Những tia nắng vừa len lỏi,hoàng thượng cùng các vị quan thần bàn bạc về chuyện bách tính,về tình hình nước nhà. Gần đây người dân đói kém,mất mùa,nạn đói xảy ra. Sắc mặt mọi người ai nấy cũng ủ rủ thở dài,hoàng thượng bên trên thấy rõ nổi sầu đành đích thân xuất cung tham quan tình hình. Nhược Hy nghe tin liền lẽo đẽo chạy đến nũng nịu muốn xem xem ở ngoài cung sẽ như thế nào,nghe nói bên ngoài nhiều điều vui thú lạ,nghĩ đến những điều đó trong lòng lại thích thú hẳn lên.

Nhìn con gái cứng đầu bám mãi theo bên mình,Hướng Minh cũng đành gật đầu, ngay tức khắc nó cởi y phục công chúa khoác lên mình đồ thường ngày của những tiểu thư nhà giàu có khác. Không những thế,hoàng thượng cũng diện cho mình y phục của nhà buôn bán giàu có. Vài tên lính và trợ thủ được sắp xếp thành dân thường theo sau,kiệu khởi lên bước ra khỏi hoàng cung lớn lao này. Dọc đường nhìn mọi cực khổ buôn bán,lại còn vài kẻ ăn xin bên lề đường thấp thỏm với chén bể trên tay,trước mắt như một đất nước nghèo đói sắp lài tàn. Nhược Hy ngồi bên cạnh thấy ánh mắt xót xa dành cho bách tính cũng không hiểu được phần nào. Nó chỉ vừa mới quay sang bên cạnh,một bé gái rách rưới chạy đến té nhào ra trước đường chắn kiệu của hoàng thượng.

Đôi tay đầy vết thương bầm tím,khuôn mặt bẩn thỉu nhợt nhạt kia run lên,bé gái cố gắng với đầu gối đã trầy xướt lếch đến trước kiệu,hai hàng nước mắt chảy dài bộ dạng thật sự rất thê thảm. Nhược Hy chợt giật mình nhìn người trước mắt,trong lòng có chút bối rối không biết nó sẽ làm gì.

- Xin người...cho con xin ít tiền.- Đôi môi thều thào thở dốc buôn ra từng chữ.- Mẹ của con...người ấy cần thuốc...

Hoàng thượng trầm luân,ánh mắt thông cảm hiện kên,nén bạc rơi xuống tay cô bé,ánh mắt như ra lệnh đi nhanh kẻo còn kịp. Cô bé lau vui nước mắt,đầu chấp xuống cảm ơn không ngớt lời,sự chân thành làm mọi người xung quanh cũng bàn tán. Hoàng thượng vội gật đầu rồi lại tiếp tục lướt qua. Nhược Hy ngồi bên cạnh nhưng ánh mắt vẫn ngoảnh lại nhìn cô bé đó. Có một chút xót xa khó tả. Chỉ mong rằng mẹ cô bé mạ chóng hồi phục.

* * *

Giữa bãi cỏ xanh,đôi chân đen rạm,ánh mắt quyết chí,hơi thở dốc đang hớt hải chạy nhanh về một phía nào đó. Nơi sâu trong khu vườn xanh ngọc của bầu trời bao la này,hang động tối tăm dần hé ra. Bóng dáng ốm yếu với thỏi bạc trên tay định lại hơi thở bước từng bậc xuống nơi hẻo lánh đấy.

- Con có tiền rồi. Xin ông hãy chữa bệnh cho mẹ con.

Một lão lão với bộ đồ trắng ngồi đấy đang mãi mê pha chế những lọ thuốc từ những thảo dược tự nhiên,dường như đứa trẻ trước mặt chưa hề tồn tại.

- Con chỉ mong mẹ con được sống. Xin ông hãy giúp con. Con biết ông có thể cứu mẹ con.

Tiếng khóc nấc lên vang dội trong không trung. Lão lão bấy giờ mới ngước lên nhìn mặt đứa bé. Ánh mắt bình tĩnh và nhu mì như dòng sông phẳng lặng không động tĩnh.

- Mẹ ngươi không cứu được đâu.