Lúc Tân Nguyên đến phòng làm việc, cái tay sắp mở cửa lại rề rà không lấy chìa khóa ra.

Hắn cứ đứng ở ngoài cửa như vậy, nhìn về nơi mà thùng sơn tinh nhỏ đã bị nghiền nát kia, lẳng lặng đứng im ở đó, không muốn đi vào. Sau khi đã vào phòng, bên trong cũng trống rỗng, không còn xuất hiện màu xanh tươi tốt đó nữa.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng di chuyển, đi đến cửa hàng bán hoa ở cuối đường.

Mua một bó....lá cây bừng bừng sức sống.

Lúc nghe được yêu cầu này của hắn, chủ cửa hàng đang giới thiệu hoa chợt run tay, nhưng vì giữ nguyên tắc khách hàng là thượng đế, anh ta vẫn dùng giấy gợn sóng màu xanh tươi gói chỗ lá cây tươi tốt lại cho Tân Nguyên.

Nhìn thì cũng có phẩm vị mà gu thêu hoa lại có thể nói là kỳ quái hết mức.

Tân Nguyên tất nhiên cũng biết mình ôm một bó lá cây trong ngực rất kỳ quái, nhưng mà Du Thất Đồng thích màu xanh tươi đó, màu xanh càng tươi thì Du Thất Đồng lại càng thích. Từ sau khi Du Thất Đồng ra đi, nhìn màu xanh tươi như vậy mà mình còn cảm thấy có chút cảm giác thân thiết.

Tân Nguyên đặt bó lá cây ở bên lề đường để truy điệu linh hồn đã khuất của Du Thất Đồng.

"Hắt xì." Thùng sơn tinh nhỏ đang ngồi xổm chờ đợi cùng ông nội dưới một căn nhà trọ hắt xì một cái.

"Yêu quái hẳn là sẽ không bị cảm đâu, phỏng chừng là có người nào đó đang nhớ cháu đấy." Ông nội vừa nghịch điện thoại vừa nói. Tuổi lớn rồi nên mắt cũng kém, không tiện nghịch điện thoại, giờ đã thành quỷ rồi, thị lực cũng trở nên tốt hơn, ông hoàn toàn không thể bỏ điện thoại xuống được.

"Vậy hẳn là Tân Nguyên đang nhớ đến cháu rồi." Dù sao thì thùng sơn tinh nhỏ cũng chỉ quen biết một người.

"Ồ, Tân Nguyên nhớ đến cháu à." Ông nội cầm điện thoại lơ đễnh nói.

Chờ chút, Tân Nguyên á?

"Tân Nguyên đang nhớ cháu...." Ông nội suy xét, lời này nghe có chút không đúng, sao lại mơ hồ như vậy nhỉ?

Ông nội bỏ rơi đồng đội quỷ của mình, đặt điện thoại xuống, treo lên nụ cười của người trưởng thành.

"Thùng sơn tinh à, đến đây, nói với ông xem nào, cháu và Tân Nguyên là loại quan hệ nào thế, hai đứa quen nhau như thế nào?" Tân Nguyên đã sớm comeout với ông nội, ông nội còn vì vậy mà tìm hiểu một đoạn thời gian, hiện giờ đúng là đang dùng ánh mắt quan sát cháu dâu để nhìn thùng sơn tinh nhỏ.

"Lúc ấy cháu vừa mới biến thành người, không cẩn thận va vào Tân Nguyên, anh ấy tốt bụng thu nhận cháu, để cho cháu sống chung với anh ấy." Thùng sơn tinh nhỏ không biết lúc ấy Tân Nguyên thu nhận mình vì cho rằng mình là con trai của Du Phát Tài, còn nghĩ rằng Tân Nguyên là người có lòng tốt như vậy nữa chứ.

Nhưng mà ông nội cũng không biết được hiểu lầm trong đó, ông chỉ biết thằng nhóc Tân Nguyên này căn bản không có tốt bụng như vậy!

Loại mở đầu này vừa nghe đã thấy đúng là mở đầu tiêu chuẩn của mấy bộ tiểu thuyết đấy. Thằng cháu gian xảo nhà mình nhất định là thấy thùng sơn tinh nhỏ đẹp mắt cho nên mới thu nhận nó, sao lại mới có vài năm không quản mà nó lại trở nên mặt người dạ thú như vậy chứ!

Nhìn thùng sơn tinh nhỏ trắng trẻo sạch sẽ, ông nội sờ sờ đầu cậu, quyết định giúp cháu trai nhà mình giữ chắc đứa cháu dâu ngoan ngoãn hiếu thuận này. Ông bắt đầu điên cuồng khoe khoang Tân Nguyên ưu tú đến mức nào.

"Hồi trước, lúc còn học tiểu học, Tân Nguyên luôn là cái tên đứng đầu trong lớp, lúc ấy còn có rất nhiều cô gái nhỏ tặng quà cho nó đấy."

Đúng rồi, rất nhiều cô gái nhỏ coi nó là chị em tốt đấy.

"Hồi học cấp hai, Tân Nguyên đã bộc lộ năng khiếu vẽ tranh của mình, giáo viên còn đặc biệt tới tìm ta vì vụ này nữa."

Giáo viên cầm bức chân dung xấu không tả nổi mà Tân Nguyên vẽ cô đến tìm ông nội để tranh luận, tội danh là bôi nhọ nhà giáo nhân dân.

"Hồi học cấp ba, Tân Nguyên đã xác định mục tiêu sống của mình và lập kế hoạch sống cho bản thân từ rất sớm."

Ừm, khi đó hôm nào Tân Nguyên cũng chơi Plague Inc.*, ngày nào cũng muốn hủy diệt thế giới.

* Cách chơi của game này là tạo ra các loại mầm bệnh để tiêu diệt loài người trên khắp thế giới =)))

Về phần kế hoạch hủy diệt thế giới, nghe nói là biến mình trở thành người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới, cả nam lẫn nữ đều phải đổ nó, không phải nó thì không gả, sau đó thì loài người sẽ bị xóa sổ.

Ông nội càng nói càng cảm thấy lo lắng, lúc trước không biết có phải mình đã nuôi ra một miếng thịt lợn nướng rồi hay không?

Thùng sơn tinh nhỏ nghiêm túc lắng nghe, hóa ra Tân Nguyên từ nhỏ đến lớn đều ưu tú như vậy. Thùng sơn tinh nhỏ nghe ông nội hăng hái thổi phồng Tân Nguyên, trong lòng cũng không nhịn được mà vui vẻ theo, nhưng không hiểu sao lại có chút khó chịu.

Tân Nguyên ưu tú như vậy, mình lại chỉ là một cái thùng sơn tinh tầm thường không thể nào trò chuyện với Tân Nguyên về những chủ đề to lớn được, thậm chí ngay cả việc vẽ tranh cũng rất tầm thường.

Lúc đầu thùng sơn tinh nhỏ còn muốn đổi một cái thùng mới rồi cho Tân Nguyên một bất ngờ. Nhưng giờ cậu lại đột nhiên có chút do dự, mình có thể làm gì khi xuất hiện lại lần nữa trước mặt Tân Nguyên đây? Hay là không thể giúp đỡ được gì cả, thậm chí là có thể sẽ gây thêm phiền phức cho cuộc sống thường ngày của Tân Nguyên nữa.

Mình cứ ở ngoài này làm một cái thùng cống hiến cho xã hội thôi! Chờ học được cách đổi sang một cái thùng mới, nếu nhìn thấy một cái thùng bị vứt bừa bãi ở ven đường thì mình cũng có thể hỗ trợ ném chúng vào thùng rác tái chế rồi, cống hiến một phần sức lực của mình cho xã hội!

Tư tưởng giác ngộ rất là cao.

Ông nội vội vàng giúp đỡ không mảy may hay biết, vẫn còn đang vắt óc bịa thêm ưu điểm cho cháu trai nhà mình.

"Cháu trai ta còn thích ăn nấm cục nữa." Ông nội cũng đã xem không ít phim tài liệu về cuộc sống của các tỷ phú nước ngoài.

"Hắt xì" Tân Nguyên đang ăn bánh sữa* để giảm bớt cảm xúc bi thương hắt xì một cái, chẳng lẽ là do vài ngày không quét dọn nên phòng làm việc hơi nhiều bụi?Tân Nguyên bật máy tính lên rồi mở 《Phép màu từ việc dọn dẹp》, một bộ phim của Nhật Bản giảng về tầm quan trọng của việc dọn dẹp phòng ốc. Tới lúc xem xong thì cũng đã hết sạch một gói bánh sữa to trong tay.

Tân Nguyên dấy lên hứng thú dọn dẹp bắt đầu sửa sang lại phòng làm việc.

Lúc dọn đến bàn làm việc, Tân Nguyên nhìn thấy quyển sách nhập môn thiết kế cùng với bản mê cung kia, Du Thất Đồng đều đã xem qua hai quyển sách này. Lúc lướt qua khu tiếp tân, Tân Nguyên nghĩ đến lúc trước Du Thất Đồng luôn ngồi ở chỗ này, còn rất thích cái ghế cao kia nữa. Khi Du Thất Đồng không được cao lắm ngồi trên ghế cao, hai chân lúc nào cũng đung đa đung đưa.

Lúc phủi bụi trên tường, Tân Nguyên nhìn thấy bức tranh đầu tiên mà Du Thất Đồng vẽ tặng mình, hình chú heo Peppa trong tranh giờ lại có vẻ đáng yêu đến lạ.

Tân Nguyên cho từng bản phác thảo bỏ đi vào máy hủy tài liệu, tiếng máy móc đều đều khiến cả căn phòng làm việc càng thêm vẻ im lặng, Tân Nguyên thực sự rất nhớ giọng nói ngọt ngào của Du Thất Đồng.

Đột nhiên, Tân Nguyên phát hiện ra một bản thảo không phải do mình vẽ ở trong đống giấy bỏ.

Trong tranh là hình ảnh Tân Nguyên đang cúi đầu đọc sách mê cung, đây là bức tranh ban đầu của Du Thất Đồng.

"Nhóc lừa đảo, rõ ràng vẽ đẹp như vậy mà lại để cho tôi xem bức heo Peppa trừu tượng kia." Tân Nguyên ôm bức tranh trong lòng, vừa ngọt ngào vừa đau khổ.

Cuối cùng, Tân Nguyên chụp bức tranh đó lại rồi đặt làm ảnh đại diện Wechat của mình.

Đương nhiên trước khi đăng tải phải dùng app làm đẹp photoshop cho mất chỗ mụn kia rồi.