Lương Văn so với lời đồn trước đây hình như không giống nhau lắm! Đây là ý nghĩ chung của ban Một.
Sau khi bị chia lại lớp, lớp hiện tại có bạn học chung trước kia, cũng có người từ lớp khác chuyển đến. Nhưng cho dù quen hay không thì họ cũng đều cảm thấy Lương Văn đã thay đổi, không còn ngại ngùng, không còn dịu dàng ít nói như trước kia nữa. Ngay cả bản nhân vốn là nữ thần e thẹn cũng biến mất hoàn toàn.
Trước đây, tuy Lương Văn thích Sở Trú nhưng cách bày tỏ của cô khá kín đáo, sẽ không rõ ràng như thế này. Chỉ tiếp cận anh bằng các cuộc gặp gỡ tình cờ, cởi mở nhưng lại không có cảm giác tồn tại. Thế nên dù đã thích người ta được một năm, nhưng trong mắt Sở Trú vẫn như cũ không biết người này.
Có thể bây giờ Lương Văn kìm nén quá lâu nên cô bắt đầu buông thả bản thân. Muốn đoạt được lấy Sở Trú, cô hiển nhiên phải dùng tất cả thủ đoạn xấu theo đuổi vô cùng rầm rộ. Trước đây, chuyện Lương Văn thích Sở Trú chỉ được bàn tán ở một phạm vi nhỏ. Hiện tại, ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm, toàn bộ lớp học không ai là không biết.
Lúc đầu cho rằng bữa sáng tình yêu của cô bị Sở Trú ném đi sẽ khiến cô ít nhiều bớt khoa trương lại một chút, hiểu được sự thật tàn khốc. Nào ngờ sau ngày đó, chẳng những Lương Văn không lùi bước, không có đỏ mắt khóc thút thít mà ngược lại như con mèo bị áp chế đến đường cùng, quay đầu lại phản kháng mạnh mẽ. Cô dường như đang cùng Sở Trú tạo thế đối nghịch. Ngày thứ hai, trên bàn Sở Trú lại xuất hiện một phần bánh gato hoàn hảo không có sứt mẻ gì, giấy bọc màu hồng dùng gấm cột lại thành một hình trái tim. Nhìn qua chắc chắn là của một cô gái vô cùng có tâm!
Tuy kết quả vẫn bị Sở Trú ném đi nhưng Lương Văn vẫn không tức giận chút nào. Hôm sau cứ thế lại thêm một cái mà không hề có sự gián đoạn, mỗi ngày kiên trì đưa bữa sáng tình yêu. Một bên kiên quyết tặng, một bên kiên quyết mỉm cười, thuận tiện bày ra dáng vẻ bi thảm, giống nữ chủ Bạch Liên Hoa tỏa ánh hào quang thuần khiết mà dịu dàng nói: "Việc này không trách Sở Trú được, chắc chắn là do mình thiếu sót, là mình không tốt nên cậu ấy mới như vậy. Nhưng mà việc này không có ảnh hưởng gì đến mình đâu, mình tin tưởng chắc chắn sẽ có ngày cậu ấy động tâm thôi ~"
....
Sở Trú người ta có cảm động hay không thì bọn họ không biết, nhưng đại đa số mọi người trong lớp đã bị làm cho cảm động đến chảy nước mắt rồi, đây là cô gái nên được bảo tồn trong lồng kính để mọi người ai cũng được ngắm nhìn đó! Vừa xinh đẹp, dịu dàng lại còn thâm tình, theo đuổi người ta mà đến cả tôn nghiêm của bản thân cũng không cần. Được cô coi trọng là phúc tám đời tổ tông của bọn họ luôn rồi ~.
Sở Trú, mi chắc chắn không phải là người (ノ`□')ノ⌒┻━┻!
Mà Hạ Nhược Tinh cầm đầu đám nữ sinh lén lút châm biếm cô đã bị nhấn chìm diện rộng trong nước mắt cảm động của đám quần chúng sinh viên. Ngay cả những người bên cạnh Sở Trú cũng đã bị mua chuộc, kể cả Hạ Văn Bác - người trước đây có thành kiến với Lương Văn.
"Sở Trú, hay là cậu thử qua lại với Lương Văn đi?"
Giữa trưa cơm nước xong xuôi, trên đường trở về phòng học, Hạ Văn Bác cười hì hì ôm lấy bả vai của Sở Trú, "Tôi thấy cậu ấy thật lòng lắm đó!"
Sở Trú không nói lời nào hất tay của cậu ta ra, mặt không cảm xúc.
Hạ Vân Đông sớm đã thành thói quen, cũng không thèm để ý, đi đến phía sau Triệu Ức Hào đắc chí, "Lão Triệu, cậu nói gì đi chứ?"
"Cậu không phải không thích nữ thần của tôi à?" Triệu Ức Hào cúi đầu chơi điện thoại, không ngẩng đầu lên tiếp tục nói: "Đổi tính rồi?"
Tào Bác cười nham nhở chen ngang: "Cậu không biết đó thôi. Lần trước lúc sắp xếp chỗ ngồi, bạn thân của Lương Văn - là Tô Thiển đó, không biết dây thần kinh nào bị chạm mà lại ngồi bên cạnh Hạ Vân Đông. Hiện tại quan hệ hình như rất tốt, cho nên cậu ta thuận mắt Lương Văn hơn là điều hiển nhiên!"
"Cậu lắm miệng vừa thôi!" Hạ Vân Đông xấu hổ đạp cậu ta một phát.
Triệu Ức Hào lắc đầu, cất điện thoại, nhanh chân tiến đến bên cạnh Sở Trú, "Sở Trú, tôi nói thật nha! Người ta cũng thích cậu đến độ này rồi, cậu không có một chút cảm giác nào à? Cậu cũng không phải đắp nặn từ Liễu Hạ Huệ(*) mà."
(*) Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tên tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Sở Trú cụp mắt yên lặng mấy giây, cuối cùng cũng chịu mở miệng, không hiểu nổi hỏi: "Cậu thật sự cảm thấy cậu ấy thích tôi à?"
"Hả?" Triệu Ức Hào sửng sốt, "Cậu nói gì vậy, người ta không thích cậu thì thích ai, chẳng lẽ tôi?"
"..."
Sở Trú không hình dung được cảm giác này. Rất lâu trước kia, anh nhạy cảm hơn người khác rất nhiều, đặc biệt là những người nói dối trước mặt anh.
Đến bây giờ nữ sinh tỏ tình với anh bắt đầu ít dần rồi chạy hết, nhiều như thế, cũng không có một ai giống như Lương Văn. Tuy rằng trên mặt thấy sự chân thành, luôn miệng nói thích anh, nhưng anh lại không cảm được bao nhiêu thật lòng, mơ hồ có lời nói không thốt được ra ngoài.
"Coi như cậu không thích cậu ấy thì cũng không thể nghi ngờ cậu ấy có yêu cậu thật lòng không được!" Triệu Ức Hào không thể để nữ thần của mình bị nói xấu, "Lương Văn như vậy mà không gọi là thích hả? Vậy trên đời này không có gì gọi là chân ái rồi!"
"Ngậm miệng!" Sở Trú không thể nhịn được nữa.
Bầu không khí xung quanh yên lặng.
Bọn họ đi vào phòng học, đến cửa ra vào lập tức nghe được bên trong ầm ĩ.
Sở Trú đẩy cửa đi vào, liếc mắt thì thấy chỗ ngồi bên cạnh của anh đang vây quanh một vòng nam sinh đang đánh bài, Lương Dược cũng ở trong số đó.
Cô đưa lưng về phía ngoài, trong tay cầm bộ bài, thích thú ngồi gác chân sang ghế anh, châu đầu ghé tay với nam sinh bên cạnh. Đầu hai người kề rất gần, tay của cô còn khoác lên vai nam sinh kia thân thiết, không quan tâm khoảng cách chút nào. Đôi mắt cong cong, cực kỳ vui vẻ toe toét cười.
Bọn họ làm bạn cùng bàn nhiều ngày như vậy nhưng anh chưa từng thấy nụ cười nào hạnh phúc hơn bây giờ.
"Má!" Triệu Ức Hào kinh ngạc, "Má ơi, dám ngang nhiên đánh bài ở trong lớp học.... Còn chơi ăn tiền nữa, từ bao giờ nữ thần phóng túng như thế vậy?"
Anh ta vừa nói xong lập tức cảm nhận sự lạnh lẽo gần đó, quay đầu nhìn đằng sau. Là Sở Trú. Mặc dù cảm xúc trên mặt anh không thay đổi. nhưng khí tỏa ra lại khiến người ta lạnh sống lưng.
*
Giữa trưa, Lương Dược trở về phòng học để nghỉ ngơi. Nhìn thấy đám nam sinh đang chơi trò 'Đấu Địa Chủ'(*), còn chơi ăn tiền. Sự hăng hái của cô lập tức được tăng lên, bước chân qua xem. Bọn họ có 4 người chơi, hai hai đối chiến với nhau.
(*): Được dịch từ tiếng Anh - Dou dizhu là một trò chơi bài trong thể loại lột xác và đánh bạc. Đây là một trong những trò chơi bài phổ biến nhất được chơi ở Trung Quốc. Dou dizhu được mô tả là dễ học nhưng khó thành thạo, đòi hỏi tư duy toán học và chiến lược cũng như thực hiện kế hoạch cẩn thận.
Khi đó có một nam sinh rời sòng, đúng lúc Lương Dược cũng muốn chơi, lập tức nhảy vào chiếm chỗ. Khi sinh ra cô đã mang chút ít tính mạnh mẽ phóng khoáng của con trai, chỉ cần cô nguyện ý thì rất dễ hòa nhập với người khác.
Mấy nam sinh thấy nữ thần đến, còn không có làm giá, câu nệ gì thì tự nhiên giơ tay hân hoan chào mừng. Không có nghĩ rằng nữ thần chẳng những đẹp gái ra mà trình độ đánh bài còn tốt đến thế.
Chàng trai mập rất nhanh bị thua đến độ đem chiếc quần cộc ra thế chấp, khóc không ra nước mắt: "Chị Văn, thủ hạ lưu tình(*) một chút đi mà~. Chị mà tàn nhẫn nữa là em không còn đồ mặc đâu đó."
(*) Vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết.
Đồng đội người kia liều mạng gật đầu, "Đây là ván cuối cùng, tôi mà chơi nữa thì làm chó!"
"Haha, mấy cậu có phải là đàn ông hay không vậy?" Lương Dược ghét bỏ, đặt lên bàn một tờ một trăm, "Ván cuối tôi cược 100 tệ, chơi hay không?"
"Chơi chơi, phải chơi chứ!" Người đồng đội của cô có quả đầu dưa hấu đang đếm tiền một cách vui vẻ, chơi phe Lương Dược anh ta cũng kiếm được một chút ít, "Chờ mình một chút, tôi đi gọi..."
Cậu ta xoay người, không biết gặp phải việc gì mà hoảng sợ trợn to mắt.
"Sao vậy..."
Lương Dược cũng quay đầu theo thì phát hiện chẳng biết từ khi nào bên cạnh đã nhiều thêm một người.
Sở Trú hơi cúi đầu, cần cổ thon dài, đôi mắt đen thẫm từ trên cao nhìn cô.
"..."
Im lặng.
Lương Dược biết điều ngậm miệng, lén lút cầm tờ tiền đang đặt trên bàn.
Động tác của cô không thoát khỏi được ánh mắt của Sở Trú, anh giơ tay lên, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ vào bàn một cái, "Hình như tôi là Lớp phó kỷ luật đúng không?"
Không ai dám lên tiếng trả lời.
Sở Trú chậm rãi nhả chữ, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ, "Các cậu dám ngang nhiên đánh bài trong lớp học...." Anh liếc mắt nhìn số tiền mà Lương Dược đang nhét vào túi, "Còn dám chơi ăn tiền?"
"..."
Ngay cả thở mạnh bọn họ cũng không dám.
"Sở Trú!" Đầu dưa hấu không chịu nổi, bạo gan mở miệng, "Bọn tôi chỉ chơi giỡn thôi, mọi người đều là bạn học với nhau, cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu lại thấy, cho bọn tôi chút mặt mũi được không?"
Sở Trú thản nhiên liếc cậu ta, nhận ra người kề sát Lương Dược là người qua đường Giáp, "Cậu tên gì?"
"Hà Tài Tinh."
"Tôi sẽ nhớ kỹ."
"..."
Sở Trú nhìn tiếp hai người ở đối diện, "Còn hai cậu?"
Chàng trai mập và đồng đội liếc nhìn nhau, nhanh chóng thu dọn sòng bài, vừa làm vừa nói: "Tôi là Long Ngạo Thiên, còn cậu ấy là Diệp Lương Thần. Sau này gặp lại!"
"Khoan chờ tôi với!" Người qua đường Giáp thấy tình hình không ổn cũng vội vàng chạy theo.
Lúc nãy hẵng còn náo nhiệt, bây giờ chỉ còn lại hai người Lương Dược và Lương Dược.
Bốn mắt hai người bọn họ nhìn nhau.
"Việc này..." Lương Dược liếm liếm môi, "Tôi là Mã Đông Mai."
"..."
"Chính là người cho dù bị người yêu xa lánh, nhưng cũng không muốn rời bỏ. Mã Đông Mai!" Hiện tại Lương Dược cũng không quên tranh thủ bày tỏ tình yêu một câu.
Sở Trú hít sâu một hơi, đè nén nội tâm đang cào loạn, lạnh lùng nói rõ từng chữ: "Nhích vào trong!"
"Hả? Ừ." Lược Dược phát hiện mình vẫn đang ngồi chỗ của anh, lập tức nhích mông sang bên cạnh.
Sở Trú sau khi ngồi vẫn không có để ý đến cô, lấy bài tập Vật Lý ra làm. Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết Toán, cũng là tiết của thầy chủ nhiệm. Nhưng Trình Nhất Phàm đã bảo trước hôm nay thầy có việc nên không đến được, cứ như vậy tiết này chuyển thành tự học.
Sở Trú mở sách Vật Lý ra, một tờ tiền 10 tệ nhăn nhúm được cẩn thận đưa từ bên cạnh sang.
Sở Trú hơi ngừng, nghe thấy giọng nói mềm mại của thiếu nữ, tựa đang làm nũng, lại giống móng vuốt mèo con còn chưa mọc hết nhẹ nhàng gãi vào trong lòng anh.
"Cho cậu 10 tệ, cậu đừng nói với thầy giáo nha?"
Sở Trú hơi nhướng mày, quay đầu đi, "Cậu đang hối lộ?"
"Ừ..." Lương Dược nhìn biểu cảm mặt anh bày ra nhiêu đây là không đủ, lại đưa thêm 5 tệ, nhắm mắt cắn răng nói: "Mười lăm tệ, không nhiều hơn được nữa!"
Sở Trú cảm thấy vô cùng hoang đường, trong nháy mắt cảm thấy hơi buồn cười. Cô lấy tự tin đâu ra mà cho rằng anh thiếu 15 tệ này hả?
"Không được hả?" Lương Dược đáng thương nhìn anh, đôi mắt to trong veo chớp chớp.
Sở Trú yên lặng nhìn thẳng vào mắt cô, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhận tiền.
Vừa nãy anh chỉ thuận miệng dọa bọn họ một chút, cũng không có ý định báo chuyện này với thầy giáo. Việc mách lẻo này chỉ có bọn học sinh tiểu học mới thích làm.
Nhưng nhiều một chuyện còn không bằng bớt một chuyện, trước mắt nhận tiền của cô để ngậm miệng cũng tốt, có cớ biện minh.
Lương Dược không nghĩ tới anh sẽ nhận nên vô cùng hưng phấn, bèn đưa 15 tệ qua, "Cậu làm người tốt cho đến cùng nhé, tiết sau tôi muốn ngủ, đừng nói cho thầy biết nha! Nhờ cậu đó."
Sở Trú: "...."
Thật sự phát thẻ người tốt cho anh à???
Anh nhíu nhíu mày, nhận thấy dạo gần đây mình cũng thay đổi đến ấu trĩ, vừa muốn đẩy tay cô ra. Trong lúc vô tình bèn phát hiện dưới mí mắt của cô có quầng mắt rất lớn, bọng mắt sưng to. Động tác dừng lại một lúc, tự nhiên cầm tiền lên, bình tĩnh như không có việc gì hỏi: "Ban đêm cậu không ngủ hả?"
"...?"
Lần này Lương Dược thật sự kinh sợ.
Sở Trú thế mà lại quan tâm cô.
Anh! Quan! Tâm! Cô! Đó!
Thức đêm không ngủ đương nhiên là vì vẽ tranh kiếm tiền rồi, nhưng Lương Dược chắc chắn sẽ không nói thật, bèn nắm lấy cơ hội này mà bọc lộ mấy lời tâm tình: "Mỗi ngày tôi đều nhớ cậu đến không ngủ được nha, chỉ cần vừa nghĩ đến cậu trái tim lập tức đau đớn. A, không phải, là đập rất nhanh. Nghĩ đến tương lai cậu sẽ ở cùng người con gái khác, tôi khó chịu đến không thở được. Tôi xin thề sẽ rất hiểu chuyện giống như chim nhỏ nép vào người, cậu không thử cân nhắc tôi một chút sao?"
Hãy coi tôi là đứa trẻ đáng thương, rồi đồng ý với tôi đi!!!
Lương Dược không khỏi nghĩ tới những rắc rối mà trong thời gian qua cô nếm trải, trong lòng lập tức nghẹn lại, lâu rồi cô chưa nếm được hương vị của sự tự do đó!
Đáng tiếc lời tâm tình không phát huy tác dụng triệt để. Cả quá trình Sở Trú nghe xong mặt cũng không đổi sắc, dứt khoát trả lời: "Không-cân-nhắc!"
Lương Dược: "..." Thật luôn?
Trong lòng nghèn nghẹn thêm một chút..
Trong lúc cô thở dài không có phát hiện sắc mặt người bên cạnh có hơi không được tự nhiên.
*
Chuông vào học vang lên, Lương Dược biết Sở Trú sẽ không nói cho thầy giáo nên an tâm gục xuống bàn ngủ.
Không được mấy phút, Sở Trú lập tức nghe được tiếng hít thở đều đặn của cô.
Vô cùng lĩnh hội được việc ngủ nhanh trong mấy giây.
Sở Trú xem sách không để ý đến cô, nhưng mà người phiền phức thì ngay cả đi ngủ cũng phiền phức. Dường như Lương Dược ngủ không được thoải mái, lông mày khẽ nhíu lại, lầm bầm gì đó trong miệng.
Nằm sấp ngủ cũng có thể mơ à?
Sở Trú lạnh lùng quay đầu nhìn cô, anh có nên phát biểu rằng mình rất hâm mộ giấc ngủ của cô không?
Thiếu nữ chép chép miệng, giọng nói trong khi ngủ cũng không nhỏ, "Tôi thích.... Tôi thích..."
Khóe môi Sở Trú nhấc lên, mi mắt cụp xuống, trong lòng hơi nhốn nháo nhộn nhạo.
Thích...
Chẳng lẽ cô đang mơ về anh?
Cô thích anh đến như vậy sao?
Ngay lúc anh nghĩ như vậy, trong miệng thiếu nữ mạnh mẽ ngay thẳng phun ra một chữ --
"Tiền."
"..."
*
Chuông tan học vang lên, Lương Dược mơ mơ màng mảng ngẩng đầu, ấn huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đại não đau đau.
Cô còn buồn ngủ nhìn sang Sở Trú còn đang làm bài tập, ngáp một cái, theo lệ thường hỏi một câu, "Sở Trú, bao giờ cậu mới chịu thích tôi?"
Thiếu nữ vừa mới tỉnh