Lần lượt những món ăn được trưng lên trước mặt ba vị trưởng lão Mỹ thực đồ quán tầng ba, tâm trạng của tất cả đều là hồi hộp và hưng phấn.

Mỗi một món đồ ăn là tổng kết của thực lực và sức phán đoán của từng thí sinh có mặt tại đây, bắt đầu đánh giá với một món canh hải sản, lấy cua làm nguyên liệu chính, gia vị cay nồng để giảm bớt mùi tanh.

Có thể đứng trong căn phòng này, ai nấy đều có thực lực nấu ăn, nguyên tắc cơ bản sẽ không sai, vậy nên hương vị này rất thơm…

“Là mùi của biển!”

Quách Minh nhúc nhích cái mũi hướng về phía trước hít hà, cứ như đang ngửi mùi thơm của mỹ nữ, mặt cậu đỏ bừng lên như bị chích thuốc kích dục.

Coi như Lý Ngọc ở bên cạnh cũng không khỏi bị ảnh hưởng bởi dược lực này, nhưng rất nhanh sau đấy anh liền dứt khỏi.

“Không ổn rồi”

“Ừm! đúng vậy, dược lực quá mạnh, nguyên liệu của món ăn này hẳn sẽ không vượt qua cấp hai, nói cách khác là thịt cua và trứng cua bên trong sẽ bị phá hủy gần như hoàn toàn”

Đột nhiên bị chèn lời vào giữa, phát hiện Quách Minh dù vẫn đang say mê thưởng thức mùi hương nhưng miệng thì đưa ra đánh giá không sai lệch cho lắm.

Anh cũng biết rõ, người vừa rồi đã dùng hương liệu và gia vị có năng lượng thật cao, ý đồ đánh bay được cảm giác tanh tưởi của món canh, nhưng có hơi quá đà.

Nói đúng hơn mà nhận xét, thì kỹ thuật của người làm chưa đủ để khống chế, vậy cho nên kết quả…

“Món ăn này đầy đủ tính sáng tạo và thách thức, nhưng là một thất bại hoàn toàn”

Tiểu Đậu trưởng lão là người đưa ra nhận xét đầu tiên, vừa mới ăn được một miếng liền bỏ muỗng xuống, ý nghĩa là không còn muốn thử nữa.

Tiếp đấy hai người Đại Sa cùng Anh Vũ cũng đặt tay xuống bàn, lời bình của họ không khác suy nghĩ của Quách Minh và Lý Ngọc cho mấy.

Đối với một Đầu bếp cấp một thượng phẩm, thử thách món này có thể hiểu được, chỉ là ngày hôm nay có lẽ người này căng thẳng quá mức rồi.

Thủ thuật không sai, Đại Sa phê bình cùng khích lệ đối phương, sau đấy chuẩn bị sang món ăn tiếp theo.

“Lần này là đến ai đây, món đó không phải là…?”

“Của Lữ Bân, người mà anh đấu khẩu ở bên ngoài đúng không?”

Tiếp tục trả lời cho câu nói của Lý Ngọc, Quách Minh mỉm cười ngồi trên chiếc ghế của mình quan sát, thậm chí còn tự pha cho mình một tách trà từ vài thảo dược chưa dùng.

Cậu cũng không phải là kẻ ngốc, ai mà chẳng biết hắn ta là người đứng đằng sau vụ Mặc Đông, chỉ cần suy nghĩ một tý và quan sát thôi.

Hắn ta cùng với một đám đầu bếp khác có liên hệ, không tự mình ra tay có thể là để bảo vệ danh dự bản thân nếu lỡ xảy ra sai sót, thông minh thì thông minh đấy, nhưng dùng không đúng chỗ rồi.

Haizzzzzz….. thật là…

"Muốn chơi đùa với tên khốn này ghê!"

Đang lo lắng cho món ăn của mình, Lữ Bân vì không quá hoàn thiện được thành phẩm nên hơi bối rối.

Đột nhiên hắn có cảm giác như bị tử thần để ý, vội quay người lại nhìn nhưng không tìm thấy gì hết, Quách Minh sớm đã trở về bình thường.

Cảm giác lo lắng tăng lên gấp bội, món mà cậu ta làm chính là một kiểu trứng Scotch, luộc trước sao cho lòng trắng trứng chín vừa đủ chín, lòng đỏ thì lóng lánh được làm nóng nhờ lớp vỏ bột chiên giòn bên ngoài.

Cho các loại gia vị vào bên trong, để nó thăng hoa, sau đấy chuẩn bị một phần bột với nhiều phụ gia kèm theo, để làm cho thật tốt và không át đi cái tính đặc trưng, gia vị là yếu tố trọng yếu nhất.

Vậy nên giai đoạn này Lữ Bân tiêu tốn thời gian rất nhiều, đồng thời cũng đánh mất dược lực hầu hết do sự bối rối, thời gian cạn kiệt nên đành phải chiên giòn ngay.

Cơ mà quả nhiên, với món này thì không cần một lượng lớn nguyên liệu như vậy đâu, gia vị đúng là đa dạng thật, nhưng mỗi loại hắn lại lấy tới năm sáu cây, nơi chế biến của Lữ Bân còn dư lại rất nhiều thảo dược và một vài loại trứng.

Rắc… rắc..

“Không muốn nói chứ khả năng "nấu nướng" của anh chàng Lữ Bân này cũng không tệ đâu, chỉ là lựa chọn quá tồi mà thôi”

Nhấp môi thưởng thức một ngụm trà, Quách Minh thư thả nói, thản nhiên đến mức Lý Ngọc còn suýt quên cậu cũng là một thí sinh thi đấu.

Anh khá là tự tin về thành phẩm của mình, nhưng vẫn chưa tới mức hoàn toàn không lo đâu.

“Cùng chờ xem đánh giá nào!”

Lần này giám khảo khá là nể tình ăn hết quả trứng nhỏ đặt trên bàn, nhưng gương mặt lại chẳng dễ chịu chút nào.

Đại Sa trưởng lão nhìn về phía Quách Minh, nhíu mày một cái, cậu liền dở khóc dở cười đọc được đối phương muốn nói gì.

Đứng dậy, trước tầm mắt của mọi người rót đầy những ly trà cho giám khảo, bọn họ thưởng thức hương vị ấm áp nóng hổi nhưng thanh dịu của trà mới hòa hoãn khuôn mặt lại.

Ho nhẹ, Anh Vũ trưởng lão trước tiên nhận xét

“Món ăn này không quá tệ, là một hương vị trứng đặc biệt”

Tiếp theo đấy, Tiểu Đậu cũng đồng tình nói

“Gia vị được sử dụng rất nhiều, phối hợp cũng tốt”

Và kết câu, Đại Sa trưởng lão đặt cốc trà xuống.

“Có thể coi là một món ăn ngon”

Từng lời nói một khích lệ không ngừng khiến gương mặt của Lữ Bân mừng rỡ, không ngờ lần này hắn được khen nhiều đến vậy.

Gương mặt bừng lên như muốn tỏa ra ánh mặt trời, lúc nãy khi thấy ba vị ban giám khảo nhíu mày, hắn đã rất lo.

Đến cả Lý Ngọc cũng giật mình với tình huống này, quả trứng đó liệu có tốt đến vậy không? Anh không rõ lắm, nhưng mà lại không có thẩm quyền nhận định chúng.

Cơ mà đánh giá cuối cùng của món này là cấp mấy, sao vẫn chưa có ai nói gì vậy?

Tầm nhìn đổ dồn về phía ba vị trưởng lão, mà ba người này lại vẫn thản nhiên phẩm trà rồi ngồi im lặng.

Sau khi cảm thấy thoải mái, họ mới đưa mắt về phía Quách Minh, đứa trẻ đang cầm lấy một dĩa đồ ăn đang gặm nhắm từ từ.

“Đấy không phải là… thành phẩm của Lữ Bân sao?”

Có ai đó đứng dậy bật thốt, Quách Minh không quan tâm lắm, hí hửng tiếp tục ăn một miếng to, đi về phía bên cạnh các vị giám khảo.

Quay lại, đặt dĩa đồ ăn xuống bàn, sau đấy nhấp trà rồi nói.

“Thành phẩm của Lữ Bân, đánh giá không cấp thượng phẩm, món ăn này quả nhiên rất ngon, nhưng mà đó là đánh giá với món đồ ăn của người thường mà thôi”

“So sánh với đẳng cấp đầu bếp, đây chính là sự sỉ nhục!”

Đưa ra kết luận cuối cùng, ba vị trưởng lão phía sau gật đầu như thể đồng ý với Quách Minh, bọn ông đẩy tên ngốc này lên cao và đột nhiên thả cho hắn rớt xuống đột ngột.

Khuôn mặt Lữ Bân tái lại, hắn giận dữ muốn lao tới.

“Nói láo, tại sao một thằng nhóc như mày lại dám bình luận đồ ăn của tao…”

“Ai đó đuổi lấy thằng ôn con này đi, nói bậy nói bạ tại đây thật không chấp nhận được”

“Dứt sữa mẹ chưa mà dám nói như vậy với thành phẩm của tao?”

Tay Lữ Bân đã nắm chặt lao tới, chỉ cần vung ra là có thể đập trúng đứa trẻ, nhưng rất nhanh có mấy người bảo vệ kịp thời bắt hắn lại.

Động tác lẹ thật đấy, Quách Minh thở dài một hơi, nhìn mấy người đằng sau vẫn không có ý muốn mở miệng đành phải thay cho mấy vị trưởng lão giải thích

“Có gì sỉ nhục hơn khi dùng đến gần hai chục loại thảo dược và trứng ma thú chứa ma lực dồi dào làm thành một món ăn không còn chút năng lượng như vậy?”

“Đồ ăn thì ngon đấy, nhưng cho mọi người ở đây bốc một quả trứng gà bình thường cũng làm được y hệt, lãng phí nguyên liệu như vậy, nói nhẹ thì thất bại, nặng sao?”

“Chính là rác rưởi!”

Hồi nãy bị chửi Quách Minh cũng không có ôn hòa như thường, sỉ nhục? thay vì nói càn, cậu càng muốn dùng chuyên môn đánh mặt hắn cơ.

Làm ra một món đồ ăn như vậy, cũng tự xưng mình là Đầu bếp cấp một trung phẩm? buồn cười.

Ba vị trưởng lão nể tình ăn hết, đơn giản là vì không tin được lại có một người đầu bếp được công nhận có thể thú vị đến mức làm ra một món ‘cực phẩm’ như vậy thôi!