Mười lăm tháng Giêng, hành Thổ.

Nên săn bắt, chuyển nhà.

Kỵ xuất hành, cầu phúc.

Mười lăm tháng Giêng là tiết Nguyên Tiêu(1).

Phó Vân Thương một mình ngồi bên song cửa.

Tiếng đàn sáo sênh ca réo rắt từ tiền viện đưa vào tai, hòa lẫn với thanh âm người người cười nói xôn xao bên ngoài.

Ngẩng đầu nhìn trời, chợt nhận ra khoảng không mênh mông ngập tràn ánh trăng thanh lãnh ấy, cớ sao chẳng có chút tương hợp với trần thế đang độ huyên náo đông vui.

Khi nào mới có thể bay lượn trên chín tầng trời cao vút mà thưởng nguyệt?

Tự bao giờ bỗng cảm thấy bản thân dường như đã từng nương mây đuổi gió…

Ý nghĩ này bất giác khiến Phó Vân Thương nở nụ cười.

Cái gì mà lên trời ngắm trăng, ngao du thiên địa?

Một bước đi, một hơi thở nhẹ, thân thể tưởng như đã tan ra thành cát bụi…

“Thiếu gia!” Giọng nói nghiêm trang của Trang quản gia từ ngoài cửa vọng tới.

“Chuyện gì thế?” Phó Vân Thương khép cửa sổ lại.

“Lão gia cho mời thiếu gia đến tiền sảnh. Nghe nói người đã thỉnh một danh y từ kinh thành về chẩn bệnh cho thiếu gia.”

“Báo lại rằng ta đã ngủ rồi.” Phó Vân Thương thuận miệng đáp.

“Nhưng lão gia nói, phải mời bằng được…” Thanh âm lão mang chút khó xử, có lẽ lệnh khó trái.

“Đành vậy.” Tuy lòng không nhẹ nhõm, nhưng hắn cũng chẳng thể làm mất mặt phụ thân mình: “Lão cứ ra trước hồi bẩm với lão gia rằng ta sẽ tới ngay.”

Trang quản gia liền gọi nha hoàn vào giúp hắn chỉnh trang y phục rồi quay lại tiền sảnh.

Hắn cho nha hoàn lui ra, khoác lên vai chiếc áo lông cừu, tay ôm lò ấp. Một bóng người đơn độc men theo hành lang quanh co đi tới tiền viện.

Chưa đến phòng yến đã nghe tiếng ồn ã, hắn thở dài, cố dằn lòng mà bước vào.

Quả đúng như dự đoán, hắn vừa đưa mắt liếc sơ đã nhận ra toàn những tửu nhục bằng hữu(bạn rượu) của phụ thân.

Người người trong phòng đều vô thức né tránh ánh mắt hắn.

Thành Huệ Châu rộng đến thế, có mấy ai không biết danh Phó Vân Thương?

Chẳng phải vì gia tộc hắn suốt chín đời luôn chỉ có độc một nhi tử, cũng chẳng phải bởi tiền của nhà hắn có thể sánh với cả quốc khố, mà vì trên mình hắn luôn có tà khí lởn vởn.

Những lời đồn đại quanh Phó Vân Thương trăm quái ngàn kỳ, nhưng tựu chung lại cũng chỉ có một đại ý duy nhất.

Phó Vân Thương có thể sai yêu khiến tà!

Ban đầu chỉ nghe nói hắn có thể khu quỷ trừ yêu, nhưng dần dần một đồn mười, mười đồn trăm, người ta thầm thì với nhau cơ hồ tất cả những chuyện kỳ quặc không thể giải thích nơi thành Huệ Châu này đều liên quan đến Phó Vân Thương. Họ còn nói, thường xuyên bắt gặp hắn lúc nửa đêm một thân một mình lang thang ngoài nghĩa địa, chừng như lưu luyến lắm.

Lâu ngày, những lời vô căn cứ đó lan truyền rộng khắp, sinh động y như chuyện có thật mắt thấy tai nghe.

Hơn nữa, Phó Vân Thương nằm trong bụng mẹ chưa đủ bảy tháng, mẫu thân hắn trở dạ liền ba ngày ba đêm vẫn không sinh được, mãi đến lúc xuất huyết mà qua đời. Đêm đó, có một thầy thuốc lang thang đi qua nghĩa địa, thử rạch bụng xác chết, cuối cùng cứu được đứa hài nhi bên trong.

Bình minh hôm hắn ra đời, người dân trong thành còn nhớ rõ, trời ẩn đầy những vân ráng bảy sắc, sau đó đột nhiên mây đen kéo đến mịt mù. Thành Huệ Châu lúc ấy đang vào mùa hạn, vậy mà mưa tầm tã liền bảy ngày bảy đêm không ngớt.

Từ nhỏ hắn đã mắc bệnh tim rất nặng, đoán có lẽ không sống qua được tuổi thiếu niên. Giờ hắn đã đôi mươi, tuy thân thể gầy yếu nhưng cuộc đời có thể coi là tạm ổn.

Theo truyền thuyết địa phương, trong số những kẻ như thế, dễ đến quá nửa là bị tà ma nhập vào.

Phó gia dù thế nào cũng đệ nhất danh gia đất Huệ Châu, việc làm ăn của đa số người dân nơi đây đều ít nhiều có Phó gia nhúng tay vào, huống chi không hề có bằng chứng nào chứng minh Phó thiếu gia là yêu ma chuyển kiếp. Vậy thì những lời đồn đó từ đâu mà ra?

Chính bởi vì Phó Vân Thương sức khỏe không tốt, hiếm có dịp xuất môn cũng hiếm khi gặp người khác. Giờ chỉ nhìn qua cũng đủ thấy, sắc mặt hắn tái xanh, thân mang trọng bệnh, hình dáng ba phần giống người, bảy phần giống quỷ. Chợt nghĩ đến tin đồn, chẳng ai giấu được thần tình tột cùng sợ hãi.

Phó Vân Thương rất ghét bị thế nhân dò xét, trong lòng thầm khó chịu nhưng cũng không thể hiện, chỉ bước vào rồi hướng lão gia thi lễ vấn an.

Lão gia vội bảo hắn ngồi cạnh, săn sóc từng li từng tí, lại luôn miệng hỏi những chuyện trên trời dưới đất đủ cả.

Phó Vân Thương thoạt nhìn đều lễ phép hồi đáp, nhưng kỳ thật chỉ là phụ họa cho có lệ mà thôi.

“Vân Thương, hôm nay ta cho mời một vị danh y từ kinh thành tới dự yến, nhân đây thăm bệnh cho con.” Phó lão gia nói vào vấn đề chính: “Vị này y thuật cực kỳ cao siêu nhưng tính cách lại vô cùng cổ quái. Người của ta đứng trước cửa nhà y cầu trọn một ngày đêm, mãi sau y mới đáp ứng. Có lẽ giờ đang trên đường đến đây.”

“Đã để phụ thân phải nhọc lòng lo lắng.” Hắn cúi đầu nói, trong lòng bỗng sinh mối hoài nghi.

Vì sao bắt hắn ra khám bệnh giữa chốn đông đúc ồn ào thế này?

Mắt thoáng thấy những kẻ xung quanh ghé tai nhau nhỏ to thì thào, lộ ra vẻ hiếu kỳ thấy rõ, nghi ngờ lại càng tăng thêm.

Lúc này, có người từ xa đi tới.

Phó Vân Thương hơi nhíu mi, bóng người ngày càng tiến tới gần hơn, hiển hiện rõ ràng trước mắt.

Chẳng phải người ngày đó ở Hoằng Pháp tự đó sao?

Trong khi những người khác trợn mắt há miệng, Phó Vân Thương chỉ có chút kinh ngạc nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cho đến tận lúc người kia bước vào đại sảnh, vẫn chưa ai có thể hồi phục tinh thần.

Dường như đã thành thói quen, y bình thản dừng bước, khoanh tay mặc cho người đánh giá.

Phó Vân Thương nghe thấy tiếng phụ thân lẩm bẩm “Người này…” hay gì đó, cũng vô thức lén đưa mắt nhìn nam nhân vừa đến như một phản ứng.

Đâu có gì đặc biệt? Tai mắt mũi miệng, tay chân đều đầy đủ hết.

Nhưng…đôi mắt người này khác hẳn người thường. Sắc xanh ẩn trong con ngươi đen láy ấy, không biết nên gọi tên là gì.

Hắn từng đọc sách, nghe nói nếu trong mình mang huyết thống ngoại tộc, màu mắt sẽ có chút thay đổi.

Trong khoảnh khắc, Phó Vân Thương nhịn không nổi, ho nhẹ mấy tiếng.

Phó lão gia đang ngây ngẩn cuối cùng cũng bối rối đứng lên, thanh âm hơi mất tự nhiên: “Xin hỏi quý khách là…”

“Tại hạ Giải Thanh Lân, là người được lão gia mời đến quý phủ thăm bệnh.” Khí chất y ngạo nghễ khinh bạc, y sam lục sắc nương theo gió trời lạnh lẽo ùa vào mà phiêu động.

Phó Vân Thương vốn mẫn tuệ, không thể không nhận ra trong không gian chợt thoảng qua một làn hương mát lạnh. Là hương hoa mai…còn vương theo hơi tuyết…

“A! Chính là Giải đại phu?” Phó lão gia cùng tất cả đều kinh ngạc nhìn nhau. Thật không ngờ “danh y” này không những không phải một lão nhân già cỗi, trái lại tuổi trẻ anh tuấn, phiêu dật như tiên!

Giải Thanh Lân vừa lúc quay đi, chợt chạm phải ánh mắt của Phó Vân Thương.

“Là ngươi!” Giải Thanh Lân sửng sốt kêu lên.

Cảm thấy mọi người đột ngột nhìn chòng chọc vào mình, Phó Vân Thương cau mày, miễn cưỡng gật đầu với y.

“Không ngờ chúng ta lại sớm gặp lại như vậy, quả là hữu duyên.” Giải Thanh Lân có chút trầm ngâm: “Không lẽ hôm nay ta được mời đến là vì ngươi…”

“Sao? Giải đại phu có quen biết tiểu nhi?” Phó lão gia ngạc nhiên nhìn nhi tử, thắc mắc vì sao một Phó Vân Thương thường ngày luôn ru rú trong nhà lại quen biết danh y mới đặt chân đến thành Huệ Châu được vỏn vẹn vài ngày.

“Tháng trước ta đi thưởng mai ở chùa Hoằng Pháp, tình cờ gặp công tử, khi đó đã cảm thấy đúng là duyên phận.” Phó Vân Thương chưa kịp mở miệng, Giải Thanh Lân đã lên tiếng: “Mấy ngày nay ta còn đương hối hận chưa kịp hỏi danh tính, giờ mới hay cư nhiên lại là công tử của Phó lão gia.”

Nhìn sắc diện kinh hỉ của y, Phó Vân Thương gượng ho vài tiếng, thủy chung không đáp.

“Thật vậy sao? Vân Thương ngày thường không hay ra ngoài, nay lại tình cờ gặp gỡ Giải đại phu, chính là duyên, là duyên…” Phó lão gia biết tính nhi tử không thích trò chuyện với người, vội vã tiếp lời: “À, tiểu nhi tên gọi Phó Vân Thương, hai chữ Vân Thương trong vân hải thương mang(2).”

“Phó Vân Thương, Vân Thương, tên rất hay!” Đôi mắt Giải Thanh Lân như sáng lên khi nhìn Phó Vân Thương: “Còn ta tên Thanh Lân, Giải Thanh Lân.”

“Giải đại phu.” Phó Vân Thương thờ ơ đáp lại rồi chắp tay: “Hạnh ngộ.”

“Lần này thỉnh đại phu đến, nguyên là vì tiểu nhi mà chẩn mạch.” Phó lão gia mời y vào phòng yến, ngồi cạnh Phó Vân Thương: “Tiểu nhi bệnh tật hiểm nghèo khổ sở đã lâu, hi vọng Giải đại phu có thể diệu thủ hồi xuân(3), toàn thể Phó gia chúng ta ngàn vạn lần đội ơn đội nghĩa.”

“Ngươi…không khỏe sao?” Giải Thanh Lân hỏi Phó Vân Thương vẫn đang che miệng ho khẽ trước mặt.

Lời này vừa thốt, xung quanh đã ồ lên.

Phó Vân Thương cũng ngừng ho, ngạc nhiên nhìn y.

“Giải đại phu, chẳng phải người ta đồn y thuật đại phu rất xuất sắc à? Sao lại hỏi một vấn đề trẻ con cũng biết thừa như thế?” Có người đột nhiên lớn tiếng hỏi, một trận cười rầm rĩ nhanh chóng vỡ ra.

Tựa hồ Giải Thanh Lân cũng tự thấy bản thân thất thố, vội đưa tay ra.

Phó Vân Thương nhìn y một hồi rồi mới vén tay áo, lật cổ tay lên.

Giải Thanh Lân đặt hai ngón tay lên mạch môn của hắn.

Xem mạch chẩn bệnh cho Phó Vân Thương, biểu tình y vô cùng phức tạp.

Rất lâu sau, y mới buông tay, đôi mày nhíu chặt không có lấy một phần thư thái.

“Sao rồi? Giải đại phu, hay chính ngươi cũng không biết phương pháp chữa bệnh cho Phó công tử?” Thanh âm châm biếm lại vang lên trong phòng: “Dám nói trừ tính cách ra, không có bệnh nào là không trị được! Giờ ngươi định làm sao?!”

Phó Vân Thương nhìn qua liền nhận ra con trai độc nhất của Huyện thừa, lại thấy phụ thân tránh ánh mắt mình, trong lòng chợt hiểu.

Nghe nói trước đây vị công tử Huyện thừa này từng mắc bệnh cổ quái, toàn bộ đại phu trong thành đều chịu thúc thủ. May có một vị thần y đã cứu sống hắn, nhưng lợi hại thay, người kia cũng nhân việc chữa bệnh mà dạy cho tên thế gia công tử quen được nuông chiều đó một bài học.

Bọn họ chỉ muốn mượn tâm tật trời sinh vô phương cứu chữa của hắn mà làm nhục Giải Thanh Lân.

Hóa ra là như vậy.

Phó Vân Thương bỗng đứng dậy.

Giải Thanh Lân ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đại phu đừng nên hao tâm tổn trí, ta tự biết bệnh của ta là kiếp nạn trời định, có thần dược cũng không trị được, không cần phí công vô ích.”

Dứt lời, Phó Vân Thương đối y hành lễ rồi mỉm cười.

Giải Thanh Lân chốc lát ngẩn ngơ.

Phó Vân Thương này…

Một bên phòng yến vốn đang ồn ào, Phó Vân Thương chỉ thoáng đưa mắt, ai nấy đều cảm thấy ánh nhìn lạnh lùng của hắn đang quét qua mình, bất giác nổi da gà, không dám lên tiếng thêm.

“Giải đại phu, ngươi về đi. Lễ Nguyên tiêu, chớ uổng phí thời gian ở nơi này.”

“Vân Thương.” Phó lão gia ngượng ngập nói: “Ta chỉ muốn cho…”

“Con hiểu ý phụ thân.” Phó Vân Thương ngắt lời phụ thân mình: “Con chỉ nghĩ rằng những chuyện vặt vãnh như vậy tốt nhất nên tránh đi. Đạo lý này đáng ra phụ thân phải hiểu rõ hơn con mới phải.”

Phó lão gia thấy hắn chẳng cương chẳng nhu, cũng không nói thêm nữa.

“Phó công tử, xin chờ cho một chút!”

Lúc Phó Vân Thương xoay người định bước đi, Giải Thanh Lân chợt lên tiếng gọi hắn.

Phó Vân Thương ngoảnh lại, thấy Giải Thanh Lân đang mỉm cười với mình.

“Thực ra, bệnh của công tử đúng là vô pháp trị dứt, nhưng nếu an dưỡng hợp lý, thân thể so với người thường dù kém một chút, nhưng ít ra tốt hơn so với hiện tại rất nhiều.” Thấy Phó Vân Thương lộ vẻ kinh ngạc, Giải Thanh Lân nói thêm: “Ta tuy không thể cải tử hoàn sinh, nhưng luận về y thuật, thế gian này người có thể sánh với ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Phó công tử hoàn toàn có thể tin tưởng lời nói của ta.”

“Thật sao?” Phó lão gia mừng rỡ: “Giải đại phu thực lòng muốn chữa bệnh cho Vân Thương?”

“Ta sẽ thử xem.” Giải Thanh Lân nhìn Phó Vân Thương nãy giờ vẫn dửng dưng: “Ta và Phó công tử mới gặp đã như quen thân từ lâu, rất muốn làm một điều gì đó cho công tử.”

Phó Vân Thương nhìn vào mắt y.

Đôi mắt người này…trong veo như nước, thản nhiên tựa tuyết, không có lấy một chút giả dối.

Có thật trên đời này còn một người vô tư chân thành đến thế?

“Được.” Phó Vân Thương chớp mắt đã quyết định: “Vậy phải phiền đại phu một phen rồi.”

..::..

Sau dạ yến Nguyên tiêu, Giải Thanh Lân theo lời mời dọn vào Phó gia.

Có điều không hiểu sao dọn vào rồi, chẳng thấy y bắt mạch kê thuốc cho Phó Vân Thương, mấy ngày liền từ tinh mơ đã ra ngoài, đến tận hoàng hôn mới quay trở lại.

Phó lão gia đành cho người đến dò hỏi Phó Vân Thương xem rốt cuộc Giải Thanh Lân tính toán thế nào.

Phó Vân Thương chỉ nói cứ để tùy ý y, không cần lo lắng.

Cứ như vậy qua nửa tháng, ngoảnh đi ngoảnh lại trời đã vào xuân.

Rồi một ngày, Giải Thanh Lân đến tìm Phó Vân Thương.

Lúc ấy mới hừng đông. Phó Vân Thương khí huyết không đủ, sáng sớm thường mơ màng trầm mặc. Tuy bước chân xuống khỏi giường, nhưng vẫn chưa thanh tỉnh hẳn. Định mở cửa sổ hít thở chút không khí, lại tựa luôn vào chấn song mà thiếp ngủ lúc nào không hay.

Giải Thanh Lân từ xa thấy ngoại bào hắn tung bay, tóc buộc lỏng buông lơi theo gió, tay chống cằm ngủ mơ bên cửa sổ.

Bước tới gần, vốn đang muốn đánh thức người, nhưng chợt nghĩ tốt nhất không nên làm hắn kinh động. Y liền cởi áo choàng, nhẹ nhàng hết sức có thể đem khoác lên đôi vai gầy của Phó Vân Thương.

Đến lúc thu tay về lại không thể kìm lòng, ôn nhu vén những sợi tóc vương trên mặt hắn.

Khuôn mặt đang say ngủ kia vẫn đọng đôi nét trẻ thơ. Giải Thanh Lân lúc này mới bất giác nhận ra người trước mắt chỉ là một thanh niên còn chưa đầy hai mươi tuổi.

Nhớ lại thuở đầu tiên gặp hắn, ánh mắt hắn ngắm hàn mai giữa một miền tuyết băng trắng xóa tuyệt đối không mang tâm tư của một người hai mươi tuổi.

Hững hờ đến mức…thế gian này dường như chẳng có điều gì đáng cho hắn lưu luyến.

Tâm tư bình lặng cố hữu như thế có lẽ do bản tính hắn vốn lãnh đạm, nhưng tựu chung lại vẫn thấy có điều hơi bất thường.

Giải Thanh Lân hạ mắt, ánh nhìn rơi xuống cổ tay hắn.

Ngọc lưu ly bảy sắc tắm trong ánh dương trở nên rực rỡ vô cùng.

Càng ngắm, sắc màu của ngọc càng rạng ra mỹ lệ, Giải Thanh Lân vô thức giơ tay ra…

Khoảnh khắc đầu ngón tay của Giải Thanh Lân chạm nhẹ vào, ngọc lưu ly đột ngột lóe ra vô số tia sáng xanh lục. Ngực y đau nhói.

Hàng mi của Phó Vân Thương đang chìm trong giấc ngủ bỗng khẽ giật, hắn từ từ mở mắt.

“Là ngươi…” Phó Vân Thương mơ màng nhìn y: “…Ngươi cuối cùng cũng đến…Trả cho ta…”

Giải Thanh Lân cả kinh, vội vã lùi bước.

Tay y vừa rời ra, hào quang của ngọc lưu ly lập tức biến mất tăm.

Phó Vân Thương chớp mắt mấy cái, dần dần cũng tỉnh hẳn.

“Ngươi…” Phó Vân Thương ngờ vực nhìn sắc diện hơi bất thường của Giải Thanh Lân: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ngươi vừa nói gì?” Giải Thanh Lân nghi hoặc hỏi hắn.

“Ta đã nói gì?” Phó Vân Thương không hiểu liền lặp lại: “Ta hỏi sao ngươi lại tới đây?”

“Lúc ngươi thức dậy có nói với ta…”

“Thức dậy? Chắc là ta nói gì kỳ lạ đúng không?” Phó Vân Thương lúng túng đáp: “Thật xin lỗi, sáng sớm khi mới ngủ dậy ta lúc nào cũng mơ mơ màng màng, nếu có nói gì kỳ quặc, mong ngươi đừng lưu tâm.”

Hắn nhớ tới có lần, một nha hoàn đến phòng đánh thức hắn. Mới lay được mấy cái, hắn bất chợt rút thanh kiếm treo trên tường toàn lực chém tới. May mà kiếm vẫn còn nguyên trong vỏ, nhưng cũng khiến mọi người một phen sợ mất mật.

“Không, thực ra cũng chẳng có gì.” Nhịp tim Giải Thanh Lân bắt đầu ổn định trở lại, y liền khôi phục nụ cười: “Là ta tới quá sớm, quấy rầy công tử nghỉ ngơi.”

“Đừng ngại, ta đã tỉnh rồi mà.” Phó Vân Thương vén hết mái tóc dài sang một bên, buông xuống trước ngực.

Chợt ngạc nhiên.

Hắn giờ mới nhận ra chiếc áo choàng phủ trên mình.

“Đây là…” Hắn cởi lớp áo lục nhạt đó, cầm xuống tay ngắm nghía.

“Ta thấy ngươi ngủ say quá, sợ ngươi bị lạnh.” Giải Thanh Lân nhận lại chiếc áo.

“Đa tạ.” Phó Vân Thương nhìn y rồi đứng lên: “Mời vào đây.”

“Không cần đâu. Kỳ thực ta đến sớm thế này là muốn mời công tử đi cùng ta đến một nơi.” Giải Thanh Lân mỉm cười với hắn.

“Được.” Phó Vân Thương đáp không cần đắn đo: “Vậy ngươi chờ ta một chút.”

Khóe miệng Giải Thanh Lân vẫn thủy chung mang vẹn nguyên một nét cười cho đến tận khi Phó Vân Thương khuất sau khung cửa sổ, khuôn mặt bỗng chuyển vẻ trầm tư.

Ngọc lưu ly đó…

Giải Thanh Lân không để bất cứ ai hộ tống, đích thân đánh xe đưa Phó Vân Thương ra ngoài.

Mã xa đi mất khoảng hai canh giờ mới đến được nơi y nhắc tới.

Dọc đường, Phó Vân Thương lặng lẽ quan sát cảnh vật bên ngoài. Càng lúc càng hoang sơ, rõ ràng đã ra khỏi thành.

Xe dừng, màn được vén lên, lộ ra nụ cười của Giải Thanh Lân.

“Tới rồi.” Giải Thanh Lân chìa tay.

Phó Vân Thương để y đỡ, khom lưng định bước ra khỏi cửa xe.

Vừa ngẩng đầu, hắn bỗng ngơ ngẩn hồi lâu.

Bạch mai ngập mắt.

Gió không biết lộng tới từ phương nào, ôm theo hương mai thanh tao, tỏa ngát cả đất trời bốn phía.

Phó Vân Thương cứ đứng mãi trên xe, nhìn hút vào rừng mai trùng trùng điệp điệp trải rộng đến vô cùng.

Tựa hồ lạc bước vào trong ảo mộng.

“Rất đẹp đúng không?” Giải Thanh Lân giống như hiểu thấu vẻ ngây dại của hắn: “Nếu có tuyết rơi, cảnh vật mới thực sự là tuyệt mỹ.”

“Nơi đây…” Gần thành Huệ Châu, cớ sao lại có một khoảng rừng mai lớn như vậy? “…là đâu?”

“Ngươi đi theo ta.” Giải Thanh Lân đỡ hắn xuống mã xa, dẫn hắn vào sâu trong rừng mai.

Đi được một quãng, khung cảnh dần có phần trống trải.

Bước trên con đường lát đá xanh, những cây mai trở nên lác đác lộ ra một khoảng trời cao vời vợi, phía dưới có một vực núi.

Tựa vào vách núi có một cây mai già, chạc cây tung hoành, nở đầy bạch mai trắng xóa cả tầm mắt.

Một gian tiểu ốc tường trắng ngói đen đứng bên cây mai, cùng mai tôn thêm vẻ hài hòa vốn có.

Vực núi rào đá xanh, Giải Thanh Lân kéo hắn đến bên rào, chỉ về hướng Nam.

Phía sau rừng sâu, mơ hồ những dáng mái cong cong của tiểu lâu ẩn trong sương mờ.

“Đây là núi Tê Phượng?” Đại khái tưởng tượng ra phương hướng, Phó Vân Thương ngạc nhiên nói.

“Không sai. Núi Tê Phượng, Bạch Mai lĩnh.”

Phó Vân Thương cúi đầu nhìn xuống, vực đen thăm thẳm, sâu không thấy đáy.

Đầu chợt có chút choáng váng, không khỏi bám vào ống tay áo của Giải Thanh Lân đang đứng bên.

“Ngươi không sao chứ?” Giải Thanh Lân vội vã đỡ hắn ngồi xuống ghế đá.

“Không sao.” Phó Vân Thương buông tay y, đưa mắt nhìn quanh.

“Giải đại phu, hai người cuối cùng cũng tới!” Đúng lúc đó, một thanh âm từ phía sau vọng tới.

Phó Vân Thương quay đầu lại.

Hoa mai.

Không phải. Mà là một thiếu nữ.

Một thiếu nữ hệt như bạch mai hóa thân mà thành.

Trước mắt chỉ tinh khôi một màu trắng, toàn thân tựa phủ trong tuyết trắng, bên tóc cài trễ một cây trâm hoa mai bằng bạch ngọc.

Những nữ tử Phó Vân Thương từng gặp, nước da so ra còn kém nàng mấy phần. Tóc óng như huyền ngọc, môi thắm tựa tường vi.

Theo bước chân nàng, hương mai thanh nhã ngập tràn quấn quýt thoảng đến.

“Sơ Ảnh!” Giải Thanh Lân nói với nàng: “Muội ra ngoài rồi sao?”

“Biết có khách quý tới viếng thăm, muội cũng muốn chuẩn bị một chút trà mọn tiếp đãi.”Nàng hướng Phó Vân Thương hành lễ: “Vị đây hẳn là Phó công tử! Tiểu nữ tên Mai Sơ Ảnh, ngụ tại Bạch Mai lĩnh này.”

“Tại hạ đúng là Phó Vân Thương.” Phó Vân Thương vội vã đứng dậy đáp lễ: “Mai tiểu thư không cần đa lễ.”

“Khi trước từng được nghe Giải đại phu tán dương Phó công tử là người cao thượng xuất chúng, thế gian khó tìm, muội vốn chưa tin.” Mai Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt không giấu được sự hiếu kỳ: “Nhưng hiện tại gặp gỡ mới hiểu ra, Giải đại phu nói thật có lý.”

Ban đầu chỉ cảm thấy thiếu nữ tự nhiên trang nhã này thật dễ chịu, giờ nghe nàng nói vậy, hai gò má Phó Vân Thương bất tri bất giác lại ửng hồng.

Nhìn sắc diện hắn, Mai Sơ Ảnh khẽ nâng tay áo che miệng trộm cười.

Phó công tử thật đơn thuần khả ái…

Ba người ngồi xuống quanh bàn đá.

Mai Sơ Ảnh mang theo một chiếc giỏ, bên trong có đựng đồ điểm tâm rồi lại vào phòng pha trà. Cả ba cứ thế ngồi bên vách đá uống trà tán gẫu.

Có điều, phần nhiều là Giải Thanh Lân cùng Mai Sơ Ảnh trò chuyện, Phó Vân Thương ngồi bên vừa nghe vừa thưởng trà ướp hoa mai. Nếu được hỏi, hắn cũng chỉ gật đầu hoặc trả lời rất ngắn.

“Phó công tử, vật trang sức trên tay huynh thật sự rất kỳ lạ!” Mai Sơ Ảnh nhìn hồi lâu rồi mới tò mò hỏi: “Không chỉ màu sắc đặc biệt, kiểu cách cũng hiếm thấy trên đời. Chẳng hay vật này có ý nghĩa gì không?”

“Muội nói vật này?” Phó Vân Thương nâng cổ tay, để lộ ngọc lưu ly đeo trên đó.

Quang mang chói lòa, Mai Sơ Ảnh gật đầu, không thể không giơ tay che bớt những ánh hào quang rực rỡ rọi vào trong mắt.

“Lai lịch cụ thể thế nào ta cũng không biết rõ, nhưng năm mười tuổi, ta lâm bệnh thập tử nhất sinh. Có một vị dị nhân phiêu nhiên tìm tới, đem ngọc này đeo vào tay ta, một mực dặn ta không được tháo ra. Không bao lâu ta chuyển nguy thành an, từ đó về sau vẫn luôn mang ngọc bên mình.” Phó Vân Thương vuốt nhẹ qua bề mặt trơn bóng của khối ngọc: “Nói đây là vật may mắn hay hộ thân bảo mệnh, e rằng vẫn chưa đủ.”

“Dị nhân? Dị nhân như thế nào?” Mai Sơ Ảnh châm thêm trà cho hắn rồi hỏi tiếp.

“Khi đó ta bệnh rất nặng, cũng không nhớ rõ nữa…Chỉ nhớ mang máng người đó…rất lạnh…”

“Rất lạnh? Nhìn người đó lạnh lắm ư? Sao không mặc thêm y phục?” Mai Sơ Ảnh ngạc nhiên nói.

“Không đâu.” Phó Vân Thương khẽ bật cười: “Ý ta là, người đó một thân sa y trắng toát, vẻ mặt thoạt nhìn cũng lạnh như băng, tựa hồ lấy hàn băng mà tạc thành. Người đó đứng nguyên một chỗ nhìn ta đúng một ngày một đêm, từ đầu đến cuối liên tục nhắc đi nhắc lại ‘có chết cũng không được tháo ra’”

Hắn bắt chước theo thanh âm lạnh lẽo của người đó mà kể lại, tuy không giống hoàn toàn, nhưng thần thái gay gắt cũng được chuyển tải phần nào.

Giải Thanh Lân ngồi bên nghe thế, sắc mặt có chút thay đổi.

Mai Sơ Ảnh thoáng thấy liền nói lảng sang chuyện khác.

_______

Chú thích:

(1) Nguyên Tiêu: Rằm tháng Giêng

(2) Vân hải thương mang: 云海苍茫, có nghĩa là biển mây trời mênh mông (theo QT ;)))

(3) Diệu thủ hồi xuân: ý chỉ thầy thuốc giỏi, chữa được bách bệnh