Lê thê từng bước trở về từ Vô tận hắc ám địa vực, Minh Viễn với một cơ thể yếu ớt và tàn tạ đang cố gắng di chuyển tới nơi của Tiểu Mộc.

Trái tim chợt nhói lên một hồi, những ký ức về một người con gái nào đó chợt trở nên mờ mịt, lý do vì sao anh lại ở đây cũng tan biến dần dần.

Nhưng anh biết mình cần phải tiếp tục đi, cho tới khi mà hơi thở này cạn kiệt, anh không được bỏ cuộc.

“Thật đúng là một đứa trẻ ngu ngốc…”

Âm thanh già nua vang lên từ xa, một tinh linh lớn tuổi với gương mặt từ ái đột nhiên đi tới bên cạnh Minh Viễn.

Nếu như Tiểu Mộc mà ở đây, cô sẽ nhận ra người này là ai, đây không phải chính là trưởng làng Driel sao?

Tại sao ông ấy lại ở chỗ này, hơn nữa còn đến gần Minh Viễn

“Ngươi là?”

Đôi mắt mơ hồ như mất đi phương hướng và mục tiêu, hỏi ra một câu hỏi mà đến chính anh cũng chẳng hiểu.

Driel đến trước mặt anh, xoa đầu của đứa nhỏ tội nghiệp, ông hiểu được việc mà Mole làm là vì lợi ích của tất cả bọn ông, nhưng mà cách mà thằng bé làm quá mức tiêu cực.

Chính ông cũng là người nhìn thấy tình cảm của Mole và Alivia nảy sinh và gắn kết, khi bọn họ bị chia cắt, nỗi đau đớn và tuyệt vọng bao trùm tới nhường nào.

Vậy mà giờ đây, chính tay Mole lại tự mình chia cắt một mối liên kết mạnh mẽ đến vậy, ông không đành lòng phải nhìn thấy cảnh tưởng đó…

“Lão già ta cũng đã có tuổi rồi, sống hay chết, liệu có được đầu thai hay không giờ đều chẳng còn quan trọng nữa”

…Hửm?

Ông ấy nói cái gì vậy, Minh Viễn tự hỏi khi nhìn lão giả trước mặt, anh đang suy nghĩ đến việc trở về bên cạnh cậu chủ và bảo vệ ngài ấy.

Mặc dù không hiểu lý do vì sao bản thân lại ở đây, nhưng anh nghĩ rằng chắc là mọi thứ đã kết thúc rồi, chả còn gì để bản thân luyến tiếc.

Luyến tiếc?

Một từ ngữ thật kỳ lạ.. sao bản thân lại trở nên buồn bã mà không vì điều gì…

Tiếng thở dài của người đàn ông lớn tuổi truyền vào tai anh, bàn tay nhăn nheo truyền tới hơi ấm của quang minh, đem vết thương của Minh Viễn chữa lành.

Quang minh chi lực?

Tại một nơi chứa đầy rẩy hắc ám khí tức, vậy mà ông ta có thể sử dụng một thứ năng lượng trái ngược như vậy mà không bị ảnh hưởng.

Rốt cuộc vị lão giả này là ai?

Không có người nào giải thích cho Minh Viễn biết, kể cả Driel vậy, dù ông lão này hoàn toàn xa lạ, nhưng linh cảm cho anh biết rằng ông ấy sẽ không hại mình.

“Ngươi đang tìm kiếm một ai đó ở đây!”

“Tìm kiếm một ai đó?”

“Phải, một người rất quan trọng đối với ngươi!”

….

“Haha, đừng có đùa, tôi làm gì có ai quan trọng ở đây?”

Lắc lắc đầu, Minh Viễn bị lời nói mập mờ của Driel làm cho hỗn loạn, anh liên tục lắc đầu giống như cố gắng chối bỏ nó vậy.

Tại sao bản thân lại phải cố gắng từ bỏ lối suy nghĩ này nhanh đến thế? Giống như một tác động nào đó muốn bản thân rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Driel cũng chẳng giải thích, ngược lại tiếp tục nói.

“Bên kia, nơi mà ngọn gió xoáy có thể chặt đứt mọi thứ xung quanh, cánh cổng thép chuẩn bị mở ra để nhận định lại nhân quan tồn tại”

Ngón tay chỉ về một lối mòn phía xa xa, cánh quạ đen bay ngược chiều dòng gió như đang sợ hãi tột cùng.

Minh Viễn nắm lấy lồng ngực của mình, cuối cùng thì âm thanh thình thịch lại lần nữa vang lên, anh bước càng lại gần cánh cổng bằng thép, nhịp đập này càng dồn dập.

Đây là minh chứng cho sự sống, là đại biểu cho một nửa của anh, tiến về tận cùng của nơi xa xăm.

Phừng….

Ngọn đèn dầu thứ hai đã được thắp lên, Driel nhìn chàng thiếu niên biến mất, ông cuối cùng cũng mỉm cười nhẹ nhỏm.

Suy cho cùng, việc còn lại mà ông làm chỉ là dẫn lối cho tụi trẻ, còn quyết định như thế nào, vậy còn phụ thuộc của từng người.

Kẻ đã vượt qua một trong bốn địa vực thử thách của Hắc Tinh Linh lãnh thổ, Minh Viễn hội tụ đủ yếu tố để được mọi người công nhận.

Kiên cường và tiến bước không chút ngần ngại, một tình cảm mãnh liệt đến không thể bị phá vỡ.

“Mole à, xem ra lần này, mọi thứ lại đi lệch quỹ đạo con muốn rồi”

Vị tinh linh già lướt theo ngọn gió mà khuất bóng tại đây, ông đang chờ đợi để được tận mắt chứng kiến tương lai thay đổi.

Cô gái với mái tóc màu tím không biết từ đâu xuất hiện đã đến bên cạnh một cánh cổng tựa mình vào góc tường, đôi mắt xanh nước biển sâu thẳm xuyên thấu mọi thứ.

Mọi người đều sẽ tim thấy ngọn đèn dầu cho chính mình, Dương Ninh Ninh thú vị chờ đợi để gặp tên đồng hương đầy quyền năng đã làm cho thế giới luân chuyển.

Các cư dân của Hắc tinh linh lãnh thổ đã tan biến ngay khi Mole đi vào Cửu môn quan, sự thật bị phơi bày ngay tại đây sao?

Đạo luật của thần, đứa trẻ của quang minh? Cô mới khinh vào.

Là trọng sinh giả, trên người chắc chắn phải có một phần oán niệm bên trong, muốn trở thành đứa con của hắc ám thì may ra còn được, chứ còn quang minh thì thôi….

Vậy ra tất cả đều phụ thuộc vào năng lực của tên đồng hương này, một khả năng cho phép không nhìn huyết thống?

“Đi thôi”

Phừng..

Ngọn đèn dầu thứ ba được thắp lên, cô gái cũng biến mất bên trong một cánh cửa bí ẩn, nơi mà ngọn gió chảy siết dữ dội.

Phía bên ngoài nơi sâm lâm, bảy thành viên của Quân đoàn số 3 được lãnh đạo bởi Hoài Thiện bị tách ra thành bốn nhánh, làm người đứng đầu, ông luôn tiên phong để bảo vệ các đồng bọn phía sau.

Nhưng mà không ngờ một lực hút kéo luôn Hoài Thiện vào bên trong cánh cổng kỳ lạ.

Hai nữ giới còn lại duy nhất trong quân đoàn, Tiểu Oản và Tiểu Mễ cùng thắp lên một ngọn lửa quỷ dị, Ngô Đạt và Hán Cường tách ra thành nhóm riêng, Toại Tâm và Uông Súc cũng bị lạc đoàn.

Vậy mà tất cả cùng bị một ai đó kéo vào cho đủ quân số bên trong Cửu môn quan, lời thoại mà Mole nói đã thành hiện thực.

Trò chơi dành cho cả những kẻ bên ngoài đang chờ sẵn, thêm bốn ngọn đèn dầu lại bừng sáng, hiện tại đã có tổng cộng bảy cây cột thép đã chuẩn bị sẵn sàng.

Còn lại hai cánh cổng chưa được mở ra nữa, một là của người đã làm thay đổi lịch sử, còn một cái còn lại là thuộc về hai vị Trọng sinh giả đang cấp tốc tiến vào lãnh thổ.

Đứng ở bên trong thì không nhìn thấy, chứ ở bên ngoài, Quách Minh cùng Mặc Lam chứng kiến rất rõ những gì đang xảy ra với cả một vùng đất.

Sinh mênh tiêu biến, một luồng sức mạnh đem gần như một nửa tầng năm thôn phệ, coi như là Mặc Lam cũng phải đổ mồ hôi.

Tuy vậy….

“Trước khi nơi này biến mất, chúng ta cũng cần vào ….”

“Ở kia phải không?”

“Hả? Sao nó lại lồ lộ ra vậy được?”

“Mặc kệ đi, mau lên, tiến vào thôi!”

Quách Minh vội vàng kéo luôn tay Mặc Lam xông vào, hai người đâm thẳng vô cánh cổng cuối cùng.

Trò chơi đã khởi động, Hắc tinh linh lãnh thổ biến mất, một vùng đất rộng lớn tiêu biến, ấy vậy mà không có một ai nhận ra sự kỳ lạ.

Thời gian ngừng quay, không gian đọng lại, bàn tay vươn ra kéo mở một tấm bảng mờ trên không.

“Hệ thống, có nhiều người can thiệp vào quá rồi, trao đổi thuốc kinh nghiệm exp”

“Xác nhận, ký chủ đạt được đủ tu vi thăng cấp, tiến thăng lên Võ sư cấp 9 trung phẩm, Pháp sư cấp 9 hạ phẩm”

Kẻ đã làm thay đổi lịch sử một ngàn năm, nắm trong tay hệ thống đã lắc xúc xắc trên bàn quay.

Ta, Trạch Dương chính là bá chủ thiên hạ!