“Nếu ngươi yêu một người, chắc chắn sẽ thấy nàng khác xa những người bình thường, sẽ vì nàng mà mong nhớ ngày đêm, khi thấy nàng ở bên người khác, tức khắc sẽ chịu không nổi. Trong thơ của cổ nhân có câu ‘Tâm ngơi được mấy khắc, lòng trằn trọc chẳng yên”, đại để là nói đến tâm trạng này.”

Tương tư?

Đối với Sơ Ảnh?

Thực sự là như vậy sao?

Chẳng lẽ ta thực sự nghĩ tới Sơ Ảnh?

Phó Vân Thương ngẩng đầu, nhìn Sơ Ảnh an an tĩnh tĩnh ngồi trước mắt.

Sơ Ảnh là một nữ tử xinh đẹp vô cùng…

Xinh đẹp? Đó là gì cơ chứ?

Mỗi người đều có điểm riêng, sao phải phân ra đẹp hay không đẹp?

Xinh đẹp thì có gì quan trọng?

Nhìn Sơ Ảnh…lòng thật yên bình…

Còn ta? Dung mạo của ta…

“Dung mạo huynh làm sao?” Mai Sơ Ảnh đột nhiên lên tiếng dọa hắn giật bắn mình. Lúc ấy hắn mới sực hiểu bao nhiêu suy nghĩ đều nói ra miệng cả.

“Ta chỉ hơi tò mò…Trong mắt người khác, dung mạo ta thế nào?” Phó Vân Thương lúng túng nói.

“Huynh à?” Sơ Ảnh ngẫm nghĩ: “Muội không giỏi ăn nói…cũng không biết nên miêu tả là dung mạo ra sao…”

“Thôi bỏ đi!” Phó Vân Thương chỉ muốn sớm chấm dứt đề tài này, lại cúi xuống ván cờ hai người đã chơi được một nửa.

Mai Sơ Ảnh mở miệng, nhưng không nói gì.

Nàng không định trả lời cho qua chuyện, nhưng bảo nàng miêu tả diện mạo Phó Vân Thương, trong lúc nhất thời thực sự không nói nên lời.

Nếu nói hắn đẹp thì không phải, quả đúng là mấy ngày gần đây khí sắc hắn đã tốt lên không ít, có điều bệnh nặng nhiều năm ăn mòn thân thể vẫn khiến hắn có vẻ yếu ớt mệt mỏi, hơn nữa trong thiên hạ, nàng đã từng gặp qua không biết bao nhiêu nam tử, anh tuấn tiêu sái có, phong lưu lỗi lạc cũng có…Nhưng nói hắn khó coi lại càng không phải, con người này có một sức cuốn hút hàm chứa trong vẻ bề ngoài luôn tỏ ra bình phàm. Chưa biết chừng ngay cả hắn cũng không rõ, khí chất của hắn khác xa với những kẻ tầm thường. Suốt ba ngàn năm tu hành, trong số thần tiên, yêu quỷ, phàm nhân mà Mai Sơ Ảnh từng thấy, chưa một ai có được nội tâm cô ngạo mà đẹp đẽ của Phó Vân Thương…

Tựa như ngọc lưu ly đeo trên cổ tay hắn, nhìn chăm chú hồi lâu bỗng thấy thần hồn điên đảo…

“Sơ Ảnh, tới lượt muội!” Phó Vân Thương cuối cùng cũng quyết định hạ cờ, ngẩng đầu mỉm cười.

Mai Sơ Ảnh giật mình.

Phó Vân Thương này…liệu có thực sự chỉ là một phàm nhân?

“Huynh này…Vì sao dạo gần đây Giải đại phu không cùng huynh đến đây?” Mai Sơ Ảnh hỏi dò.

“Thanh Lân…y…” Phó Vân Thương ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Mấy ngày nay y bảo muốn đích thân lên núi hái thảo dược…”

“Vậy à…” Mai Sơ Ảnh lơ đãng nhấc một quân cờ ra khỏi hũ.

“Sơ Ảnh…Thanh Lân, y…y và muội…”

Tâm Mai Sơ Ảnh thầm hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Y và muội…hai người bọn muội…” Nhìn đôi mắt đen láy của Mai Sơ Ảnh, hắn không sao nói được nên lời: “Bỏ đi, không có gì đâu.”

Mai Sơ Ảnh ngờ vực nhìn hắn.

“Sơ Ảnh…” Sau cùng, Phó Vân Thương vẫn nhịn không nổi: “Ta muốn hỏi muội một chuyện…”

“Huynh cứ nói!”

“Tương tư, ngưỡng mộ, cảm giác đó như thế nào?” Phó Vân Thương hơi cúi đầu, ngắm nghía quân cờ trong tay: “Từ nhỏ ta đã bị bệnh tật giày vò, chỉ một thân một mình sống trong tiểu viện, tuy rằng cũng từng đọc trong sách vở về tình cảm nam nữ, nhưng cũng chưa từng một lần suy nghĩ cho sâu…”

“Tương tư?” Mai Sơ Ảnh ngước mắt, tâm trí như bay theo mây trời: “Yêu là nguyện cùng sống, hận sẽ muốn cùng chết…Tình ái tương tư vốn là độc dược đau thấu tâm can…”

“Độc dược?” Đáp án hà cớ gì lại sâu xa đến thế?

“Thực ra cũng không hoàn toàn như vậy…” Mai Sơ Ảnh khẽ cười: “Chỉ là trên đời, có quá ít người biết quý trọng tình cảm chân thành, chúng ta thường trao chân tâm cho nhầm người, để rồi rơi vào kết cục bi thương.”

“Hiếm có kẻ hữu tình?” Phó Vân Thương bỗng nghĩ tới chuyện khác: “Sơ Ảnh, muội có tin yêu quái có thể thật lòng yêu một phàm nhân hay không?”

“Vì sao huynh đột nhiên…hỏi một việc kỳ lạ như vậy?” Tim Mai Sơ Ảnh bỗng đập như nổi trống.

“Trước kia ta từng chứng kiến một chuyện…” Phó Vân Thương chống cằm: “Một người thân thích bên họ hàng xa của ta bị hồ yêu quấn lấy, ta giúp hắn trừ yêu, hắn không cảm kích ta thì chớ, trái lại coi ta như kẻ thù. Hắn nói bất luận nàng là người hay yêu, hắn cũng chỉ yêu mình nàng. Yêu hồ kia bị ta đả thương cũng dứt khoát không rời đi. Mỗi khi ta nhớ lại chuyện đó, lòng không khỏi cảm thấy lạ lùng. Người bị yêu thuật mê hoặc thì đành chịu, nhưng yêu quái kia…có lẽ nào cũng là thật tâm?”

“Thực ra muội thấy người hay yêu cũng đâu có gì khác biệt, có những khi, lòng người so với yêu ma còn khó dò hơn. Tựa như trên đời trăm ngàn loại người, yêu quái cũng ngàn vạn loại yêu. Người có tình yêu chân thật, yêu cũng không phải hoàn toàn không có.” Mai Sơ Ảnh khẽ thở dài: “Thế nhân thường nghĩ yêu ma quỷ quái, kỳ thực nhân tâm mới là hiểm ác nhất.”

Nói tới đây, nàng bỗng nhận ra mình có chút thất thố, vội vã dừng lời.

Nhưng Phó Vân Thương nghe hết, bỗng có chút đăm chiêu.

“Không lẽ ta đã sai?” Thanh âm hắn mịt mờ trong nỗi băn khoăn: “Phải chăng ta không nên bắt ép yêu hồ kia phải từ bỏ?”

“Không phải đâu!” Mai Sơ Ảnh lắc đầu: “Xét cho cùng, ‘nhân yêu trái đường’. Cho dù có yêu nhau tha thiết, người và yêu liệu có dẫn đến kết quả tốt đẹp nào không? Chưa kể đến những đàm tiếu bên ngoài, nhưng người ta nói, bên nhau đến bạc đầu. Một người một yêu, làm sao có thể như thế? Yêu quái khi tình cuồng có thể bỏ qua hết thảy, còn về lâu dài, có thể lờ đi mãi được chăng? Mối tình người và yêu…vốn không có gì sai, nhưng việc huynh làm cũng không sai!”

“Cũng đúng.” Phó Vân Thương gật đầu: “Tình thâm sâu đến mấy ắt cũng có ngày phải nhạt phai…”

“Vân Thương, nếu…Muội nói là nếu thôi…Nếu huynh yêu một yêu quái, huynh sẽ làm gì?”

“Yêu quái? Làm sao ta có thể yêu một yêu quái?”Phó Vân Thương cười cười: “Sơ Ảnh à, giả thiết của muội thú vị thật!”

“Muội nói ‘nếu’ mà…”

“Ta sẽ không bao giờ yêu một yêu quái! Kể cả có yêu đi chăng nữa…” Phó Vân Thương nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Nếu thật sự có chuyện đó, ta sẽ tự tay cắt đứt mối duyên oan nghiệt này. Theo lời muội, người và yêu sao có thể ở bên nhau, chi bằng sớm chấm dứt đi là hơn.”

“Đó là do huynh chưa từng biết yêu…” Nói đi nói lại vẫn không hiểu nổi, cớ sao cõi trần lại lắm yêu hận rối bời như vậy…

Phó Vân Thương đứng dậy bước tới bên vực núi. Gió lộng vào vạt áo hắn, bay mãi trong không gian.

“Sơ Ảnh…” Phó Vân Thương ngoảnh lại hỏi nàng: “Ái tình khiến người ta điên cuồng, mối tương tư dù gì cũng chỉ là vô ích đúng không?”

Mai Sơ Ảnh không khỏi gật đầu.

“Vậy…” Nụ cười của Phó Vân Thương tiêu sái vô cùng: “Nếu tình yêu chỉ mang đến toàn ưu phiền thống khổ, tốt nhất không nên vướng vào.”

Một câu nói kiêu hãnh “không nên vướng vào” bỗng chốc bộc lộ hết tất cả những ngạo nghễ thường ngày hắn luôn giấu vào trong.

Một nam nhân cô ngạo đến thế, nếu như y hiểu được…

Khuôn mặt ngẩn ngơ của Mai Sơ Ảnh thoáng nét phân vân.

Nhìn thân ảnh Phó Vân Thương xa dần, Mai Sơ Ảnh không nén được tiếng thở dài.

“Ngươi đứng đây thở dài vì ai vậy?” Bên tai nàng vang lên một thanh âm quen thuộc.

“Sơn chủ!” Nàng hoảng hốt che giấu biểu tình, cuống quýt hành lễ với thân ảnh vừa xuất hiện.

“Không phải ngươi nghĩ ta đi ‘hái thuốc’ thật đấy chứ?” Giải Thanh Lân cố tình nhấn mạnh vào hai chữ.

“Mai Sơ Ảnh không dám!” Mai Sơ Ảnh quỳ xuống.

“Không dám? Ta còn tưởng gan ngươi lớn hơn nữa kia.” Giải Thanh Lân cười lạnh một tiếng: “Sơ Ảnh, ta cho ngươi và hắn cơ hội “hòa hợp bên nhau”, không phải để ngươi đứng đó nói nhăng nói cuội. Ngươi không nghe rõ sao? Hay vẫn muốn đối đầu với ta?”

“Thỉnh Sơn chủ thứ tội! Tiểu nữ tuyệt đối không có ý chống lại nghiêm lệnh của Sơn chủ! Chỉ là…” Mai Sơ Ảnh đau khổ, nhìn y gần như cầu khẩn: “Mai Sơ Ảnh cả gan xin Sơn chủ…Xin người giết luôn hắn đi có được không?”

“Giết hắn? Sao ta phải giết hắn?” Giải Thanh Lân hỏi nàng: “Sơ Ảnh, vì sao ngươi không xin ta buông tha cho hắn, lại muốn ta giết hắn cho nhanh? Từ khi nào ngươi lại đâm hận hắn đến thế?”

“Không phải Sơn chủ định hủy hoại hắn hay sao? Giết hắn đi có phải tốt hơn không? Hà cớ gì phải lãng phí thời gian vì một tên phàm nhân hèn mọn?” Mai Sơ Ảnh gắng gượng nở nụ cười với y: “Kẻ này vừa buồn tẻ vừa vô vị, Sơn chủ…”

“Ta thừa biết hắn nhạt nhẽo vô vị, cũng định đùa cợt mấy ngày cho chán rồi tiện tay giết đi là xong.” Giải Thanh Lân nhếch mép: “Nhưng không ngờ hắn cư nhiên lại có quan hệ với một số kẻ vốn làm ta chướng mắt, bỗng dưng ta lại có hứng thú với hắn hơn. Mệnh hắn rõ ràng sẽ sớm đoản, ta đã phải trái ý trời mà dùng pháp khí giúp hắn kéo dài tuổi thọ, đây không phải là đối tốt với hắn sao? Nếu ta tùy tiện giết hắn, chẳng may có sai sót gì…Những thứ ta đã dày công theo đuổi mà lỡ mất thì thực sự rất đáng giận, vậy nên cứ nắm trong tay cho chắc rồi tính sau! Một khi xác định hắn không còn giá trị…”

Mai Sơ Ảnh tuy hầu như không hiểu, nhưng biểu tình trên mặt y cũng đủ làm nàng sợ run.

“Vậy nên đừng có để ta nghe thấy những lời xuẩn ngốc của ngươi thêm một lần nào nữa.”Nụ cười của Giải Thanh Lân biến mất, thay vào đó là thần tình gay gắt: “Nếu không phải ngươi đang tu tiên, yêu khí trên người mờ nhạt, còn lâu ta mới thèm để mắt đến ngươi! Bàn về mê hoặc nam nhân, ngươi đúng là ngu dốt của ngu dốt! Ta khuyên ngươi đừng có nuôi mộng làm thần tiên, ngươi nên biết rằng, thần tiên trong mắt ta cũng chỉ là một lũ phế vật mà thôi!”

“Mai Sơ Ảnh…hiểu rõ chỉ thị của Sơn chủ…Đa tạ Sơn chủ nhắc nhở…”

“Sơ Ảnh à…” Giải Thanh Lân lại trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Nếu ngươi ngoan ngoãn vâng lời ta, ta sao có thể nghiêm khắc với ngươi được? Ta đã đáp ứng ngươi rồi, chỉ cần ngươi làm cho tốt, ta nhất định sẽ giúp ngươi tránh thiên lôi chi kiếp(1) cuối cùng. Chắc ngươi cũng không muốn đạo hạnh ngàn năm một khắc tan thành mây khói đúng không?”

“Đa tạ Sơn chủ.” Trán Mai Sơ Ảnh đã toát đầy mồ hôi lạnh: “Ân đức của Sơn chủ, Mai Sơ Ảnh tuyệt đối không dám quên!”

“Tốt lắm!” Giải Thanh Lân nhìn theo hướng Phó Vân Thương vừa rời đi: “Hắn nói ‘không nên vướng vào’, ta cũng muốn xem thử hắn không vướng vào bằng cách nào.”

..::..

Gió dịu dàng lùa qua sau hậu viện, Phó Vân Thương buồn chán tựa trên chiếc ghế dài đặt trước khung cửa sổ đến mức ngẩn ngơ.

Thanh Lân…đã đi bao lâu rồi?

Mười ngày?

Có thật là chỉ mười ngày không?

Cớ sao lại cảm thấy đằng đẵng như mười tháng…

Mấy ngày nay luôn cảm thấy bốn bề trống rỗng, giống như đã bỏ quên một điều vô cùng quan trọng ở đâu đó. Làm gì cũng không vui vẻ, ngay cả Bạch Mai lĩnh cũng không còn hứng đi.

Phó Vân Thương lại nhìn quanh, không kiềm được nỗi chán nản.

Giờ ngay cả nên làm gì cũng không biết, đành tự hỏi chính mình sao có thể sống suốt thời gian qua.

Tay đặt lên ngực, cảm giác khó chịu lại trào dâng.

Quạnh quẽ…cảm giác này thật kỳ lạ…

“Vân Thương.”

Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai khiến tim hắn đột nhiên đập mạnh, vội vã bật dậy trên ghế.

Ngoảnh đầu lại, khuôn mặt của Giải Thanh Lân đang ở bên ngoài cửa sổ, tươi cười rạng rỡ.

“Vân Thương, ta về rồi đây.” Cách nhau một khung chấn song, Giải Thanh Lân nói với hắn: “Mấy hôm ta đi vắng, sức khỏe ngươi thế nào?”

“Sao lại lâu như vậy…?” Nói chưa dứt, Phó Vân Thương bỗng ngừng lại.

“Đúng, có mấy loại thảo dược vô cùng khó kiếm…” Giải Thanh Lân đưa tay nắm lấy cổ tay hắn: “Để ta giúp ngươi…”

Phó Vân Thương lập tức rụt tay về.

“Ơ…” Giải Thanh Lân sửng sốt.

“Ta không sao!” Phó Vân Thương vội giải thích: “Ngươi…chắc chắn là rất mệt mỏi, cứ rửa mặt nghỉ ngơi một chút đã…muộn muộn hẵng đến gặp ta…”

“Cũng được!” Giải Thanh Lân gật đầu: “Lát nữa ta lại đến tìm ngươi.”

Dõi theo bóng Giải Thanh Lân khuất dần sau cổng viện, Phó Vân Thương chầm chậm ngả người trên ghế.

“Nếu ngươi yêu một người, chắc chắn sẽ thấy nàng khác xa những người bình thường, sẽ vì nàng mà mong nhớ ngày đêm, khi thấy nàng ở bên người khác, tức khắc sẽ chịu không nổi. Trong thơ của cổ nhân có câu ‘Tâm ngơi được mấy khắc, lòng trằn trọc chẳng yên”, đại để là nói đến tâm trạng này.”

Thanh Lân, y khác xa những người bình thường…

Chỉ cần không nhìn thấy y một ngày, hai ngày, tâm trí lúc nào cũng nhớ đến y…

Khi ấy…nhìn thấy y đứng bên Sơ Ảnh, dáng vẻ thân thiết, không hiểu sao tim bỗng nhói đau…

Có lẽ nào…

Phó Vân Thương cười khan một tiếng.

Không! Đó là điều không thể!

Ta đã nhàn rỗi đến mức nghĩ loạn rồi sao?

Thanh Lân, y là bằng hữu, là bằng hữu tốt nhất của hắn!

Hơn nữa, y còn là một nam tử, giống như hắn, cũng đường đường là một nam tử.

Nhất định đã trúng phải tà ma mới nghĩ ra sự tình kỳ quặc như vậy.

Những lời đó chẳng phải chỉ nói về tình yêu nam nữ hay sao…

Với một nam tử, dù thế nào cũng hoàn toàn là chuyện không thể xảy ra!

Thế nhưng…

Miệng nói không thể, cớ sao trong lòng lại hốt hoảng như vậy…

Nụ cười trên mặt càng lúc càng mờ phai, càng lúc càng tàn héo…

Sau cùng bỗng biến thành nỗi kinh hoàng…

Một ngày kia, Phó Vân Thương một mình ngồi trước cửa sổ, nhìn thẳng vào thái dương đỏ ối lạc xuống chân trời, nhường chỗ cho vầng trăng sáng thanh tao.

“Gọi tất cả các cô nương ở chỗ các người tới đây!” Phó Vân Thương lấy trong ống tay áo ra một xấp ngân phiếu quẳng lên mặt bàn, sắc diện vẫn không thay đổi: “Tối nay ta bao trọn nơi này.”

Nơi kỹ viện lớn bậc nhất ở thành Huệ Châu, Phó Vân Thương nói với tú bà.

Tú bà vừa nhìn thấy tập ngân phiếu đã ngay lập tức quên bẵng mất mình mang họ gì, cũng quên luôn mấy khắc trước còn cười thầm trong bụng, nam nhân ốm yếu này cư nhiên cũng học đòi người ta đi tìm kỹ nữ.

“Công tử chờ cho một chút, ta lập tức gọi các cô nương tới ngay!” Tú bà vội vã lui ra ngoài.

Phó Vân Thương quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Ánh trăng sao dâng tặng…?

Hắn sập mạnh cửa, nhốt ánh trăng tràn trề mà hiu hắt lại bên ngoài.

Đến khi Phó Vân Thương hồi phủ, trời đã tang tảng sáng.

Hắn đuổi tên gia nô đang dìu mình, loạng choạng tự đi về phòng.

Vừa định đưa tay đẩy, cánh cửa đã mở ra từ bên trong.

“Vân Thương.” Một đôi tay đỡ lấy hắn: “Ngươi vừa đi đâu vậy?”

Hắn ngẩng đầu. Cặp mắt đen sâu thẳm mang theo ánh lục xanh thẫm ẩn nơi đáy mắt đang lo lắng nhìn hắn.

“Là ngươi?” Hắn cố đứng vững, giãy bả vai khỏi hai bàn tay mạnh mẽ kia: “Ngươi làm gì trong phòng ta?”

“Ngươi uống rượu?” Giải Thanh Lân ngỡ ngàng khi nhận ra trên cơ thể hắn, ngoài mùi rượu cay xộc còn có cả…hương son phấn nữ tử: “Ngươi đã đến đâu? Sao lại say khướt đến mức này? Người lại toàn mùi…son phấn nữa…?”

“Hồng Nhuyễn các.” Phó Vân Thương lạnh lùng đáp, đi lướt qua người y.

Giải Thanh Lân ngẩn ra.

“Đó không phải là…”

“Thanh lâu kỹ viện.” Phó Vân Thương cười nhạt một tiếng: “Nam nhân trắng đêm không về, còn có thể đi đâu nữa?”

“Ngươi đến kỹ viện…” Giải Thanh Lân ho khẽ: “Là đi…”

“Tất nhiên là đi tìm các cô nương uống rượu mua vui.” Phó Vân Thương cầm lấy ấm trà trên bàn tự rót cho mình một chén, vô tình nói: “Không lẽ lại là thưởng trà tâm sự?”

Giải Thanh Lân ngây người, không biết nên phản ứng thế nào.

“Giải đại phu, sao ngươi lại ở trong phòng ta?” Phó Vân Thương uống cạn cốc trà đã nguội lạnh, liếc mắt nhìn y.

“Ta đã nhận lời đến xem mạch cho ngươi…” Giải Thanh Lân khóe miệng cười cứng đơ, gượng gạo đáp: “Không ngờ ngươi không ở đây, lại còn tới…”

“Thật có lỗi, ta quên khuấy đi mất.” Phó Vân Thương cúi đầu, xoay xoay chén trà trong tay: “Ngươi đừng lo, ta đã khỏe hẳn, thân thể cũng rất thoải mái.”

“Ta cũng thấy thế.” Giải Thanh Lân cười, thận trọng nói: “Ta chỉ không nghĩ ngươi lại tìm đến những chốn như vậy để giải sầu.”

“Ăn và sắc là hai điều không thể thiếu(2), đến thánh nhân còn nói như vậy, huống chi ta chỉ là một nam nhân bình thường, đi kỹ viện có gì sai?” Phó Vân Thương cười nhạo: “Giải đại phu, ngươi không nên quá cổ hủ như thế.”

“Tất nhiên là không sao!” Giải Thanh Lân thoải mái cười: “Có điều từ trước đến giờ ta vẫn luôn nghĩ rằng Vân Thương ngươi là một người luôn tự gò bó mình trong quy củ, không ngờ ngươi cũng có lúc phong lưu đến vậy.”

“Đời người chẳng phải nên buông thả một chút hay sao? Nếu bị ràng buộc, nhất định sẽ vô cùng đau khổ.” Phó Vân Thương như đang tự lẩm bẩm với chính bản thân mình:“Chỉ cần ta cảm thấy bi thống, cho dù dẫn đến kết quả tốt đẹp, ta cũng sẽ không làm.”

“Vân Thương, kỳ thực đã xảy ra chuyện gì?”

Phó Vân Thương ngoảnh đầu lại, ánh mắt phức tạp vô cùng.

Suốt cả đêm vui đùa cùng đám nữ tử hoa hòe hoa sói kia chỉ thấy mỏi mệt, lòng đã phiền lại càng thêm phiền, không có lấy một chút xúc cảm. Kể cả khi các nàng phóng túng đầu ấp má kề, hắn cũng đẩy ra, mùi son phấn ôi nồng chỉ khiến hắn buồn nôn.

Sau cùng không thể chịu đựng được nữa liền đuổi hết nữ nhân đầy phòng ra ngoài, một mình dưới ánh trăng lạnh giữa đêm khuya túy lúy cùng bầu rượu chất chứa không biết bao nhiêu muộn phiền.

Đều là do người đó đã khuấy đảo tâm tư vốn yên bình của hắn, giờ đây lại đứng trước mặt hắn ra vẻ quan tâm săn sóc. Đáng cười, quả là quá đáng cười.

Giải Thanh Lân bắt gặp ánh mắt phức tạp của hắn cũng hiểu có điều bất ổn, lòng âm thầm khó nghĩ.

“Giải Thanh Lân…Thanh Lân…” Phó Vân thương là người đầu tiên dời mắt, khóe miệng vẫn đang cười, thầm kêu tên y.

Từng chữ bật ra khỏi miệng, ngực cũng theo đó mà đau thắt lại, nhưng chỉ có thể quay mặt đi.

Giải Thanh Lân thấy gáy hắn có một vết hồng, biểu tình chợt trở nên trầm tư.

Y sao lại không biết Phó Vân Thương đi kỹ viện. Không chỉ biết, y còn chứng kiến từ đầu đến cuối.

Y đương nhiên thấy rõ một ả hồng y kỹ nữ đùa ghẹo, cắn vào sau tai Phó Vân Thương. Y cũng thấy rõ Phó Vân Thương đuổi hết đám nữ nhân dong chi tục phấn kia ra khỏi phòng, đơn độc uống rượu giữa đêm khuya.

Nhưng chính vì thấy rõ, y mới đâm nghi ngờ.

Rốt cuộc tên Phó Vân Thương này đang giở trò gì?

Chẳng lẽ y đoán sai? Hắn không thích nữ tử phiêu dật cao nhã như Mai Sơ Ảnh, mà thích diễm sắc quyến rũ mỹ lệ?

Nhưng khi đối mặt với Phỉ Thúy, phản ứng của hắn không hề giả tạo…

Hành động của hắn đúng là cổ cổ quái quái, khiến kẻ khác không thể nào lý giải.

_______

Chú thích:

(1) Thiên lôi chi kiếp: Giải thích theo ngu ý của người dịch sau mấy năm luyện tu chân và tiên hiệp, thiên lôi chi kiếp chỉ kiếp nạn trời giáng xuống phàm nhân/yêu quái muốn tu luyện thành tiên khi đạo hạnh đạt đỉnh điểm , thường là sét đánh, với mỗi cảnh giới cường độ lại khác nhau. Còn có tên gọi khác là thiên phạt, bởi phàm nhân/yêu quái tu tiên bị coi là hành động trái trời:))

Ngoài lề chút cho mọi người hiểu thêm, có thể tham khảo Tru Ma, hoặc gần gũi hơn là xem cảnh boss bị thiên phạt trong Phong Vô Nhai =))

(2) Nguyên văn: “Thực sắc tính dã” (食色性也) là phát biểu của Mạnh Tử về quan điểm nhân sinh của Khổng Tử. Khổng Tử cho rằng, con người không thể tách khỏi hai chuyện, một là ẩm thực, một là chuyện nam nữ, đồng nghĩa với một bên là cuộc sống, một bên là lạc thú.