Dương Vịnh thấy Cung Lợi Hoa từ bỏ ý định rời khỏi đây, bên môi lóe lên một nụ cười.

Ác ý trong mắt Cung Lợi Hoa y không thèm để ý, dù gì mục đích của gã là Linh bảo, chỉ cần y bồi dưỡng ra được,  vậy thì năng lực này sẽ trở thành giá trị lớn nhất mà y có.

Mà Cung Lợi Hoa, nếu đã có được  Linh bảo do y đào tạo mà vẫn dám làm ra chuyện gây bất lợi cho y, hoặc thậm chí chỉ cần truyền ra một ít lời khó nghe thôi, đều sẽ bị gắn mác là người vong ân phụ nghĩa, sẽ có rất nhiều người nguyện ý vì cái "Ủy khuất" này của y mà ra tay giáo huấn gã.

Dương Vịnh chẳng hề đem Cung Lợi Hoa bị lửa giận làm choáng váng đầu óc để ở trong lòng, lực chú ý đều tập trung toàn bộ vào Lăng Điềm hoa trước mặt. Tinh thần lực ùn ùn không dứt tiến vào Năng Nguyên thạch, giúp linh lực trong Năng Nguyên thạch bằng phẳng và ổn định để Lăng Điềm hoa dễ hấp thụ.

Thiếu một chút, còn kém một chút nữa thôi!

Dương Vịnh khắc chế không nổi, thần sắc vui mừng trong mắt ngày càng đậm, khuôn mặt vốn nho nhã nay đỏ bừng lên, trông có vẻ hơi dữ tợn.

Đường Tiểu Trì nhìn Khế Thực cơ hồ bị sương mù màu trắng vây quanh thành một cái kén, đối Kiều Tu nở một nụ cười thật to. Sau đó lôi kéo Tả Khâu Tự cùng Đường Niệm Chân còn đang không cam lòng đến chỗ Vương Luân và Đông Đường đang nỗ lực chữa trị Khế Thực.

Kiều Tu như có suy nghĩ gật đầu, xem ra Tiểu Trì không muốn cái cây kia, vậy thì hắn không cần phí nhiều tâm tư nữa. Theo Đường Tiểu Trì ra hiệu, lùi về sau một đoạn để tránh tầm mắt của Công trùng.

Vương Luân là Đào Tạo Sư tốt nghiệp từ Học Viện, còn Đông Đường thì được tổ phụ của gia tộc bồi dưỡng. Hai người vốn không quen biết, họ gặp nhau trong một Hội Đánh Giá. Vương Luân tính cách ôn hòa thuần thiện*, Đông Đường có chút kích động nhưng cũng có chừng mực, hai người đều thật tâm yêu thích Khế Thực, vì vậy liền trở thành bạn tốt của nhau.

(* thuần lương, lương thiên)

Vương Luân cơ sở vững chắc, Đông Đường kỳ tư diệu tưởng, hai người thảo luận với nhau vài lần liền phát hiện mình có tiến bộ lớn. Cũng là vào lúc này, Dương Vịnh chiêu mộ Đào Tạo Sư cùng tiến vào Thí Luyện Hội. Bởi vì tổ phụ của Đông Đường rất sùng kính đại sư Dương Phụng Viễn, hắn từ nhỏ đã được tổ phụ giáo dục, vì vậy đối vị đại sư luôn được tổ phụ khen có nhân cách cao thượng hơn nữa lại rất khiêm tốn này cực kỳ ngưỡng mộ.

Vì vậy sau khi nhìn thấy bài chiêu mộ của Dương Vịnh, hai người sau khi thương nghị liền cùng nhau đến tinh vầu Cruise để tham gia Thí Luyện hội lần này. Vừa có thể gia lưu với càng nhiều Đào Tạo Sư để tiến bộ, lại có thể tiếp xúc với người thừa kế của đại sư Dương Phục Viễn kính, từng này đủ để họ có thu hoạch lớn.

Không nghĩ tới mục tiêu đầu tiên vẫn miễn cưỡng tính là hoàn thành một nửa. Nhưng mà giờ đây nhìn biểu hiện của Dương Vịnh biểu hiện, quả thực làm cho Đông Đường cảm thấy thật nhục nhã khi bị lừa dối.

Người như vậy, làm sao có thể là người mà Dương Phụng Viễn trong miệng tổ phụ dạy nên! Không chỉ riêng Dương Vịnh, Đông Đường thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải hay không là Dương Phụng Viễn cũng giống Dương Vịnh dùng bộ dạng giả tạo kia lừa dối tổ phụ, lừa dối tất cả mọi người!

Cho đến khi Vương Luân lôi kéo hắn muốn chữa trị ba cây Khế Thực bị thương kia, Đông Đường mới từ trong tâm hồn bị đả kích hồi thần lại. Thực sự là bởi vì từ hồi nhỏ, hắn đã nghe quá nhiều sự tích liên quan tới Dương Phụng Viễn, tuy rằng không phải rất thích, thế nhưng bất tri bất giác hắn đã đem những điều đó trở thành mục tiêu của chính mình, coi đây là động lực để tiến bộ. Bây giờ biết được có khả năng con đường mà hắn luôn nỗ lực đi là sai lầm, đầu óc bây giờ không biết là phẫn nộ nhiều hơn hay là mê man.

Vương Luân thấy dáng vẻ hiện tại của hảo hữu, không biết nên khuyên giải như thế nào. May là Đông Đường đối với Khế Thực là thật tâm yêu quý, nhìn thấy Khế Thực bị thương trước mặt, rất tự nhiên liền thả xuất tinh thần lực, nỗ lực câu thông linh khí để tiến hành chữa trị.

Đường Tiểu Trì mang theo Tả Khâu Tự và Đường Niệm Chân đến ngồi xuống đối diện bọn họ, ba khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đối diện với hai người, ba đôi mắt long lanh ánh nước nhìn  chằm chằm họ. Ngay cả Đông Đường thần trí đã loạn thành một đoàn cũng hồi thần lại, chớ nói chi đến Vương Luân vốn có chút lúng túng.

Đường Tiểu Trì từ khi đến thế giới Tinh Lịch, tuy rằng tiếp thu ký ức của nguyên chủ, nhưng mà trước đó nguyên chủ lại không có thiên phú làm Đào Tạo Sư hay Trị Liệu Sư, nên cậu cũng không biết đến tột cùng là nên tu luyện như thế nào.

Tất cả các Khế Ước Sư đều có linh căn, cũng sẽ học tập khẩu quyết luyện khí của Học Viện, có thể chầm chậm hấp thu linh khí, đồng thời bởi vì tốc độ hấp thu quá mức chậm, nên sẽ không bởi vì linh khí cuồng bạo mà tạo thành tổn thương đối với cơ thể.

Khế Ước Sư hấp thu linh khí càng nhiều, càng dễ dàng khống chế Khế Thực.

Khế Thực cùng thực vật phổ thông khác nhau là bởi vì trong Khế Thực có ẩn chứa linh khí, vì vậy Đào Tạo Sư và Trị Liệu Sư nếu muốn đào tạo hoặc chữa trị Khế thực, quan trọng nhất chính là chuyển linh khí vào trong cơ thể Khế Thực.

Linh lực của Đường Tiểu Trì được ví như khối Năng Nguyên Thạch đỉnh cấp, hơn nữa cậu còn là Mộc hệ Thiên linh căn, cho nên không tốn chút sức nào để câu thông với thực vật. Nhưng mà các Đào Tạo Sư cùng Tu Phục Sư khác đều chỉ là mgười bình thường, bọn họ có thể làm cho linh lực tiến vào trong Khế Thực, nhất định là có phương pháp đặc thù khác.

Dương Vịnh đang đào tạo Khế Thực, vốn là người thích hợp nhất để giải thích nghi hoặc cho Đường Tiểu Trì. Nhưng lần này y nhất định sẽ không đào tạo thành công, hơn nữa Đường Tiểu Trì không thích y, không muốn đến cạnh y tham gia trò vui.

V

ì vạy chỉ có thể lựa chọn Đông Đường bà Vương Luân.

Đường Tiểu Trì lộ nụ cười ngọt ngào mang theo lấy lòng, ngồi xổm xuống sau đó lại tiến lên phía trước hai bước. Từ đôi mắt to cong cong đến lúm đồng tiền nhỏ hồng hào, đều mãnh liệt biểu đạt "cho ta xem một chút đi, cho ta xem một chút đi."

Tính Vương Luân vốn nhã nhặn, cũng rất nguyện ý giao lưu với cậu, hơn nữa đây giống như là chỉ đạo cho hậu bối, đương nhiên không có vấn đề gì. Còn Đông Đường bởi vì Dương Vịnh mà chui đầu vào ngõ cụt, trước đó hắn luôn luôn tin tưởng Dương Vịnh, vì vậy có chút bất mãn với Đường Tiểu Trì và Tả Khâu Tự. Hiện tại đối mặt hai người, tâm lý áy náy kèm theo chán ghét Dương Vịnh, quả thực là muốn làm cho đầu óc hắn nổ tung.