Vu Tiểu Hải nói, ‘tôi yêu anh.’

Chu Quần đáp, ‘tôi muốn làm tình với cậu.’

– đến Thượng Hải đi, tôi ở Thượng Hải.

Cho nên vào giờ phút này, Vu Tiểu Hải đang đứng ở nhà ga Thượng Hải, gọi điện cho Chu Quần.

“Tới đón tôi đi.”

“Cái gì……?”

Vu Tiểu Hải đắc ý cười rộ lên, trong đầu tưởng tượng ra một khuôn mặt, ngũ quan mơ hồ có chút vui sướng tươi cười, ‘Tôi đang ở Thượng Hải, tới đón tôi đi. Tôi muốn biết mặt mũi anh trông như thế nào.’

Đầu dây bên kia rõ ràng kích động hẳn lên, hơn nữa sau khi biết đây không phải một trò đùa vụng về, Chu Quần giọng điệu vừa do dự vừa khẩn trương: “Cậu…… cậu như thế nào…… lại đến đây thật, sao cậu…… Sao không báo trước với tôi một câu, cậu…… cậu.”

Vu Tiểu Hải nghe mấy câu lắp bắp trong di động: “Chẳng lẽ khi đó anh chỉ nói chơi cho vui? Nói xong bỏ đó?”

Chu Quần trầm mặc không nói gì, Vu Tiểu Hải tức giận, mẹ nó, chẳng hiểu sao hắn lại khờ như vậy: “Anh bị câm điếc à, im lặng cái gì. Nói chuyện!”

“Lúc này không tiện nói chuyện.”

“Tại sao.”

“Người nhà tôi đang ở đây, cậu bảo tôi phải nói cái gì.”

“Phóng thí.” Vu Tiểu Hải ngắt điện thoại, trò chuyện ba phút bốn mươi giây, thu lại là cả người lạnh buốt. Nhìn bốn phía chung quanh, giữa đám đông mờ mịt, bên tai vang lên toàn là tiếng địa phương, thành phố này sớm đã hải nạp bách xuyên (*), ghế ngồi chật chội.

(*) hải nạp bách xuyên: biển chứa nhiều con sông, ý nói là thành phố hỗn độn phức tạp

Thời điểm Aro đưa vé xe lửa cho Vu Tiểu Hải, hỏi, “Cậu thậm chí không biết anh ta là ai, bộ dạng nhìn giống heo thì làm sao bây giờ.”

Vu Tiểu Hải ngây ngô ha ha cười, “Tớ núp sau cây nhìn trộm, nếu người xuất hiện là kẻ kỳ dị xấu xí, lập tức xoay người đi về.”

Aro trợn trắng mắt nhìn, “Cậu đúng vô sỉ, nhìn mặt bắt hình dong.”

“Xấu không có tư cách làm đồng tính luyến ái.” Vu Tiểu Hải nói mấy lời nông cạn như thể đúng lý hợp tình, chồm lên người Aro, “Trả tiền vé cho tớ đi– đi — đi.”

Thế nhưng lúc này Vu Tiểu Hải lại ảo não ngồi trên bậc cầu thang, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, thấy mấy đứa nhỏ Tân Cương trộm ví tiền của người ta, thấy người ta buôn lậu, thấy mấy cô làm gái không vừa lòng giá cả đuổi mắng đàn ông, thấy người bán vé tựa lên cửa sổ nghỉ ngơi.

Vu Tiểu Hải thầm nhủ sẽ đợi đến sáu giờ tối, quyết không dây dưa, lúc đó có một chuyến xe lửa cuối cùng về Vũ Hán. [chi tiết này chưa khảo chứng, có vẻ không thỏa đáng, thỉnh các vị tha thứ ~~ hãn ~ => lời tác giả]

Một người đàn ông bộ mặt đáng khinh đi tới: “Ê em trai, muốn tìm nhà nghỉ không.”

“Anh là Chu Quần sao.” Vu Tiểu Hải thình lình hỏi, người đàn ông đáng khinh kia mờ mịt nhìn xung quanh, “Hả?”

Vu Tiểu Hải nói, “Không phải Chu Quần thì cút cho tôi.”

“Xì, Thập Tam ra đi.” (chỗ này ko hiểu nên chém) Nam nhân đáng khinh hùng hùng hổ hổ bỏ đi, từ khe hở phía sau dần dần lộ ra gương mặt ngăm đen khỏe mạnh phương chính. Cư nhiên là loại hình Vu Tiểu Hải thích nhất.

Chu Quần cười lộ ra hàm răng tuyết trắng: “Tôi còn đang nghĩ, nếu cậu xấu xí tôi sẽ làm bộ như chưa từng tới qua.”

“Vậy nhìn tôi thế nào?”

Vu Tiểu Hải hỏi.

“Dễ nhìn.”

Chu Quần trong bóng tối thở phì phò. Ánh trăng xuyên qua bệ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt hắn co rút sau cao trào, Vu Tiểu Hải thư sướng.

Cái gọi là tình yêu chẳng qua chính là vào thời điểm khao khát được yêu, gặp được người có khuôn mặt thuộc đúng loại hình mình thích.

Ai nói tình yêu không thể chớp nhoáng. Ai nói tình yêu thoáng qua không thể khắc sâu.

Nhà anh thuộc dạng nhà từ thời chế độ cũ. Hai gian phòng ngủ cách nhau một dãy hành lang ngắn.

Cha mẹ Chu Quần đối vị “Bằng hữu” mà con mình đưa về vừa khách sáo nhưng lại rất để ý, vừa chu đáo mà lại phòng bị.

Buổi tối chen chúc trên giường làm tình.

Chu Quần thành thục lấy ngón tay khiêu mở mặt sau của Vu Tiểu Hải. Nơi tư mật không hề chuẩn bị bị ngón tay tham nhập không chút ôn nhu, càng nhiều hơn là đùa giỡn, trêu cợt. Vu Tiểu Hải nhăn mặt không dám hít thở, vẻ mặt chịu đựng lại gợi ra dục hỏa cao vút.

Chu Quần hoa mắt thần mê, nói “Tại sao em lại xuất hiện trong sinh hoạt của tôi.”

dương v*t cứng rắn, dục vọng tráng kiện, Chu Quần bóp mạnh mông Vu Tiểu Hải, cắm vào bên trong. Anh nghe thấy tiếng kêu đè nén của con thú nhỏ kiêu ngạo dần dần khuất phục, không còn hơi sức, dục hỏa xông lên óc làm sao còn có thể ôn nhu, này chính là một hồi thú tính. Dùng sức đâm mạnh, vật tượng trưng cho nam tính mai nhập thật sâu, anh cúi đầu xuống hôn bả vai gầy yếu trắng nõn của Vu Tiểu Hải, tay xẹt qua mấy giọt nước mắt.

“Tôi là lần đầu tiên.” Vu Tiểu Hải mang theo tiếng khóc nói.

Chu Quần choáng váng.

Vu Tiểu Hải khom lưng bò từ đầu giường đến cuối giường, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng chiếu rọi bóng lưng và bờ mông tái nhợt, chất lỏng dâm mỹ chảy dài đến chói mắt.

“Thêm một lần nữa nhé.” Lại đè lên, Chu Quần không kiềm được cảm giác xao động trước thân thể ngây ngô kia: “Tôi sẽ nhẹ nhàng.”

Trước đó không nói còn đỡ, vừa nói, Vu Tiểu Hải triệt để ủy khuất, “Đau quá– a, đau.” Tay trái ôm lưng đối phương, tay phải đặt tại mông nam nhân.

Tiếp đó lại là một hồi cuồng dã đong đưa eo, không thể phát ra âm thanh, dồn dập thở dốc, tối cao dụ hoặc lẫn khoái cảm chính là yêu đương vụng trộm làm tình.

Một khắc bị đâm thủng kia, Vu Tiểu Hải đau đến muốn thét chói tai. Chu Quần cắn cái miệng của hắn, không cho phép hét, không được hét. Bị nghe thấy coi như xong.

Trong hồi ký của Vu Tiểu Hải có viết: Đàn ông với đàn ông làm tình, lần đầu tiên đặc biệt thống khổ. Cho nên nếu làm, nhất định phải cùng với người mình yêu.