Louisin nói xong cũng liền lấy một cây thương ion, giơ tay lên hời hợt tung một thương, bia đá dựng lên ở phía xa lập tức vô thanh vô tức xuất hiện một lỗ thủng to bằng ngón út, hơn nữa viền xung quanh cái lỗ thủng còn cháy đen, hướng về bốn phía lan tràn, mãi cho đến cái động này to bằng nắm tay mới dừng lại.

Louisin cảm thấy được một chiêu này của bản thân quả thực tiêu sái soái khí cực kỳ, y vẩy tóc, chờ mọi người và tiểu nhà quê kia thán phục.

Bọn họ xác thực không làm y thất vọng, thương ion là vũ khí có uy lực lớn nhất mà bình dân được sở hữu, các vũ khí uy lực lớn hơn khác đều chỉ có quân đội mới có năng lực nắm giữ, tuy rằng bọn họ là Khế Ước Sư, nhưng mà nam hài tử đối với loại máy móc lạnh lẽo chế thàng vũ khí này yêu thích như là thiên tính, thấy cảnh này ngay cả đồng học mới vừa rồi không chút nào để ý thương ion trong mắt cũng xuất hiện mấy phần nóng rực.

Đáng tiếc, Tả Khâu Tự, người mà Louisin hy vọng bị kinh sợ nhất, cư nhiên lại dùng một loại ánh mắt ghét bỏ liếc mắt một cái nhìn thương ion trong tay y, tiện thể ánh mắt nhìn y cũng có mấy phần ý vị chỉ tiếc mài sắt không nên kim, cũng tiện tay vung lên, cái bia ngắm bị bỏng ra một cái động kia cư nhiên vô thanh vô thức vỡ thành bột phấn.

Tất cả mọi người không dám tin tưởng đưa tay dùng sức dụi mắt.

Một loạt bia ngắm được đặt ở Sân đấu võ kia, tuy rằng không quá dễ khiến người khác chú ý, nhưng mà tát cả học sinh ở học viện tinh cầu Bruce đều biết đó không phải là bia ngắm phổ thông gỗ có thể dễ dàng đâm thủng, chất liệu của nó đến cùng là cái gì ai cũng không biết, bất quá khế thực phổ thông sơ cấp cho dù dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể để lại một dấu không cạn nhưng cũng tuyệt đối không tính là sâu trên đó, tất cả mọi người suy đoán đây cũng là một loại khế thực.

Vì vậy khi nhìn thấy thương ion có thể nhẹ nhõm đánh xuyên qua bia ngắm, còn có thể thiêu ra một cái lỗ cái to bằng nắm tay mới làm bọn họ kinh dị như vậy, thậm chí có mấy người trong nháy mắt còn có ý nghĩ đây là vũ khí còn mạnh hơn cả khế thực. May là sau đó Tả Khâu Tự dùng một động tác nhẹ nhàng liền đánh tan cái ý niệm này, người kia thâm thâm thở ra một hơi, mồ hôi sau lưng ướt đẫm quần áo.

Tả Khâu Tự không quản tâm lý của những người khác bị đả kích như thế nào, nâng lên cằm nhỏ nói với thương ion: "Vốn là xem bề ngoài còn không tệ lắm, không nghĩ tới lại vô dụng như vậy. Còn không bằng một đòn phổ thông của Phiêu Hồ thảo tao, tốc độ cũng chậm, uy lực lại không lớn, mày lại muốn dùng vật này ước định với tao, không phải là muốn lừa ta đi?"

Tả Khâu Tự nói đến đoạn sau trên mặt đã mang theo ba phần tức giận, tâm thần Louisin vẫn còn đang trong hoảng hốt liền lập tức trở về, lập tức xua tay phủ nhận nói: "Không phải, tôi không có !"

"Mày muốn dùng vuc khí không có uy lực như thế ước định với tao, còn nói không có !"

Louisin nháy mắt như là thấp một xuống một khúc, đối mặt với Tả Khâu Tự tháp hơn y một cái đầu, cư nhiên lại có cảm giác nhìn lên trên.

Mơ hồ lầm bầm hai câu, Tả Khâu Tự không hề nghe rõ, thấy bộ dáng y như là lừa gạt không thành liền muốn chơi xấu, nhất thời giận dữ, ngược lại đang ở trên trên đài tỷ thí, Tả Khâu Tự cũng không nhiều nói, bên phải duỗi tay một cái, một thanh trưởng \ thương thẳng tắp cắm ở trước mặt Louisin, thương đầu cắm xuống đất, vô thanh vô tức.

Tả Khâu Tự nhìn thấy chuôi thương này tâm tình liền trở nên tốt hơn nhiều. Tuy rằng không so sánh được với Linh bảo trầm ổn đại khí, uy lực kinh người của Đoàn trưởng Triệu Tốn, thế nhưng có thể dùng một đòn dễ dàng xuyên thủng đài tỷ thí, cũng  không phải là thứ mà khế thực trung cấp phổ thông có thể sánh được

      Mọi người vây xem toàn thân phát lạnh. Tốc độ nhanh như, sắc bén như thế, nếu như đối thủ không phản ứng kịp, sợ rằng trên thân sẽ bị đâm thành một cái lỗ thủng.

     Mọi người không đành lòng nhắm hai mắt lại. Những người khác có thể nhắm mắt, còn Louis bị trưởng \ thương cắm trước mặt thì không dám. Một cỗ khí lạnh tựa hồ truyền từ mũi thương đến ngón chân của y, tiếp đó đến bàn chân, mắt cá chân, rồi lan lên phía trên.

     Nhóm học sinh của học viện tinh cầu Tangos trong lòng ám đạo "Tới rồi" . Bọn họ vốn biết rằng Tả Khâu Tự có thực lực mạnh mẽ, thế nhưng không giống bây giờ có thể động thủ liền không nói. Ngày xưa giảng đạo lý vẫn có thể làm hòa được, nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên có một ngày bọn họ phát hiện tiểu sư đệ Tả Khâu Tự được cho là ngoan ngoãn đã biến thành Tiểu Bá Vương ở sân đấu võ, hầu như đánh đến học viện không có địch thủ, không còn là tiểu nhuyễn manh có thể tùy ý đùa giỡn, lắc lư nữa.

     Louisin dưới chân lạnh lẽo, mồ hôi trên trán rơi không ngừng, trong lòng không ngừng bồn chồn. Y ở học viện tinh cầu Bruce được tính là nhân vật có tiếng tăm, gia tộc cũng là nhất lưu, kiến thức không hề thiển cận, khế thực cường lực như thế, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y.

      Khế thực tuy rằng chỉ chia làm ba cấp, nhưng không phải uy lực của tất cả khế thực cùng đẳng cấp đều giống nhau.

      Có mhế thực thiên về công kích, có Khế thực thiên về phòng ngự, còn có loại hình đặc thù tương tự với Thanh Tạ diệp của  Đường Niệm Chân có thể trợ giúp tu luyện, vân... vân, mỗi cây đều có thế mạnh của nó. Hơn nữa cho dù khế thực có cùng đẳng cùng loại hình, thì uy lực cũng khả năng khác nhau một trời một vực.

      Khế thực của Tả Khâu Tự được mua từ cửa hàng thực vật Bách Thảo, Đường Tiểu Trì đặc biệt chọn cho cậu khế thực đã được Thiên linh tăng tư chất lên, dễ dàng điều khiển, uy lực lại mạnh mẽ, nên mới xuất một chiêu đã đè ép được tất cả mọi người.

      Loại khế thực có uy lực lớn hơn nhiều thực vật khác này cũng không là chưa từng xuất hiện, chỉ là bởi vì thưa thớt và khó đào tạo nên mới ít gặp, Louisin thầm hận bản thân quá mức chủ quan, biết rõ ràng ba người bọn họ từng ở trên phi thuyền chống đỡ hải tặc đoàn, nhưng lại không để trong lòng, bởi vì lửa giận khi thấy nam thần bị nhục nhã làm choáng váng đầu óc.

      Louisin lâm vào hoàn cảnh mà vất cứ đối thủ nào lên sân đấu võ với Tả Khâu Tự Sân đều gặp phải, tình thế khó xử, lên xuống đều không thể.

      Tả Phán Sơn ở trong đám người nhìn hai người trên sân thật lâu sau đó thở dài, lại đến lúc hắn lên sân khấu.

     Tả Phán Sơn cũng luôn luôn nghi hoặc, đứa em họ này của hắn mặc dù là người có điểm đơn thuần ngay thẳng, thế nhưng vẫn là một đứa trẻ tốt biết nghe lời, hiểu lễ phép a, làm sao liền biến thành tôn trọng bạo lực như thế, toàn đánh cho các học trưởng phải ngao ngao cầu cứu hắn.

      Trong vườn của Tang Du viên, Đường Tiểu Trì đột nhiên ngứa mũi, hắt xì vài cái.

       Tả Phán Sơn trong lòng oán giận vài câu nhưng vẫn nhận mệnh đi lên giải quyết, dù sao nơi này cũng là tinh cầu Bruce, Tả gia bọn họ chỉ có thể ở trên dạng tinh cầu Biên giới như Tangos mới có thể ra vẻ ta đây, đến đại bàn của người khác, thì phải bảo trì điệu thấp.

       Tả Phán Sơn giải quyết rất thuận lợi, dù sao thu thập hỗn loạn là việc hắn thường làm, thậm chí đều đã quen. Tả Khâu Tự có mấy phần tôn trọng người anh họ này, Tả Phán Sơn đã từng dặn cậu, lúc hắn làm ra một thủ thế nào đó thì phải câm miệng không được nói, không cho Tả Khâu Tự nói xen vào, Louis bị triệt để áp chế, Tả Phán Sơn còn có thể an hoag, duy trì nụ cười trên mặt, khách khí mà dăm ba câu liền đem chuyện này thành một chuyện hiểu lầm liền mơ hồ cho qua.

       Những người khác thấy qua bản lĩnh của Tả Khâu Tự , cũng không dám tiến lên khiêu khích, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng né tránh cậu, chỉ là vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn về phía Đường Niệm Chân.

       Đường niệm chân cười lạnh một tiếng, vứt ra một cái phi tiêu, lại thêm một cái bia ngắm bị trát thành tổ ong vò vẽ, phi tiêu kia sau khi xuyên thấu bia ngắm lại bay trở về trong tay Đường Niệm Chân. Người đứng bên cạnh kia vẫn chưa từ bỏ ý định nghĩ muốn giở trò với Đường Niệm Chân đột nhiên kêu sợ hãi, cô gái vừa nãy tóc còn dài tới eo, hiện tại đã biến thành tóc ngắn ngang tai.

       Chỉ dựa vào phi tiêu tự mang kình khí liền có thể cắt đứt tóc, hơn nữa không có thương tổn đến một chút da thịt nào, khống chế tinh chuẩn như vậy làm cho những người có ý xấu đều trở nên thành thật, thấy được Tả Khâu Tự là một tiểu quái thú, Đường Niệm Chân này nhìn nhu nhu nhược nhược, nhưng cũng không chỉ là cái bình hoa xinh đẹp.

      Đường Niệm Chân mới tiến cấp không lâu, hoàn hảo khế thực trung cấp mà anh hai đưa có độ khớp cực cao với nàng, cứ như vậy, nàng cùng Tả Khâu Tự cũng coi như là đánh ra danh khí, ít nhất trước khi thí luyện bọn họ sẽ không lại gặp phải đại phiền phức nào.

      Bên này trong vườn của Tang Du viên, Đường Tiểu Trì liên tiếp hắt xì mấy cái, Kiều Tu kinh ngạc ngẩng đầu lên, cau mày suy tư muốn mời bác sĩ tới xem.

      Thế giới Tinh Lịch khoa học kỹ thuật phát triển, y học cũng vậy, rất ít người bị nhiễm bệnh, bệnh phong hàn cảm mạo đã sớm tuyệt diệt, bệnh trạng đột nhiên liên tục hắt xì Kiều Tu chưa từng thấy, chỉ sợ là bệnh độc kiểu mới, phải mời bác sĩ tới xem một chút mới yên tâm.

      Bản thân Đường Tiểu Trì càng thêm mộng bức, dáng vẻ mặt đầy mê man làm Kiều Tu không nhịn được đem Đường Tiểu Trì mũi hồng hồng nhu vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.

        Đường Tiểu Trì từ khi tu luyện đến giờ, vẫn chưa từng sinh bệnh, hiện tại tu vi của cậu đã là Kim Đan kỳ, như thế nào lại bị bệnh độc đánh đổ? Thế nhưng bộ dạng an ủi của Kiều Tu thực đẹp mắt a, mùi trên người Kiều Tu thực dễ ngửi a, Đường Tiểu Trì lén lút đỏ mặt, hai móng vuốt tóm chặt quần áo bên hông Kiều Tu, đem toàn bộ người chôn trong cái ôm nhẹ nhàng khoan khoái ấm áp, khóe miệng nhỏ nhếch lên cười đến lúm đồng tiền giống như là chứa đầy mật.

       Kiều Tu cũng phát hiện sự tình không đúng, bất đắc dĩ lại nhu một cái lên mái tóc mềm mại ở cần cổ cậu.

       Khí trời vừa vặn, thời gian vừa vặn, bầu không khí vừa vặn, người trước mặt cũng vừa hay, thời khắc vốn nên ấm áp lãng mạn lại bị một đạo thông tin đánh gãy.

     Gương mặt kích động của Vương Hi xuất hiện, nhìn thấy Đường Tiểu Trì liền lớn tiếng nói: "Tiểu điếm chủ, ngài còn nhớ tôi không? Tôi là người đã mua Huyền Lệ hoa đây !" Nói đến đây y lại cảm thấy không được tốt cho lắm, nắm tóc, cười ngây ngô nói: "Còn thiếu nợ ngài 1.5 vạn tín dụng điểm."

      "Nhờ có ngài nguyện ý bán Huyền Lệ hoa cho tôi, hiện tại tôi với Tiểu Lệ phối hợp rất tốt rất ăn ý, lần sát hạch này nhất định có thể thông qua !"

       "Bất quá điểm tín dụng còn nợ ngài có khả năng phải chờ thêm thêm mấy tháng nữa mới có thể trả hết, bởi vì bây giờ tôi vẫn chưa qua sát hạch, nhiệm vụ có thể nhân khá là ít, bất quá nhiều nhất ba tháng sau, liền có thể trả hết điểm tín dụng."

     "Tôi lần này tìm ngài là vì chuyện của Kyle ."

       Đường Tiểu Trì nghe y tràn đầy phấn khởi nói mấy chuyện không đâu, nghĩ nghĩ một chút mới nhớ đến y là người Ngũ hệ phế linh căn kia.

       Học sinh tốt nghiệp từ học viện có thể bảo trì thân phận Khế Ước Sư sơ giai đến ba mươi tuổi, nếu như sau ba mươi tuổi vẫn không thông qua sát hạch để trở thành Khế Ước Sư chân chính, liền sẽ bị cướp đoạt thân phận, tất cả phúc lợi đãi ngộ cũng sẽ bị hủy bỏ.

     Vương Hi bởi vì là Phế linh căn nên luôn luôn không thể khế ước được với khế thực, mãi đến khi đến cửa hàng thực vật Bách Thảo mới khế ước thành công Huyền Lệ hoa, Đường Tiểu Trì còn kêu y nghe ngóng nội tình bên Kyle.

      Nghe y nói như vậy Đường Tiểu Trì tinh thần mới tỉnh táo, Vương Hi cũng nhỏ giọng nói rằng: "Sau chuyện kia tôi mời Kyle uống rượu mấy lần, mới biết được một chút, y tuy rằng không nói rõ ràng, bất quá tôi có nghe ông ta có nhắc lại mấy lần từ mắt chó coi thường người khác, còn có cái gì mà quý tộc nhà giàu chó má, đều là chút việc câu tâm đấu giác, đều không là thứ gì tốt, đáng đời người mình gieo vạ lẫn nhau."

       Vương Hi nhìn Đường Tiểu Trì, "Tôi chỉ biết như thế, những cái khác, bất luận tôi hỏi như thế nào, ông ta đều không chịu nói . Tiểu điếm chủ, cậu, nhất định phải cẩn thận a."

-----------

_Zen_

24/7/2019