Edit: Thỏ

Beta: Ruồi Lai Muỗi

"Là cô?"

Sở Trú nhận ra Lương Dược. Tối hôm qua đến mua sách đã gặp một lần, gương mặt của cô được trang điểm đậm làm anh vô cùng ấn tượng.

Mái tóc uốn xoăn của thiếu nữ được xõa xuống vô cùng mềm mại, buông thả ở hai đầu vai mang theo vài phần lười biếng. Đôi mắt cô sâu hút, câu ra một đôi mắt hồ ly xinh đẹp quyến rũ lòng người nhìn anh cười có loại mỹ lệ không nói nên lời.

Nếu là bình thường, cho dù nhan sắc của cô có bao nhiêu xinh đẹp thì Sở Trú cũng sẽ không có quá nhiều ấn tượng nhưng mà hôm qua ở tiệm sách gây ra chuyện, mà cô chính là nguyên nhân dẫn đến nó cho nên Sở Trú nhìn một chút lập tức nhận ra.

Về phần cô là ai và có mục đích gì, anh hoàn toàn không biết, cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.

Sở Trú chỉ nhìn cô một cái rồi quay đầu đi. Cảm xúc không có gì thay đổi, ngón tay trắng nõn cầm ly rượu lên, nhàn nhạt nhấp một hớp cocktail.

"Cậu còn nhớ kỹ tôi à?" Lương Dược hơi kinh ngạc, cô đã chuẩn bị sẵn lời thoại nếu như anh không nhớ cô luôn rồi.

Không thể lãng phí cơ hội tốt thế này được!

Nhất định phải tìm hiểu cậu ta thích con gái như thế nào mới được.

Bây giờ cô đối với nhan sắc của mình vô cùng tự tin, ngay cả tóc trước khi ra cửa cô đã dùng lô cuốn tóc uốn phồng lên một chút.

Sở Trú không có khả năng nhận ra cô được.

Nghĩ đến đây, Lương Dược không quan tâm đến không khí 'Người lạ chớ lại gần' quanh người anh, tựa như hai người vô cùng thân quen mà sáp lại gần, cười nhẹ nói: "Anh trai à, nếu chúng ta đã có duyên như vậy rồi thì thêm bạn Wechat nhau đi. Nói không chừng sau này chúng ta phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì sao nà!"

"Cách xa tôi ra một chút!" Sở Trú rũ mắt xuống, nhìn ly rượu đầy màu sắc rực rỡ trong tay, giọng nói lãnh đạm.

Lương Dược không ngừng cố gắng, "Không thêm bạn Wechat cũng được. Thế cậu nói cho tôi biết cậu thích con gái như nào nhé? Con gái thế nào cũng được sao?"

Sở Trú nghe cô nói có hơi phiền, cuối cùng nhìn sang cô. "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Lương Dược không chút nghĩ ngợi đáp: "Tôi muốn theo đuổi cậu ý mà!"

Cô cong mắt, nửa thật nửa giả nói: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã thích rồi!"

Sở Trú nhẹ nhàng "À." một tiếng, không động đậy hỏi: "Vậy cậu thích tôi ở điểm gì?"

Lương Dược thấy anh không tin lời mình nói, mắt hơi nheo lại. Bỗng nhiên cô cúi người về phía trước, tay đặt lên vai của anh, môi xích lại gần tai, cười khẽ thổi nhẹ vào tai anh: "Đương nhiên là ── gương mặt này của cậu rồi."

Lương Văn thích Sở Trú ở điểm nào cô không biết nhưng điểm cô yêu thích nhất của anh chính là gương mặt này.

Lương Dược nói xong thì lập tức cảm nhận được thân thể dưới bàn tay cô đột nhiên cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị người dùng lực nắm lấy, đồng thời cả người bị đè lên quầy bar.

Trước mắt xuất hiện một bóng đen, một tay Sở Trú áp chế cô lên quầy, một tay khác chống bên người cô. Đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, kiềm chế cảm xúc mà gằn ra từng chữ một: "Tôi─nói─cách─xa─tôi─ra─một─chút!"

Tay Lương Dược bị đè xuống, sau lưng truyền đến một trận đau, nhưng mà lông mày cô cũng không có nhíu lấy một cái nào, cô ngửa đầu nhìn thiếu niên gần ngay trước mặt, cặp mắt đen nhánh kia lạnh lẽo u ám không nhìn thấy một tia sáng, sâu không thấy đáy.

Cô vừa tức vừa buồn cười, mẹ nó, hiện tại là ai đang tới gần ai đây?

Tôi cùng lắm chỉ đụng vào bả vai cậu một cái, con mẹ nó chỉ thế mà cậu ép tôi xuống như thế này à?

Lương Dược không nói gì, lửa giận trong lòng càng lớn, trên mặt cười đến vô cùng vui vẻ, "Cậu phản ứng lớn như thế làm gì? Không phải là thích tôi đó chứ? Tiếng tim đập lớn như vậy tôi nghe còn thẹn hộ cậu đó!"

Sở Trú nhíu mày, đời này chưa gặp người nào mặt dày như vậy... Không phải, sáng nay vừa gặp phải rồi. Nghĩ đến điều này, anh như phát hiện ra việc gì. Quan sát gương mặt xinh đẹp của Lương Dược, đột nhiên hỏi: "Cậu là Lương Văn?"

Giọng nói quen tai, mặt mày giống nhau, từ khi gặp mặt luôn có cảm giác quen thuộc.

Rất giống!

Trước kia Sở Trú không quen Lương Văn cho nên anh không có ấn tượng. Nhưng sáng nay vừa xảy ra sự kiện kinh tâm động phách đó nên anh không có cách nào quên được.

Khi anh nói cái tên này ra miệng, trong đầu Lương Dược trống rỗng trong một giây ── nhưng mà chỉ có một giây thôi. Giấy tiếp theo cô đã phản ứng lại.

Cô thừa dịp anh lơ là, vận lực nơi cổ tay tránh khỏi gọng kìm của anh. Sau đó ôm lấy cổ Sở Trú, cố ý mềm giọng lại nói: "Lúc cậu ôm tôi trong lòng còn có tâm tư gọi tên người con gái khác hả? Thật quá đáng nha!"

Quả nhiên Sở Trú bị giọng điệu của cô làm nổi da gà, anh nhíu mày đẩy cô ra, "Cút!"

Anh không chần chừ, tính tiền xong lập tức xoay người rời đi cứ như là đụng phải ôn thần nào đó.

Lúc anh xoay người cũng là lúc Lương Dược thu lại nụ cười quyến rũ treo trên miệng, thở phào một hơi, kéo ghế ra ngồi xuống mà vẫn chưa hoàn hồn được.

Hù chết cô rồi!

Cô không nghĩ rằng Sở Trú sẽ nhận ra được mình. Từ trước tới nay chưa có ai bảo gương mặt trang điểm của cô có nét giống Lương Văn.

Làm sao anh nhận ra được nhỉ?

Lương Dược nghĩ tới nghĩ lui mãi cuối cùng cũng chỉ có thể đưa ra kết luận: Sở Trú không biết Lương Văn còn có một người chị sinh đôi nữa, anh có cảm giác hai người có điểm giống nhau nên quy bọn họ là một.

Sau này vẫn là không nên dùng thân phận Lương Dược ở trước mặt anh rồi.

Như thế quá nguy hiểm.

Cuối cùng bận rộn cả nữa ngày cũng không thu hoạch được chút tin tức có giá trị nào.

Lương Dược đau đầu ấn vào huyệt Thái dương(*).

(*) Ở chỗ lõm phía sau lông mày nơi có đường mạch xanh của Thái dương. Hoặc phía sau điểm giữa đoạn nối đuôi lông mày và đuôi mắt ước 1 tấc, nơi chỗ hõm sát cạnh ngoài mỏm ổ mắt xương gò má đè vào có cảm giác ê tức có khi thấy rõ mạch máu nổi lên.

Nhưng mà có một chuyện cô vẫn có thể xác định được, nhìn phản ứng của anh lớn như vậy, anh chắc chắn sẽ không để ý loại con gái này.

*

Lương Dược chơi đùa ở bên ngoài cả ngày, ăn cơm chiều xong mới về đến nhà. Lương Văn vừa thấy cô thì đã lập tức hưng phấn chạy tới, "Chị, sao rồi ạ? Chị đã gặp qua Sở Trú chưa?"

"Ừm...." Lương Dược trưng ra gương mặt một lời khó mà nói hết được, " Không chỉ có gặp được. Sau này còn nhiều thời gian....... để gặp mặt mà."

Lương Văn rất vui vẻ, "Sau đó thì sao, hai người có xảy ra chuyện gì không?"

Lương Dược: "Thì.... chị thành công để lại ấn tượng khó phai cho cậu ấy. Chị cảm thấy việc này trong thời gian ngắn cậu ta không quên được đâu."

"Quao! chị hai, chị quả nhiên rất lợi hại!" Lương Văn không nghi ngờ gì, vui vẻ vỗ tay. "Chị cảm thấy chị có thể theo đuổi được cậu ấy không?"

"Chắc chắn!" Lương Dược mỉm cười, "Nếu không được thì chị theo họ của em."

Nghe lời này Lương Văn mới an tâm, vui mừng không được bao lâu thì cô ấy kịp phản ứng lại.

Chị hai, hai chúng ta vốn cùng họ mà (・_・😉

*

Những ngày kế tiếp, Lương Dược đều đóng giả Lương Văn để đi học. Cô và Sở Trú không cùng lớp, nếu muốn phát sinh chuyện gặp nhau thì xác suất rất nhỏ nhưng mà cô nghe Tô Thiển nói, tuần tới nhà trường sẽ dựa vào thành tích thi trong tháng mà chia lớp lần nữa, với thành tích của mình chuyện cùng lớp với anh là chuyện chắc chắn rồi!

Thế là Lương Dược bắt đầu chờ đợi thời cơ, trong lúc đó bất động thanh sắc(*) nghe ngóng tin tức Sở Trú từ các bạn học.

(*): Tỉnh bơ, không biến sắc.

Nói qua nói lại vài giờ như thế thì cũng chỉ nghe được có vài chuyện, nào trong nhà của anh có rất nhiều tiền, bản thân là người 'cao lãnh chi hoa'(*). Gia đình của anh em họ hàng đều rất giàu có, giành rất nhiều giải Quán quân Olympic Toán, vừa ra đời đã đứng trên đỉnh cao về tiền bạc và trí tuệ, ở trên cao nhìn xuống mà khinh bỉ các người bình thường.

(*) 'Cao lãnh chi hoa' là cách nói ẩn dụ, nghĩa là bạn chỉ có thể nhìn người đó từ xa, không có cách nào chạm tới được (Nguồn: Baidu, đã thêm mắm bớt muối do con Beta chắc biết gì về tiếng Trung).

Lương Dược nghĩ thầm nếu Sở Trú mà sinh ra ở La Mã, chắc cũng sẽ không vui vẻ hơn ít gì người bình thường, ngày nào cũng trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng cứ như có ai đang thiếu anh mấy trăm vạn vậy.

"Trước kia cậu ấy có bạn gái không?" Lương Dược hỏi Tô Thiển, đây mới chính là việc khiến cô quan tâm nhất.

"Chắc là không, mình cũng chưa có nghe qua." Tô Thiển lắc đầu, "Xưa nay cậu ấy chẳng bao giờ lại gần con gái chứ nói chi là bạn gái, cậu ấy chỉ chơi với đám người Triệu Ức Hào thôi à."

Lương Dược trầm mặc hai giây, "Đừng nói cậu ấy thích con trai nha?"

Tô Thiển ngẩn người, "Không có chuyện đó đâu!"

Cuối cùng vẫn không biết được nguyên nhân là gì.

Thời khóa biểu mỗi ngày đều vô cùng nặng, Lương Dược cố gồng mình qua hết tuần này, cô cảm thấy sống một ngày cứ như một năm vậy. Sau khi nghỉ ngơi được hai ngày, nghênh đón cô là nghi thức chào cờ vào thứ hai đầu tuần. Nghe bảo hôm nay không chỉ có sinh hoạt về vấn đề trường lớp mà còn phát giấy khen cho 15 học sinh đứng đầu.

Lương Văn vừa vặn đứng ở hạng 15, với Sở Trú là một đầu một đuôi.

Chuông reo lên lần thứ nhất, học sinh toàn trường đứng xếp thành hàng dài, bọn họ đông như thủy triều mà ập vào sân trường.

Lương Dược so với các bạn nữ khác thì cũng coi như khá cao, tay cô đút vào túi, lười biếng đi theo sau chân đoàn người.

Cô cảm giác xung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn qua đây, ngạc nhiên và ghen ghét đều có. Cũng may cho dù là cô hay là Lương Văn đều đã sớm hình thành thói quen này, một chút phản ứng cũng không có.

Chẳng bao lâu, học sinh đã đứng đầy trong sân trường, đầu người đen nghịt, không khí vô cùng huyên náo.

Lương Dược đưa mắt nhìn quanh ý định tìm dáng người Sở Trú.

"Sở Trú đứng ngay đầu hàng kìa." Tô Thiển nhìn hành động của cô, mở miệng nói: "Sở Trú ở lớp một, lớp một là lớp chọn. Những tấm gương vàng của khối đều ở trong đó, bình thường đều được xếp ở chỗ đầu tiên để chụp ảnh dễ dàng cho việc tuyên truyền."

"Chụp cái gì?"

"Chụp hình tuyên truyền." Tô Thiển nói, "Đặc biệt Sở Trú là người có nhan sắc, đã nhiều lần làm đại sứ đứng nhất tuyên truyền cho trường rồi. Ảnh chụp trên Official Website vừa được gỡ xuống, mỗi năm cậu ấy lừa gạt không ít em gái đến đây báo danh đâu."

Nói xong thì cô nàng nhìn Lương Dược một cách kỳ quái, "Văn Văn à, Những chuyện này không phải cậu cũng biết sao? Trước kia còn ảo tưởng việc chụp chung với cậu ấy nữa đó."

Lương Dược cười hì hì, "Lỡ quên thôi mà."

Lúc này hiệu trưởng cầm micro đi lên đài, "Các em im lặng. Trước khi lễ chào cờ chính thức bắt đầu, thầy có điều muốn hỏi các em. Từ khi học kỳ mới bắt đầu, thầy đã nhiều lần nhấn mạnh việc các em phải tuân thủ nghiêm ngặt nội quy của nhà trường. Không đi trễ, không về sớm, càng không cho phép việc trốn học. Một khi bị phát hiện sẽ xử lí nghiêm khắc, tuần trước các em đều làm rất tốt, không có ai qui phạm nội quy nhưng mà..."

Nghe đến đó, Lương Dược nheo mắt, có loại dự cảm bất thường, cô liếc nhìn Tô Thiển bên cạnh. Quả nhiên thấy được tia hốt hoảng trên mặt cô nàng.

Hiệu trưởng tiếp tục nói: "Nhưng mà ngay tuần trước. Thầy kiểm tra sổ kỷ luật thấy báo cáo, có hai người trốn học cả ngày."

"Có! Hai! Người!" Thầy nhấn mạnh, giọng nói càng to cứ như tuyên bố ai trúng thưởng vé số.

"..."

Lương Dược quay đầu hỏi Tô Thiển: "Cậu không xin giáo viên nghỉ giúp mình hả?"

"Hôm đó chủ nhiệm lớp có việc nên không đến, giáo viên lớp khác đến canh." Tô Thiển áy náy nói, "Cả ngày hôm đó giáo viên không có phát hiện chuyện cậu không đến lớp, nên mình không có nói."

Lương Dược: "..." Chẳng trách ngày hôm sau đi học vẫn bình thường như mọi ngày, hóa ra là chủ nhiệm lớp không biết chuyện cô nghỉ học.

Cùng lúc đó, thầy hiệu trưởng tuyên bố danh sách 'trúng thưởng': "Sở Trú, Lương Văn, hai em bước lên đây!"

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.

Hai người này bất kể là ai đều là điển hình của học sinh tốt, chẳng lẽ lại trốn học cùng nhau?

Lương Dược mặt không đổi sắc, đón nhận bao ánh mắt khác thường mà đi lên đài. Mấy năm nay cô ở Cửu Trung đã bị phê bình mấy trăm lần, sớm đã thành thói quen rồi.

Qua nhiều ngày, cô rốt cuộc cũng đã thấy được Sở Trú. Anh mặc đồng phục chỉnh tề đang chậm rãi đi lên đài, biểu cảm gương mặt lạnh nhạt, không có chút tinh thần nào. Mí mắt lười biếng cụp xuống, vẻ mặt hờ hững.

Lương Dược nghi ngờ anh có thể tùy lúc ngáp một cái trước mặt hiệu trưởng.

Cô im lặng đứng bên cạnh anh, hai người cũng rất ăn ý giả không biết đối phương là ai.

Hiệu trưởng tức giận nhìn hai người, "Hai em là học sinh ưu tú toàn trường, vậy mà học hành không đàng hoàng giở chiêu trốn học. Hiện tại trước mặt mọi người đây, hai em thành thật trả lời cho thầy. Hai em trốn học làm cái gì?''

"Sở Trú, em nói trước." Thầy chặn lời định nói của Lương Dược ngay miệng.

Sở Trú mở mắt ra, lời ít ý nhiều nói: "Em thay quần áo."

Hiệu trưởng đợi nửa ngày cũng không thấy anh nói tiếp, không tin nói: "Chỉ như vậy thôi, không còn việc gì khác sao?"

"Dạ."

Hiệu trưởng nhịn xuống, đem micro sang Lương Dược, "Còn em?"

Lương Dược còn đang suy nghĩ nên dùng lý do gì thì nghe thấy giọng của thầy. Cô không kịp nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời: "Giúp cậu ấy thay quần áo ạ."

Giọng nói của cô truyền qua micro làm phóng đại truyền đến tai mỗi người.

Vô──cùng──yên──tĩnh!

Ngay cả Sở Trú đang ngáp bên cạnh cũng phải tạm ngưng, chậm rãi quay đầu, gương mặt không biến sắc nhìn cô.

─ Vở Kịch Nhỏ ─

Sở Trú: Mọi người tổng kết giúp tôi, đây là lần thứ mấy cô ấy thành công làm tôi chú ý rồi?