?
Mặt Ninh Bất Không căng lên rồi chợt giơ tay bắn ra một cành cây khô. Lục Tiệm chân không cất bước, đợi cành cây đó đến gần thì tiện tay phất một cái, cái phất đó đã dùng đến “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” khéo léo vô cùng, “Chu Lưu Hỏa kình” trong cành cây khô chưa kịp phát động đã chợt quay đầu bắn ngược lại về phía Ninh Bất Không. Ninh Bất Không ra tay rất nhanh, vừa phát ra “Mộc Phích Lịch” thì lại phát thêm một cây nữa. Hai cành cây khô va vào nhau trên không trung nổ ầm ầm. Ninh Bất Không cực kỳ kinh ngạc lùi lại nửa bước rồi quát khẽ, hai tay cùng vung lên vù vù bắn ra hai cành cây khô, nhưng lại bị Lục Tiệm phất một cái tiếp tục đẩy ngược lại. Ninh Bất Không nghe tiếng gió liền vội phát ra cành khô cản lại, bốn cành cây khô nổ tung trước mặt lão, sóng khí cuồn cuộn, gỗ vụn tứ tung bắn vào người đau đớn vô cùng.
Ninh Bất Không tính nết ngoan cố, hai mắt lại mù nên càng không cam chịu thua tên kiếp nô ngày trước, trong lúc kinh hãi tức giận lão liên tục gào thét, “Mộc Phích Lịch” bắn ra vù vù. Nhưng “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” của Lục Tiệm thần kỳ ảo diệu, lại thêm cả “Đại Kim Cương thần lực” có thể lấy địch để đánh địch, không gì không thắng được. Thần thông của Ninh Bất Không càng mạnh thì phải chịu phản ngược lại cũng càng mạnh, nhất thời đúng vào câu cổ ngữ “châm lửa tự đốt mình”. Xung quanh tiếng nổ ầm ầm, quần áo của Ninh Bất Không rách tứ tung, vỡ đầu chảy máu, phải tránh đông né tây nhếch nhác vô cùng.
Lục Tiệm phải chịu kiếp nạn Hắc Thiên nên vốn đã muốn cho người này một bài học nặng nề để phát tiết oán hận trong lòng, nhưng y thấy bộ dạng đó của Ninh Bất Không thì lòng lại hơi mềm đi: “Lão dù sao cũng là cha của Ninh cô nương. Ta chịu ơn huệ của Ninh cô nương mà lại đánh cha cô ấy thì thật không ổn.” Y liền đưa tay ra bắt gọn một cây “Mộc Phích Lịch” rồi đẩy kiếp lực vào. Y đã biết tính chất mạnh yếu của hỏa kình nên “Đại Kim Cương thần lực” theo đó dồn tới, đem hỏa kình trong đó dập tắt ngúm.
Chiêu này ngày trước Ngư hòa thượng đã từng dùng ra. Thần thông của Lục Tiệm lúc này giống như Ngư hòa thượng lúc mạnh nhất, thậm chí so về ra tay nặng nhẹ khéo léo thì còn vượt hơn. Ninh Bất Không liên tục phát ra mấy cây “Mộc Phích Lịch” đều như đá ném xuống biển chẳng thấy tăm tích gì, bất giác trong lòng chấn động khiếp hãi, lão ngừng thế tấn công để lắng tai nghe ngóng nhằm tìm ra nguyên nhân bên trong. Nhưng Lục Tiệm không thèm để ý, y ném cành cây khô xuống rồi cao giọng nói:
- Ninh Bất Không, nể mặt Ninh cô nương nên hôm nay dừng lại ở đây.
Nói rồi cũng không nhìn vẻ mặt của Ninh Bất Không mà quay sang Trầm Chu Hư nói:
- Cốc Chẩn có mối thù cướp mẹ với ông, ông ra tay trước để chiếm lợi thế cũng được.
Trầm Chu Hư cười nhạt, nói:
- Mối thù cướp mẹ? Hừ, ngươi thì biết gì chứ?
Lục Tiệm nói:
- Coi như tôi không biết cũng được, nhưng A Tình có thù oán gì với ông mà ông phải đối xử như vậy với cô ấy?
Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói:
- Trầm mỗ trước nay vẫn làm theo ý mình, không hỏi nguyên nhân.
Lục Tiệm tức giận nói:
- Ông không chịu nói lý ư?
Trầm Chu Hư cười nói:
- Thì ra túc hạ đến để nói lý chứ không phải đến để đánh nhau.
Lục Tiệm ngẩn ra rồi quát lên:
- Vậy thì đắc tội rồi.
Rồi tay phải vẫn ôm Diêu Tình, tay trái giờ hờ lên đánh tới Trầm Chu Hư. Tay áo Trầm Chu Hư phồng lên, bắn ra một chùm tơ bạc như mây khói bao phủ bắn thẳng tới những chỗ yếu hại khắp người Lục Tiệm. Lục Tiệm co tay trái lại, năm ngón tay xòe ra rồi chợt quét một vòng, còn chưa quét xong thì tơ bạc xung quanh đã nhập lại, đều bị y cuốn lấy trên tay.
Trầm Chu Hư cả kinh, quát khẽ một tiếng rồi tơ bạc trong tay áo lúc thẳng lúc vòng liên miên không ngớt, lách tránh hai tay Lục Tiệm mà đâm vào yếu huyệt khắp người y. Không ngờ “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” của Lục Tiệm chính là khắc tinh của “Thiên La nhiễu chỉ kiếm”, vừa phát động ra thì tay trái giống như một cái sào không ngừng vẽ thành vòng tròn, tơ bạc bất kể đã đến gần người hay chưa đều bị cuốn lấy cả. Lúc đầu Trầm Chu Hư còn có thể khống chế tơ tằm, nhưng tay trái Lục Tiệm càng quét càng nhanh, càng lúc càng lớn, những kén tằm trong tay áo vù vù hóa hết thành tơ tằm nhanh chóng bị cuốn đi. Trầm Chu Hư dùng kình lực cản trở thì ngược lại bị “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” xô đẩy, song chưởng lắc lư không thể điều khiển được nữa. Trong nháy mắt tơ tằm đã cuốn trên tay Lục Tiệm thành một cục to tướng, phát ra ánh sáng lấp lánh. Lục Tiệm chợt vung tay, tơ bạc đứt rời rồi nhẹ nhàng chụp tới Trầm Chu Hư.
Tơ loạn rối mắt, trước mặt Trầm Chu Hư vừa hoa lên thì kình lực mạnh mẽ của Lục Tiệm đã tràn tới. Trầm Chu Hư đưa tay lên chống đỡ, chỉ nghe tiếng răng rắc rồi cái xe lăn đã gãy vụn, Trầm Chu Hư ngồi phệt xuống đất. Lục Tiệm rảo bước tới thì bỗng thấy bóng người loáng lên, Yến Vị Quy đã lại lao tới. Lục Tiệm quát lớn:
- Tránh ra.
Đôi mắt của Yến Vị Quy không hề chớp dưới cái mũ tre, bộ dạng coi chết như về. Lục Tiệm thấy hắn trung thành như vậy thì cũng cảm thấy bội phục, không nỡ ra tay đánh hắn, đang định tìm cách trọn vẹn cả đôi đường thì bỗng nghe Trầm Chu Hư khẽ thở hắt ra một tiếng rồi chậm rãi nói:
- Vị Quy, ngươi tránh ra, để xem hắn làm sao giết được ta.
Yến Vị Quy ngần ngừ một chút rồi từ từ tránh ra. Trầm Chu Hư nhìn Lục Tiệm miệng cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.
Lục Tiệm thấy vẻ mặt lão thì lại càng tức giận, thù cũ thù mới tràn lên trong đầu, chân khí bất giác cũng dồn lên hai tay. Y vừa định ra tay thì bỗng nghe Tính Giác nói:
- Lục đạo hữu, xin dừng tay.
Lục Tiệm nói:
- Sao vậy?
Tính Giá nói:
- Xin đạo hữu xem này.
Lục Tiệm cúi đầu nhìn xuống thì trên mặt đất viết: “Ta và Diêu Tình trúng phải cấm chế chỉ có Trầm Chu Hư mới giải được. Nếu lão chết thì hai người chúng ta cũng không thể sống.” Lục Tiệm buồn bực nói:
- Vậy phải làm sao?
Cốc Chẩn lại viết: “Tám bức tranh hợp lại, thiên hạ vô địch. Diêu Tình bị khổ sở toàn là vì điều đó.” Lục Tiệm nhìn những chữ đó liền cười khổ lắc đầu:
- Sớm biết như vậy thì ta đã không cho cô ấy biết những câu bí ẩn trên bốn bức họa tượng rồi.
Mắt Cốc Chẩn đảo liên tục, lại viết: “Ngươi cũng biết những câu bí ẩn trên họa tượng ư?” Lục Tiệm nói:
- Biết được một ít.
Cốc Chẩn viết: “Tốt lắm, nếu Trầm Chu Hư không giải cấm chế thì ngươi công khai đọc những câu đó ra.” Lục Tiệm hơi trầm ngâm rồi gật đầu nói:
- Được…
Câu phía sau còn chưa kịp nói ra thì Trầm Chu Hư đột ngột kêu lên:
- Chậm đã.
Lục Tiệm đưa mắt sang thấy Trầm Chu Hư mặt nặng như nước, ánh mắt lấp lóe thì bất giác hỏi:
- Ông muốn nói gì?
Trầm Chu Hư cười nhạt nói:
- Ta có thể mở lại sáu loại nhận thức cho cô gái đó, nhưng phải có lời nói trước.
Lục Tiệm mừng rỡ nói:
- Nói gì?
Trầm Chu Hư thở ra một hơi dài:
- Những câu bí mật đó ngươi phải giữ kỹ trong lòng, một chữ cũng không được nói ra.
Lục Tiệm hơi ngần ngừ, Trầm Chu Hư liền lạnh nhạt nói:
- Nếu không cô gái đó bị khóa chặt sáu loại nhận thức, vài ngày là chết.
Lục Tiệm nóng lòng, liền nói:
- Được, ta nhận lời với ông.
Trầm Chu Hư nói:
- Nếu sai lời thề thì sẽ thế nào?
Lục Tiệm nói:
- Nếu sai lời thề thì bị chặt ra ngàn mảnh.
- Được.
Trầm Chu Hư chợt giương hai mắt, con ngươi bắn ra ánh sáng kỳ lạ. Lục Tiệm bỗng cảm thấy thân thể cô gái trong lòng mình run lên, y cúi đầu nhìn xuống thì hàng mi dài của Diêu Tình khẽ rông rồi chợt mở đôi mắt đẹp nhìn Lục Tiệm đầy vẻ ngỡ ngàng. Lục Tiệm mừng rỡ nói:
- A Tình, cô không sao chứ?
Sáu loại nhận thức của Diêu Tình bị khóa đã lâu, ý thức còn hỗn loạn, cô nghe câu đó thì các loại tri giác mới dần dần phục hồi, liền nhìn Lục Tiệm mặt lộ vẻ kinh ngạc, nói:
- Anh, anh, sao, sao lại ở đây?
Cô đã lâu không nói nên bây giờ lên tiếng từng chữ nói ra đều rất ấp úng. Lục Tiệm nhìn cô, không biết vì sao trong lòng chua xót rồi nước mắt rơi rơi.
Diêu Tình chợt nhăn mặt, đưa tay trái lên vuốt mặt Lục Tiệm, lau nước mắt cho y rồi nói:
- Anh khóc cái gì, tôi, tôi không phải nằm mơ đấy chứ?
Lục Tiệm lắc lắc đầu, nghẹn ngào nói:
- Không phải nằm mơ…
Diêu Tình giật mình, quay đầu nhìn sang mọi người thì trong lòng hơi kinh hãi, định vùng dậy nhưng lại yếu ớt không chịu được. Nhất thời từng điểm ký ức trở lại trong lòng, cô bất giác hung dữ trừng mắt nhìn Trầm Chu Hư rồi nói:
- Lục Tiệm, sao lại lắm người đáng ghét như vậy, tôi không muốn nhìn nữa.
Lục Tiệm trải qua kiếp nạn mới gặp lại được Diêu Tình, trong lòng buồn vui lẫn lộn, y nghe vậy thì gật đầu:
- Được rồi, không gặp bọn họ là được.
Rồi ôm Diêu Tình lên định cất bước thì chợt trong lòng run lên, lắc đầu nói:
- Không được. A Tình, tôi còn phải cứu Cốc Chẩn rồi mới đi được.
Diêu Tình nhìn y hơi cười hơi giận rồi chợt lộ vẻ đành chịu:
- Anh muốn cứu ái thì cứ đi đi, cần gì phải hỏi tôi?
Lục Tiệm gãi gãi đầu, nói:
- Cô là người con gái tôi thích nhất, còn hắn là huynh đệ tốt nhất của tôi, cho dù ai gặp nguy hiểm tôi đều không thể không quan tâm.
Diêu Tình thấy trước mặt mọi người y nói ra mình là “cô gái yêu thích nhất” thì đáy lòng tràn lên một tình cảm ngọt ngào, cô liền đưa tay chỉnh lại mớ tóc mai rối loạn của Lục Tiệm rồi nhẹ nhàng nói:
- Bệnh của anh đã khá hơn chưa?
Lục Tiệm cười nói:
- Hoàn toàn khỏe rồi.
Diêu Tình thấy y tinh hoa lộ ra ngoài, thần khí trong sáng, so với người thường còn khỏe mạnh hơn thì sớm nghĩ rằng bệnh của y đã biến mất, lúc này cô nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ cười nói:
- Vậy thì tốt quá. Có điều đối thủ lợi hại, anh phải cẩn thận đấy.
Nói rồi cô đưa tay khe khẽ nắm lấy tay Lục Tiệm. Lục Tiệm cảm thấy bàn tay mềm mại thì lồng ngực dạt dào, gật đầu nói:
- Cô yên tâm, tôi đi chút là quay lại.
Hai người bọn họ dịu dàng nói chuyện giống như người chồng đi xa, người vợ căn dặn vậy. Diêu Tình nó xong mấy câu, huyền công cũng chuyển động được mấy vòng, cơ thể sinh ra khí lực liền đứng sang một bên. Lục Tiệm quay người nói với Trầm Chu Hư:
- Trầm tiên sinh, ông làm người tốt thì làm đến cùng. Đã thả A Tình thì cũng nên thả Cốc Chẩn ra.
Trầm Chu Hư cười nhạt:
- Câu đó của ngươi không đúng rồi.
Lục Tiệm nói:
- Sao lại không đúng?
Trầm Chu Hư nói:
- Thứ nhất là Trầm mỗ tuyệt chẳng phải người tốt gì cả. Thứ hai là con nha đầu của Địa bộ này có thể cứu, nhưng con chó con nhà học Cốc thì không thể cứu được.
Lục Tiệm tức giận nói:
- Tại sao không thể cứu được?
Trầm Chu Hư nói:
- Việc này liên quan đến thịnh suy của Tây Thành chúng ta. Tiểu tử, cho dù ngươi cắt Trầm mỗ ra thành từng mảnh thì ta cũng sẽ không cứu hắn.
Lục Tiệm suy nghĩ nhanh chóng nhưng cũng không nghĩ ra Cốc Chẩn có liên quan gì đến thịnh suy của Tây Thành thì biết cho dù có mười Lục Tiệm cũng không bằng lòng dạ của đám mưu sĩ này. Y liền không suy nghĩ nữa mà lớn tiếng nói:
- Ta không quan tâm đến việc khác. Nếu không giải cấm chế thì hôm nay người của Thiên bộ đừng ai mong rời khỏi đây.
Đệ tử Thiên bộ đều có vẻ tức giận. Trầm Chu Hư thì cười khẩy rồi nhắm mắt lại, bộ dạng như để mặc người ta muốn cắt muốn mổ tùy ý. Lục Tiệm thấy tình hình đó thì ngược lại cảm thấy do dự. Lúc này bỗng nghe Cốc Thần Thông từ từ nói:
- Trầm Chu Hư, ngươi muốn sao?
Trầm Chu Hư cười nói:
- Đảo vương nói đùa rồi. Trầm mỗ là một kẻ tàn phế, nào dám đòi hỏi gì.
Cốc Thần Thông lạnh nhạt nói:
- Ngươi khỏi cần phải rào trước đón sau. Ta có chuyện cần nói với đứa con hư đốn này, ngươi muốn gì thì mới mở sáu loại nhận thức cho hắn?
Trầm Chu Hư vỗ tay ba cái, ha ha cười nói:
- Đảo vương quả nhiên là người hiểu biết. Trầm mỗ cũng chẳng có ý nghĩ cao xa gì, chỉ muốn hỏi rõ đảo vương một câu: hôm trước trên Ngâm Phong các hai bên đã ước hẹn, ngày mùng chín tháng chín tiến hành Luận Đạo Diệt Thần. Hôm nay là ngày nào tháng nào?
Cốc Thần Thông lắc lắc đầu:
- Cốc mỗ lần này đến Trung Thổ chính là vì đứa con khốn nạn này chứ tuyệt không phải để đánh với Tây Thành. Nhưng Phong Quân Hầu làm Doanh bá bị thương, không khỏi coi thường người ta quá.
Trầm Chu Hư thản nhiên nói:
- Tả sư đệ, điều đó đúng không?
Tả Phi Khanh cười nhạt nói:
- Không sai, nhưng sao ngươi không thử hỏi xem lão họ Doanh đó đã làm những việc xấu xa gì?
Cốc Thần Thông nhìn Doanh Vạn Thành, khuôn mặt già nua của Doanh Vạn Thành đỏ lên, ánh mắt lấp lóe. Tả Phi Khanh cười nhạt nói:
- Ngươi không dám nói ư, vậy ta nói cũng được. Lão già này chuyên tìm những nhà giàu để ra tay, giả thần giả quỷ, xưng là hồ ly thần tiên để dọa già trẻ lớn bé cả nhà người ta. Đợi cho đối phương bị quấy nhiễu không chịu được thì lại giả làm cao nhân đạo đức đến để trừ yêu ma rồi lấy tiền lấy bạc thỏa mãn lòng tham. Doanh Vạn Thành, ta nói đúng chứ.
Mặt Doanh Vạn Thành đỏ lên, tức giận nói:
- Vậy thì sao, ngân lượng của đám nhà giàu đó là từ đâu tới, chẳng phải là cướp của người nghèo ư? Ông đây cướp của người giàu cho người nghèo…
Lão nói đến đó thì chợt im bặt. Tả Phi Khanh bất giác cười phá lên, nói:
- Cướp của người giàu cho người nghèo ư? Tả mỗ theo dõi ngươi mấy ngày, chính mắt trông thấy người lừa ba nhà phú hộ. Cướp của người giàu thì đúng là có, còn cho người nghèo ư, Tả mỗ chả thấy bao giờ. Thế này đi, Doanh lão con rùa, nếu ngươi chịu đem toàn bộ tài sản ra phân phát cho dân chúng thì Tả mỗ lập tức nhận sai, tùy ngươi xử lý.
Mọi người nghe vậy đều kinh hãi. Doanh Vạn Thành mặt tím bầm lại, trừng trừng nhìn Tả Phi Khanh miệng co giật một hồi rồi chợt giậm mạnh gậy trúc, hậm hực nói:
- Lão phu không đôi co với thằng trẻ con nhà ngươi…
Tiên Bích thấy Tả Phi Khanh lập lời thề độc như vậy thì vốn lo lắng, lúc này bất giác trong lòng thư thái, không nhịn được cười lên khanh khách. Ngu Chiếu cũng cười lớn nhưng do động đến nội thương nên vừa cười vừa ho, mặt đỏ bừng bừng.
Cốc Thần Thông lộ vẻ bất đắc dĩ. Ông ta hiểu rõ Doanh Vạn Thành tham của như tham mạng, để kiếm tiền đã làm đủ mọi chuyện. Trông điệu bộ của lão thì những điều Tả Phi Khanh nói mười phần đến chín là không sai. Ông ta lập tức thở dài, rút lại ngón tay để trước yết hầu Tiên Bích, thả Bắc Lạp Sư Môn ra rồi nói:
- Trầm Chu Hư, hôm nay dừng tay ở đây. Mùng chín tháng chín, Cốc mỗ chờ các vị ở Linh Ngao đảo, chỉ mong lúc đó anh hùng Tây Thành không để Cốc mỗ phải thất vọng.
Giọng điệu ông ta tuy bình thản nhưng cao thủ Tây Thành đều lạnh lòng, với thần thông mà ông ta biểu lộ ra hôm nay thì cho dù chủ nhân của cả tám bộ cùng có mặt cũng chưa chắc đã thắng được người này.
Trầm Chu Hư khẽ cười, thản nhiên nói:
- Một lời của đảo vương nặng như chín đỉnh, Trầm mỗ rất tin tưởng. Nhớ lại năm xưa đảo vương đã thề không đánh Tây Thành, hơn mười năm nay quả nhiên chỉ ở Đông Đảo không vào Trung Thổ một bước. Chỉ một điểm đó đã đủ để Trầm mỗ bội phục.
Người của Đông Đảo nghe vậy đều kinh hãi. Cốc Thần Thông có thần thông tuyệt thế trên người nhưng hơn mười năm nay trước sau vẫn chưa từng đánh Tây Thành, người trên đảo vốn vẫn cảm thấy khó hiểu. Không ngờ hôm nay mới biết Cốc Thần Thông không rời đảo tiến đánh chính là vì sớm đã có ước hẹn với Trầm Chu Hư. Nhất thời người nào cũng phỏng đoán mò mẫm, chỉ có Bạch Tương Dao là nghiến răng chỉ cười nhạt.
Cốc Thần Thông chắp tay sau lưng ngửa mặt nhìn trời rồi chợt thở dài nói:
- Thanh Ảnh vẫn khỏe chứ?
Trầm Chu Hư cười nói:
- Bà ấy khỏe hay không thì ông tự đi mà hỏi.
Cốc Thần Thông lắc đầu nói:
- Duyên phận đã kết thúc rồi, gặp mặt cũng bằng không.
Rồi chuyển sang nhìn Cốc Chẩn, ánh mắt chợt lạnh buốt, thản nhiên nói:
- Trầm Chu Hư, điều ngươi muốn ta đã làm rồi. Điều ta muốn, ngươi thấy thế nào?
Trầm Chu Hư cười cười rồi hai mắt nhắm lại mở ra, ánh sáng kỳ lạ bắn ra ngoài. Tâm thần Cốc Chẩn chấn động rồi cả người có thể động đậy, nhưng chân tay đau nhức phải co duỗi một hồi rồi mới đứng dậy được. Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, chưa kịp lên tiếng thì Cốc Chẩn đã xiết chặt vai y, ngắm nghía từ trên xuống dưới. Con mắt của hắn sáng rực nhìn thấu lòng người, Lục Tiệm bị hắn nhìn thì nhột nhạt, liền cười nói:
- Ngươi nhìn ta làm gì, chưa từng gặp hay sao?
Cốc Chẩn cười cười, nói:
- Lục Tiệm như thế này quả thật ta chưa từng gặp.
Lục Tiệm nói:
- Dạng này dạng nọ cái gì. Ta vẫn là ta, có gì khác đâu?
Cốc Chẩn cười nói:
- Không sai, ngươi vẫn là ngươi, cho dù lúc nào nơi nào vẫn là một.
Lục Tiệm cũng cảm thấy vui mừng, nắm tay hắn khẽ giọng nói:
- Cha ngươi chịu cứu ngươi, đủ thấy cha con tình thâm. Ngươi qua nói mấy câu tốt đẹp với ông ấy, giải thích rõ đầu đuôi để rửa sạch oan khuất đi.
Cốc Chẩn cười nói:
- Cha con tình thâm? Bốn chữ đó nghe ra có chút ý nghĩa.
Hắn chỉ Trầm Chu Hư rồi lại chỉ Trầm Tú:
- Người nhìn cặp cha con này xem, không chỉ tình thâm mà còn như từ một khuôn rập ra, hèn hạ bỉ ổi như nhau.
Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói:
- Trầm mỗ cho dù hèn hạ bỉ ổi cũng chẳng bằng được loại súc sinh giết mẹ hiếp em…
Còn chưa dứt lời thì Cốc Chẩn bỗng quay đầu lại rít giọng quát lên:
- Lão Trầm què, ngươi ngậm cái mỏ lại.
Hắn hét xong thì ánh mắt bắn ra sát khí mãnh liệt.
Trầm Chu Hư tự cho là thanh cao nên khi tranh luận với người khác đa phần đều là dùng lý để người ta khuất phục, chưa từng bị chửi mắng như vậy bao giờ. Nhưng bụng dạ lão thâm trầm, cũng chỉ ngạc nhiên rồi không chịu để mất phong độ, liền ra sức nén khí giận chỉ cười cười. Cốc Chẩn cũng cười nhạt nói:
- Cười cái gì? Người khác còn cho là ngươi là chủ nhân Thiên bộ, túi khôn Tây Thành gì đó, nhưng trong mắt Cốc mỗ thì ngươi bất quá chỉ là một thằng què công danh không với tới, đúng là một cặp trời sinh với con dâm phụ Thương Thanh Ảnh đó hợp thành một đôi.
Trầm Chu Hư hai chân tàn phế nên cho dù tài như biển rộng nhưng theo luật lệ của Đại Minh cũng không thể nào làm quan kiếm công danh, chỉ có thể đứng bên phù trợ. Điểm đó đúng là nỗi đau trong lòng Trầm Chu Hư, Cốc Chẩn một đao đâm thẳng vào đem chỗ đau khổ đó nói toạc ra, với bụng dạ thâm trầm của Trầm Chu Hư mà cũng phải biến sắc, râu cằm rung lên, hai tay nắm chặt lại trắng bệch.
- Nhảm nhí!
Chợt nghe một tiếng quát như sấm nổ rồi Cốc Thần Thông mắt hổ phóng ra ánh sáng chói lọi chiếu vào mặt Cốc Chẩn. Cốc Chẩn cười nói:
- Sao vậy, ta chửi con dâm phụ đó, ông không vừa ý ư?
Còn chưa dứt lời thì thân hình Cốc Thần Thông loáng lên, bốp một tiếng Cốc Chẩn đã ngã lăn ra đất, má trái sưng vù, khóe miệng rớm máu. Cốc Thần Thông lại trở về bình tĩnh, trầm giọng nói:
- Ngươi nói Thanh Ảnh là gì?