Tiên Bích nói tới đó lại khẽ thở dài:

- Chỉ bất quá, “Bổ Thiên Kiếp Thủ” hoàn toàn không giống bọn họ.

Ngu Chiếu gật gật đầu, dài giọng nói:

- Phi thể phi thần, diệc thể diệc thần, thượng cùng bích lạc, hạ lâm hoàng trần. (Không phải thể cũng không phải thần, vừa là thể vừa là thần, lên có thể tới trời xanh, xuống có thể tới trần thế)

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:

- Nói như vậy là có ý gì?

- Đó là câu bình luận của một vị tiền bối Thiên bộ năm xưa về “Bổ Thiên Kiếp Thủ” – Tiên Bích nói – “Bổ Thiên Kiếp Thủ” nói là “Tứ Thể Thông” cũng đúng, nói là “Ngũ Thần Thông” cũng không sai, chính vì “Bổ Thiên Kiếp Thủ” xuất thủ cực nhanh, chỉ lực kinh người, chính là “Tứ Thể Thông”. Nhưng người đó bằng hai tay lại có thể cảm nhận được cá bơi trong nước, giun bò dưới đất, luyện đến chỗ thần diệu thì cho dù là chim bay bọ nhảy ngoài xa đều có thể cảm nhận được, đó rõ ràng là “Ngũ Thần Thông”. Vì vậy mới nói “không phải tứ thể thông cũng không phải ngũ thần thông, vừa là tứ thể thông vừa là ngũ thần thông, lên có thể tới trời xanh, xuống có thể tới trần thế”.

Lục Tiệm trầm ngâm hồi lâu mới lẩm bẩm:

- Tại sao việc này Ninh Bất Không chưa từng nói qua?

Ngu Chiếu cười nhạt:

- Thằng cha đó vô cùng gian hoạt, đầy mưu đồ xấu xa. “Bổ Thiên Kiếp Thủ” uy lực rất lớn, nếu hắn để ngươi luyện thành thì tương lai không thể khống chế nổi ngươi, vì vậy phải cố ý nói dối để lừa ngươi.

Lục Tiệm nghĩ đến những việc trước đây, mỗi lần nói về dị cảm trên hai tay thì Ninh Bất Không hoặc là giả câm giả điếc, hoặc là nói tránh đi, nhất định không giải thích rõ ràng cho mình, rất có thể đúng như lời Ngu Chiếu vừa nói, vì trong lòng y có chỗ úy kị nên cố ý giấu diếm.

Vừa nghĩ đến đó, Ngu Chiếu lại nói:

- “Hắc Thiên Thư” tổng cộng có ba chương. Chương thứ nhất là tổng cương, thiết lập “Hữu Vô Tứ Luật”. Chương thứ hai là “Nguyên Thể”, giảng giải cách tu luyện kiếp lực. Chương thứ ba “Huyền Dụng”, giải thích cách sử dụng kiếp lực. Hiện nay ngươi bất quá mới luyện thành kiếp lực, đối với cách vận dụng hoàn toàn mù tịt, thường xuyên phải mượn kiếp lực, không chỉ dẫn phát “Hắc Thiên Kiếp” phản phệ mà còn không phát huy được uy lực thực sự của “Bổ Thiên Kiếp Thủ”.

Lục Tiệm vòng tay nói:

- Mong được tiên sinh chỉ điểm.

Ngu Chiếu cười lớn, nhìn Tiên Bích. Tiên Bích nửa cười nửa tức giận nói:

- Đệ đệ ngốc, ngươi thật là không biết nhìn người, y chỉ tiện miệng nói bừa, chứ có biết phương pháp vận dụng thế nào đâu? Nói đến vận dụng kiếp lực, tỷ tỷ ta đây mới là đại hành gia.

Nói xong trợn mắt nhìn Ngu, Cốc hai người, cười mắng:

- Đứng ngẩn ra đó làm gì? Phép không truyền cho người ngoài, còn không lăn đi mười vạn tám ngàm dặm cho ta?

Ngu Chiếu cười, kéo Cốc Chẩn nói:

- Nghe nói ở Hành Hạnh thủy tạ này cất được một loại rượu hạt sen, vị rượu đạm bạc nhưng tốt ở chỗ phong vị độc đáo, chúng ta đi trộm một bình lớn thưởng thức.

Cốc Chẩn cười nói:

- Hai chữ ăn trộm không dễ nghe, chi bằng gọi là hai người đi mượn trăng.

Ngu Chiếu giật mình, vỗ tay nói:

- Hay lắm, hay lắm, chúng ta lại làm hai người đi mượn trăng.

Hai người hi hi ha ha cười đi thẳng một mạch. Tiên Bích nhìn theo bóng dáng họ, nhíu mày nói:

- Vị thiếu chủ Đông Đảo đó quả là không tầm thường, A Chiếu trước nay trong mắt không người, không ngờ lại tâm đầu ý hợp với hắn.

Lục Tiệm cười cười không nói, thầm nghĩ: “Chỗ bất phàm của hắn tỷ còn chưa được thấy đâu.”

Tiên Bích cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên hỏi:

- Lục Tiệm, đệ đã nghe tới “Định Mạch” chưa?

- Định mạch? – Lục Tiệm nói – có phải là một loại kinh mạch không?

- Không phải – Tiên Bích lắc đầu nói – đệ nhắm mắt lại, cảm thụ xem “kiếp lực” trong người đang ở tại chỗ nào?

Lục Tiệm nhắm mắt ngưng thần, im lặng theo dõi hồi lâu rồi nói:

- Toàn thân trên dưới không chỗ nào không có.

Tiên Bích hỏi:

- Đệ có biết nguyên nhân tại sao không?

Lục Tiệm lắc đầu, Tiên Bích mỉm cười nói:

- Đó là vì kiếp lực của đệ tán loạn không theo phương pháp nào, như mây bay nước chảy, khác với vật chất, vì vậy mà trên dưới toàn thân không chỗ nào là không có.

Lục Tiệm nói:

- Như vậy thì không tốt ư?

- Rất rất không tốt. – Tiên Bích không nhanh không chậm, không ngừng nói ra – Kiếp lực không bên trong cũng không bên ngoài, không âm không dương, vì vậy người yếu thì dày đặc khắp cơ thể mà người mạnh thì tràn ngập trời đất, rất dễ phân tán. Nhưng từ xưa khi dùng lực, lực tụ lại thì mạnh, lực tản ra thì yếu, huống gì kiếp lực vốn rất đặc biệt, nếu rời khỏi ẩn mạch, tản ra nhập vào hiển mạch, hễ khí huyết chuyển động là chuyển hóa thành nội lực ngoại lực, cũng tính là muợn kiếp lực, căn cứ vào luật thứ hai “Có mượn có trả” thì tất phải bồi thường.

Lục Tiệm nghĩ một chút rồi hỏi:

- Nói như vậy, chỉ cần kiếp lực lưu lại ẩn mạch thì không tính là mượn kiếp lực ư?

Tiên Bích cười nói:

- Đệ cũng không phải là ngốc lắm.

Lục Tiệm trầm ngâm cười nói:

- Nhưng làm thế nào khiến kiếp lực không rời ẩn mạch đây?

- Cái đó phải cần công phu “Định Mạch”. – Tiên Bích nói – kiếp nô càng mạnh thì công phu “Định Mạch” càng mạnh. Cái gọi là định mạch chính là đem kiếp lực hoàn toàn nạp vào ẩn mạch, không ra lệnh thì không nhập vào hiển mạch. Môn công phu này “Ngũ Thần Thông” bản tính vốn mạnh, còn “Tứ Thể Thông” yếu hơn rất nhiều, nhưng hễ là kiếp nô thì chỉ cần theo đúng phương pháp tu luyện là đều có thể làm được.

Nói xong, Tiên Bích cẩn thận đem phương pháp “Định Mạch” truyền thụ cho Lục Tiệm. Lục Tiệm theo đúng phương pháp hít thở ngưng thần, kiếp lực tản mạn khắp người từ từ tụ lại, từng chút một nạp vào trong ba mươi mốt ẩn mạch.

Tiên Bích thấy y tinh tiến thần tốc, vừa kinh hãi vừa mừng rỡ nói:

- Phương pháp luyện định mạch tuy không khó nhưng ý niệm về định mạch thì không thể một chút lơ là, cho dù trong lúc kịch đấu cũng không được quên, nếu không kiếp lực tản ra chắc chắn sẽ gặp nạn!

Nói tới đó, cô vẫy tay cười nói:

- Đệ theo ta tới đây.

Hai người đi tới dưới một cây đại thụ rậm rạp, Tiên Bích lại hỏi:

- Lục Tiệm đệ nói xem, trong cơ thể người thì trung tâm của ẩn mạch là chỗ nào?

Lục Tiệm không chần chừ nói:

- Tất nhiên là “Tam Viên Đế Mạch” rồi.

- Nhầm lẫn lớn – Tiên Bích lắc đầu nói – cách nghĩ đó của đệ hoàn toàn dựa vào đạo lý của “Hiển Mạch”. Trung tâm của hiển mạch là đan điền, dưới rốn ba phân, cho dù là ai cũng đều giống nhau. Còn trung tâm của ẩn mạch thì người nào cũng khác nhau. Ví dụ trung tâm của đệ là ở hai tay, tổng cộng có hai cái, còn trung tâm của “Thường Vi” Tần Tri Vị là ở đầu lưỡi, chỉ có một cái. Hai tay một lưỡi đó trong Hắc Thiên Thư gọi là “Kiếp Hải”.

- Kiếp hải?

Lục Tiệm nhíu mày. Tiên Bích mỉm cười gật đầu nói:

- Nếu nói đan điền là “Khí Hải” của hiển mạch, hội tụ hầu hết chân khí trong người thì “Kiếp Hải” cũng hội tụ hầu hết kiếp lực.

Lục Tiệm trầm ngâm nói:

- Nhưng đan điền luôn dưới rốn ba phân, còn kiếp hải thì người nào cũng khác nhau, vậy thì tu luyện kiếp lực chẳng phải bao nhiêu người thì có bấy nhiêu biến hóa ư?

- Hỏi rất thông minh – Tiên Bích gật đầu cười nói – Nếu nói yếu chỉ tu luyện “Hiển Mạch” là thay đổi gân cốt, luyện đan điền thì yếu chỉ của “Hắc Thiên Thư” là tu luyện “Kiếp Hải”. “Kiếp Hải” của kiếp nô là mắt mũi tai miệng, tay chân ngũ tạng hoàn toàn khác nhau, vì vậy phương pháp vận dụng kiếp lực cũng tùy người mà khác nhau, không có cách cố định. Kiếp hải của người nào thì luyện theo người đó.

Lục Tiệm nói:

- Nói như vậy, Bổ Thiên Kiếp thủ thì luyện hai tay như thế nào.

Tiên Bích mỉm cười, đột nhiên giơ tay đánh vào thân cây, một chưởng đó nhìn thì nhẹ nhàng nhưng cây đại thụ một người ôm đó chấn động mạnh, lá cây bật ra rơi xuống như mưa, Tiên Bích tung mình nhảy lên, mười ngón tay tung hoành, đến lúc rơi xuống đất thì mười ngón tay đã bắt đầy lá cây xanh mướt.

Lục Tiệm nhìn rất bội phục, vỗ tay nói:

- Công phu hay lắm.

Tiên Bích thả lá cây ra, lắc đầu nói:

- Như vậy có gì là hay? Ta chỉ là muốn cho đệ thấy cách làm mà thôi. Từ giờ trở đi, trước khi lá cây rơi xuống đất, đệ phải dùng mười ngón tay bắt lấy toàn bộ, không được bỏ qua cái nào. Hơn nữa phải dùng kiếp lực, không được mượn kiếp lực chuyển thành nội, ngoại lực, cũng không được dùng võ công Ngư hòa thượng dạy cho đệ.

Lục Tiệm nghe mà ngẩn người, nhưng thấy Tiên Bích thần sắc nghiêm túc, biết là cô tuyệt không nói đùa.

Tiên Bích đột nhiên cao giọng:

- Yến Thiền.

Xa xa có người ứng tiếng, rồi một thiếu nữ áo hồng vội vàng chạy lại, giận dỗi nói:

- Tiên Bích tỷ tỷ, mọi người chơi đang vui, tỷ gọi làm gì thế?

- Nha đầu chết tiệt chỉ biết chơi đùa – Tiên Bích vờ giận dữ nói – không sợ gia pháp của ta sao?

Yến Thiền cười nói:

- Sợ, sợ chết khiếp rồi.

Tiên Bích tức giận, búng một cái vào đôi má trắng bóc mềm mại của cô bé, mắng:

- Bọn nha đầu chết dẫm các ngươi đúng là khẩu thị tâm phi, mau lấy cho ta một cái sọt lại đây.

Yến Thiên nhanh chóng chạy đi, một lúc mới cầm một cái giỏ tre lớn về, nói:

- Không thấy sọt, chỉ thấy một cái giỏ tre rỗng.

- Lại trộm về rồi – Tiên Bích trừng mắt nhìn cô, chợt thở dài nói – Thôi được, đặt ở đó rồi đi chơi đi.

Yến Thiền nói:

- Bọn muội đang chơi cốt bài (domino), tỷ qua chơi không?

Tiên Bích nói:

- Mắt ngươi mọc đằng sau gáy rồi à? Không thấy ta đang có việc ư?

Yến Thiền bĩu môi nói:

- Không qua thì thôi, sao lại mắng người ta?

Nói xong liếc Lục Tiệm một cái, lộ ra thần sắc hiếu kì rồi như một cơn gió chạy mất.

- Lục Tiệm, - Tiên Bích đặt giỏ tre lên mặt đất – đệ bắt lá cây rồi bỏ vào trong giỏ này, sau đó đếm số lượng. Có điều lúc xuất thủ không được bỏ quên định mạch.

Lục Tiệm gật gật đầu, nhìn lá xanh đầy trên cây, bất giác tim đập mạnh, không khỏi cảm thấy khẩn trương. Tiên Bích giơ tay đập vào thân cây, chưởng lực vừa dứt, lá cây bay loạn, Lục Tiệm một mặt lo định mạch, một mặt giơ tay bắt lá, không khỏi chân tay rối loạn, đến khi lá cây rơi hết xuống đất cũng chỉ bắt được ba, bốn lá, quay đầu lại nhìn, thấy Tiên Bích đang bưng miệng muốn cười, trong lòng vô cùng hổ thẹn.

Tiên Bích thở dài nói:

- Đệ quá chú ý vào hai tay, kiếp lực ngược lại khó phát huy được. Phải nhớ rằng lúc xuất thủ, không thể nghĩ tới nhiều lá được, mà phải để tự nhiên, trong lòng phải như có như không, không phải là lấy tâm điều khiển tay, mà phải là lấy tay điều khiển tâm thần.

Lục Tiệm trong lòng chấn động, lẩm nhẩm nói:

- Lấy tay điều khiển tâm.

Bỗng thấy Tiên Bích giơ tay đánh vào cây đại thủ liền vội vàng xuất thủ, lần này bắt được hơn mười lá cây.

Cứ như vậy, Tiên Bích liên tục chấn động làm lá rơi xuống, Lục Tiệm cũng liên tục dùng tay bắt lá, cảm thấy tri giác trên hai tay dần dần mẫn tiệp, có thể cảm nhận rõ ràng quỹ tích rơi xuống của từng phiến lá. Lúc đầu vẫn còn bối rối hoảng loạn, luyện một lúc thì tay bắt mắt nhìn, dần dần quen đi.

Luyện được một lúc, đến giữa trưa Lục Tiệm vội vã ăn cơm rồi lại tiếp tục khổ luyện. Luyện đến về sau, chỉ cảm thấy cử động dần thư thái, rồi không phải là thân tâm điều khiển hai tay nữa mà trở thành hai tay điều khiển thân mình tâm trí, thân mình tùy theo tay mà chuyển, kình lực theo ý mình, thường thì tâm niệm chưa động, tay đã vươn ra bắt được mấy phiến lá cây, trong lòng bây giờ mới hiểu ý Tiên Bích nói lúc trước.

Lại luyện một lúc, chợt nghe Tiên Bích cười nói:

- Chậm đã.

Lục Tiệm ứng tiếng dừng tay, Tiên Bích gọi Yến Thiền đến quét hết lá cây trên mặt đất, rồi bỏ hết lá cây trong giỏ tre ra, nói:

- Lần này ta sẽ chấn rụng toàn bộ lá trên cây, xem đệ có thể một lần bắt hết bỏ vào giỏ tre không, nếu làm được thì coi như đệ lợi hại.

Lục Tiệm ngẩng đầu nhìn lên, thấy cành cây xơ xác, lá xanh thưa thớt, qua một lúc tu luyện lá trên cây đã rụng mất quá nửa.

Tiên Bích nghiêm mặt, cánh tay vận thế, xương khuỷu tay khẽ kêu, ngưng thần một chút rồi đột nhiên cánh tay vung tròn, đánh ra như gió, kình lực truyền ra bốn phía lên tận ngọn cây, chỉ nghe chấn động rào một cái, toàn bộ lá cây không phân trước sau đã thi nhau rơi xuống.

Tay vừa đánh vào cây, Lục Tiệm trong lòng liền sinh dị cảm, thời điểm mỗi phiến lá rời khỏi cây đều hiện rõ trong lòng bàn tay, bay lượn thế nào đều nắm rõ trong lòng. Trong nháy mắt, thời gian như ngưng đọng, lá cây đầy trời như bị một lực lượng vô hình treo giữa không trung, chậm rãi rơi xuống để cho y nhất nhất bắt lấy.

Trong chớp mắt Lục Tiệm đã bắt lấy hầu hết lá cây, bỗng thấy trước mặt có bảy phiến lá cách mặt đất không xa, đúng lúc định cúi người lao xuống thì không ngờ một trận gió mạnh thổi tới, lá cây theo gió rơi xuống đất, Lục Tiệm vội vã bắt được hai lá, quay đầu nhìn lại thấy Tiên Bích đang cười cười thu chưởng lại.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:

- Tiên Bích tỷ tỷ, làm vậy là…

Tiên Bích thu lại nét cười, nghiêm mặt nói:

- Hảo đệ đệ, đệ phải nhớ rõ, lá cây đó là chết, nhưng địch nhân là sống, nhất định sẽ không giống đám lá cây đó, lờ đờ một chỗ cho người ta đến bắt đâu.

Lục Tiệm nói:

- Tỷ tỷ nói đúng lắm, đệ xin thụ giáo.

Tiên Bích nhìn y, thầm khen ngợi: “Đệ đệ này của ta trung thực, độ lượng cũng không nhỏ.” Liền cười nói:

- Đệ xem, trên mặt đất rơi bao nhiêu phiến lá?

Lục Tiệm cúi đầu nhìn, chỉ thấy có tám điểm màu xanh, không tới mười lá, trong lòng tức thì vừa kinh hãi vừa vui mừng, bỗng nghe một tràng vỗ tay truyền lại, quay đầu nhìn ra thì là Ngu Chiếu và Cốc Chẩn đang đi tới.

Ngu Chiếu cười nói:

- “Bổ Thiên Kiếp Thủ” quả nhiên ghê gớm, chuyển động như điện, lấy vạn vật như lấy đồ trong túi, không chỉ cực nhanh mà còn cực chuẩn.

Lục Tiệm vốn chỉ chuyên tâm luyện tập, còn nhanh hay chậm thì hoàn toàn không tự biết, nghe vậy ngạc nhiên nói:

- Thật chứ?

Cốc Chẩn cười nói:

- Lời bình luận của Lôi Đế Tử tất nhiên là không sai rồi.

Tiên Bích cười nhạt, nói:

- Bắt được một hai trăm phiến lá cây thì đã đáng gì? Huống gì còn bỏ sót nhiều lắm. Lục Tiệm, đệ còn phải khổ luyện, theo ta thấy, luyện đến khi nào hết sạch lá của ba trăm cây cổ thụ thì “Bổ Thiên Kiếp Thủ” mới tính là được tiểu thành.

Ngu Chiếu xì một tiếng, nói:

- Nói phóng đại quá.

Tiên Bích lườm y một cái, nói:

- Còn hơn là anh nói nhăng nói càn, làm người ta tự mãn quá đà.

Ngu Chiếu cười nhạt nói:

- Ta nói nhăng nói càn thế nào?

Tiên Bích hừ nhẹ một tiếng, đang định phản bác thì chợt nghe Lục Tiệm nói:

- Tiên Bích tỷ tỷ, tỉ biết nhiều về vận dụng kiếp lực, trước đây đã từng luyện kiếp nô chưa?

Tiên Bích cười cười, hỏi ngược lại:

- Đệ xem ta có phải là loại người luyện kiếp nô không?

Lục Tiệm nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:

- Không giống, tỷ đối với bọn Yến Thiền đều rất ôn hòa, theo đệ thấy thì người luyện nô hầu hết đều lòng dạ độc ác.

- Coi như đệ biết nói chuyện – Tiên Bích cười nói – cũng không lạ là đệ nghi ngờ, ta tuy không luyện kiếp nô nhưng bản thân một nửa là kiếp nô.

Lục Tiệm, Cốc Chẩn đều cả kinh, Cốc Chẩn ngạc nhiên nói:

- Đã là kiếp nô, tại sao lại còn một nửa?

Tiên Bích cười nói:

- Các ngươi có biết luật thứ tư trong “Hữu Vô Tứ Luật” không?...

Chưa dứt lời, Ngu Chiếu bỗng nói:

- Tiên Bích, dừng đi.

Tiên Bích lườm y một cái, hơi nhíu mày, đúng lúc định lên tiếng thì Ngu Chiếu lại nói:

- Dông dài, bên ngoài còn có người tới tìm cô đấy!

Tiên Bích ngạc nhiên nói:

- Ai đến tìm tôi?

Ngu Chiếu nói:

- Là một tiểu ni cô, muốn gặp cô.

Tiên Bích cười nói:

- Vậy thì lạ thật, bản cô nương trước nay không giao thiệp với người trong cửa thiền, tại sao lại có ni cô đến tìm?

Lập tức đi nghe ngóng, chưa ra tới cửa trước đã nghe tiếng khóc oang oang.

Tiên Bích cảm thấy kỳ quái, lúc bước qua cửa đã thấy một đám nữ đệ tử cười hi hi nhìn một tiểu ni cô béo múp, tiểu ni cô đó một tay lau mũi một tay lau nước mắt, đang khóc lóc rất thương tâm.

Tiên Bích hừ nhẹ một tiếng, mắng mỏ:

- Yến Thiền, ngươi lại chọc người ta đấy à?

Yến Thiền oan ức nói:

- Không có đâu, là Ngu sư huynh dọa cô ta khóc đấy.

Ngu Chiếu hừ lên tức giận, gầm gừ nói:

- Tiểu nha đầu, nói năng cẩn thận.

Tiên Bích thấy Yến Thiền mặt trắng bệch, bất giác trừng mắt nhìn Ngu Chiếu nói:

- Yến Thiền, không cần sợ y, cứ nói thật cho ta.

Yến Thiền mới dám nói:

- Muội cũng không biết tại sao, chỉ thấy Ngu sư huynh vội vàng chạy vào, gọi bọn muội ra tiếp vị tiểu sư phụ này, lúc bọn muộ đến thì cô ta đang khóc rồi, đúng là Ngu sư huynh dọa cô ta đấy.

Tiên Bích trầm mặt, lạnh nhạt nhìn Ngu Chiếu, Ngu Chiếu nhíu mày nhưng không nói gì.

- Tiên Bích cô nương hiểu nhầm rồi – Cốc Chẩn đột nhiên cười hi hi nói – Ta và Ngu sư huynh vốn uống rượu hạt sen trước cửa, bỗng thấy tiểu ni cô này rón rén chạy tới, thừa lúc người ta không phòng bị định đi vào thủy tạ này. Ngu Chiếu tiện tay chặn cô ta lại nói: “Giữa ban ngày ban mặt, sấn vào nhà dân làm gì?” Tiểu ni cô liền nói: “Ta đến tìm người.” Ngu huynh hỏi: “Tìm ai?” Tiểu ni cô tức giận nói: “Chắc chắn không phải tìm ông, ta tìm một nữ thí chủ tóc đen xanh đen, mắt màu xanh, vừa xinh đẹp vừa gọn gàng chứ không giống bộ dạng bẩn thỉu của ông. Sư phụ nói xú nam nhân, nhất định là nói về bộ dạng của ông…”

Nói tới đó, đám nữ nhân thi nhau bịt miệng cười, Ngu Chiếu thẹn quá hóa giận, mắt lóe lên, đám thiếu nữ Địa bộ bị ánh mắt của y quét qua, người nào cũng mặt hoa thất sắc, sợ hãi im lặng.

Tiên Bích cũng cười, hỏi:

- Ngu Chiếu này nói thế nào?

Cốc Chẩn lắc đầu nói:

- Ngu huynh không nói gì, chỉ dùng bộ dạng vừa nhìn các vị tỷ tỷ đây để nhìn tiểu ni cô này một cái, không ngờ khiến cô ta khóc ầm lên, vừa khóc vừa ai oán: “Vốn đến tìm nữ thí chủ, không ngờ gặp phải hai tên xú nam nhân.” Nói xong liên tục gọi sư phụ. Ngu huynh không còn cách nào, toàn là ta hết lời khuyên nhủ mới đem được tiểu sư phụ này đến phòng khách đấy.

Tiên Bích nghe vậy vừa tức giận vừa buồn cười, bực tức nói:

- Ngu Chiếu, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Anh nhãn thần lăng lệ, người bình thường chịu sao nổi.

Ngu Chiếu tức giận nói:

- Ta sinh ra đã như vậy rồi, biết làm cách nào được. Chẳng lẽ phải móc mắt ra?

Tiên Bích mắng:

- Lại nói lung tung.

Nói xong liền đến bên tiểu ni cô, ôn tồn nói:

- Tiểu sư phụ, cô tìm ta ư?

Tiểu ni cô đó ngẩng đầu, mắt đầy lệ nhìn cô, tinh thần liền phấn chấn, gạt lệ nói:

- Đầu tóc cô đúng là xanh đen, mắt đúng là xanh, nhất định là Tiên Bích nữ thí chủ rồi.

Tiên Bích mỉm cười nói:

- Đúng là ta.

Tiểu ni cô đó lấy từ trong tay áo ra một cái hộp gỗ, nói:

- Bần tăng là Tịnh Tu ở Vô Lậu am, cái này là một vị thần tiên đại ca nhờ bần tăng chuyển giao cho thí chủ.

Đám nữ nhân thấy cô ta còn nhỏ tuổi mà không ngừng tự xung bần tăng, đúng là không ra bộ dạng gì, không kìm được cười phá lên một lúc. Ngu Chiếu ngược lại ánh mắt biến thành lạnh lùng, ngưng thần nhìn lên cái hộp gỗ đó, mặt xuất hiện thần sắc khẩn trương chưa từng nhìn thấy.

Tiên Bích mắt đẹp nheo lại, nhận lấy cái hộp gỗ, hỏi:

- Vị thần tiên đại ca đó có phải là áo trắng tóc trắng, còn cầm một cái dù trắng.

- Đúng rồi đúng rồi – Tịnh Tu lộ ra thần sắc ái mộ, vui mừng nói – Ông ấy không nhiễm bụi trần, từ trên trời bay xuống, đưa cho bần tăng cái hộp này, nhờ bần tăng chuyển cho nữ thí chủ, sau đó rung dù một cái bay đi mất.

Tiên Bích hỏi:

- Y đi một mình ư?

Tinh Tu lắc đầu nói:

- Không phải, còn có một vị nữ thần tiên xinh đẹp nữa, bĩu môi bĩu miệng, chắc là rất không cao hứng.

Lời đó vừa nói ra, sắc mặt Ngu Chiếu đột nhiên trắng bệch. Tiên Bích hơi trầm ngâm, đột nhiên nói với Yến Thiền:

- Ngươi chuẩn bị cơm chay cho vị tiểu sư phụ này, dùng xong cơm thì đưa cho cô ấy mười lượng bạc rồi chuẩn bị xe đưa về.

Tịnh Tu chắp tay nói:

- Cơm chay thì bần tăng có thể ăn, còn ngân lượng thì thần tiên đại ca đã bố thí rồi.

Bỗng nghe Ngu Chiếu hừ lạnh một tiếng, nói:

- Tên giả thần tiên không ra nam không ra nữ đó lại tìm ni cô nhờ đưa tin? Đúng là khó hiểu.

Tịnh Tu chằm chằm nhìn y, ngoài khiếp sợ còn có mấy phần tức giận, dẩu miệng ra nói:

- Thần tiên đại ca đã nói, Tiên Bích nữ thí chủ vốn tính thích trong sạch, nếu phái nam tử đưa tin, mở miệng ra là có trọc khí của nam nhân thì sẽ xúc phạm tới cô, còn nếu phái nữ tử đến thì chỉ sợ Tiên Bích thí chủ sẽ hiểu nhầm thần tiên đại ca, còn bần tăng là người xuất gia, tuy là như nhân nhưng không xúc phạm, cũng không gây hiểu nhầm, thần tiên đại ca đã nói, nhất định không sai.

Cô vừa nói vừa nhìn Ngu Chiếu, ý tứ nghiễm nhiên lộ rõ, thần tiên đại ca không sai thì tự nhiên toàn là ngươi sai lầm rồi

Ngu Chiếu càng tức giận, cười nhạt nói:

- Thằng cha đó bụng đầy thủ đoạn lừa đảo, tin được mấy phần? Hừ, nam nhân là một cỗ trọc khí, hắn chẳng phải cũng là nam nhân sao? Đánh rắm, đánh rắm, rõ ràng là miệng đầy rắm thối.

Đám nữ nhân nghe vậy đều nhíu mày, Tiên Bích cười cười, ngửi ngửi không khí rồi nói:

- Ta không thấy trọc khí, chỉ có một khối khí chua, hun chết người thôi nhỉ?

Ngu Chiếu mặt lúc trắng lúc đỏ, giậm chân định bỏ đi, lại bị Tiên Bích giữ lại, nói:

- Mở cái hộp đó rồi hẵng đi.

Ngu Chiếu phì một tiếng, tức giận nói:

- Cái hộp hắn đưa cho cô, liên quan gì đến ta?

Tiên Bích mặt trầm xuống, hét lên:

- Anh thật không muốn nghe?

Ngu Chiếu xua tay nói:

- Làm con cháu mới nghe.

Nói xong rảo bước đi khỏi, Tiên Bích nhìn theo bóng dang y, tức giận nước mắt chạy quanh.

- Cái hộp đó là Phong Quân Hầu đưa đến ư? – Cốc Chẩn đột nhiên tiến tới, nhìn cái hộp gỗ cười hi hi nói – Từ lâu đã nghe danh tiếng “Truyền Âm Hạp” (cái hộp truyền âm) của Tây Thành, không biết có thể hân hạnh được xem không?

Tiên Bích nhìn y, mắt xanh thoáng qua một tia dị thường, cười nói:

- Hay lắm, ngươi và Lục Tiệm theo ta tới đây.

Ba người đi vào nội thất, Tiên Bích đặt cái hộp gỗ đó lên bàn. Cái hộp đó làm từ gỗ tử đàn rất kín kẽ, sáu mặt đều có chạm hình cây cỏ, mây bằng chỉ bạc mảnh, mỗi mặt gồ lên một miếng đồng hình vuông, phân biệt khắc “Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Hợi” sáu số Thiên Can.

Tiên Bích nói:

- Cái hộp này gọi là “Truyền Âm”, kỳ thực phải gọi là “Tàng Âm Hạp” mới đúng. Trong hộp có lưu tiếng người, nếu cần nghe thì có thể làm phát ra. Bất quá bên nghe phải biết trước mật mã phát âm, nếu không biết mật mã thì không chỉ âm thanh không cách nào phát ra, cố dùng lực mở hộp thì âm thanh sẽ biến mất. Đồng môn Tây Thành thường ước định một nhóm mật mã, hoặc là 'Giáp Ất Bính', hoặc là 'Đinh Mậu Hợi', bên nhận được “Truyền Âm Hạp” có thể theo mật mã nhấn vào các khối đồng tương ứng để phát ra âm thanh.

- Thiết kế hay lắm – Cốc Chẩn thành thật tán thưởng – cô nương và Phong Quân Hầu cũng có một nhóm mật mã chứ?

- Có thì có – Tiên Bích nhíu mày nói – Nhưng ta không biết có nên mở cái hộp này không?

Cốc Chẩn cười nói:

- Tiên Bích cô nương lo lắng quá rồi, Ngu huynh tuy dễ nóng giận nhưng tấm lòng không hẹp hòi.

- Nếu tấm lòng hẹp hòi có lẽ cũng tốt – Tiên Bích thần sắc ảm đạm – chỉ vì ban đầu Tả Phi Khanh và ta đã có ước định, nếu bắt được Diêu Tình thì sẽ dùng “Truyền Âm Hạp” gửi cho ta, đúng là… ôi, có điều nếu y bắt được Diêu Tình, thu hồi “Thái Tuế kinh” và họa tượng tổ sư thì theo lời ước định, ta phải lấy y.

Lục Tiệm, Cốc Chẩn nghe vậy ngớ người cứng miệng. Cốc Chẩn thầm nghĩ: “Thảo nào Ngu huynh chẳng phẫn nộ.” Lục Tiệm lại nghĩ: “Diêu Tình không ngờ lại rơi vào tay Phong Quân Hầu?” Nghĩ tới đó, bất giác như ngồi trên đống lửa, hận không thể lập tức chạy qua cứu Diêu Tình ra.

Cốc Chẩn trầm ngâm nói:

- Nguyên ủy việc đó thế nào, Tiên Bích cô nương có thể cho biết chăng?

- Nói ra thì dài lắm. – Tiên Bích thở dài nói – ta và Ngu Chiếu, Tả Phi Khanh từ nhỏ cùng lớn lên, ở cùng với nhau đã lâu, không khỏi nảy sinh tình cảm. Mười năm gần đây, Tả Phi Khanh nhiều lần ngỏ lời với gia mẫu, gia mẫu mỗi lần hỏi ta, đều bị ta dùng lời từ chối.

Cốc Chẩn cười nói:

- Nói vậy, trong lòng cô nương thích là Ngu huynh phải không?

Tiên Bích hai má hơi ửng hồng, giọng nói trầm xuống:

- Nếu luận về nhân tài phong hoa thì Tả Phi Khanh thiên hạ không có mấy người, nhưng nói đến tính tình thì ta và Ngu Chiếu có duyên hơn, đáng hận là tạo hóa trêu người, Ngu Chiếu khơi khơi lại là chủ nhân Lôi bộ.

Lục Tiệm ngạc nhiên nói:

- Chủ nhân Lôi bộ thì sao?

Tiên Bích nói:

- Trong bát bộ thì “Chu Thiên Điện Kính” của Lôi bộ là khó luyện nhất, sau khi luyện thành thì còn có một vấn đề rất lớn…

Nói đến đó liền dừng lại không nói tiếp nữa.

Cốc Chẩn đảo tròng mắt, nói:

- Ta đoán thử xem, có phải là liên quan đến việc nam nữ?

Tiên Bích mặt đỏ bừng, vội nói:

- Chỉ có tên tiểu tử bại hoại ngươi mới đoán một lần là trúng ngay. Không sai, nếu có “Chu Thiên Điện Kính” trong người thì không thể gần nữ sắc. Hiện giờ Ngu Chiếu tuy luyện thành “Lôi Âm Điện Long” nhưng ta và y…

Nói tới đó lại nghẹn lời.

Cốc Chẩn nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Có cách giải cứu không?

Tiên Bích nói:

- Có thì có, nhưng rất khó chấp nhận.

Lục Tiệm bất giác hỏi:

- Cách nào?

- Là bỏ toàn bộ “Chu Lưu Điện Kính” – Tiên Bích nói – Chỉ cần điện kính mất đi thì có thể hồi phục như thường. Nhưng Ngu Chiếu ghét ác như cừu, bình sinh cừu nhân vô số, nếu không có võ công thì tính mạng sẽ nguy hiểm. Hơn nữa bát bộ quần long vô thủ, lừa dối lẫn nhau, Lôi bộ lại ít người, Ngu Chiếu rút đi thì tất biến thành miếng mồi cho những bộ khác, vì vậy cách tán công đó vạn lần không thể làm được.

Cốc Chẩn nói:

- Vì vậy hai vị mới kéo dài đến bây giờ không thể nên duyên cầm sắt sao?

Tiên Bích cười khổ nói:

- Lần đó Diêu Tình phản bội Tây Thành, gia mẫu mười phần phẫn nộ. Vừa vặn Tả Phi Khanh lại đến cầu hôn, liền hứa hẹn, chỉ cần y bắt được Diêu Tình thì để ta cưới y. Vì Diêu Tình là do ta dẫn về, cô ta gây đại họa như vậy, ta không thể lẩn tránh, gia mẫu nói vậy ta cũng không còn cách nào.

- Ta hiểu rồi – Cốc Chẩn cười nói – Cô lần này đến Nam Kinh, chính là muốn bắt Diêu Tình trước Phong Quân Hầu để hôn ước đó không thể thành sự thực, ai ngờ Phong Quân Hầu thần thông quảng đại, vẫn nhanh tay hơn.

Tiên Bích trừng mắt nhìn hắn, gắt lên:

- Gọi ngươi lại thương lượng, ngươi nghe rồi chỉ biết hi hi ha ha, cười người lâm nạn.

Nói đến đó mắt chợt đỏ lên.

Cốc Chẩn vội nói:

- Hảo tỷ tỷ đừng giận, sơn nhân tự có diệu kế, đảm bảo chuyển bại thành thắng.

Tiên Bích vừa kinh hãi vừa vui mừng, vội hỏi:

- Diệu kế gì?

Cốc Chẩn nói:

- Ta gọi Ngu huynh về rồi từ từ thương nghị.

Tiên Bích lắc đầu nói:

- Y tính khí cao ngạo, đã nói không nghe Truyền Âm Hạp thì dù chết cũng không quay lại đâu.

Cốc Chẩn cười nói:

- Nếu kế này mà không có Ngu huynh thì giống như rán cá mà không có muối, chặt gỗ mà không có dao, vạn vạn lần không được. Cô yên tâm, ta gọi y quay lại, đảm bảo y quay lại ngay.

Nói xong đi ra khỏi cửa.

Tiên Bích, Lục Tiệm đang lúc nghi hoặc, bỗng thấy bóng người chớp động, Ngu Chiếu như một trận gió sấn vào, trừng mắt nhìn Tiên Bích, lúc đầu thì kinh hãi, sau đó dần chuyển thành tức giận, gầm lên:

- Cốc Chẩn, ngươi mau lăn ra đây cho ta.

Tiếng quát đó như sấm sét, khiến cho phòng ốc rung rinh.