Đám tiến sĩ được thái giám dẫn đến chờ phía sau cửa, trong gia yến của hoàng gia bọn họ chỉ chiếm một góc nhỏ.

Ngôn Thượng là Thám Hoa nên cùng Vi Thụ đứng đầu các tiến sĩ, cũng vì thế mà chàng có thể nhìn nhiều hơn đám người phía sau một chút: Chàng thấy đèn trong phòng tắt hết, chỉ có một cây giá nến cao nửa người, khắc hình sen được để phía sau Mộ Vãn Diêu là còn sáng.

Trong điện, đám hoàng thân không nói gì, trong cảnh tối tăm, bọn họ thưởng thức Đan Dương công chúa gảy đàn Không (đàn hạc).

Chỉ thấy Đan Dương công chúa ngồi quỳ, váy dài thêu hình phượng bằng tơ vàng, dải lụa choàng trắng tinh rũ ở phía sau nàng.

Trước người nàng ôm một cây đàn Không khắc hình phượng cao cao.

Cây đàn đó thân khắc rồng, đầu khắc phượng, được nhuộm ánh kim.

Lúc này Mộ Vãn Diêu cúi đầu, bàn tay đặt lên dây đàn, chỉ một thoáng sau đã vang lên tiếng nhạc réo rắt như nước suối từ trời cao chảy xuống.

Tiếng đàn Không kia trong trẻo lại kỳ ảo linh hoạt, có cảm giác hư vô giống như mặt nước chấn động lan ra bốn phía, thấm vào lòng người.

Những người nghe được tiếng đàn của Đan Dương công chúa đều hơi hơi than thở, ngơ ngẩn nhìn vị thiếu niên công chúa đang cúi đầu đánh đàn kia.

Mộ Vãn Diêu là con gái út của hoàng đế, năm xưa nàng tinh thông âm nhạc, dung mạo tuyệt luân, tính tình lại nhu thuận, ngoan ngoãn lả lướt.

Biết bao lang quân tốt của Trường An đều muốn cưới được vị công chúa này.

Mà nay vật đổi sao dời, lúc Mộ Vãn Diêu lại lần nữa tấu đàn Không thì mọi người trong điện, bao gồm cả vị hoàng đế biểu tình uể oải kia đều giống như lại nhìn thấy Đan Dương công chúa của năm đó.

Ngôn Thượng đứng ở ngoài cửa nhìn Mộ Vãn Diêu, lại nghe nàng đánh đàn.

Trong một mảnh tối tăm, chỉ có tiếng động và ánh sáng quanh người nàng là tồn tại.

Trong phút chốc, Ngôn Thượng giống như bị đóng đinh tại chỗ, đại não của chàng trống rỗng, máu cả người như ngừng chảy.

Sau lưng chàng chậm rãi dâng lên tê dại, cả người bắt đầu đổ mồ hôi.

Ban ngày Mộ Vãn Diêu trêu đùa đã nói kinh nghiệm về nữ sắc của chàng còn quá nông cạn.

Khi đó Ngôn Thượng không cho là đúng nhưng nay nhìn vẻ xinh đẹp khi tấu đàn Không của nàng thì chàng mới biết mình nông cạn thế nào……

Ngôn Thượng gian nan dời ánh mắt, không dám nhìn nhiều.

Chàng sợ mình nhìn nhiều hơn thì sẽ nghĩ nhiều hơn.

Khóe mắt chàng nhìn thấy đám tiến sĩ còn lại đều có chút xuất thần mà nghe, chỉ có Vi Thụ là thanh đạm, so với những người khác thì tốt hơn một chút.

Trong lòng Ngôn Thượng khổ sở, rũ mắt bắt đầu nhẩm sách để dời lực chú ý của mình.

Một khúc đã xong, Mộ Vãn Diêu đứng dậy, người hầu đến mang cây đàn Không đi.

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, tiếng tán thưởng phát ra rần rần.

Mộ Vãn Diêu hé miệng cười, tất nhiên nàng đàn rất tốt, nhưng hiện tại nàng không thích tấu đàn Không.

Có điều đây là gia yến, nàng chơi một khúc cũng không sao.

Lúc đèn nến trong điện lại được thắp sáng ngời, chiếu rọi cả sảnh đường thì Mộ Vãn Diêu đã trở lại ghế ngồi của mình.

Trong tiếng tán thưởng không dứt của mọi người, Tần Vương cảm khái nói: “Diêu Diêu tài mạo song toàn như thế, không biết nhi lang nhà ai có phúc đây.”

Bàn tay cầm chén rượu của Mộ Vãn Diêu cứng lại, cả sảnh bỗng chốc lại yên tĩnh.

Nàng ngước mắt nhìn Tần Vương.

Tấn Vương ngồi ở bên cạnh Tần Vương thấy tam ca cố ý bới lông tìm vết thì yên lặng dịch xa một chút sau đó vì Mộ Vãn Diêu mà giải vây: “Diêu Diêu mới về Trường An không bao lâu, có thể nghỉ ngơi vài năm.

Thành thân gì đó còn phải để phụ hoàng quyết mới được.”

Tần Vương cười lạnh mà liếc nhìn Thái Tử lúc này thần sắc cổ quái, sau đó nhìn sang Tấn Vương nhát gan bên cạnh mình.

Hôn sự của Mộ Vãn Diêu đương nhiên bị người ta nhìn chằm chằm nhưng nàng cùng Tần Vương không phải một đường.

Thế nên Tần Vương luôn tận dụng mọi thứ để tìm cách khích Thái Tử.

Hoặc nói đúng hơn hắn luôn muốn ở trước mặt hoàng đế khích Thái Tử.

Rốt cuộc thì Thái Tử mượn sức Mộ Vãn Diêu, mưu đồ thế lực của Lý gia phía sau Mộ Vãn Diêu, cái này có ai không biết chứ? Bản thân Tần Vương cũng không ghen tị, bởi vì thế lực sau lưng hắn mạnh hơn Thái Tử nhiều…… Nhưng thế lực của hắn tốt như thế mà hắn lại không phải con cả, chung quy thật không cam lòng!

Tần Vương nói: “Ta nói sai cái gì? Gái lớn gả chồng, Đại Ngụy cũng không có cái gì mà ‘gái ngoan không gả hai lần’.

Chẳng lẽ bởi vì Diêu Diêu đã từng hòa thân nên không thể gả chồng sao? Phụ hoàng, nhi thần có nói gì sai không?”

Hoàng đế không để ý đến Tần Vương châm ngòi, ông ta nhìn những kẻ quỷ quyệt nơi này, lại nhìn còn gái út đang cầm chén rượu, thần sắc lãnh đạm.

Hoàng đế lặng im.

Ông ta nhìn thần sắc có chút căng thẳng của Thái Tử, đương nhiên biết nhà mẹ của Thái Tử xuất thân không cao nên hắn vẫn luôn muốn thế lực lớn mạnh hơn.

Hắn dựa vào Mộ Vãn Diêu để có thể mượn sức Kim Lăng Lý thị, đó là đối sách tốt nhất.

Nhưng hoàng đế đấu lâu như thế mới chèn ép được Lý thị, ông ta há có thể để Lý thị lại lần nữa cường thịnh?

Lý gia chỉ còn mình Mộ Vãn Diêu ở trong hoàng gia và ở tại Trường An.

Bọn họ không có khả năng từ bỏ Mộ Vãn Diêu, cũng nhất định vì Mộ Vãn Diêu an bài con đường khác…… để chấn hưng Lý gia.

Nhưng vẫn là câu nói đó, hoàng đế không muốn kết quả này.

Ông ta trầm mặc nghĩ, rồi lại nhìn về phía con gái út.

Chợt thấy Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu, đôi mắt như sương lạnh nhìn ông ta.

Hoàng đế giật mình một chút, trong mắt có thở dài tiếc nuối.

Trong phút chốc, sắc mặt Mộ Vãn Diêu khẽ biến, nàng thu lại ánh mắt, uống một hơi cạnh sạch chén rượu.

Tim phổi nàng khó chịu, không nhịn được ho khan hai tiếng.

Ngọc Dương công chúa ở bên cạnh đưa khăn cho nàng, vị công chúa này còn không hiểu vì sao mọi người đều yên lặng thế này.

Mà hoàng đế nhìn Mộ Vãn Diêu, trong lòng nghĩ: Đáng tiếc.

Theo ý của ông ta thì Lý gia đã về Kim Lăng, Mộ Vãn Diêu ở lại Ô Man làm một công chúa hòa thân cả đời mới là thế cục tốt nhất.

Nhưng Ô Man rối loạn, hiện tại lại đang đánh nhau, chồng trước của Mộ Vãn Diêu đã qua đời, hòa thân với một Ô Man đang loạn cào cào hình như chẳng có ý nghĩa.

Mộ Vãn Diêu trở về Trường An rồi thì cũng thôi.

Nhưng vì sao chuyện hôn sự của nàng ta lại phiền toái nữa rồi? Mặc kệ là Thái Tử bên kia hay Lý gia bên này chuẩn bị hôn sự cho nàng cũng đều sẽ khiến Lý gia được chấn hưng lại.

Mà dựa theo ý ông ta thì tốt nhất là Mộ Vãn Diêu gả cho một kẻ cả đời không nên trò trống gì, hoặc dứt khoát đừng gả cho ai.

Làm một vị công chúa khoái hoạt vui vẻ, nuôi mấy tên trai lơ, hưởng thụ cả đời như Lư Lăng trưởng công chúa không tốt sao?

Tất nhiên nếu ông ta chết thì địa vị hôm nay của Lư Lăng sẽ chẳng còn…… Nhưng những thứ mà nữ tử nhà bình thường cả đời đều không được hưởng thụ thì Lư Lăng đã sớm được xem hết.

Mộ Vãn Diêu hà tất một hai phải chọn phe chứ? Hà tất một hai phải có địa vị, một hai phải mưu một cái lâu dài chứ?

Hoàng đế không đón lời của Tần Vương, người trong điện tự nhiên đều cúi đầu, nghĩ các loại tâm tư khác nhau.

Mà Nội Hoạn hầu hạ hoàng đế là kẻ nhanh nhạy, lúc này hắn chen lời để giảm bớt không khí căng thẳng trong điện: “Bệ hạ, tân tiến sĩ đã tới.”

Hoàng đế gật đầu: “Cho bọn họ vào đi.”

Đám tiến sĩ sớm đã đứng sau cửa nối đuôi nhau tiến vào bái kiến hoàng đế.

Thái Tử cùng đám hoàng tử đã gặp bọn họ nên tạm thời không có ý kiến gì.

Bọn họ còn đang mải nghĩ tới thái độ im lặng của hoàng đế khi nói với hôn sự của Mộ Vãn Diêu vừa rồi.

Nhưng những kẻ khác trong điện lại tò mò mà nhìn về phía đám tân tiến sĩ năm nay.

Đầu tiên bọn họ nhìn thấy một thiếu niên lang đi đầu, thấy Vi Thụ còn niên thiếu nhưng dung mạo cử chỉ phong hoa lỗi lạc thì không nhịn được tở dài, quả là phong thái của Lạc Dương Vi thị;

Bảng Nhãn là một nam tử đã có tuổi, tùy tiện nhìn một cái là được;

Đến Thám Hoa lang, mọi người lại lần nữa ngẩn ra.

Vốn tưởng Trạng Nguyên lang phong thái đã thật tốt, nhưng Trạng Nguyên lang thật sự quá nhỏ, khiến người ta chẳng có ý tưởng gì nổi.

Nhưng vị Thám Hoa lang này lại thật sự mày mày ôn nhuận, người như tùng trúc, quả là một mỹ nam tử, khiến mọi thứ rực rỡ hẳn lên.

Lư Lăng trưởng công chúa nhẹ nhàng “A” một tiếng, đôi mắt lập tức sáng lên, thiếu chút nữa đánh rơi cái chén trong tay.

Nàng ta kích động đến thiếu chút nữa đứng lên, may mắn có thị nữ bên cạnh nỗ lực đè lại mới không khiến nàng ta thất thố.

Lư Lăng trưởng công chúa đã gặp được không ít mỹ nam tử nhưng Thám Hoa lang đẹp như vậy, lại thanh tao, thật sự khiến nàng ta ngứa ngáy.

Ánh mắt đầu tiên của hoàng đế là nhìn Vi Thụ, sau đó chính là nhìn Ngôn Thượng.

Lúc trước ông ta đã gặp đám tiến sĩ này, hôm nay gặp lại thì cảm thấy Thám Hoa lang này có lẽ mới từ nhà nghèo nhảy lên đến chỗ này, khí chất keo kiệt của lần trước hiện tại đã tan đi ít nhiều.

Hoàng đế nói: “Năm nay môn sinh của thiên tử đều không tồi, trẫm sẽ kiểm tra các ngươi một chút.

Thái Tử, Tần Vương, gần đây các ngươi đang tranh cãi cái gì?”

Hoàng đế vừa hỏi, Thái Tử và Tần Vương còn không trả lời đã nghe thấy Mộ Vãn Diêu cười.

Ngôn Thượng rũ mắt mà đứng, lông mi nhẹ nhàng run lên nhưng chàng vẫn giữ tư thế đoan chính, không hề liếc mắt hay ngẩng đầu nhìn ai.

Thái độ như vậy so với đám tiến sĩ không nhịn được nhìn lén xung quanh thì được lòng hơn một chút.

Mộ Vãn Diêu cười cười nói: “Phụ hoàng, vừa rồi ngài còn nói đêm nay không bàn chính sự, sao bây giờ lại muốn bàn rồi? Phụ hoàng nên nhận phạt ba chén rượu mới phải.”

Hoàng đế sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Đúng là nha đầu ngươi tính toán chi li.”

Nhưng ông ta không phủ nhận thì người phía dưới vội vàng rót rượu cho hoàng đế.

Đan Dương công chúa vui cười như thế rốt cuộc cũng khiến không khí căng chặt trong điện được thả lỏng.

Lúc Thái Tử trả lời hoàng đế thì trong giọng nói mang theo ba phần ý cười: “Là như thế này.

Nhi thần gần đây mới vừa tiếp quản Hộ Bộ, Tam đệ đến Hộ Bộ đòi tiền.

Nhưng mà quốc khố thật sự không có tiền, vì thế nhi thần mới cùng Tam đệ tranh cãi hai câu.”

Tần Vương tiếp lời: “Phụ hoàng, nhi thần chưởng quản Lại Bộ, Binh Bộ, có cái nào không cần tiền chứ? Đại ca giữ tiền khiến nhi thần không phục.”

Thái Tử nói: “Cũng không phải ta giữ tiền mà là thật sự không có tiền.”

Tần Vương cười lạnh: “Đại ca đang lừa ta sao? Hai ngày trước ta còn thấy đại ca phê duyệt một khoản tiền cho Công Bộ.

Công Bộ là cái nơi cửa nhỏ không đáng quan tâm còn có tiền, vậy sao Lại Bộ và Binh Bộ lại không có tiền?”

Dương Tự ở phía sau Thái Tử cười lạnh đáp: “Tần Vương không thấy ngoài Công Bộ thì đến Hộ Bộ cũng không dám tự mình phê duyệt tiền cho mình à? Tiền cấp cho Công Bộ đương nhiên là có lý do!”

Tần Vương mắt lạnh nhìn chằm chằm Dương Tam Lang đứng đằng sau Thái Tử.

Hắn biết lời của cái tên này chính là thay mặt cho Thái Tử vì thế không vui nói: “Nam Man chiến loạn, biên quan không cần lương thảo ư? Đây đều là việc lớn.

Nếu đại ca đã chưởng quản Hộ Bộ thì cũng nên sắp xếp rõ ràng mới phải.”

Mắt thấy Dương Tam Lang lại muốn phản bác, hoàng đế nói: “Được rồi, trẫm đã biết ý tứ của các ngươi.

Vậy lấy đây là khảo đề, các tân khoa tiến sĩ cứ thoải mái nói, xem có đề ra được biện pháp gì hay không.”

Đám tiến sĩ tức khắc thấy đầu to ra, bọn họ còn chưa vào quan trường, trước mắt đã phải chọn phe sao? Tốt nhất là chẳng giúp ai hết, nhưng nếu không giúp thì phải nghĩ cách kiếm ra tiền, …… Đây chính là khó xử bọn họ mà.

Số học vốn là thứ không được người ta quan tâm.

Thế gian này có lẽ có những người chân chính am hiểu quản lý tài sản nhưng không phải những kẻ trong Hộ Bộ, Nội Vụ Phủ của bệ hạ cũng thế…… Đa phần thế gia chỉ mua chút cửa hàng rồi cứ mặc đó, chẳng ai chân chính đi nghiên cứu cách kiếm tiền.

Hoàng đế nhìn bọn họ, chờ bọn họ hồi đáp.

Mà Vi Thụ là Trạng Nguyên lang nên hắn phải nói trước.

Hắn cũng nhất thời ngạc nhiên, không nghĩ ra biện pháp nào để kiếm tiền.

Cũng may tính tình hắn nhạy bén, chỉ hai ba khắc đã mơ hồ nghĩ đến các biện pháp kiếm tiền mình từng gặp qua và nói: “Lần gần nhất Hộ Bộ tổng điều tra dân cư của Đại Ngụy có lẽ là việc của 10 năm trước.

Trong 10 năm đó có không ít kẻ làm cướp hoặc thành loạn dân, có không ít đồng ruộng bị hoang phế.

Hộ Bộ có thể tổng điều tra một lần nữa, phân lại số ruộng kia, tính lại thuế ruộng một lần nữa xem có thể lấy ra được tiền không.

Còn có tham quan ô lại cũng đều phải trị một phen.

Lại có một ít cường hào chiếm ruộng, mấy năm nay cũng phát triển không ít……”

Vi Thụ nói ra những lời này khiến Thái Tử liên tục gật đầu, sắc mặt hoàng đế cũng hòa hoãn vài phần, mang theo ý khen ngợi.

Vi Thụ nói lời rõ ràng, logic cũng tốt, vừa nói vừa nghĩ nhưng cũng ngay ngắn đâu ra đấy…… Sau khi Vi Thụ nói xong, Thái Tử cũng cảm thấy đáng tiếc, nghĩ nếu Vi Thụ có thể đứng về phía mình thì tốt.

Thái Tử nhìn Vi Thụ nói: “Cự Nguyên về nhà viết sổ con đưa cho cô, đem lời ngươi nói đêm nay sửa sang lại cho rõ ràng.”

Vi Thụ chắp tay đáp vâng.

Nhưng Vi Thụ nói được nổi bật thì đám tiến sĩ phía sau hắn lại sắc mặt trắng xanh, cực kỳ khó coi, quả thực là hận chết hắn.

Bọn họ trách Vi Thụ vì sao quá thông tuệ, đem những thứ bọn họ nghĩ ra được đều nói hết, vậy bọn họ còn cái gì để mà nói? Người này cũng quá không để lại đường sống cho người khác.

Quả nhiên đến lượt Bảng Nhãn thì hắn ấp a ấp úng, lời đầu và lời sau chẳng liên quan khiến hoàng đế híp mắt nghĩ: Bảng Nhãn mà chỉ có thế này thôi sao?

Thái Tử vẫy vẫy tay, cũng hiểu những gì Vi Thụ nói đã đầy đủ, cũng không hy vọng đám người còn lại có thể nghĩ ra được cái gì mới mẻ.

Thái Tử buông tha cho Bảng Nhãn, kế tiếp chính là Thám Hoa lang Ngôn Thượng.

Thái Tử nhìn chằm chằm Ngôn Thượng, cũng chẳng ôm hy vọng gì.

Bởi vì người này đến sách cũng chưa thèm đọc bao nhiêu…… Có thể được Thám Hoa, nói không chừng đúng như Dương Tam Lang đoán, là do Mộ Vãn Diêu nói tốt, và cũng do vận khí tốt.

Ngôn Thượng cũng đang trầm tư.

Chàng biết mình nên giấu dốt.

Dù sao vừa rồi chàng mới biểu hiện ra bộ dáng không ra gì trước mặt Thái Tử, hiện tại bộc lộ nhiệt tình thì đúng là trước sau bất nhất.

Cái này sẽ khiến chàng trở thành cái đinh trong mắt Thái Tử.

Nếu qua vài tháng nữa chàng mới để lộ nhiệt tình thì còn có lý do là trong mấy tháng đọc thêm nhiều sách để chống đỡ, như thế Thái Tử sẽ không nhìn chằm chằm chàng.

Nhưng Ngôn Thượng cũng không định không nói gì.

Nếu không nói gì thì sẽ trở thành kẻ tài trí bình thường, ở đây sẽ chẳng ai nhớ kỹ chàng.

Cho nên chàng sẽ nói một chút lời có ích nhưng cũng không đoạt nổi bật của Vi Thụ mới là tốt.

Lúc này Ngôn Thượng thong thả ung dung nói: “Thần cho rằng muốn kiếm tiền, ngoài ruộng đất thì tập trung vào cửa hàng, phát triển mậu dịch sẽ tốt hơn.

Không chỉ có mậu dịch trên đất liền, mà cả trên biển cũng quan trọng.

Như thần xuất thân từ Lĩnh Nam, trong triều mọi người đều cho rằng Lĩnh Nam là nơi hoang vắng, lúc thần vừa tới Trường An có người thậm chí còn tò mò không biết người ở Lĩnh Nam có phải ăn tươi nuốt sống không, vì sao lại còn đọc sách.

Nhưng ở Lĩnh Nam có chút đặc sản mà Trung Nguyên không có, giống như quả vải, ở Trường An rất quý nhưng ở Lĩnh Nam chỗ nào cũng có, rất là bình thường.”

Chàng nói tới đây thì mọi người đều cười.

Ngôn Thượng lại nói: “Nếu mở rộng thương mại, đem thứ tầm thường đổi ở nơi không tầm thường thì chẳng phải sẽ tốt hơn nhiều sao? Còn nữa, thần cho rằng tiền tài cũng không cần để ở trong kho cho mốc meo, có thể vận dụng, đem nhân lực vật lực ra để nó sinh sôi mới có tác dụng.”

Chàng tùy tiện nói hai câu, vốn hoàng đế chẳng thèm để mắt nhưng lúc này ông ta lại nhìn chàng chằm chằm.

Thái Tử thì rướn người về phía trước, muốn nghe chàng nói tiếp.

Nhưng Ngôn Thượng lại ngước mắt mỉm cười nói: “Thần trước mắt chỉ nghĩ được đến đây, cũng chỉ có một ít kiến giải vụng về, còn chưa nghĩ được chau truốt.”

Thái Tử có chút thất vọng, nghĩ rằng con nhà nghèo, dù có chút kiến thức mới mẻ nhưng vẫn quá thô thiển.

Nhưng dù sao hắn cũng có ý kiến khác với những kẻ còn lại.

Thái Tử vẫn gật đầu nói: “Ngươi cũng viết sổ con trình cho cô.”

Ngôn Thượng đáp vâng.

Đám tiến sĩ phía sau đều ấp úng, cũng chẳng nói được gì thêm.

Vì thế sau khi mọi người nói xong Thái Tử cũng chỉ cần Vi Thụ và Ngôn Thượng đệ trình sổ con, mà mọi người cũng thấy bình thường.

Cứ thế dạo qua một vòng, hoàng đế cũng coi như đã gặp xong đám tân khoa tiến sĩ.

Có Vi Thụ và Ngôn Thượng ở phía trước chống đỡ, hoàng đế miễn cưỡng coi như vừa lòng nên ra lệnh ban thưởng cho nhóm tiến sĩ, chỉ có Vi Thụ và Ngôn Thượng là được phong phú nhất.

Thái Tử hơi trầm mặt, nghĩ vì sao phụ hoàng lại thưởng cho Ngôn Thượng nhiều như thế? Chẳng lẽ Ngôn Thượng còn xuất chúng hơn mình tưởng sao…… Thái Tử quay đầu lại, đang muốn cùng Dương Tam Lang nháy mắt thương lượng một chút thì lại thấy Dương Tự thất thần mà uống rượu, ánh mắt mơ hồ, giống như lại bắt đầu ngây người.

Thái Tử: “……”

Chỉ là hận sắt không thành thép.

Hoàng đế cười ha hả nhìn Ngôn Thượng hỏi: “Ngôn Tố Thần, trẫm thấy ngươi niên thiếu sang sảng thì cũng động lòng, không biết trong nhà đã có thê thất chưa?”

Thái Tử ngạc nhiên, sau đó bừng tỉnh hiểu ra vì sao phụ hoàng lại thưởng cho Ngôn Thượng bằng với Vi Thụ.

Hóa ra không phải vì cái gì khác mà vì muốn tứ hôn.

Nhưng ông ta muốn tứ hôn cho ai…… mí mắt Thái Tử nhảy dựng, có dự cảm không tốt.

Ngôn Thượng thì ngẩn ra, không nghĩ việc hôn sự của mình bị nhiều người quan tâm như thế.

Hai ngày này mỗi ngày chàng đều bị người ta hỏi như thế, hiện tại ngay cả hoàng đế cũng quan tâm.

Ngôn Thượng đành phải đáp: “Thần chưa có thê thất.”

Chàng cố nhịn xúc động muốn nhìn thần sắc của Mộ Vãn Diêu.

Chàng mới cùng nói với nàng là mình chưa có ý định thành hôn nhưng nếu hoàng đế tứ hôn…… thì chàng chẳng thể kháng cự.

Mộ Vãn Diêu sẽ nghĩ về chàng thế nào đây? Trong lòng chàng lo âu, liều mạng nghĩ biện pháp.

Đúng lúc này thì hoàng đế ở bên trên lại cười nói: “Vậy thì quá tốt, Ngôn Tố Thần, ngươi cảm thấy nếu tiểu nữ nhi của trẫm là Đan Dương công chúa gả cho ngươi thì thế nào?”

Ngôn Thượng lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc đến trợn mắt.

Hoàng đế thấy thế thì càng vừa lòng.

Sau lưng Ngôn Thượng không có bối cảnh, chỉ là con nhà nghèo, còn không biết khi nào mới có thể vào quan trường.

Hơn nữa Ngôn Thượng còn niên thiếu, tướng mạo lại tốt, tài học cũng tốt, còn là Thám Hoa Lang của năm nay.

Không phải mọi người đều muốn ông ta chỉ hôn cho Mộ Vãn Diêu sao? Vậy ông ta sẽ chỉ hôn nàng với Ngôn Thượng.

Cứ như vậy, ít nhất 3-4 năm nữa ông ta có thể kê cao gối ngủ mà không cần lo chuyện của nàng.

Nghe được lời này của hoàng đế, Mộ Vãn Diêu bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía phụ hoàng.

Thái Tử trầm mặt, hơi siết chặt tay.

Mà Dương Tam Lang ngây ngốc nửa ngày lúc này cũng hoàn hồn.

Hắn nhìn Ngôn Thượng, lại nhìn nhìn Mộ Vãn Diêu trong lòng có chút tức giận, cảm thấy hoàng đế thật sự quá mức tàn nhẫn với Mộ Vãn Diêu.

Lần đầu tiên thành hôn là hòa thân; lần thứ hai thì chỉ hôn cho nàng với một tên Thám Hoa lang không có bối cảnh.

Ông ta đang bắt nạt Mộ Vãn Diêu sao? Chẳng lẽ Mộ Vãn Diêu với hoàng đế chỉ còn lại ích lợi, một chút thân tình đều không có sao?

Dương Tự muốn đứng lên, trong khoảnh khắc hắn định nói mình nguyện ý cưới Mộ Vãn Diêu, chính mình muốn cùng Thám Hoa Lang tranh Mộ Vãn Diêu.

Nếu trên đời này không ai đối tốt với Diêu Diêu thì hắn đối tốt với nàng chứ sao?

Nhưng Dương Tự bị Thái Tử giữ chặt lấy, ấn không cho hắn ra mặt.

Dương Tự giận trừng Thái Tử, mà Thái Tử chỉ lắc đầu với hắn, ý bảo quan sát đã, không cần manh động.

Mọi người trầm tĩnh, Ngôn Thượng cũng ngây người.

Nếu, nếu …… Hoàng đế chỉ hôn Mộ Vãn Diêu cho chàng thì chàng không thể cự tuyệt, như thế có lẽ cũng không phải chuyện xấu đúng không?

Giữa chàng và Mộ Vãn Diêu……

Tâm Ngôn Thượng loạn như ma, nhưng lại nghe Mộ Vãn Diêu lười biếng mà tùy ý cười khúc khích.

Giọng nàng như ngọc khí, mang theo một tia kiên quyết nói: “Phụ hoàng nói cái gì thế? Nhi thần không gả cho kẻ quê mùa này đâu.”

Ngôn Thượng sửng sốt nhìn nàng.

Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm chàng, cả người chậm rãi đứng lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, rất nhiều hình ảnh hiện lên trong lúc đó rồi lại tiêu tan.

Ngôn Thượng nhìn nàng, thấy nàng quật cường, nhẫn nại lại lạnh nhạt mà dời ánh mắt không nhìn mình nữa.

Nàng đi ra khỏi chỗ, quỳ gối bên cạnh chàng, chắp tay với người trên cao nói: “Hắn xuất thân như thế, tài học thì nông cạn, nếu phụ hoàng thương nhi thần thì đừng để nhi thần gả cho một kẻ không ra gì như thế này.”

Hoàng đế trầm mặc hỏi: “Ngôn Tố Thần, ngươi cảm thấy thế nào?”

Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Điện hạ là lá ngọc cành vàng, là thần không xứng với điện hạ.”

Mộ Vãn Diêu quỳ gối bên cạnh chàng nghe thấy lời này thì lông mi run lên, như muốn rơi lệ nhưng nàng vẫn mím môi không nói, trong mắt có sóng nước lấp lánh.

Chàng nhìn nàng một cái, không biết có phải nàng cảm nhận sai rồi hay không nhưng nàng cảm thấy Ngôn Thượng không tức giận.

Một cái liếc mắt kia của chàng cực kỳ ôn hòa, lại bao dung ——

Không sao, đừng sợ.

Không có người nào có thể miễn cưỡng ngài đâu.

Không có ai có thể miễn cưỡng nàng.

Ít nhất vào giờ phút này, Ngôn Thượng đang giúp nàng.

Chàng tốt như vậy, thật tốt, thật tốt.