Mộ Vãn Diêu bước vào phủ của Lư Lăng trưởng công chúa.

Mưa đêm kéo dài, những người khác trong tòa cung quan của trưởng công chúa đều đã nghỉ ngơi.

Chỉ có Lư Lăng trưởng công chúa đã thay quần áo, nhìn Mộ Vãn Diêu đội mũ có rèm mang theo đám hộ vệ của mình đi vào chính đường.

Đám hộ vệ trong phủ đã sẵn sáng tư thế đón địch.

Đám người Mộ Vãn Diêu mang đến cũng đặt tay lên chuôi đao.

Hai bên giằng co, không khí khẩn trương như sắp nổ.

Lư Lăng trưởng công chúa đoan trang nhìn đứa cháu gái của mình.

Vị thiếu niên công chúa từng lớn lên trong trăm ngàn sủng ái, khi đó nếu có ai dám chê cười Mộ Vãn Diêu một câu thì nàng có thể đỏ mắt khóc nhè ngay…… Khi đó trưởng công chúa chẳng bao giờ nghĩ có một ngày Mộ Vãn Diêu sẽ thẳng lưng, sải bước không chút sợ hãi tiến vào phủ của mình thế này.

Trưởng công chúa hỏi: “Diêu Diêu, ngươi mang theo họ vệ xâm nhập vào phủ của ta là muốn làm gì?”

Mộ Vãn Diêu hếch cằm, rèm mũ hơi hất lên để lộ khuôn mặt của nàng sau tấm màn.

Đôi mắt đen bóng của Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm trưởng công chúa nói: “Cô cô, mèo của cháu bị lạc nên cháu tới tìm mèo.

Con mèo này cháu mới có được nên cực kỳ yêu thích.

Cô cô từ nhỏ yêu thương cháu, mong ngài lại thương cháu lần này để cháu đi tìm mèo của mình.”

Trưởng công chúa nhìn nàng chằm chằm, như suy tư gì đó mà cười nói: “Mèo của ngươi sao lại chạy tới địa bàn của ta? Diêu Diêu, ngươi không trông coi kỹ đồ của mình, đến khi có việc mới đi tìm chẳng phải quá muộn hả?”

Mộ Vãn Diêu nói: “Cháu mặc kệ cái khác, hơn nữa cháu cũng chẳng có nhiều bản lĩnh đến thế.

Cháu chỉ muốn tìm mèo của mình.

Chúng ta là người một nhà, máu mủ tình thâm nên cháu không muốn cô cô khó chịu, mong cô cô nể mặt cháu một lần.

Chúng ta không cần làm lớn chuyện, giơ đao múa kiếm cũng không cần thiết.

Cháu và ngài lén giải quyết việc này, tốt nhất là đừng kinh động tới người khác.

Chẳng qua là một con mèo mà thôi, cô cô nói có phải không?”

Trưởng công chúa nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, ánh mắt hơi lóe lên.

Bọn họ nói mèo, nhưng cả hai đều rõ người trong lòng mình muốn nói là ai, cũng không phải chỉ là con mèo.

Mộ Vãn Diêu không muốn cùng trưởng công chúa lấy cứng đối cứng, trưởng công chúa cũng đâu có muốn thế? Ân sủng nàng ta có được là do anh mình cho, mà đứa cháu gái này lại từng là đứa con gái anh nàng ta yêu thương nhất, hiện giờ ư…… Thái Tử đối xử với Mộ Vãn Diêu tựa hồ cũng không tồi.

Vốn Lư Lăng trưởng công chúa cũng không quá để ý, nhưng tối nay Ngôn Thượng nói những lời đó với nàng ta khiến nàng ta kinh sợ suy nghĩ, lo lắng nếu anh mình không còn thì bản thân có đường lui nào không……

Loại do dự này khiến khí thế của trưởng công chúa cũng giảm bớt rất nhiều.

Trong lúc nhất thời nàng ta cảm thấy may mắn vì Ngôn Thượng đã rời đi, bản thân không gây ra sai lầm gì lớn.

Nàng ta hỏi Mộ Vãn Diêu: “Chỉ tìm mèo thôi hả?”

Mộ Vãn Diêu khẳng định: “Chỉ tìm mèo thôi.”

Trưởng công chúa nhìn cháu gái mình thật sâu, sau đó gật đầu với vệ sĩ: “Các ngươi phối hợp với vệ sĩ của Đan Dương công chúa, dẫn bọn họ đi tìm mèo, chắc chắn phải tìm được.

Ta muốn nhìn xem tại sao trong phủ của ta lại nhiều ra một con mèo.”

Sau đó nàng ta cười cười nói với Mộ Vãn Diêu: “Diêu Diêu cùng ta đến sảnh chính uống rượu chờ mèo của ngươi nhé?”

Mộ Vãn Diêu quan sát thần sắc của cô cô.

Thấy nàng ta rất bình thản thì nàng không phán đoán được rốt cuộc nàng ta giấu Ngôn Thượng ở đâu.

Có điều thế cũng chẳng sao, chỉ cần vệ sĩ của nàng đi lục soát thì luôn có thể tìm được dấu vết để lại.

Nàng không trông cậy vào việc có thể hỏi được gì từ trưởng công chúa, mà dù nàng có muốn đòi người thì trưởng công chúa cũng sẽ không đồng ý.

Mộ Vãn Diêu gióng trống khua chiêng như thế kỳ thật là muốn buộc trưởng công chúa phải tự mình buông tha Ngôn Thượng.

Như thế này khiến nàng ta kiêng dè, sau tối nay nàng ta cũng sẽ không dám có tâm tư gì với Ngôn Thượng nữa.

Hai đạo nhân mã tìm khắp trong phủ, Mộ Vãn Diêu thì đi theo trưởng công chúa đến sảnh chính uống rượu.

Nói là uống rượu nhưng cô cháu hai người chẳng ai nói lời nào, không khí đông cứng lại.

Trưởng công chúa thì thất thần, trong chốc lát nàng ta nghĩ tới chủ ý Ngôn Thượng đề ra cho mình, tự hỏi vì sao lại là những chủ ý đó, rồi lát sau nàng ta lại nghĩ tới hiện tại Ngôn Thượng đang ở đâu, có khi nào chàng phối hợp với Mộ Vãn Diêu cùng đối phó với nàng ta không.

Nàng ta đứng ngồi không yên, thường thường nhìn màn mưa bên ngoài, vài lần hỏi người bên ngoài đã tìm được mèo chưa.

Mộ Vãn Diêu thì bình tĩnh hơn trưởng công chúa một chút.

Cho dù nàng cũng lo lắng nhưng vẫn vững vàng ngồi ở chỗ này kiềm chế cô cô, để hộ vệ của mình đi tìm Ngôn Thượng, dù không thấy người cũng phải thấy dấu vết.

Đang lúc hai bên giằng co thì có thị nữ tới báo có người cầu kiến.

Trưởng công chúa phiền chán nói: “Không gặp!”

Thị nữ sợ hãi nói: “Là Vi Thất Lang tới tìm Đan Dương công chúa.”

Trưởng công chúa ngạc nhiên, không nghĩ ra vì sao Vi Thất Lang lại tới đây.

Lúc này Mộ Vãn Diêu kinh ngạc mở miệng: “Sao Cự Nguyên lại tới đây tìm ta? Mau cho hắn vào.”

Mộ Vãn Diêu quay đầu giải thích với trưởng công chúa: “Tối nay cháu mời Cự Nguyên tới trong phủ dùng bữa tối, không may là mèo của cháu đi lạc nên cháu đành ra cửa tìm.

Cháu đã dặn dò Cự Nguyên ở trong phủ chờ, chẳng hiểu sao hắn lại tới.”

Lư Lăng trưởng công chúa nhìn chằm chằm Mộ Vãn Diêu, bản năng cảm thấy không đúng nhưng nàng ta chẳng có lời nào để nói.

Trong nửa nửa khắc, gió lạnh mang theo mưa hắt vào nhà, ngọn nến trong sảnh hơi lung lay.

Vi Thụ lúc này bước vào chính sảnh của trưởng công chúa phủ.

Mỹ thiếu niên như tuyết lạnh khiến Lư Lăng trưởng công chúa nhìn chằm chằm, cũng không phải vì coi trọng nhan sắc của Vi Thụ, dù sao…… hắn cũng còn quá nhỏ.

Lư Lăng trưởng công chúa nhìn vì muốn xem hắn và Đan Dương đang chơi trò gì.

Vi Thụ thỉnh an trưởng công chúa xong thì nói với Mộ Vãn Diêu: “Sao điện hạ còn chưa quay về? Thái Tử điện hạ phái người đến đón ngài vào cung, có chút chính sự cần thương lượng với ngài.”

Thái Tử điện hạ? Lư Lăng trưởng công chúa nheo mắt, trong lòng có chút hoảng hốt, dáng ngồi cũng thay đổi hẳn.

Mộ Vãn Diêu lại kỳ quái nhìn Vi Thụ hỏi: “Hiện tại cửa cung đã đóng, sao Thái Tử điện hạ lại gọi ta tiến cung lúc này chứ? Có việc gì cần gấp như vậy?”

Vi Thụ đáp: “Chắc là việc Hộ Bộ thiếu tiền.

Điện hạ không phải đã hỏi Thái Tử chuyện này ư? Chắc Thái Tử đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó nên mới muốn tự nói với ngài.”

Mộ Vãn Diêu nhíu mày dài nói: “Nhưng ta còn đang tìm mèo……”

Lư Lăng trưởng công chúa đánh gãy lời nàng: “Diêu Diêu, một con mèo thì có gì quan trọng? Thái Tử đã tìm ngươi thì mau tiến cung đi, đừng để Thái Tử đợi lâu.”

Lư Lăng trưởng công chúa đang kiêng kị Thái Tử.

Bởi vì muốn hoàng đế yên tâm nên bản thân nàng ta không hề tham gia vào chính trị.

Nhưng đồng thời nàng ta vẫn có chút sợ hãi vị Thái Tử trong tương lai có thể sẽ trở thành hoàng đế và nắm giữ vận mệnh của mình này.

Huống chi Thái Tử là kẻ thâm sâu, nhiều mưu tính…… Lư Lăng trưởng công chúa chưa bao giờ dám đối đầu với Thái Tử.

Mộ Vãn Diêu còn chưa nói chuyện thì Vi Thụ đã nghĩ tới một chuyện khác và nói: “Điện hạ mau cùng thần đi thôi, Thái Tử cũng muốn Ngôn Nhị Lang tiến cung, nhưng vừa rồi thần đến cách vách gõ cửa lại chẳng thấy huynh ấy đâu.

Thực kỳ quái.”

Mộ Vãn Diêu kinh ngạc: “Mưa lớn thế này hắn không ở nhà đợi mà còn ra ngoài lắc lư ở đâu? Mau đi tìm xem, Thái Tử muốn gặp hắn thì ta chẳng có cách nào.”

Ngôn Nhị Lang!

Mí mắt của Lư Lăng trưởng công chúa lại nhảy dựng lên.

Mới vừa rồi Mộ Vãn Diêu nói đến Thái Tử đã làm nàng ta hoảng hốt, hiện tại Ngôn Nhị Lang lại có liên quan tới Thái Tử…… Trưởng công chúa bất an mà gõ nhẹ chén trà, cười gượng nói: “Ngôn Nhị Lang? Là Thám Hoa lang sao?”

Mộ Vãn Diêu nhìn nàng ta hỏi: “Cô cô nhớ rõ hắn ư?”

Lư Lăng trưởng công chúa đáp qua loa: “Ngày ấy trong tiệc ta có nhìn thoáng qua, là kẻ ngươi cự hôn…… Phong thái của Ngôn Nhị ai có thể quên chứ?”

Mộ Vãn Diêu nói: “Ngày ấy cự hôn cháu cũng không nghĩ tới hắn sẽ chuyển đến làm hàng xóm của mình…… Thái Tử muốn gặp hắn thì cháu cũng chẳng thể ngăn cản.”

Nụ cười của Lư Lăng trưởng công chúa cực kỳ miễn cưỡng.

Nàng ta nhìn ra được quan hệ giữa Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng sợ là không tầm thường, cũng không hề hời hợt như bề ngoài.

Tối nay Mộ Vãn Diêu nói là tới tìm mèo nhưng vừa nãy nàng ta mới vừa bắt Ngôn Thượng lại đây…… thời gian Mộ Vãn Diêu tới cũng quá khéo, thật sự khó mà không nghi ngờ.

Nhưng có nhiều chuyện nói toạc ra thì chẳng còn gì thú vị nữa.

Lư Lăng trưởng công chúa đã bắt đầu thúc giục: “Nếu Thái Tử tìm các ngươi thì ta không giữ các ngươi lại nữa.”

Mộ Vãn Diêu vẫn còn không tình nguyện mà trầm tư thì hộ vệ bên ngoài đã dầm mưa tiến vào.

Trong lòng Phương Đồng có một con mèo nhỏ lông trắng như tuyết, hắn bẩm báo hai vị công chúa bên trong: “Điện hạ, tìm được mèo rồi!”

Mộ Vãn Diêu vui mừng, ôm còn mèo mà Phương Đồng đưa tới, vui vẻ hôn nửa ngày.

Lúc sau nàng mới quay đầu nhìn Lư Lăng trưởng công chúa sau đó từ biệt, nói mình phải vào cung gặp Thái Tử.

Mộ Vãn Diêu đi rất dứt khoát, giống như đêm nay nàng chỉ thực sự đến tìm mèo.

Lư Lăng trưởng công chúa đột nhiên gọi nàng: “Diêu Diêu.”

Mộ Vãn Diêu quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt lãnh đạm, không chút để ý mà đáp: “Vâng?”

Lư Lăng trưởng công chúa chậm rãi nói: “Cô cháu chúng ta dù sao cũng là máu mủ, cô cô hỏi ngươi một câu, hy vọng ngươi sẽ trả lời trung thực.

Ngươi và Ngôn Nhị Lang rốt cuộc có quan hệ gì?”

Mộ Vãn Diêu hơi trợn mắt, giống hệt mắt con mèo nhỏ lười biếng trong lòng nàng, quả thực không khác chút nào.

Nàng dường như rất kinh ngạc vì sao trưởng công chúa lại hỏi như thế.

Sau khi nghĩ nửa ngày Mộ Vãn Diêu mới nói: “Cháu và hắn không có quan hệ gì, Thái Tử thích hắn.”

Trưởng công chúa hỏi: “Thái Tử thật sự thích hắn?”

Mộ Vãn Diêu ngây ra, nghĩ thầm chẳng lẽ Ngôn Thượng đã từng trò chuyện với trưởng công chúa hoặc nói gì với nàng ta sao?

Mộ Vãn Diêu không thể phán đoán nên chỉ gật bừa.

Trưởng công chúa thấy thế thì phất tay cho nàng đi, còn mình thì như suy tư gì đó.

Mộ Vãn Diêu và Vi Thụ đi ra khỏi phủ trưởng công chúa, vừa ra ngoài nàng đã ném con mèo cho đám hộ vệ rồi nghiến răng nghiến lợi mắng: “Con mèo này dám cào ta vài cái, tức chết ta mà.”

Oán giận xong câu này nàng cũng vẫn không quên chính sự.

Mộ Vãn Diêu vừa đi về phía xe ngựa vừa nhỏ giọng dặn dò Vi Thụ: “Mặc kệ Ngôn Thượng như thế nào, có ta nháo đến cửa thế này thì khẳng định cô cô sẽ không dám làm gì hắn đâu.

Ta lại lôi cả Thái Tử vào mà cường điệu một phen, vì hắn giải quyết nguy cơ sau này.”

Vi Thụ gật đầu nói: “Nhưng điện hạ chẳng phải đã khiến Ngôn nhị ca chọn phe trong khi huynh ấy chưa biết gì ư?”

Mộ Vãn Diêu lắc đầu, khinh miệt nói: “Không có việc gì, cô cô ta nhát gan cực kỳ.

Nàng ta cũng chỉ chơi bời với đám nam nhân, căn bản chẳng dám chạm vào bất kỳ chuyện chính sự nào.

Nàng ta chẳng có chỗ mà chứng thực lời của ta nói là thật hay giả đâu.”

Nàng ngừng một lát rồi lại nói: “Nhưng để phòng ngừa nàng ta nghi ngờ, và để cô cô hạ quyết tâm buông tha Ngôn Thượng thì ngươi hãy ngồi xe ngựa của ta, lấy thẻ bài của ta vào cung một chuyến.

Ngươi không cần tiến cung gặp Thái Tử, vòng một vòng để cô cô cảm thấy Thái Tử quả thực có việc tìm ta là được.”

Vi Thụ hỏi: “Thế điện hạ đi đâu?”

Mộ Vãn Diêu cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Ta về phủ công chúa.

Cô cô mà chịu thả Ngôn Thượng về thì ta muốn về đó xem tình hình thế nào.”

Nói xong Mộ Vãn Diêu nhìn Phương Đồng ý bảo hắn dắt ngựa tới cho mình.

Đứng trong mưa to, bả vai và xiêm y của nàng đều dính mưa, chỉ có cái mũ còn miễn cưỡng giúp mặt nàng không ướt.

Lúc Mộ Vãn Diêu đang muốn lên ngựa thì Vi Thụ nhẹ nhàng kéo tay nàng một chút.

Nàng quay đầu lại nhìn hắn thì chỉ thấy Vi Thụ nhìn nàng nhẹ giọng nói: “So với trước kia điện hạ bình tĩnh hơn nhiều rồi.”

Mộ Vãn Diêu ngẩn ra, nghĩ đến tối nay nàng có thể bình tĩnh như thế là học được từ người nào đó…… Nàng chỉ nói: “Ta cũng sẽ lớn lên.”

Nàng lên ngựa, xác nhận lại một lần với Vi Thụ về kế hoạch sau đó hắn lên xe ngựa rồi cùng nàng và đám hộ vệ đi về phía phủ công chúa.

Đến nửa đường bọn họ tìm cơ hội tách ra làm hai, mỗi người đi theo một hướng.

Để đánh lừa trưởng công chúa, Mộ Vãn Diêu để người của mình đi theo Vi Thụ.

Đoàn người mênh mông đi tới cung điện, còn bản thân nàng thì cưỡi ngựa một mình quay về phủ công chúa.

Cho dù trong lòng nàng cảm thấy vừa rồi mình nháo như thế hẳn Lư Lăng trưởng công chúa sẽ bỏ qua cho Ngôn Thượng…… Nhưng Mộ Vãn Diêu vẫn muốn đích thân xác nhận mới có thể yên tâm.

Con ngựa phóng vào trong hẻm, mưa như những cây đao đánh úp lại!

“Hêy ——” Mộ Vãn Diêu nằm trên lưng ngựa, tay giữ chặt cương ngựa.

Nàng đã cưỡi ngựa vào ngõ nhỏ ở phủ công chúa, nước mưa ào ào rơi xuống.

Lúc này nàng mơ hồ nhìn thấy phía trước có một người đang đi.

Người nọ đi trong mưa, tóc dài nửa búi, ống tay áo ướt đẫm.

Tay áo kẻ kia rũ trên mặt đất, cực kỳ gian nan, tốc độ đi cũng rất chậm.

Nhìn kỹ thì thấy bước chân của đối phương phù phiếm, lưng còn nhẹ nhàng run rẩy, cực kỳ cô đơn……

Mộ Vãn Diêu lập tức xuống ngựa gọi: “Ngôn Thượng!”

Người nọ giống như không nghe được tiếng nàng mà vẫn đi tiếp.

Mộ Vãn Diêu kinh ngạc, nàng không quan tâm đến con ngựa của mình mà bước nhanh về phía người kia.

Nàng chạy đến phía sau túm lấy tay kẻ đó gọi gọi: “Ngôn Thượng!”

Kẻ kia quay đầu lại.

Quả thật là Ngôn Thượng.

Nhưng …… Mộ Vãn Diêu lắp bắp kinh hãi.

Lúc này Ngôn Thượng rũ mắt, hàng mi dài đen đặc có dính nước mưa tích táp.

Quần áo cả người chàng đều ướt đẫm, tóc dài cũng không gọn gàng như ngày thường mà một nửa bị tung ra, mấy dúm tóc dán chặt vào mặt.

Chàng ngày thường đoan chính có lễ, tiến lùi có độ vậy mà lúc này Mộ Vãn Diêu phải giữ chặt tay thì chàng mới hoàn hồn.

Chàng ngước mắt, đôi mắt đen nhánh như mực nhìn qua, đáy mắt có tơ máu.

Ngay cả cánh môi chàng cũng run nhè nhẹ, tái nhợt đến kỳ cục.

Nhìn chàng tiều tụy vô cùng, tình huống cũng không đúng.

Chàng định thần một chút mới nhận ra Mộ Vãn Diêu.

Dưới màn mưa, Ngôn Thượng bình tĩnh nhìn Mộ Vãn Diêu nửa ngày, miễn cưỡng cười một chút, giọng nói nghẹn ngào: “…… Điện hạ?”

Mộ Vãn Diêu nhíu mày ngơ ngẩn, phát hiện bàn tay thiếu niên nàng đang nắm nóng bỏng.

Nàng hé môi nói qua về tình huống: “Vi Thụ nói ngươi xảy ra chuyện, ta và hắn đến phủ trưởng công chúa tìm ngươi.

Nhưng xem ra ngươi càng có thủ đoạn hơn chúng ta, tự mình đã thoát ra được, quả là mưu mô hơn người.”

Ngôn Thượng nhìn chằm chằm nàng, ngơ ngẩn kinh ngạc.

Tình huống của chàng quả thực không tốt, tiều tụy suy yếu vô cùng, nhưng Mộ Vãn Diêu đứng trước mặt chàng lại chỉ cho rằng chàng đang thất thần chứ không nhìn ra tình huống có gì không đúng.

Sau một lúc lâu, nàng mới nghe thấy chàng nhẹ giọng nói: “Ngài đến phủ trưởng công chúa tìm ta ư? Ngài tới đó tìm ta làm gì?”

Mộ Vãn Diêu nói: “…… Tự nhiên là bởi vì trưởng công chúa có ý đồ với ngươi.

Chẳng lẽ ngươi cam nguyện rơi vào tay nàng ta ư?”

Ngôn Thượng rũ mắt nhìn nàng sau đó chàng giật mình hỏi: “Nhưng chuyện này có liên quan gì tới ngài đâu?”

Mộ Vãn Diêu: “……”

Nàng lập tức cảm thấy chàng quá đáng quá rồi, còn dám nói chuyện với nàng bằng giọng điệu này nữa chứ…… Lúc bình thường không phải chàng nên cảm tạ nàng đã cứu mình ư? Vì sao giọng điệu của chàng nghe có vẻ nghi ngờ thế nhỉ? Bỏ qua khách sáo, lễ phép, Ngôn Thượng giống như không hiểu vì sao nàng lại muốn xen vào việc người khác.

Rõ ràng đây là chuyện của chàng, vì cớ gì nàng phải xem vào làm người xấu?

Ngôn Thượng nói: “Ngài không thể đắc tội trưởng công chúa đâu, ngài quên lời ta nói rồi ư?”

Mộ Vãn Diêu trầm mặt nói: “Là Vi Thụ muốn xen vào chuyện của ngươi chứ không phải ta.”

Ngôn Thượng đứng trong mưa, nước mưa xối trên mặt chàng còn chàng thì lẳng lặng đứng yên, lại bắt đầu thất thần.

Mộ Vãn Diêu bắt đầu thẹn quá thành giận và không được tự nhiên.

Giống như nàng đã làm chuyện tốt nhưng chàng không những không cảm kích mà ngược lại còn nhìn nàng với ánh mắt nhìn quái vật…… Thôi nhìn thì nhìn nhưng sao còn thất thần……

Mộ Vãn Diêu nhịn cơn giận, nghĩ thầm dù sao đêm nay nàng nghe Vi Thụ nói mới làm như vậy, nếu là ngày thường thì nàng mới không thèm quản.

Nàng hất tay chàng ra, xoay người đi về phía phủ công chúa của mình.

Nàng cực kỳ lãnh đạm nói: “Nếu không có việc gì thì ngươi về nghỉ ngơi đi, ta để người thông báo cho Vi Thụ……”

Nàng đi về phía trước, đang muốn vào phủ của mình thì phía sau lại có người duỗi tay đến giữ chặt lấy tay nàng.

Nàng bị giữ chặt thì đành phải quay người lại đối mặt với chàng.

Mộ Vãn Diêu giận quát: “Ngươi làm gì…… Ngôn Thượng!”

Chàng đã ngã về phía này.

Mộ Vãn Diêu kinh hãi giơ tay ôm lấy chàng, hai người ngã ngồi trên đất, nước mưa xối xả rơi xuống.

Cả người chàng trượt xuống, đôi môi cọ qua cổ nàng khiến Mộ Vãn Diêu giật bắn.

Trán chàng dán lên cổ nàng, mắt nhắm lại, miệng chỉ kịp lẩm bẩm: “Ta không được…… Diêu Diêu.”

Mộ Vãn Diêu ngồi dưới đất, mờ mịt mà đón lấy thân thể căng chặt đến sắp hỏng mất của chàng.

Trán chàng dán lên cổ nàng, lông mi cọ qua cổ khiến nàng mặt đỏ tai hồng, mê mang không hiểu gì.

Mộ Vãn Diêu vừa giận lại sốt ruột nói: “Ai cho ngươi gọi ta là ‘Diêu Diêu’? Ngươi…… Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?! Cô cô đã làm gì ngươi, vì sao người ngươi nóng thế…… Ngôn Thượng, Ngôn Thượng!”

Nước mưa rót xuống, khắp nơi là bóng đêm yên tĩnh.

Trong ngõ nhỏ, Ngôn Thượng dựa vào nàng, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Môi chàng tái nhợt, nhắm chặt đôi mắt tràn đầy tơ máu.

Chàng ngã vào ngực nàng, cả người vừa nóng vừa lạnh.