Lại qua nửa năm, nhờ Lạc Khê hướng dẫn từng bước, Lạc Miêu Miêu đã hoàn toàn dung nhập vào xã hội loài người.

Theo lý thuyết, kết quả như vậy Lạc Khê phải cao hứng mới đúng, nhưng lại không biết vì sao, y bắt đầu có chút bất an, ngay cả khi mỗi đêm đều cùng giường cổng chậm với nhi tử cũng không cách nào làm lòng y yên ổn được.

Này rốt cuộc là vì cái gì? Lạc Khê không nghĩ ra cũng không hiểu.

Mà mỗi lúc Lạc Khê buồn rầu như vậy, trong mắt Lạc Miêu Miêu lại cảm thấy rất đáng yêu.

Thời cơ không sai biệt lắm, tựa hồ có thể chuẩn bị ăn luôn! Lạc Miêu Miêu thầm nghĩ trong lòng