Minh Lan nghe tin sư huynh để Lạc Y Hoan lại tẩm cung, máu trong người như sôi lên, kìm nén cơn tức giận đi đến tẩm cung Thiên Khải.

Lạc Y Hoan khỏe hơn nhiều, đang pha trà cho anh,thấy Minh Lan từ xa đi đến, nỗi ám ảnh lần trước ùa về làm nàng mất bình tĩnh đánh bể ly trà trên tay.

Thiên Khải khẽ nhăn hai hàng lông mày, chưa định hình thì Minh Lan đã đứng trước mặt. Mọi cận vệ trong tẩm cung đều lùi ra khỏi nơi này, bây giờ chỉ còn ba người bọn họ. 

Minh Lan nhếch môi đi đến đối diện Lạc Y Hoan. 

- Nô tì này đã bỏ bùa mê gì mà đến cả huynh cũng lôi nó về đây vậy hả? 

Nói rồi Minh Lan dơ bàn tay ngọc ngà lên dán đòn xuống, Lạc Y Hoan nhắm nghiền mắt đón nhận cái tát trước mặt nhưng cuối cùng bàn tay đó bị giữ lại không trung. Nàng mở mắt nhìn Thiên Khải đang bắt lấy tay Minh Lan mặc cho công chúa có vùng vẫy la hét như thế nào. 

- Huynh làm sao vậy hả? 

Thiên Khải từ từ buông tay Minh Lan ra, đứng chấn ngang trước Lạc Y Hoan,thân hình to lớn của anh mang đến cảm giác ấm áp, an toàn cho mình, Lạc Y Hoan khẽ lùi về một bước, mặt vẫn không dám ngẩn lên. 

- Huynh hay lắm. Coi như lần này muội bỏ qua. Nhưng huynh nên nhớ, công chúa Tường Vi của nước Kỷ Nguyên có ý với huynh, tốt nhất là biết thân biết phận chuẩn bị nhận ý chỉ của hoàng thượng đi. - Minh Lan rít lên,nhìn Lạc Y Hoan bằng ánh mắt khó chịu.- Một nô tì như nó, không xứng với huynh đâu. 

Bóng dáng Minh Lan khuất dần, Thiên Khải vẫn đứng chắn đó dường như không muốn cho nàng rời đi. Lạc Y Hoan nắm chặt tay vẫn tư thế, không gian chợt im lặng khó tưởng. 

- Ngươi đừng bận tâm mấy lời nói đó.- Thiên Khải quay sang dịu dàng cất tiếng. - Muội ấy không làm hại ngươi được đâu. 

Lạc Y Hoan lo lắng bấy giờ mới ngước lên nhìn Thiên Khải. Vẫn ánh mắt ấm áp hôm qua, sao tim bỗng nhói lên. Đôi môi khô khan của nàng mấp máy. 

- Đa tạ đại hoàng tử, Lạc Y Hoan này đã làm phiền người rồi. 

Thiên Khải đi đến mỉm cười vén sợi tóc sang một bên. Tim nàng chợt lệch đi một nhịp. 

- Bây giờ ngươi đã là người của ta,chỉ có ta mới được đụng đến ngươi. 

Âu Nhiên nghe tin đại hoàng tử và Minh Lan cãi nhau một trận tâm trạng vui vẻ liền đi đến tẩm cung đến Mẫn Viên Viên. Cô vừa bước vào đã thấy Hàn Y đang thưởng thức trà cùng Viên Viên, kìm nén tâm tình cúi đầu kính lễ với hai người. 

Mẫn Viên Viên khẽ nhếch môi nhìn Âu Nhiên trong khi đó Hàn Y luôn thân thiện bắt chuyện với cô. 

- Âu Nhiên muội muội hay đến đây thăm Viên Viên nhỉ? Tình cảm chị em thật tốt. 

Âu Nhiên khẽ liếc sang nhìn Mẫn Viên Viên, cô vẫn không có sắc thái gì thì mới dám cất tiếng. 

- Vâng, muội cũng hay đến đây thưởng thức trà cùng Viên tỷ. Hôm nay đến làm phiền hai người rồi. 

Hàn Y cười tươi đặt chén trà xuống nhìn Âu Nhiên với vẻ khiếm nhã. Trong mắt của anh, Âu Nhiên là cô gái thân thiện, lại thông minh, ân cần nên rất có cảm tình với cô. 

- Không sao. Huynh và tỷ ấy cũng không có việc gì quan trọng. 

Mẫn Viên Viên nãy giờ quan sát cuối cùng cũng lên tiếng. 

- Muội hôm nay đến đây có việc gì tìm ta ư? 

Âu Nhiên hơi ngập ngừng không biết nên nói sao cho phải, thấy Hàn Y đang chăm chú nhìn mình, còn sắc mặt của Mẫn Viên Viên hết sức bình thản xem Hàn Y như không có mặt,vòng vo mãi Âu Nhiên cũng đành nói việc Thiên Khải và Minh Lan cho cả hai nghe. 

- Tỷ là người có tiếng nói chắc hẳn sẽ giải hòa được cho hai người bọn họ. Minh Lan dạo này tâm tình không tốt nên dễ nóng nảy.

Mẫn Viên Viên khẽ cau mày suy nghĩ điều gì đó cuối cùng cũng gật đầu. Cô dù gì cũng phải đến hỏi thăm đại sư huynh một tiếng, cho dù không ưa nhau nhưng chí ít huynh ấy vẫn là đại huynh,không nên thất lễ. Việc hôm nay huynh ấy làm cũng khiến Mẫn Viên Viên ngạc nhiên vài phần. 

Mẫn Viên Viên vừa nghĩ ngợi chốc lát đã đứng trước cửa tẩm cung của Thiên Khải. Tiểu Châu thấy Mẫn Viên Viên tức tốc cung kính đi ra mời cô vào. 

- Đại hoàng tử trong phòng ư? 

- Vâng. Hoàng tử đang đọc sách. 

Mẫn Viên Viên ung dung bước vào thấy Thiên Khải vẫn chăm chú, đành im lặng đứng nhìn anh. 

- Muội đến có việc gì ư? - Thiên Khải thấy Mẫn Viên Viên đứng lâu như vậy, đành bắt chuyện mặc dù vẫn đang chăm chú đọc sách. 

Mẫn Viên Viên "hừ" lạnh một tiếng, xoay người ngồi xuống ghế, Tiểu Châu từ bên ngoài đi vào với tách trà nóng của mùi hương Đại Hồng Bào. 

- Huynh vẫn thích mùi thoảng của Đại Hồng Bào nhỉ? 

Thiên Khải khẽ liếc sang Mẫn Viên Viên. Đã nhiều năm không gặp lại thay đổi ít nhiều, cô vẫn phong thái kiêu ngạo nhưng nữ cường ngồi đấy. Anh bỏ trang đang đọc dở đi đến ngồi bên cạnh cô. 

Mẫn Viên Viên nãy giờ không động vào ly trà, vào thẳng vấn đề. 

- Huynh đang có ý định gì?

Thiên Khải nhếch môi nhìn Mẫn Viên Viên đầy ẩn ý. 

- Muội hỏi vậy, ta chưa hiểu. 

- Muội sẽ giúp huynh một tay. - Mẫn Viên Viên quay sang với ánh mắt sắc bén. - Miễn sao huynh đừng để chuyện gì ở hoàng cung này liên quan đến nhị sư huynh. 

Thiên Khải lạnh lùng không đáp, tay cầm ly trà xiết lại như muốn giết người. Cơn tức giận kìm nén đến tốt độ, cuối cùng chung quy lại vẫn là Thiên Uy. 

- Ta muốn có ngai vàng. Muội giúp được gì? 

Mẫn Viên Viên hiểu rõ tâm tình của Thiên Khải lúc bấy giờ, nhưng cô trước giờ vẫn có một thói quen là muốn đối phương nói ra tâm tình của mình. 

- Có được ngai vàng rồi huynh sẽ làm gì? 

Thiên Khải không phải không biết Mẫn Viên Viên là người ngốc, cũng không vòng vo nói thẳng. 

- Một là vì nàng ấy. Hai là có được nàng ấy. Ba là kết duyên cùng nàng ấy. - Thiên Khải điềm tĩnh nhìn vào ánh mắt của Viên Viên. - Bởi thế, muộ có được người ta yêu, trước hết phải có được giang sơn. 

Mẫn Viên Viên chua xót nhìn sang Thiên Khải. Cuối cùng cũng là vì một người. Đến cả bản thân mình ngồi ở đây cũng vì người ấy. Không hiểu vì sao lại có tâm trạng như thế, nếu ngày ấy không gặp được người thì chắc hẳn hôm hay ta đã sống yên ổn. Đôi khi trở thành người chân thành quá sẽ làm tổn thương một vài người bên cạnh bạn. Đôi khi thế cũng đủ làm người khác dằn vặt. Mẫn Viên Viên khẽ nhìn lên cành hoa lê ở phía xa của tẩm cung Thiên Uy, hoa đã dần tàn, mùa xuân rực rỡ cuối cùng cũng sắp hết. 

A Mộc lén lút nhìn xung quanh mới dám đến gần Lạc Y Hoan, nàng đang chăm chút phơi y phục cho đại hoàng tử. Từ ngày A Mộc đến tẩm cung của Thiên Uy,nổi sợ mà mọi người trog cung hay nghĩ đến đều dần tan biến, nhỏ cũng được Thiên Uy cho phép ở lại tẩm cung hầu hạ,tâm trạng yên ổn hơn là làm việc ngày trước, không còn sợ nô tì khác bắt nạt. 

- Hoan tỷ....- A Mộc khẽ hù làm Lạc Y Hoan giật mình quay sang.- Muội mang thứ này đến cho tỷ.

A Mộc ra vẻ bí mật làm Lạc Y Hoan tò mò ngóng chờ thứ trong tay áo. Nhỏ nháy mắt nhìn lại cố ý trêu làm Lạc Y Hoan vừa hiếu kì vừa sốt ruột, cuối cùng cũng bật cười khúc khích nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nàng. 

A Mộc lấy ra chiếc khăn tay của Thiên Uy gửi lại coi như hồi âm thư của mình. Nàng cầm trên tay chiếc khăn, bên trong gói thứ gì đó, Lạc Y Hoan tỉ mỉ mở ra, là một nhánh hoa lê, hoa vì ở trong khăn bị ép lại nhưng vẫn có mùi nhẹ đặc riêng của nó, vãn thấy sức sống mặc dù bây giờ hoa nơi nơi đều sắp tàn. 

Nàng khẽ bật cười,tâm trạng vui hẳn lên, mặt ửng hồng ôm khăn tay lẫn nhánh hoa vào lòng. A Mộc tròn mắt nhìn nàng nãy giờ, không chịu được lên tiếng. 

- Hoan tỷ... tỷ đừng nói với muội là... tỷ thích nhị hoàng tử đấy nhé. 

Lạc Y Hoan nghe xong liền ngừng nụ cười trên môi nhìn A Mộc đang dò xét mình, nàng khẽ chớp mắt vài cái, định lại sắc mặt,cất khăn tay vào ngực. 

- E hèm... đương nhiên là không rồi. Muội đừng nói bậy. 

A Mộc lém lỉnh thúc tay Lạc Y Hoan làm nàng đỏ mặt cả lên, hai tai nóng rang e thẹn. 

- Thật... tỷ chỉ là một nô tì, biết thân biết phận, muội mà nghĩ thế, nhỡ ai biết rồi lọt vào tai của công chúa, xử phạt nặng hơn tỷ lúc trước đấy. 

A Mộc hơi hoảng hốt nghe xong liền bỏ ngay hành động trêu Lạc Y Hoan, thái độ nghiêm túc hơn lúc nãy, ra dáng vẻ của người già đứng đó nhìn Lạc Y Hoan phơi đồ. 

Phơi xong nàng về phòng, lấy giấy bút ra viết mấy dòng gửi lại cho A Mộc. Nhỏ lắc đầu bỏ heo ngực, còn không quên thở dài. 

- Riết rồi muội trở thành người đưa thư chứ không phải là nô tì hầu hạ nữa quá. 

Lạc Y Hoan cười tươi nắm lấy tay, chưa kịp nói thì A Mộc đã đưa tay lên ra ý bảo Lạc Y Hoan đừng cất tiếng nữa. 

- Muội hiểu rồi. Đừng nói nữa. Lại bảo muội thật tốt chứ gì. 

Nàng vui vẻ đến độ híp cả mắt nhìn A Mộc trở về tẩm cung Thiên Uy, trước khi đi còn lưu luyến vẫy tay không ngừng tựa như cách mấy vạn dặm mới được gặp nhau.