Tiếng đàn vừa kết thúc, những cánh hoa cũng ngừng nhảy múa, không gian im bặt vang lên tiếng reo hò khen ngợi. Nàng cùng mọi người e ngại chúc mừng thái hậu rồi kính chào tất cả ra về.

Thấy nàng vừa ra khỏi cung điện, Thiên Uy cáo lui đi đuổi theo sau dàn cung nữ vừa rồi. 

Các cung nữ ra khỏi cung liền thở phào nhẹ nhõm, A Mộc bên cạnh Lạc Y Hoan đi đến miệng không hết lời khen ngợi, đã thế còn múa tay múa chân để diễn tả tài đánh đàn của nàng. 

- Lạc Y Hoan...tỷ đúng là người tài. Chỉ tiếc thân phận thật không đúng. Nếu tỷ là một công chúa, e rằng sẽ nhiều người thương yêu. 

Lạc Y Hoan ôm đàn trên tay nhìn A Mộc với ánh mắt kì lạ. Tại sao khi nghe hai từ "Công chúa" lòng nàng lại trào dâng hẳn lên. Vừa đau, vừa nhói nhưng cũng vừa thân thuộc. 

- Muội đừng nói thế. Có được tài đánh đàn, đều là vì khổ tâm cực nhọc chăm luyện. Sau này muội cũng sẽ như tỷ thôi. 

- Haiz... muội rất lười biếng, sau này không biết hầu hạ cho chủ nhân sẽ như thế nào đây. À phải rồi, lúc nãy muội cùng các cung nữ múa ai ai cũng ngắm tỷ, muội để ý nhất là nhị hoàng tử. Hoàng tử xưa nay lạnh lùng, không tiếp xúc với ai, lại mắc tâm bệnh không thể nói lại cứ mãi ngắm tỷ,không hiểu sao muội lại có cảm giác hoàng tử rất xúc động khi thấy tỷ. 

Lạc Y Hoan dừng bước hẳn ngạc nhiên nhìn A Mộc. Con bé chắc hẳn lại cứ suy nghĩ nhiều rồi cho là như thế, nếu ai nghe được, e rằng giữ mạng không xong. 

- Muội đừng nói bậy bạ. Nhị hoàng tử mà biết, sẽ trách phạt. Nếu là người lạnh lùng, khó gần, việc nhìn tỷ mà xúc động thì thật là điều không thể. 

- Tỷ không tin muội ư? Lát nữa tỷ hỏi A Viễn, A Kiều xem xem muội nói đúng hay không? 

Lạc Y Hoan cười hiền xoa đầu A Mộc rồi đi tiếp, bỗng nhiên trong lòng cũng lấy nổi tò mò. Nhị hoàng tử Minh Ngọc mắc tâm bệnh không thể nói được, Lão lão lại là thầy thuốc nổi tiếng khắp bốn phương, không lí nào lại không thể chữa trị được cho hoàng tử kia. 

- Nhưng A Mộc này, nhị hoàng tử bị tâm bệnh không thể nói ư? 

- Đúng vậy. Muội nghe nói rất nhiều về vị hoàng tử ấy. Từ bé đã là người có tài, không những giỏi võ nghệ mà tài trí hơn người, thông minh biết lễ phép. Đến thái hậu khó tính cũng yêu mến.- A Mộc luyên thuyên khen ngợi với sự ngưỡng mộ làm Lạc Y Hoan cũng bật cười lắc đầu nhìn tiểu muội đang mơ mộng.- Nhưng... - Lạc Y Hoan cau mày nhìn A Mộc, đến cả A Mộc cũng băn khoăn nhớ về điều gì đó. - Nhưng muội rất tò mò về việc hoàng tử mắc bệnh. Nghe người trong nhân gian đồn thổi. Năm xưa hoàng tử đi chinh chiến chiếm xứ bên Hướng Ngọc không những bị thương mà còn hôn mê suốt nhiều ngày liền. Sau khi tỉnh dậy liền không cất tiếng nói. Đáng lí ra mang chiến công trở về phải vinh dự và tự hào. Đằng này, vị hoàng tử ấy lại ra lệnh không ai được nhắc đến trận chiến năm xưa,thế là không ai dám gợi lại. Chuyện này cũng trôi vào quên lãng, thấm thoát cũng đã năm năm trôi qua. 

- Hướng Ngọc? -Lạc Y Hoan bkoxng nhiên thấy nhói ở tim khi nghe đến hai từ này. Thân tâm có vẻ lạc lõng cố gắng nhớ về điều gì đó. 

- Tỷ biết Hướng Ngọc ư? -A Mộc chạy đến nắm lấy tay nàng.- Muội nghe nói, Hướng Ngọc lúc xưa là mảnh đất hạnh phúc, sau này không như trước nhưng vẫn mang cảm giác bình yên. Có cơ hội muội nhất định sẽ đến Hướng Ngọc. - A Mộc chạy lên phía trước tung tăng. - Nghe nói công chúa năm năm về trước rất thích trồng hoa, bây giờ vẫn còn vườn hoa ấy. Muội cũng muốn đến. Hoan tỷ ta mau đi thôi. 

Lạc Y Hoan trầm luân quay đầu lại nhìn cung điện nguy nga của Minh Ngọc. 

Những điều ban nãy A Mộc nói cũng chỉ là nghe từ những lời đồn thổi trong nhân gian. Năm năm về trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì ai chứng kiến cũng khó mà kể ra. Nhưng điều mà làm nhị hoàng tử đó mắc tâm bệnh chắc hẳn phải là điều đau lòng lắm. Lạc Y Hoan bỗng nhiên nghĩ đến việc chữa trị cho nhị hoàng tử, lại vì tò mò về Hướng Ngọc. Nhưng suy nghĩ ấy bị dập tắt ngay sau. Tâm bệnh của hoàng tử chắc hẳn không thể chữa trị được. Một nô tì như mình thì làm sao có thể được đứng gần hoàng tử chứ nói gì là chữa trị cho người. 

Lạc Y Hoan khuất dần. Từ xa, bóng dáng Thiên Uy ngắm nhìn nàng nãy giờ với biết bao cảm xúc chua xót. Nhược Hy và cô ta giống nhau. Nhưng có lẽ cô ta không phải là nàng ấy. Bởi vì, đôi mắt cô ta trưởng thành hơn rất nhiều. Nhược Hy là một người hồn nhiên, ánh mắt cũng sẽ khác đi so với một cung nữ nơi đây lâu năm. 

A Phủ cúi đầu đi theo sau Thiên Uy về tẩm cung. Biết được suy nghĩ trong lòng chủ nhân, liền lên tiếng:

- Cũng năm năm rồi, công chúa Nhược Hy cũng đã ra đi. Hoàng tử chớ phải đau lòng. Các cung nữ kia cũng được chỉ dạy nơi này nhiều năm, rất ít khi lui lại hoàng cung,người thấy lạ là phải. 

Thiên Uy bước thẫn thờ khẽ gật đầu như đồng ý với câu nói của A Phủ. Năm năm trôi qua rồi, muội ấy đã không còn nữa.