*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Vân Yên

“ Ngươi thích ta?” Vĩnh Huỳnh hỏi, mang theo vẻ mỉm cười đầy cao ngạo cùng ý nghĩ khinh bỉ đối với người đứng trước hắn.

Tóc khô ráp, kính lão dày cộp, trên mặt còn có tàn nhan…là một cô gái với bộ dạng không… thu hút chút nào.

Khẽ nhìn Vĩnh Huỳnh cùng tuổi với mình, nhưng lại học cao hơn mấy lớp, nữ  sinh sợ hãi cúi đầu, cảm thấy hối hận vì lời tỏ tình của mình. Một người vĩ đại như vậy, tuyệt đối không thể nào để ý tới mình đâu….

Trước mặt hắn, chính mình tựa như  đã vọng tưởng rằng công chúa cùng vịt con xấu xí đều giống nhau.

Ngươi không phải là thích ta à?” Không kiên nhẫn lâu hơn nữa mà lặp lại thêm một lần, nữ  sinh này phiền toái như vậy, nếu tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện này cũng không tốt, thật rất ngu ngốc.

Rốt cuộc cô gái cũng có dũng khí khẽ gật đầu, nhưng thực ra, nàng thầm muốn xoay người mà bỏ chạy.

“ Câu trả lời của ta là….” Nở một nụ cười xinh đẹp, ngữ khí cũng thực ôn nhu “ Ngươi không nhìn thẳng để nghe hưởng ứng của ta sao?

Cô gái cảm thấy cả kinh, không thể nào tin được sự thay đổi đột ngột của Huỳnh, nàng ngẩng đầu, mặt đỏ bừng nhìn hắn.

“ Si tâm vọng tưởng! Trở về soi gương đi!” Thái độ của Huỳnh lại thay đổi một trăm tám mươi độ, hắn cười thật lớn, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạo báng đầy châm chọc. Thật là không biết tự lượng sức mình!

“ Cũng không ngẫm lại bộ dáng của mình ra sao nữa, người hầu nhà ta so với ngươi đều hơn!” Chỉ vào Tử Hủ đang chậm rãi đến gần, Huỳnh hết sức lông bông mà cười to. Cô gái nhận hết nhục nhã, tiêu sái xoay người rời đi.

“ Huỳnh…Ngươi đối với nàng như vậy thật không tốt” Rõ ràng cũng bị lời nói của Huỳnh làm tổn thương nhưng Tử Hủ lại lo lắng cho cô bé kia hơn. Cậu nhóc lại thốt ra lời đả thương người khác, đều tại gia đình bọn hắn giáo dục quá thất bại.

….Mà không, thất bại….Chính là người làm ca ca hắn đây. Biết rõ Huỳnh ở trường học hay ở nhà đều là giả vờ nhu thuận, nhưng chính mình vẫn là tùy ý hắn, thậm chí dưỡng hắn khiến hắn hình thành thói quen vũ nhục người khác.

“ Hừ, người như ngươi mà cũng giáo huấn ta?” Cho ta xin, ngươi chỉ là một con chó trong nhà – lời này hắn bỏ qua không để cho Tử Hủ nghe.

Không…” Khép miệng lại, không dám nói gì nữa, chính xác, hắn không đủ tư  cách dạy Huỳnh…..Chính mình là cái gì cơ chứ….

Người bị nhục mạ nhiều nhất, chính là hắn nha!

“ Ngươi ở nhà ta ăn ở miễn phí không phải trả tiền thì phải nhớ kỹ thân phận của mình, như vậy là tốt rồi.”

Huỳnh khinh thường hừ lạnh một tiếng, lấy cớ mà khinh bỉ Tử Hủ.

“Sắp ba mươi tuổi rồi mà còn là kẻ vô tích sự, ta thật không hiểu ngươi còn sống để làm gì chứ!”

Còn sống, là vì cái gì? Ta cũng không biết….Ta từng nghĩ đến, ngươi sẽ cần sự tồn tại của ta, nhưng hiện tại, ta lại chỉ biết mang đến cho ngươi sự chán ghét…..